Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáo Huấn Một Cái

2398 chữ

Ngay khi Vân Triệu vừa dứt lời không lâu, bất ngờ từ trong đại trướng Hôi Tích Tộc truyền ra một tiếng nói thản nhiên:

"Nếu không muốn chết thì mau tránh đường ra."

Âm thanh không lớn, nhưng không mang theo tia cảm tình, khẩu khí nghiêm trọng vô cùng, làm cho chỗ đó vốn đang huyên náo trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người liền bị đại trướng thu hút, tiếp đó lại rối rít nhìn về phía Vân Triệu.

Con ngươi Vân Triệu co rụt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đại trướng Hôi Tích Tộc, nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì nữa.

Lúc này không khí xung quanh nhất thời trở nên ngưng trọng.

"Khẩu khí của các hạ thật lớn, bất quá giấu đầu lòi đuôi thì có bản lĩnh gì? Nếu có bản lĩnh thì hãy hiện thân gặp mặt." Triệu Vân im lặng một chút, rồi cười lạnh một tiếng nói ra.

Thế nhưng gã còn chưa dứt lời, một đạo ánh sáng màu xám liền từ trong đại trướng bắn ra, trong nháy mắt vắt ngang trời cao, hiện ra trước người Vân Triệu, rồi hóa thành một đạo kiếm quang màu xám chém xuống.

Sắc mặt Vân Triệu đại biến, quát to một tiếng, quanh người tỏa sáng hắc quang, trong chớp mắt hóa thành vô số ngọn lửa màu đen bám ở trên người, bảo hộ gã vào bên trong.

Trong ngọn lửa màu đen hiện ra vô số mặt người thống khổ, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

Nhưng đúng lúc đó, kiếm quang màu xám không chút khách khí chém xuống, sau đó mơ hồ hoá thành chín đạo kiếm quang giống nhau như đúc, từ bốn phương tám hướng chém xuống.

Ngọn lửa màu đen vừa đụng vào kiếm quang, liền tán loạn ra, không phát huy chút tác dụng nào.

"A!" Vân Triệu hoảng hốt, há miệng phun một cái, từ trong miệng lóe ra hắc quang.

Nhưng không chờ gã kịp phun ra thì chín đạo kiếm quang đã đâm xuyên qua người của gã.

Trong miệng Vân Triệu hét thảm một tiếng, trên người đã nhiều ra chín cái lỗ đẫm máu, rồi xoay người ngã xuống dưới đất.

Chín đạo kiếm quang lóe lên, liền tiêu tán vô hình giữa hư không, tựa như chưa từng xuất hiện vậy.

Trong nháy mắt toàn trường trở nên yên tĩnh!

Mọi người chung quanh đều trợn mắt há mồm khi nhìn thấy chuyện vừa xảy ra trước mắt, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp.

Dù sao trong lòng bọn họ thì Vân Triệu chính là Chân Tiên cảnh sơ kỳ rất là lợi hại, là Tiên Nhân chân chính, vậy mà vừa đối mặt liền bị đánh bại, đến cả sức hoàn thủ cũng không có, rốt cuộc người xuất thủ kia cường đại đến cỡ nào?

Bọn họ cũng không thể nào nghĩ ra và cũng không dám nghĩ tới.

Lúc này trong lòng những người ở đó đều chấn động!

Hiện giờ mọi người nhìn đều về phía người Hôi Tích Tộc, ánh mắt đã trở nên khác biệt.

Trong đám người Hôi Tích Tộc bao gồm cả tộc trưởng Tịch Nham, trải qua cơn sửng sốt ngắn ngủn, liền vừa mừng vừa sợ, nhìn xuống Vân Triệu đang nằm dưới đất, chợt có cảm giác nở mày nở mặt.

"Tịch Nham, chớ có lại trì hoãn nữa, mau chóng đóng quân đi." Một âm thanh lạnh nhạt từ trong đại trướng truyền ra lần nữa.

"Vâng!" Tịch Nham đại hỉ, vội đáp ứng một tiếng, rồi vung tay lên.

Thế là đội ngũ lại tiếp tục tiến tới, thế nhưng sắc mặt từng người Hôi Tích Tộc lúc này trở nên phiếm hồng, lộ vẻ kích động vô cùng.

Ế Xà Tộc phía trước vội tránh ra, còn hai tên trưởng lão Đại Thừa Kỳ thì dìu Vân Triệu đang nằm trên mặt đất đứng sang một bên.

Không ít tồn tại Chân Tiên cảnh của những tộc đàn xung quanh khác cũng rối rít nhìn về phía đại trướng, trên mặt đều lộ vẻ kinh sợ.

Một kiếm vừa rồi nhanh như sấm chớp, uy lực càng thêm đáng sợ, thầm nghĩ nếu là bọn hắn cũng khó mà đón đỡ được.

"Người nào dám gây sự đánh nhau ở đây? Ngay đúng lúc đó, một tiếng quát giận dữ vang dội vô cùng, giữa không trung lóe lên hào quang màu trắng, chợt hư không hiện ra mấy bóng người, chính là mấy người của lãnh chúa Tam Miêu lúc trước, người gầm thét chính là Miêu Khôi.

Thế nhưng bên cạnh Miêu Khôi, lúc này lại nhiều thêm một nàng thiếu nữ mặc áo bào trắng.

Trên đầu nàng đội một chiếc mũ phượng năm màu, ngũ quan trên mặt không khác gì Nhân Tộc, cũng không giống Dị Tộc chút nào cả, nói về dung mạo cũng thuộc loại mỹ nhân hiếm thấy trong Nhân Tộc, chỉ là sắc mặt nàng lạnh nhạt vô cùng, làm cho người có cảm giác khó mà tiếp cận được.

Tịch Nham nhìn thấy mấy người xuất hiện, sắc mặt liền thay đổi.

Vì duy trì trật tự Tháp Mộc Đạt, đại hội đã ra quy định nghiêm cấm tranh đấu trong đại hội.

Bất quá các tộc trên thảo nguyên Lục Nguyệt đều là người nhiệt huyết hiếu chiến, thường xuyên vẫn xảy ra tranh chấp, nhưng chỉ cần không tổn thương nhân mạng, thì người của lãnh chúa Tam Miêu cơ bản đều mắt nhắm mắt mở, vậy mà làm sao lúc này lại xuất hiện.

"Miêu tôn sứ, chuyện này thật ra có nguyên nhân..." Tịch Nham vội vàng bước tới.

"Tịch Nham, Hôi Tích Tộc các ngươi vừa mới đến đây đã gây chuyện thị phi rồi, chắc hẳn là không muốn tham gia đại hội Tháp Mộc Đạt hả!" Miêu Khôi lạnh lùng chặn lời Tịch Nham.

"Không dám..."Tịch Nham vội vàng cúi đầu.

"Vậy thì mau giao người động thủ ra đây." Miêu Khôi hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về đại trướng Hôi Tích Tộc.

"Chuyện này..." Vẻ mặt Tịch Nham lộ vẻ chần chừ, chuyện trong lòng của gã lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra.

Hai hàng lông mày Miêu Khôi nhíu lên, đang muốn phát tác.

"Người động thủ là ta, các hạ có thể tính lên đầu ta, bất quá ngươi muốn bắt người, còn phải xem thực lực của ngươi." Ngay đúng lúc đó, một âm thanh từ trong đại trướng truyền ra.

Ánh mắt thiếu nữ mặc áo bào trắng nhìn về đại trướng của Hàn Lập, lông mi nhíu lại.

Hai mắt Miêu Khôi như điện, thân hình khẽ động, liền muốn động thủ.

"Một chút chuyện nhỏ mà thôi, không cần làm to chuyện, ngươi hãy mang tộc trưởng Vân Triệu lui xuống chữa thương, nơi này giao cho ta xử lý." Thiếu nữ mặc bào trắng đưa tay ngăn Miêu Khôi lại, từ tốn nói ra.

Âm thanh của nàng như hoàng anh xuất cốc, không nói là dễ nghe, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác ôn hòa bình tĩnh.

Khí tức sát phạt quanh quẩn xung quanh, theo tiếng nói của nàng bắt đầu nhanh chóng tiêu tan.

"Vâng."

Miêu Khôi tựa hồ có chút kính sợ thiếu nữ áo trắng, mặc dù không tình nguyện nhưng y vẫn gật đầu đáp ứng, thân hình nhoáng một cái liền hạ xuống mặt đất, rồi mang theo Vân Triệu bay về phía xa.

"Tiểu nữ Miêu Tú, thần thông các hạ kinh người, không biết là cao nhân đến từ phương nào, có thể hân hạnh diện kiến hay không." Thiếu nữ mặc bào trắng nhìn về đại trướng của Hàn Lập, hơi chắp tay nói ra.

"Không cần, tại hạ chỉ là một người qua đường mà thôi, may mắn có dịp tới đại hội Tháp Mộc Đạt để mở mang kiến thức một chút, ta và ngươi không gặp thì tốt hơn."

Trong đại trướng thoáng trầm lặng một lát, rồi truyền ra một tiếng lạnh nhạt.

Đám người xung quanh nghe vậy, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, rồi nghị luận rôm rả.

Trên thảo nguyên Lục Nguyệt, lãnh chúa Tam Miêu chính là trời, lại có người dám cả gan ở trước mặt từ chối, trừ phi là chán sống rồi.

"Nếu các hạ không nguyện ra mặt, tiểu nữ cũng không miễn cưỡng. Bất quá thịnh thế đại hội Tháp Mộc Đạt chính là của thảo nguyên Lục Nguyệt ta, mong các hạ hãy thu liễm hành động lại, sự khoan dung độ lượng của Tam Miêu lĩnh ta cũng có giới hạn của nó, xin các hạ hãy tự trọng." Sắc mặt thiếu nữ mặc bào trắng vẫn như trước bình thản như nước, không vui không giận, quay người hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng bay về phía xa.

Ngay khi Miêu Tú rời đi, một đám tộc đàn chung quanh đang xem náo nhiệt cũng nhao nhao tản đi, thế nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Hôi Tích Tộc đã hoàn toàn khác biệt lúc trước.

Cho đến lúc này, lồng ngực Tịch Nham mới từ từ thả lỏng, rồi mang theo Hôi Tích Tộc tiếp tục tiến tới.

Trong đại trướng, sắc mặt Hàn Lập không đổi, nhưng trong lòng có chút buông lỏng.

Lấy thực lực hắn cùng Thạch Xuyên Không, mặc dù không sợ lãnh chúa Tam Miêu, ngay cả muốn chạy trốn cũng không người nào cản được, nhưng mục đích bọn hắn lưu lại là có chuyện khác, có thể không nảy sinh va chạm hiển nhiên là tốt hơn.

Hôi Tích Tộc rất mau đã đến chỗ bãi đất chỉ định, liền bắt đầu hạ trại.

Không bao lâu, Tịch Nham đi vào trong trướng của Hàn Lập làm đại lễ, mặt mũi lộ vẻ cảm kích vô cùng, trịnh trọng nói: "Đạ tạ Thượng Tiên ra tay tương trợ để tránh Hôi Tích tộc ta bị người làm nhục, đại ân đại đức, Hôi Tích Tộc suốt đời khó quên, ngày sau Thượng Tiên có bất kỳ sai khiến, Hôi Tích tộc xông pha khói lửa cũng không chối từ!"

Trong trướng Tịch Phong cũng hạ bái cảm kích.

"Tộc trưởng Tịch Nham khách khí, đứng lên đi." Hàn Lập khoát tay nói ra.

Tịch Nham lại cảm ơn một tiếng, lúc này mới đứng lên.

Hôi Tích Tộc bị ức hiếp không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hôm nay cũng xả được cơn giận, sĩ khí cả bộ tộc tăng cao.

Vân Triệu trước đây là người hiếp yếu sợ mạnh, hôm nay bị thương nặng như vậy, chắc chắn ngày sau không còn dám ức hiếp Hôi Tích Tộc nữa, cuộc sống Hôi Tích Tộc sau này sẽ tốt hơn rất nhiều.

"Hai vị Thượng Tiên tới đại hội Tháp Mộc Đạt này, có việc gì muốn làm sao? Tại hạ nguyện ý làm thay." Tịch Nham ân cần nói ra.

"Chúng ta đến đây chỉ là kiến thức một phen, không cần đến các ngươi, tất cả lui xuống đi." Hàn Lập khoát tay nói.

"Vâng." Hai người Tịch Nham không dám làm trái, rất nhanh đã lui xuống dưới.

Hai người vừa đi, Hàn Lập liền lật tay lấy ra một kiện trường bào màu đen mặc vào, lại lấy ra một pháp khí hình dáng như cái mũ vành rộng đội lên đầu, che kín cả thân hình vô cùng cẩn thận.

Xung đột nhỏ vừa nãy chỉ là việc nhỏ xen ngang, mục đích chính hai người là mượn đại hội Tháp Mộc Đạt để thu thập tình hình Hôi Giới, lấy hình thái Nhân Tộc cũng không tiện ra mặt, tốt nhất là nên che dấu thân ảnh thì hơn.

Trong khu vực mua bán này, cũng có không ít người hóa trang ẩn mình, không lộ diện chút nào.

Hai người nhìn nhau, thân ảnh thoáng một cái rồi hóa thành hai đạo bóng đen chui vào lòng đất không thấy đâu, một khắc sau liền hiện ra gần khu vực mua bán kia.

Vừa rồi nhìn từ xa thấy không rõ ràng, diện tích khu vực này cực lớn, phương viên rộng chừng hơn mười dặm, chia ra từng khu vực, bày ra rất nhiều gian hình vuông.

Đại đa số đồ vật trên quầy hàng là các khoáng thạch, tài liệu Hôi Thú, đủ loại nguyên liệu linh thảo, số lượng đều rất nhiều.

Dòng người rất đông đi đi lại lại, chọn cho mình những thứ cần dùng.

"Đại hội này thật đúng là náo nhiệt a." Hàn Lập nhìn cảnh vật trước mắt, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

Thạch Xuyên Không thấy vậy, hai mắt cũng lộ vẻ hưng phấn khác thường.

"Chỗ này rất rộng lớn, trước mắt ngươi và ta hãy chia ra hành sự, mỗi người tự thu thập tin tức, hiệu quả của việc này nhanh hơn không ít." Hàn Lập truyền âm nói.

"Cũng tốt." Thạch Xuyên Không gật đầu đáp ứng một tiếng, rồi quay người đi về hướng khác.

Hàn Lập đi lại khắp khu mua bán, nhìn về từng quầy hàng bên cạnh, rất nhanh ngừng lại trước gian hàng của một đại tộc.

Đủ loại vật phẩm trên quầy hàng chất lượng đều tốt vô cùng, đứng phía sau quầy là ba đại hán thân người đầu hổ, thân hình mỗi người đều cao chừng hai trượng, toàn thân phát ra cảm giác áp bức mạnh mẽ, hiển nhiên đều là tu vi Đại Thừa Kỳ.

Trên đường Hàn Lập đến đây đã nghiên cứu không ít điển tịch Hôi Tích Tộc, nhìn sơ qua hình dáng có thể phân biệt không ít tộc quần trên thảo nguyên này.

Ba người này hẳn là người Âm Hổ Tộc, thực lực bài danh Âm Hổ Tộc trên thảo nguyên Lục Nguyệt được xếp vào hàng đại tộc, hơn xa Hôi Tích Tộc, chuyện bị người ta chặn đường trước đó tuyệt không thể nào xảy ra với người của tộc này được.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên 2 của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 629

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.