Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1266 chữ

Tiếng bạt tai lanh lảnh vang vọng khắp sảnh lớn!

Xuýt!

Tất cả mọi người đều hít sâu.

Vì Lý Phàm vẫn đứng yên ở đó, trên mặt không hề xuất hiện dấu tay.

Còn Cố Bội Sam lại che mặt, một lúc lâu sau đó mới kịp phản ứng, tức giận gào lên với Ngô Đạo Văn: “Ông dám đánh tôi? Ông đánh tôi vì một tên nghèo rớt mồng tơi ư?”

Ánh mắt Ngô Đạo Văn vô cùng lạnh lẽo, quát lên: “Nếu đã vào nhà hàng của chúng tôi thì đều là khách của tôi, tôi chẳng cần biết cô là ai, dám gây sự ở đây, tôi nhất định sẽ không bỏ qua! Người đâu, đuổi bọn họ ra ngoài!”

Sau đó, có mấy bảo vệ xông vào, bắt lấy Cố Bội Sam đang la lối om sòm đuổi ra ngoài.

Mấy người con nhà giàu khác cũng vội vàng chạy ra ngoài.

Cố Bội Sam ngồi dậy từ dưới đất, ngã mà thấy đau mông.

Cô ta đứng dậy, mắng muốn khan cả cổ: “Ngô Đạo Văn, ông xong rồi, tôi là cô ba của nhà họ Cố đấy, một giám đốc nho nhỏ như ông lại dám làm thế với tôi, tôi sẽ kêu người đập bỏ cái quán nát của ông!”

Mắng rồi, Cố Bội Sam còn muốn xông lên, nhưng lại bị mấy người bàn bên cạnh ngăn lại.

Tên con nhà giàu khá điển trai khi nãy kéo lấy Cố Bội Sam, la lên: “Cô điên rồi! Ngô Đạo Văn không chỉ là một giám đốc thôi đâu, ông ta là một trong bốn lão đại của thế giới ngầm Hán Thành đấy!”

Câu này khiến Cố Bội Sam sửng sốt đứng khựng người lại.

“Còn đòi đập quán của ông ta? Một đầu của ông ta cũng đủ khiến nhà họ Cố của cô táng gia bại sản rồi!” Anh ta nói tiếp.

Cố Bội Sam hoảng hốt, trên mặt đầy vẻ khó tin, điên cuồng nói: “Anh nói cái gì? Sao có thể? Một trong bốn lão đạo của thế giới nhầm Hán Thành lại đánh tôi vì tên rác rưởi Lý Phàm kia á?”

Tên con nhà giàu kia nhíu mày, nhìn vào trong sảnh, cũng lắc đầu, nghi ngờ nói: “Có lẽ thật sự giống ông ta nói, bất kính với khách mời của ông ta là bất kính với ông ta, dù sao cũng mở cửa làm ăn, nếu có người đi đồn là khách đến đây ăn cơm bị đánh mắng thì sau này còn ai dám đến nữa? Trong lúc vô tình, cô suýt làm hỏng danh tiếng của Quan Nhân Đường người ta rồi, ném cô ra ngoài là nhẹ đấy. Nếu thật sự khiến Ngô Đạo Văn nổi nóng, có lẽ sẽ dìm cô xuống sông Hán luôn không chừng!”

Nghe thấy câu này, người Cố Bội Sam hơi run lên, mới nghĩ lại mà sợ.

Nhưng cô ta đã thầm tính món nợ này lên đầu Lý Phàm luôn rồi.

Tên rác rưởi đáng chết, đều tại anh nên mình mới đắc tội với nhân vật như vậy!

Cố Bội Sam tức giận quay đầu lắc mông rời đi.

Một bản nhạc đệm, không đáng nhắc tới.

Đợi đến lúc Lý Phàm về đến nhà, bố mẹ vợ đã ngủ, anh lén đi vào phòng ngủ, sau đó rón rén kéo chăn đềm từ gầm giường ra nằm dưới đất.

Cạch!

Đèn trong phòng ngủ đột nhiên mở lên.

Lý Phàm lập tức nhìn thấy Cố Họa Y mặc váy ngủ mỏng ngồi bên giường, hình như vẫn đang đợi anh.

Khỏi phải nói, dáng người của Cố Họa Y dưới ánh đèn lúc này thật sự vô cùng quyến rũ, trước nhô sau vểnh, trông như thần tiên vậy, làn da thì trắng như ngọc, đặc biệt là xương quai xanh và đôi chân, khiến Lý Phàm thoáng ngơ ngác.

“Về rồi à.” Cố Họa Ý nhìn chằm chằm Lý Phàm.

Lý Phàm bình tĩnh mở chăn đệm ra, đáp một tiếng:“Ừm.”

“Chuyện hợp đồng của tập đoàn Vinh Khang và Quan Nhân Đường, anh có muốn giải thích với em không?” Cố Họa Y hỏi.

Mặc dù Lý Phàm đang trải chăn đệm ra, nhưng trong lòng lại rất sợ hãi!

Cố Họa Y nghi ngờ rồi sao?

“Không phải đã nói là công lao của Từ Thiên Hải rồi ư, vì sao em đột nhiên hỏi thế?” Lý Phàm cười giấu đi cảm giác bối rối trong lòng mình.

Cố Họa Y nói: “Lý Phàm, có phải anh giấu diếm em chuyện gì không?”

Đêm khuya, phòng ngủ, hai người đối diện nhau…

Bầu không khí hơi kỳ lạ, Cố Họa Y nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt sáng rực.

Lý Phàm cười, trải chăn ra nằm xuống nói: “Không có, ngủ sớm chút đi, sáng mai chắc mấy người ông nội và Cố Tuấn Hào sẽ làm khó em nữa đấy.”

Cố Họa Y vẫn chưa chịu thôi, hỏi: “Thật sự không muốn nói gì với em sao?”

Im lặng một lát, Lý Phàm quay mặt qua, nhìn Cố Họa Y cười nói: “Thật sự không có mà.”

Cố Họa Y gật đầu, nằm nghiêng xuống.

Cạch.

Đèn tắt.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của hai người.

Nhưng lúc này Cố Họa Y và Lý Phàm đều không ngủ, mỗi người bọn đều có tâm sự riêng.

“Xin lỗi Lý Phàm, khi nãy ở trong phòng ăn, mẹ em nổi nóng với anh, còn đánh anh, tôi thay bà nói xin lỗi anh.”

Trong bóng tối, giọng nói mềm mại của Cố Họa Y vang lên.

“Ừm.” Lý Phàm nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, nghiêng mặt sang nhìn Cố Họa Y đang quay lưng về phía mình, dáng người uyển chuyển vô cùng quyến rũ dưới ánh trăng.

Anh đã yêu cô gái này bốn năm rồi.

“Mấy năm nay, vì anh mà em vất vả rồi.” Lý Phàm nói khẽ.

Cố Họa Y không nói gì, quay lưng về phía Lý Phàm, hai tay gối sau đầu, nở nụ cười ấm áp nói: “Ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Sáng sớm hôm sau.

Cố Họa Y thức dậy từ sớm, rửa mặt trang điểm sơ qua, váy ôm mông màu đen kết hợp với áo sơ mi trắng, buộc tóc đuôi ngựa, đôi chân thon dài thẳng tắp được tất đen mỏng ôm lấy, trông quyến rũ mà không lẳng lơ, sạch sẽ gọn gàng.

Cô đứng trước cửa, một tay vịn tường mang giày cao gót, cầm hợp đồng nói với Lý Phàm đang dọn bát đũa: “Em đến công ty đây.”

Lý Phàm nhìn cô một cái, chần chừ chốc lát rồi nói: “Họa Y, lần hợp tác này em nắm quyền chủ động, nếu Cố Tuấn Hào và ông nội muốn cướp, em có thể từ chối làm người phụ trách, chỉ cần không phải em ký tên, tập đoàn Vinh Khang sẽ không hợp tác với công ty thuốc Vân Sinh, đến lúc đó, ông nội và Cố Tuấn Hào sẽ đến nhờ vả em.”

Cố Họa y đứng trước cửa ra vào, ngạc nhiên nhìn Lý Phàm, nói: “Đây là chuyện của em, nhưng vẫn cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

Dứt lời, cô xoay người rời đi.

Lý Phàm nhìn bóng lưng rời đi trước cửa sổ của Cố Họa Y, thầm thở dài một hơi.

Dọn dẹp xong, anh bèn xách hộp cơm đến bệnh viện.

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.