Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 940 chữ

Cô ta hôm nay dẫn bạn theo, chính là vì cố tình chèn ép Lý Phàm, chuyện ở Quan Nhân Đường lần trước khiến Cố Bội Sam luôn rất không thoải mái.

Thuận tiện, chơi anh ta một ngày.

Ngô Đạo Văn?

Mấy người bạn một ánh nhìn tôi một ánh mắt, sau đó chính là cười to trong lòng.

“Cố Bội Sam, cậu sẽ không phải là đầu bị úng nước chứ?”

“Cậu biết Ngô Đạo Văn là ai không? Loại người ngu dốt nghèo hèn như anh ta, có thể quan Ngô Đạo Văn?”

“Anh ta nếu như có thể quen Ngô Đạo Văn, tớ quỳ xuống gọi anh ta là ông nội cũng được.”

Mấy nam sinh ăn mặc thời thượng lại huênh hoang, vẻ mặt châm chọc và cười lạnh.

Ngô Đạo Văn, những người sống hay ăn chơi như bọn họ, tự nhiên biết uy danh của Ngô Đạo Văn, một trong tứ hùng ngầm của Hán Thành.

Dưới tay có mấy trăm chỗ vui chơi, mấy trăm đàn em!

Ngô Đạo Văn sẽ cung kính với tên phế vật này sao?

Vậy thì không thể, thật sự chính là trò cười ngang tầm quốc tết Cố Bội Sam giả bộ khẩn trương, nói: “Lý Phàm, anh mau nói cho bọn họ đây có phải là thật, không được, anh bây giờ gọi điện cho Ngô Đạo Văn, bảo ông ta lập tức tới đây!”

Nhưng, Lý Phàm lại lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi không quen ai là Ngô Đạo Văn: “Ha ha hai”

Sau đó thì nổ ra tiếng cười lớn.

Cố Bội Sam cũng cười lạnh hai tiếng, sau đó bước tới, đưa tay võ nhẹ lên mặt của Lý Phàm mấy cái, nói: “Ha ha, Lý Phàm, anh bây giờ giả vờ cái gì nữa? Lần trước không phải là ỷ vào Ngộ Đạp Văn, rất huênh hoang sao? Sao hả, bây giờ lộ tẩy rồi, không dám rồi?”

Nhưng, tay của Cố Bội Sam ở giữa không trung bị Lý Phàm túm lấy.

“Cố Bội Sam, tôi khuyên cô, đừng có rảnh rỗi thì muốn trêu chọc tôi, nếu không phải là nể cô là em họ của Cố Họa Y, cô bây giờ không nhất định có thể đứng đó nói chuyện với tôi như vậy đâu, biết chưa?”

Thái độ của Lý Phàm lạnh băng, ngữ khí lạnh lẽo, hai mắt ẩn hiện sự tức giận.

Cố Bội Sam ngây ra, tay bị hất ra, sợ hãi lại tức giận nhìn Lý Phàm, nửa ngày mới nhả ra được một câu: “Lý Phàm, anh sẽ hối hận”

Vậy mà dám hung dữ với tôi!

Đáng hận!

Cố Bội Sam trong lòng rất không thoải mái, hôm nay bị Lý Phàm hung dữ, cô ta trước giờ chưa từng nhếch nhác như thế.

Tuy nhiên, Lý Phàm lại nhàn nhạt nói: “Tùy cô, nhưng tôi cảnh cáo cô, cô nếu như dám gây ra chuyện, hậu quả tự chịu!”

Nói rồi, Lý Phàm xoay người, hai tay đút trong túi quần rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Lý Phàm, cả người Cố Bội Sam tức điên, giậm chân tại chỗ, tức giận nói: “Lý Phàm, anh dám chọc giận tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận! Tức chết tôi rồi!”

Cô ta phải chỉnh Lý Phàm!

Mà sau khi Lý Phàm rời khỏi, anh đi đến tập đoàn Hán Tân, cùng Tiền Phúc gặp mặt.

“Tiểu thiếu chủ, quà mừng thọ cậu muốn tôi đã chuẩn bị xong rồi, cần tôi mở ra xem thử không?”

Tiền Phúc mặt mày cung kính, nữ thư ký tóc vàng mắt xanh đằng sau, trong tay cầm một chiếc hộp gấm lớn bằng nắm tay, hộp gấm rất tinh tế, nhìn chiếc hộp thì biết đồ bên trong giá trị không tầm thường.

Lý Phàm trực tiếp cầm lấy, nói: “Không cần đâu, tặng người ta mà thôi.

Chiếc hộp này của ông quá khéo chọn rồi, đổi một cái bình thường thôi”

Lập tức, nữ thư ký đổi một chiếc hộp bình thường, Lý Phàm cầm trong tay, lúc này mới yên tâm gật đầu.

“Được rồi, vậy tôi về trước” Lý Phàm đứng dậy, khi đi đến cửa, đột nhiên dừng bước, chậm rãi hỏi: “Long hậu, khi nào tới Hán Thành?”

“Không rõ, lịch trình của Long hậu, không ai biết được” Tiền Phúc trả lời, trên mặt xuất hiện một tia ưu lo.

Lý Phàm không nói gì, cứ thế rời đi.

Hôm nay, Vương Cẩn Mai ra khỏi cửa từ sớm, mặc chiếc áo ca rô cách điệu, trong tay xách một cặp lồng canh gà do chính tay bà ta nấu, bắt xe, đi tới tập đoàn Hán Tân.

Trong lòng rất vui, đi đường cũng thoải mái.

Vương Cẩn Mai tại sao lại đến đây?

Tự nhiên là vì để gặp Tiền Phúc.

Bà ta nghĩ rất rõ ràng, lấy lòng Tiền Phúc, sau đó đòi tiền với ông ta.

Lý Phàm đã giúp ông ta, nói thế nào, 600 triệu này quá ít rồi.

Lý Phàm ngại đòi, Vương Cẩn Mai lại muốn, da mặt của bà ta dày.

Không cần nhiều, chỉ cần 3 tỷ, không cho thì bà ta gây sự.

Công ty lớn như thế, còn là người giàu nhất của đại khu Sở Châu, chắc chắn có tiền, sẽ không để tâm đến 3 tỷ này.

Vừa đến dưới tòa nhà của tập đoàn, Vương Cẩn Mai xuống xe, vừa hay nhìn thấy cửa lớn của tập đoàn, một đám người đi ra.

Là Tiền Phú!

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.