Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưu Mẹo

Tiểu thuyết gốc · 2262 chữ

Lý Vân Thiên lấy một chiếc nhẫn bình thường ra, vẽ phù văn trên mặt đất.

10 phút sau, phù văn đã vẽ xong, Lý Vân Thiên đặt chiếc nhẫn vào ô chính giữa phù văn, miệng đọc pháp quyết, lập tức phù văn sáng lên, Vân Thiên vội rót linh lực vào phù văn.

Phù văn càng lúc càng sáng đến chói mắt, một lát sau thì ngừng phát sáng, phù văn chậm rãi chuyển động, mơ hồ thấy được từng tia lam sắc từ phù văn truyền vào chiếc nhẫn.

2 tiếng sau, Lý Vân Thiên vô lực ngồi bệch xuống thở ra một hơi, lần đầu luyện chế nhẫn không gian may mắn thành công, làm hắn mừng rỡ chính là không gian bên trong rộng tới 50 mét vuông.

50 mét vuông là quá đủ để cất trữ đồ vật, sau này thực lực càng lúc càng cường đại thì Lý Vân Thiên có thể từ từ mở rộng thêm, hiện tại thì không gian nhiêu đây đã đủ rồi.

Nhỏ một giọt máu vào chiếc nhẫn, chiếc nhẫn lóe lên hấp thụ giọt máu, Lý Vân Thiên đưa thần thức vào trong chiếc nhẫn.

Bên trong chiếc nhẫn là 50 mét vuông dưới dạng các hộp, chỉ có khuyết điểm là không thể bỏ vật sống vào, lí do là vì đây là một không gian được phong bế hoàn toàn, có thể bảo dưỡng các loại thảo dược mà không làm nó dần mất đi dược hiệu.

Đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cái, nhìn bề ngoài thì chiếc nhẫn chỉ có màu bạc, có vài nét hoa văn, không khác gì chiếc nhẫn bình thường.

Lý Vân Thiên hài lòng lên giường đi ngủ, sáng hôm sau Vân Thiên bước ra khỏi nhà, lên chuyến xe buýt tiếp tục đến thành phố Mai Châu.

Một người thanh niên tóc vàng nhìn chằm chằm Lý Vân Thiên, người này mặc một chiếc áo thun đen, quần đen, duy chỉ có chiếc giầy nike là màu trắng, thoạt nhìn chỉ là một thanh niên 18 tuổi bình thường nhưng toát ra khí chất của một nam nhân thành thục.

Thấy thanh niên tóc vàng nhìn mình, Lý Vân Thiên cũng nhìn lại, bước lại gần hỏi:"Có việc gì không? chúng ta hình như không quen nhau?".

Thanh niên tóc vàng mỉm cười:"Không có gì cả, tôi tên là Thanh Vũ, tôi thấy anh có tu vi Ám Kình Đỉnh Phong nhỉ? có muốn cùng tôi kiếm tiền không?".

Lý Vân Thiên ngạc nhiên nhìn thanh niên tóc vàng, phát hiện thanh niên trước mặt tu vi nửa bước Hóa Cảnh, tùy thời có thể đột phá nhưng vẫn áp chế lại, không biết là vì lí do gì.

Lý Vân Thiên thường ngày vẫn thu liễm khí tức, tuy chưa dùng "Liễm Khí Thuật" nhưng có thể phát hiện tu vi hiện tại của hắn cũng coi như có điều bất phàm rồi.

Lý Vân Thiên suy nghĩ một chút rồi đáp:"Anh có phải người của Hiệp Hội Cổ Võ Giả không?".

Thanh niên tóc vàng vẫn cười nói:"Hiệp Hội gì gì ấy hiện tại đúng là nổi tiếng quá nhỉ, nó tuyển chọn hầu hết Cổ Võ Giả trên thế giới quy tụ về thành một khối, đáng tiếc tôi không thích bị quản thuc như vậy nên không tham gia".

Lý Vân Thiên trầm mặc một chút rồi nói:"Vậy được rồi, nhiệm vụ mà anh nói là gì thế? nếu được thì tôi sẽ tham gia".

Thanh Vũ nói:"Nhiệm vụ này là bảo vệ một tỉ phú, ông ta là một thương nhân nổi tiếng ở thành phố Mai Châu, chỉ riêng vốn lưu động đã lên tới vài tỉ nhân dân tệ, ông ta còn hợp tác với các nhà đầu tư nước ngoài để kinh doanh, số biệt thự ở nước ngoài của ông ta lên đến 15 căn, có thể nói là giàu nứt đổ vách".

Lý Vân Thiên hơi nghi hoặc:"Ông ta giàu như vậy sao cần chúng ta bảo vệ? giả sử cần Cổ Võ Giả thì tại sao ông ta không liên hệ với Hiệp Hội mà lại thuê những tán tu như chúng ta?".

Thanh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt đáp:"Vì con trai ông ta là Xuân Bách đã lỡ đắc tội với một cường giả Hóa Cảnh Tông Sư của Hiệp Hội, vì e ngại danh tiếng và tiền bạc của tỉ phú đó nên họ không dám đụng vào con trai ông ta nhưng họ không muốn hợp tác hay làm bất cứ chuyện gì có lợi cho ông ta nữa".

Lý Vân Thiên con mắt lóe lên tinh quang:"Được rồi, hiện tại tôi cũng đang thiếu tiền, số điện thoại của tôi là 0167244xxxx, có việc gì thì mai anh cứ liên hệ với tôi".

Chờ xe buýt đến trạm dừng, Lý Vân Thiên xuống xe, nhìn bóng lưng của Vân Thiên, Thanh Vũ cười lạnh:"Thằng ngu học, ngày mai là ngày chết của mày".

Lý Vân Thiên đi đến khu phố đồ cổ Ngân Bình, tại khu phố này tất cả đồ cổ của thành phố Mai Châu đều tụ tập ở đây, từ những món hàng giả vỉa hè đến những cửa hàng lớn có danh tiếng nhiều năm như Bách Bảo Các, Thanh Long Các, Bắc Quỳnh Các,.....

Lý Vân Thiên lựa chọn Bách Bảo Các vì cửa hàng này to nhất và cũng chiếm vị trí mặt tiền đẹp nhất ở khu phố này.

Bước vào quán, nữ nhân viên phục vụ mặc một chiếc áo dài Trung Quốc xam lam, hai búi tóc xinh xinh, hai má lúm đồng tiền, cao khoảng 1 mét 65 thoạt nhìn như một thiếu nữ còn đang học cấp 3, nét mặt vẫn còn nét ngây thơ của thanh xuân.

Nữ nhân viên lại gần hỏi:"Chào anh, anh muốn mua gì?".

Lý Vân Thiên vẫn bình tĩnh nói:"Tôi là Cổ Võ Giả".

Lập tức, khuôn mặt ngây ngô của nữ nhân viên lập tức biến đổi, cô cúi người nói:"Xin anh đợi một chút, sẽ có người khác hướng dẫn anh".

Nói xong, cô nhân viên lui về sau, 5 phút sau, một người đàn ông trung niên cao 1 mét 72, dáng người lực lưỡng, khuôn mặt lộ ra nét tang thương của thời gian, người đàn ông chậm rãi lại gần, nói:"Chào anh, tôi là Khắc Vũ, chủ của Bách Bảo Các này, tôi thấy tu vi anh đã gần tiếp cận Hóa Cảnh, đây là thiệp mời của buổi tiệc tối nay, mong anh tham gia, nó sẽ có ích cho anh đấy".

Khắc Vũ đưa một phong thiệp màu đỏ chót, Lý Vân Thiên thần thức vừa động, thiệp mời đã biến mất lập tức.

Khắc Vũ kinh ngạc, thái độ càng thêm cung kính, lúc này Lý Vân Thiên mới nói:"Cửa hàng của anh có pháp bảo không?".

Khắc Vũ đen mặt lại, nói:"Thưa ngài, pháp bảo là thứ quý giá của Cổ Võ Giả, làm sao một cửa hàng nhỏ như của tôi có thể có pháp bảo được?".

Lý Vân Thiên hơi thất vọng nhưng vẫn nói:"Vậy mau dẫn ta đi xem những món đồ cổ của tiệm các ngươi đi".

Khắc Vũ đưa Lý Vân Thiên đến một kho chứa đồ, kho chứa đồ này đã lâu không ai đụng tới nên bụi bám vào từng cái bàn, kẽ hỡ, nhìn vô cùng bẩn.

Lý Vân Thiên cười khổ nghĩ thầm:"Chủ cửa tiệm này có ý tứ ghê đấy, hóa ra đống đồ cổ được trưng bày trước cửa tiệm chỉ là đống hàng giả, hàng nhái, chẳng có cái nào là thật, may là mình nói ra thân phận Cổ Võ Giả nếu không thì phen này uổng công rồi".

Nhìn đống đồ cổ trước mắt, Lý Vân Thiên nhíu mày suy tư, chậm rãi xem kĩ từng món, Khắc Vũ cũng cười cười không nói gì mà đi ra ngoài, mặc cho Vân Thiên xem xét từng món.

Theo như sách cổ của tiền bối Trần Bắc Huyền để lại thì pháp bảo đều là những vật toát ra linh khí, dù những linh khí này ít đến độ thảm thương nhưng chỉ cần dùng thần thức bao quanh thì sẽ mơ hờ thấy được.

Đảo quanh một vòng, Lý Vân Thiên thất vọng là không tìm ra được một món đồ nào cả, đang định rời đi thì thần thức của hắn vô tình bao phủ một cái hồ lô trên trần nhà.

Cái hồ lô này được nhét vào ngay giữa hai khe hở giữa hai cái cột trên trần nhà nên không ai phát hiện được, nhìn đống bụi bám vào thì có vẻ như nó đã bị treo trên đấy cả chục năm rồi.

Nhìn tia linh khí mỏng manh từ hồ lô phát ra, Lý Vân Thiên vui mừng đến nỗi muốn hét toáng lên nhưng kiềm lại được, hắn búng tai nhẹ một cái, lập tức một luồng gió mạnh xuất hiện thổi cho hồ lô rơi xuống, hồ lô rơi xuống đất vang lên tiếng "Cạch".

Nhặt chiếc hồ lô lên, nhìn vào bên trong thì thấy một thanh phi kiếm, thanh phi kiếm này lưỡi kiếm dài 0,5 mét, chuôi kiếm được trạm trổ hình con rồng xanh đang bay, hoa văn tinh xảo, điều kì lạ là lưỡi kiếm dù đã nhiều năm trôi qua nhưng nó vẫn sắc bén, tựa như một thanh kiếm vừa được rèn đúc tạo ra.

Cái hồ lô cũng bất phàm, vỏ của nó không biết được làm bằng gì mà còn cứng hơn cả sắt thép.

Chỉ cần mang thanh phi kiếm này về tế luyện thì nó có thể chân chính thành pháp bảo, mặc dù chỉ là pháp bảo hạ phẩm nhưng dùng tạm cũng tốt.

Lý Vân Thiên vui vẻ đi ra ngoài, Khắc Vũ thấy Vân Thiên vui vẻ thì chạy lạ hỏi:"Ngài có nhìn trúng vật gì không?".

Lý Vân Thiên thờ ơ nói:"Có, là thanh phi kiếm này". Thần thức tiến vào nhẫn không gian lấy hồ lô ra, tức thì hồ lô hiện trên tay Vân Thiên, phi kiếm dù chưa qua tế luyện nhưng hắn cũng điều khiển được.

Thanh phi kiếm bay lơ lửng giữa không trung, khẽ rung vài tiếng:"Ong,ong" đồng thời tỏa ra sát khí nhàn nhạt, hiển nhiên chủ cũ của nó cũng đã dùng nó để giết người.

Khắc Vũ toàn thân chấn động run run nhìn thanh phi kiếm, một hồi lâu sau hắn thở dài nói:"Không ngờ là gặp lại nó, thanh phi kiếm này tên là Quy Nguyên Kiếm, vốn nó của Trần Bắc Huyền khi xưa đã tung hoành khắp địa cầu, nhưng kể từ khi vị này rời đi thì thanh Quy Nguyên Kiếm này bị thất lạc không ai biết tin tức, đến tận sau này, ba của tôi tình cờ nhặt được Quy Nguyên Kiếm rồi cất giữ rất kĩ, sau khi ông chết đi thì cũng không nói vị trí của nó, không ngờ là cậu tìm được".

Lý Vân Thiên trong lòng cũng rung động, không ngờ là thanh phi kiếm này mạnh đến như vậy, cảm khái một hồi rồi nói:"Quy Nguyên Kiếm hiện tại đã là của tôi, anh cứ ra giá đi".

Khắc Vũ lắc đầu đáp:"Cậu đã tìm thấy Quy Nguyên Kiếm thì cũng coi như là có duyên với nó, tôi không nhận tiền, chỉ mong sau này cậu dùng thanh phi kiếm này cho tốt, bản thân nó đã thấm đẫm máu không biết bao nhiêu người rồi, haizz mong cậu sẽ coi trọng nó".

Lý Vân Thiên đương nhiên là đồng ý, trò chuyện một hồi, Vân Thiên trở về nhà.

Khóa chặt cửa phòng, lấy Quy Nguyên Kiếm từ nhẫn không gian ra, Lý Vân Thiên chăm chú nghiên cứu sách cổ, muốn luyện hóa pháp bảo cần phù văn, chẳng qua là hơi tốn thời gian mà thôi, vỏn vẹn một thanh phi kiếm cần tới 49 ngày không ngừng luyện hóa, quá trình này cần tập trung tinh thần không được lơ đễnh dù chỉ một giây, đòi hỏi phải kiên nhẫn.

Lấy vài viên Tụ Linh Đan để sẵn, Lý Vân Thiên bắt đầu vẽ một cái phù văn lớn trong phòng.

2 ngày sau, phù văn đã vẽ hoàn tất, Lý Vân Thiên vui sướng chưa kịp nghỉ ngơi thì điện thoại reo lên.

Vội nghe điện thoại, đầu dây bên kia là Thanh Vũ cười ha hả nói:"Lý Vân Thiên phải không? tối nay có buổi tiệc do các Cổ Võ Giả trong thành phố Mai Châu tụ tập về đấy, buổi tiệc này có cặp đôi Cẩm Ly và Thanh Bình tham gian nữa đấy".

Lý Vân Thiên ngơ ngác nói vọng vào điện thoại:"Cẩm Ly và Thanh Bình là ai???".

Thanh Vũ ngạc nhiên đáp:"Cái này cậu cũng không biết à? Họ chính là một cặp đạo lữ đấy, tu vi đều trên Hóa Cảnh, Bí Thư tỉnh Quảng Đông gặp họ cũng phải khách khí năm phần đấy".

Lý Vân Thiên vẫn mờ mịt hỏi:"Trên Hóa Cảnh Tông Sư là Đại Tông Sư phải không?".

Thanh Vũ nói:"Đúng rồi, cấp bậc Đại Tông Sư đã là đỉnh cao của Cổ Võ Giả rồi, mỗi một Đại Tông Sư có thể một chưởng đập nát một tòa nhà 10 tầng dễ dàng, trên nữa thì là Thánh Nhân".

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.