Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1039 chữ

Cố Họa Y tức điên, số tiên này bất luận như thế nào cũng không thể đưa cho bà ta.

Trong lòng Vương Cẩn Mai căn bản không có Xuyến Xuyến.

Số tiên này một khi đến tay của bà ta, muốn lãy lại thì sẽ không dễ dàng.

Thấy Cố Họa Y không chịu, Vương Cẩn Mai quay đầu nhìn Lý Phàm, tức giận nói: “Lý Phàm, tôi hỏi cậu, số tiên này cậu có đưa cho tôi bảo quản không?”

Đây là có y tứ ép chó đi cày mà.

Lý Phàm cũng rất bất lực, lắng lặng rút ra chiếc thẻ đã chuẩn bị từ trước.

Từ sau chuyện xảy ra ở ngân hàng lần trước, Lý Phàm đã chuẩn bị chiếc thẻ này, bên trong có 450-600 triệu.

Bộp!

Vương Cẩn Mai nhanh tay nhẹ mắt, nhân lúc Cố Họa Y chưa ra tay, trực tiếp giật lấy, trợn mắt nói: “Như này mới nghe lời!”

Sau đó, bà ta vui vẻ câm chiếc thẻ, thích không lỡ buông tay, xoay người ngúng nguấy đi vào phòng ngủ, làm gì đó một hồi mới đi ra.

Sau khi đi ra, Lý Phàm và Cố Họa Y đã đi rồi.

“Bọn nó đâu rồi?” Vương Cẩn Mai lạnh mặt nghi hoặc nói.

Cố Thiệu Huy bất lực thở dài, nói: “Còn không phải là bị bà chọc tức trở về phòng rồi”

Vương Cẩn Mai bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Không phải chỉ là lấy của nó có 600 triệu thôi sao, sao hả, số tiên này tôi còn không thể lấy sao? Tôi cũng là vì tốt cho chúng nó, số tiên này nếu như để ở chỗ Lý Phàm, không chừng bị nó tiêu bậy tiêu bạ gì đó.”

Vương Cẩn Mai xem thường Lý Phàm, tự nhiên không thể để tiền ở trên người anh được.

“Không được, cậu tra cho tôi, công ty ở Hán Thành của Tiền Phúc đó ở đâu? Tôi ngày mai đến một chuyến, đây mới có 600 triệu, ông ta có tiền như thế, thế nào cũng phải cho 3 tỷ” Vương Cẩn Mai nói, trong lòng đã có chủ ý.

Một cái cây hái ra tiền như này, tuyệt đối không thể bỏ qua như thế được.

“Muốn tra tự bà tra đi, tôi không có rảnh làm trò với bà” Cố Thiệu Huy đau đầu, tháo cái kính lão xuống, trực tiếp đi vào trong phòng ngủ.

“Cố Thiệu Huy, ông là có ý gì? Tôi đây là hô nháo sao? Tôi còn không phải là vì cái nhà này! Ông nếu như quản nổi con gái của ông thì ông đi kêu nó ly hôn với Lý Phàm đi!”

Vương Cẩn Mai phát tiết chưa hết, lập tức mắng mỏ.

Trong phòng ngủ, Cố Họa Y ngồi ở đầu giường, tức giận, vừa rồi chuyện mẹ cô làm, quá khiến cô cảm thấy mất mặt rồi.

“Lý Phàm, anh đừng trách mẹ con, bà ấy chính là một người như thế”

Cố Họa Y nói, sau đó hỏi: “Còn nữa, cái thể đó của anh thật sự là chủ tịch Tiền cho anh sao?”

Lý Phàm cười ha ha gật đầu nói: “Ừm, em yên tâm đi, bên trong có tiền”

Cố Họa Y bĩu môi, hốc mắt ươn ướt nhìn Lý Phàm, đột nhiên xông tới ôm lấy Lý Phàm, khóc: “Em còn tưởng anh phải bị nhốt lại”

Lý Phàm sững người, sau đó võ nhẹ vào lưng của Cố Họa Y, dịu dàng nói: “Đồ ngốc, anh đây không phải là ra ngoài rồi sao, không có chuyện gì, chỉ là hiểu lầm”

Cố Họa Y ừm ừm gật đầu.

Trong lòng Lý Phàm bây giờ rất vui, lâu rồi không có cùng ôm nhau thân mật như thế, cơ thể ôn nhuận như ngọc, khiến anh có hơi không lỡ buông tay.

Vốn dĩ tối nay đặt một nhà hàng dưới ánh nến, đáng tiếc bởi vì chuyện này, chỉ có thể hoãn lại.

Ngày hôm sau, Lý Phàm không cần đến quán đi làm, tất cả mọi việc giao cho Tân Dao quản lý, anh tin tưởng năng lực của Tân Dao.

Điều bất ngờ là Cố Bội Sam lại chủ động hẹn Lý Phàm ra ngoài.

Hai người gặp mặt ở khu giải trí, Cố Bội Sam còn màn theo mấy người bạn đến.

“Lý Phàm, anh sao bây giờ mới đến: Cố Bội Sam nhìn thấy Lý Phàm từ từ đi tới, vẻ mặt hơi lạnh, biểu tình không vui nhìn chằm chằm Lý Phàm.

Lý Phàm nhíu mày, nhìn xung quanh, nghỉ ngờ nói: “Tìm tôi có làm gì?”

Cố Bội Sam cười ha hả: “Tìm anh đến chơi, đi, dẫn anh đi gặp bạn của tôi.

Mục đích hôm nay của Cố Bội Sam thật sự là tìm Lý Phàm chơi đơn giản như vậy sao?

Đương nhiên không phải.

Ánh mắt đầu tiên của mấy người bạn đó khi nhìn Lý Phàm thì rất chán giết, vẻ mặt đầy sự giễu cợt.

“Cố Bội Sam, đây chính là tên con rể vô dụng đó của nhà họ Cố các cậu à, thật có cá tính, bây giờ đang thịnh hành phong cách ăn mày sao?”

“Cố Bội Sam, cậu sẽ không phải là trêu chúng tớ đấy chứ, anh ta như này nhìn một cái chính là tên nghèo, có thể mời chúng ta chơi một ngày?”

“Bỏ đi bỏ đi, chúng ta về đi, thật mất hứng, ở cùng với loại người này, tớ ngại mất mặt”

Mấy người, bạn một lời tôi một nhẽ, đâu đâu cũng châm chọc Lý Phàm.

Fuck, người đàn ông này cũng quá nghèo hèn rồi.

Giày đi dưới chân vậy mà không biết nhãn hiệu vì bẩn, sơ mi màu lam cũng giặt đến bạc phếch, đi cùng mấy người bọn họ, rõ ràng không ăn nhập.

Cố Bội Sam thấy mọi người xem thường Lý Phàm, khóe môi cong lên, đạo đức giả phản bác; “Các cậu hiểu cái gì, Lý Phàm rất lợi hại đó! Quan Nhân Đường biết không? Giám đốc Ngô Đạo Văn của nơi đó đều cung kính với anh ta”

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.