Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1488 chữ

"Tối mai con đi xem mặt được không?"

"Ba, sao lại..." - Tiểu Vi phản đối kịch liệt.

"Anh thấy ba nói đúng, em cũng lớn chừng này rồi, đi xem mặt thử sao. Nếu được thì tìm hiểu sâu hơn, không thì thôi vậy" - Dương Hàn cũng ngồi nói theo.

"Cả anh cũng nói vậy à, nhưng mà em.."

"Con cứ thử xem, là người mà 4 năm trước con từ chối đấy!"

Thì thôi vậy, Tiểu Vi cũng chiều ba và anh một lần. Nếu cô không thích anh ta thì có thể từ chối, dù gì ba cô cũng không ép cô nữa. Nhưng chắc chắn cô sẽ từ chối rồi.

Tiểu Vi tự chuẩn bị cho mình chiếc đầm babydoll màu trắng đơn giản, kèm với chiếc túi hàng hiệu.

"Tiểu Vi, tao nghe nói... Tiêu Nhiên vào tù, vì vi phạm cái hợp đồng gì đấy chẳng rõ, mà nhiều người dân kiện nó lắm, hahaha, ông trời có mắt thật" - Mặc Mặc trang điểm giúp Tiểu Vi mà ngồi tán dốc.

Tiêu Nhiên vào tù rồi, vậy còn Kỳ Nam thì sao? Nhưng tại sao cô phải quan tâm đến anh ta chứ, rõ ràng tối nay cô sẽ làm quen một người đàn ông khác.

Dạo này cô cũng thấy hơi mệt mỏi trong người, nên cô cũng không muốn đi lắm. Cô tính nhờ Mặc Mặc đi hộ, nhưng cậu ta đã là của Dương Hàn, nếu biết được Dương Hàn chắc chắn sẽ giết cô.

----------------------

"Cô là Triệu Tiểu Vi"

Một anh chàng có vóc dáng to lớn, khuôn mặt điển trai, nước da ngâm ngâm. Anh ta bước ra từ một chiếc xe BMW, nhìn cô bằng đôi mắt đầy sát khí.

"À... là tôi"

Anh chàng lịch sự mở cửa xe cho cô, chắc vì anh biết cô sẽ không thích nên cũng không thắt dây an toàn cho cô.

Trên đường đi, anh ta cứ tập trung lái xe, không mở miệng nói tiếng nào. Ngay cả việc đi ăn ở đâu cũng không hỏi ý cô, mà lại tự tiện rẽ vào một nhà hàng lớn.

Chàng trai như vậy chắc chắn không thể quen anh ta. Trong lòng cô tự dặn loại anh ta từ vòng đầu tiên.

Mà tại sao lại không tự giới thiệu bản thân mình đi chứ. Anh tưởng vậy là ngầu à?

Anh ta đậu xe, nói cô vào trong nhà hàng. Không hiểu tại sao trên đời có loại con trai như vậy.

Cô vào nhà hàng ngó nghiêng, cũng tự tìm một chỗ ngồi cho mình. Cô chống tay chờ anh chàng đó vào, nhưng chờ mãi không thấy, cô còn nghĩ mình bị cho leo cây rồi.

"Triệu Tiểu Vi"

Cô giật mình khi nghe có người gọi tên mình. Giọng nói này... ấm quá, nó cũng rất quen.

Cô quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng gọi.

"K-Kỳ Nam"

Cô không tin vào mắt mình, sao lại là Kỳ Nam, anh ta làm gì ở đây chứ? Cô xấu hổ mà quay mặt đi chỗ khác. Với cả cô cũng chẳng muốn gặp mặt anh nữa.

"Em đi xem mặt?"

"Ừ.. ừ" - Cô run run đáp lại.

"Tại sao? Không phải em đã kết hôn...?"

"Anh nói gì vậy? Tôi...tôi kết hôn khi nào chứ"

Tiểu Vi nói xong tức giận mà bỏ đi. Rõ ràng người kết hôn là anh ta, tại sao lại đổ thừa người kết hôn là cô chứ? Anh muốn chọc tức cô đây mà. Tiểu Vi cứ nghĩ vậy mà bước đi.

"Tiểu Vi... đợi anh" - Kỳ Nam chạy theo cô mà gọi tên.

Cô thấy vậy cũng cố gắng chạy để không phải đối mặt và nói chuyện với anh ta. Nhưng cô mệt quá, mắt cô lão đão, cô chóng mặt như mọi thứ quay cuồng.

Cô cảm giác cơ thể mình đang ngã xuống thì có một bàn tay đỡ lấy cô. Nhưng cô mệt quá, không thể mở mắt nổi, cô để mình ngủ thiếp đi trong vòng tay ấy.

"TIỂU VI, TIỂU VI"

---------------------

Trong bệnh viện, không gian yên tĩnh một cách đáng sợ. Kỳ Nam ngồi trên hàng ghế dài, cuộn tròn tay, khuôn mặt anh đầy lo lắng. Người anh yêu đang nằm bên trong kia, không biết cô có sao không...

Cánh cửa của phòng bệnh mở ra, một bác sĩ bước ra mà khuôn mặt đầy âu lo và tức giận.

"Bác sĩ, em gái của tôi có sao không?"

Kỳ Nam chưa kịp đứng dậy thì Dương Hàn từ đâu chạy như bay vào, còn có Mặc Mặc chạy theo phía sau.

Nhưng mà Dương Hàn nói gì? Em gái? Là sao chứ, sao lại là em gái. Không lẽ...

"Ai là chồng của bệnh nhân Triệu Tiểu Vi?"

Kỳ nam, Dương Hàn: ???

Bị sao thì bác sĩ cứ nói, sao lại hỏi chồng của bệnh nhân?

"Là tên này" - Mặc Mặc chỉ thẳng vào Kỳ Nam.

Bác sĩ hậm hực, tức giận bước lại gần Kỳ Nam mà quát to lên.

"Cậu làm chồng kiểu gì vậy? Vợ mình mang thai mà không biết chăm sóc à? Để cô ấy kiệt sức đến mức ngất đi. Có biết như vậy rất nguy hiểm không!"

"MANG THAI?" - Cả ba người đồng thanh nói to lên.

Bác sĩ chỉ biết lắc đầu, đút tay vào túi áo Blouse và bỏ đi mặc kệ ba người bọn họ há hốc mồm đứng đấy. Bà chỉ kịp quay lại nói một câu.

"Vào thăm vợ đi, đứng đấy há hốc mồm cho ruồi bay vào?"

---------------------

"Tiểu Vi, Tiểu Vi"

Tiểu Vi mắt mờ mờ ảo ảo, đặt tay lên mặt Kỳ Nam. Cô mệt mõi nhưng vẫn ý thức được mà gắng ngồi dậy tay đang sờ mặt nhẹ nhàng thì chuyển hướng tát thẳng vào mặt anh.

"Anh ở đây làm gì?"

"Tiểu Vi, đừng cử động mạnh, không tốt cho con"

Trên mặt Tiểu Vi hiện rõ ra dấu chấm hỏi.

"Anh bị hâm à, đi về với vợ anh ấy!" - Tiểu Vi vẫn dùng tay đánh vào mặt cậu ta.

"Thì anh vẫn đang đây ở với vợ anh mà"

Kỳ Nam nói vậy thì Tiểu Vi cũng hiểu anh không hết hôn với Tiêu Nhiên. Nhưng hình như liêm sỉ anh mất hoàn toàn rồi.

"Em có biết đối tượng xem mặt của em ngày hôm nay là ai không"

"A, là cái tên cao to chỉ được cái mã kia. Không biết ga lăng với phụ nữ, quan trọng hơn hết là lại để tôi leo cây"

Cô nhìn sang Kỳ Nam, khuôn mặt anh kiểu như "-_-".

"Đó... đó là tài xế của anh"

"Tiểu Vi... Anh là đối tượng xem mặt của em và vào bốn năm trước cũng vậy. Anh Dương Hàn đã nói cho anh nghe tất cả rồi.

Xin lỗi em, anh đã hiểu lầm em và khiến cho em phải đau khổ vì anh suốt bao lâu qua. Anh đã từng hứa không để em phải khóc, nhưng anh lại... Anh xin lỗi.

Chúng ta đã được xác định ban đầu là của nhau, nhưng ông trời lại thử thách chúng ta, chúng ta lạc nhau bốn năm. Ông ta muốn chúng ta phải vượt qua tất cả và tiếp tục ở bên nhau mãi mãi.

Anh muốn dùng cả quãng đời còn lại của mình để chăm sóc cho em và con.

Làm vợ anh nhé!"

Kỳ Nam lấy từ trong túi quần ra một hộp nhẫn kim cương lấp lánh, sang trọng. Anh cũng quỳ xuống mà đưa nhẫn về phía cô.

Tiểu Vi bất ngờ mà dùng tay búm chặt miệng. Cô hạnh phúc trong vỡ oà, giọt nước mắt của cô từ từ rơi xuống gò má.

"Anh... anh nghĩ bao nhiêu đau khổ anh gây cho em thì em sẽ đồng ý cưới anh à?" - Cô thút thít.

"Anh xin hứa, từ này đến cuối đời anh sẽ không để em phải khóc và đau đớn nữa. Anh chỉ để em đau đớn trên giường"

"Anh dám..."

"Nếu những năm tháng đau khổ kia, đổi lấy được quãng đời còn lại bên anh, thì... em đồng ý"

Anh gỡ chiếc nhẫn khỏi chiếc hộp mà từ từ đeo vào ngón tay của cô, đeo xong anh không quên hôn vào lòng bàn tay cô.

Ngón tay thon thả của Tiểu Vi đang có một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên đấy, khiến tay cô như thành điểm nhấn.

Anh ôm cô vào lòng, nhưng cố gắng ôm thật nhẹ nhàng vì anh biết trong người cô bây giờ đã có một sinh linh nhỏ bé mang chính giọt máu của mình.

"Cảm ơn em, cảm ơn em vì hôm đó đã cứng đầu không uống thuốc tránh thai"

"Đáng ghét"

Bạn đang đọc Ông Xã Là Bạn Học! sáng tác bởi buithuyhien2606
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi buithuyhien2606
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.