Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1253 chữ

“Úi, Bội Sam à, đây chính là thằng ăn bám Lý Phàm mà cô thường nhắc đến đấy ư?”

“Được đó, hôm nay gặp được, đúng là không biết thường, rách rưới dễ sợ!”

“Úi chà, tên này cũng ngang ngược đấy. Này, mày là Lý Phàm đấy ư, nói chuyện với chị Bội Sam của bọn tao kiểu gì đấy? Xin lỗi đi!”

Nhất thời, đám con nhà giàu uống hơi say đều nhao nhao cười ầm lên, tức giận mắng.

Cố Bội Sam cười khẩy, nhìn sắc mặt âm u của Lý Phàm thì vỗ má anh, nói: “Lý Phàm, mày nghèo hèn thế kia mà cũng dám nhe răng với tao à? Mày chán sống rồi ư? Tưởng dựa vào Cố Họa Y thì tao không dám làm gì mày thật hay sao?”

Lý Phàm siết tay.

Vào lúc này, một tiếng trách mắng vang lên từ trên lầu: “Láo xược! Ai dám vô lý với anh Lý thế!”

Tiếng quát khiến tất cả các khách mời và nhân viên phục vụ của Quan Nhana Đường đều đưa mắt nhìn sang.

Ngô Đạo Văn vội vã bước xuống từ trên tầng, nhìn thấy Cố Bội Sam dẫn theo người thô tục chửi mắng Lý Phàm như thế, đương nhiên trong lòng vô cùng giận dữ!

Đây là khách quý của ông chủ lớn đấy!

Phải tiếp đón một cách cẩn thận.

Sao đám người này lại dám làm thế chứ?!

“Giám… Giám đốc Ngô.” Mấy nhân viên phục vụ vội vàng cung kính đứng sang một bên.

Ngô Đạo Văn cũng đi tới, sắc mặt lạnh lẽo, quan sát Cố Bội Sam kiêu ngạo mấy lần, sau đó xoay người cung kính nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, cậu không bị làm phiền chứ?”

Cậu Lý?

Ngộ Đạo Văn cung kính với Lý Phàm như thế, đương nhiên khiến trong sảnh trở nên xôn xao!

Lúc này Cố Bội Sam giống như con mèo xù lông vậy, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Anh ta mà là cậu Lý ư?

Đùa gì thế!

“Này, ông là ai vậy, tôi nói chuyện với tên con rể vô dụng của nhà họ Cố tôi thì thế nào? Ông nghĩ mình là ai mà dám quát tôi hả?”

Cố Bội Sam nổi tính tiểu thư, khó chịu nói.

Người đàn ông trung niên trước mắt bị ngốc à?

Nghĩ sao mà lại cung kính với tên vô dụng như Lý Phàm như thế chứ, buồn cười!

Nhưng cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía cô ta bằng ánh mắt khiếp sợ.

Chuyện gì vậy?

Cố Bội Sam cũng bối rối, mình trông rất đáng sợ sao?

Lúc này, người đẹp con nhà giàu ở sau lưng cô ta vội vàng tiến lên, kéo lấy tay Cố Bội Sam, nhỏ giọng nói: “Bội Sam, cậu điên rồi, ông ấy là giám đốc lớn của Quan Nhân Đường, Ngô Đạo Văn đấy!”

Ngô Đạo Văn?

Cố Bội Sam run lên, nhìn sang Ngô Đạo Văn, lập tức cảm thấy không ổn.

Không ngờ ông ta lại là giám đốc lớn của Quan Nhân Đường!

Ngô Đạo Văn, ngoài mặt là giám đốc lớn của Quan Nhân Đường, có chút địa vị và thân phận ở giới ẩm thực Hán Thành.

Nhưng lại chẳng mấy ai biết một thân phận khác của ông ta.

Đó chính là một trong bốn lão đại của thế giới ngầm Hán Thành, ông Ngô!

Người thế này luôn làm ăn đứng đắn, làm việc khiêm tốt, rất ít người xuất hiện trước mặt mọi người, nếu không phải chuyện quan trọng, bình thường sẽ không đi ra.

Cho nên cũng không có mấy ai biết một thân phận khác của Ngô Đạo Văn, nhưng người biết chắc chắn không phải người bình thường.

Rất rõ ràng là Cố Bội Sam không biết.

Lúc này, cô ta còn nghiêm túc quan sát Ngô Đạo Văn, tuy có hơi hoảng loạn, nhưng vẫn chưa thể nói là sợ.

Chỉ là một giám đốc nhà hàng mà thôi, chẳng là cái thá gì cả.

Nhưng mà.

Lúc này, Ngô Đạo Văn xoay người lại, lạnh lùng nhìn Cố Bội Sam, kéo âu phục của mình nói: “Dám xỉ vả khách quý của tôi ngay trong nhà hàng của tôi như thế, cô là người đầu tiên đấy!”

Câu nói này mang theo ý nguy hiểm.

Người bên cạnh nghe thấy câu này đều thầm thấy run rẩy.

Nhưng cô gái Cố Bội Sam này hung dữ, nóng tính, còn là tiểu thư sống trong nhung lụa, đương nhiên sẽ bị bệnh công chúa, lập tức quát lên: “Sao hả, một giám đốc nhà hàng nho nhỏ thôi mà, có gì đặc biệt chứ? Thật là có mắt như mù, tên nghèo rớt mồng tơi sau lưng ông cũng được xem là khách quý à? Đừng đùa nữa, anh ta chỉ là một con chó được nhà họ Cố tôi nuôi, một con chó vẫy đuôi xin ăn thôi, chúng tôi mới là khách quý của ông, chúng tôi đều mới đi xuống từ trên vườn treo đấy, chẳng lẽ ông muốn đắc tội chúng tôi vì tên ngu xuẩn kia sao?”

Cố Bội Sam vẻ mặt kiêu ngạo, khoanh tay trước ngực, rất có khí thế.

Nhưng đám bạn sau lưng cô ta lại giống như quả cà phơi sương vậy, đều lùi về sau mấy bước.

“Bội Sam, đừng nói nữa, mau qua đây.”

Lúc này, một người đàn ông khá đẹp trai trong đó không ngừng nháy mắt với Cố Bội Sam.

Anh ta quen Ngô Đạo Văn, còn biết một thân phận khác của ông ta nữa, nhưng bây giờ anh ta không dám nói ra, vì Ngô Đạo Văn đang nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Ý chính là không được nhiều chuyện!

Cố Bội Sam cười ha hả nói: “Mọi người làm sao thế, sợ cái gì, tôi không tin một giám đốc nho nhỏ của Quan Nhân Đường mà thôi, chẳng lẽ còn dám ra tay đánh tôi vì tên vô dụng kia hay sao?”

Dứt lời, cô ta xoay người nhìn Ngô Đạo Văn bằng vẻ mặt chế giễu, sau đó gạt tay ông ta ra, đi đến trước mặt Lý Phàm, hống hách mắng: “Lý Phàm, rốt cuộc anh là cái thá gì chứ? Anh có tư cách gì xuất hiện trước mặt tôi hả? Bây giờ tôi ra lệnh cho anh phải quỳ xuống xin lỗi tôi, xin lỗi vì thái độ của anh khi nãy! Nếu không, anh nhất định sẽ phải nếm mùi đau khổ, Cố Họa Y cũng sẽ bị anh liên lụy đấy!”

Cố Bội Sam uy hiếp, lúc trước cô ta từng sử dụng chiêu này rất nhiều lần.

Mỗi khi cô ta gặp chuyện phiền lòng đều sẽ tìm đến Lý Phàm trút giận.

Lần nào cũng đều nói mấy câu uy hiếp này.

Nhưng hôm nay rõ ràng đã khác.

Lý Phàm siết chặt tay, đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài nói: “Cũng vì thái độ của tôi nên tôi phải xin lỗi cô à?”

“Đúng thế! Tên rác rưởi như anh không có tư cách ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, càng không có tư cách tỏ thái độ đó với tôi!”

Cố Bội Sam giơ tay lên muốn tát một cái lên mặt Lý Phàm!

Chát!

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.