Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9 : Khó chịu

Tiểu thuyết gốc · 1093 chữ

Bước ra khỏi trường Thiên Lan, Obito và Madara liền tìm cách quẹo vào một con hẻm nhỏ. Tránh sự chú ý của mọi người xung quanh. Đi được một đoạn đường, thì Madara liền sắp tan chảy thành nước, trước khi biến mất hoàn toàn. Madara liền dặn dò Obito.

" Ta sắp chịu không nổi nữa! Ta phải quay về nghĩ ngơi , ngươi tranh thủ dạo một vòng xem coi thế giới xung quanh đi .Ngươi bị giam quá lâu rồi cần phải thư giãn. Mà ta ngợi ý ngươi đến trường trung học Văn Minh , nơi đó phong cảnh rất đẹp , ngươi chỉ cần đi thẳng 200 mét nữa, tính từ đây sẽ tới . "

Nói xong, Madara hoàn toàn tan chảy và biến mất trong không gian.

Thấy thế, Obito liền bước đi đến Trường trung học Văn Minh, mà hệ thống nói. Dù sao hắn cũng chả còn chỗ nào đi . Lượn lờ qua một số con hẻm, cuối cùng hắn cũng đến nơi mình muốn.

Hắn liền hoàn toàn bất ngờ, cảm thấy kì lạ, trước nơi mà hệ thống muốn hắn đến. Nơi đây toàn các mĩ nữ cấp hai xinh đẹp, đủ mọi kiểu dáng khung hình , khẩu vị đều có. Hắn liền thắc mắc suy nghĩ trong đầu.

" Đây là một trường cấp hai cho nữ sinh mà . Nhưng tại sao hệ thống muốn hắn đến đây?Không lẽ hắn muốn ta cưa các em nữ sinh ...hahah ... quá kì lạ !! Ta đây, giờ họ gặp chạy không kịp nữa, nói chi là cưa?? ".

Vừa đi hắn nghĩ trong đầu và muốn tìm đáp án. Nhưng khung cảnh bây giờ trời cũng là sắp chiều tối, mặt trời lặn dần. Tạo nên một màu đỏ tuyệt đẹp, những chiếc lá vàng bay bay giữa mùa thu, hiện ra một khung cảnh như tiên. Làm cho Obito không còn muốn suy nghĩ nữa . Mà chỉ đi ngắm cảnh cho vui thôi.

Từng bước đi, hắn chẳng cần nghĩ nữa mà chỉ đi thôi, càng đi hắn càng nhớ về chuyện quá khứ, hắn nghĩ tới thầy Minato, kakashi và cuối cùng là Rin người mà hắn yêu nhất. Hắn nhớ đến lúc vui buồn bên họ, cùng nhau họ trãi qua không biết bao nhiêu kí ước đặc biệt.

Đang hồi tưởng lại quá khứ, thì hắn liền nghe thấy tiếng thét của một cô gái, làm hắn tĩnh lại.

" A....a.a....a.a... a bỏ tôi ra!! " đó là một cô gái xinh đẹp như hoa, da trắng như tinh băng. Cùng đó là một mái tóc màu tím tuyệt đẹp, làm cho mỗi người khi nhìn, cũng phải trầm trồ khen ngợi.Nhưng cô ấy lại đi xe lăn, có lẽ cô ấy bị tật gì đó, nên không thể đi bằng hai chân mình . Thế chỉ khiến ta càng thêm muốn trân trọng bảo vệ.

Nhưng xung quanh cô, bây giờ thì bị vây quanh bởi những tên côn đồ. Trên người đầy những vết xâm trổ, cùng cơ bắp cuồn cuộn. Khi nhìn ta biết rằng không phải loại dễ trêu vào .

Bọn chúng thẳng thừng đẩy cô xuống đất, mà cướp đi chiếc xe thứ giúp cô đứng vững và duy chuyển , lúc ngã xuống cô bị va một hòn đá gần đó, mà làm tím cả đầu gối. Trông rất là đau đớn, mà cô chỉ biết cắn chặt môi mình gượng không cho bản thân khóc, không cho mình yếu đuối. Nhưng những tên thú vật kia, lại xem việc này là trò cười nên cả bọn bật cười ha hả. Chúng xem đây là niềm vui của bản thân, khi ức hiếp kẻ yếu hơn mình.

Cùng lúc này Obito đã chứng kiến tất cả mọi chuyện, đôi mắt hắn lạnh như băng mà nhìn như chẳng có chuyện gì. Hắn biết, bây giờ hắn chỉ là một kẻ bình , chẳng có sức lực gì, chẳng giúp được gì. Nên định lờ đi cho êm suôi, dù sao bây giờ hắn cũng chẳng phải Lục Đạo, có sức mạnh kinh hồn hay dù có thì tại sao giúp cô gái kia , họ có quen gì đâu. Hắn liền thông thả rời đi một mạch.

Bọn du côn đã thấy Obito từ trước, nhưng nhìn khuôn mặt dị họm, cùng vóc dáng gầy còm. Chúng liền xem như là không thấy gì, dù sao tên đó có làm gì thì cũng chỉ là con gián trước bọn chúng, nên bọn chúng quay lại trêu chọc cô gái, chúng còn ý định cưỡng hiếp cô cho thỏa thú tính của mình.

Còn phần cô gái thì cô chẳng mong Obito ra tay gì đâu, cô biết điều đó chỉ khiến Obito gặp vạ lây thôi . Nên cô cầu mong hắn đi thật xa khỏi nơi đây còn hơn. Nhưng khi thấy Obito lờ qua mà bước đi thì đôi mắt cô hiện lên sự tuyệt vọng .

Obito hắn vừa bước đi mà người hắn cứ run lên, hắn run không phải sợ hãi mà là hắn run lên mà chẳng vì thứ gì .

"Tại sao ta lại run??? Tại sao?" Hắn tự nhũ trong đầu.

Hắn bước đi một hồi, tự động mà quay lại nhìn cô gái. Cái cảm giác run ấy lại đột ngột biến mất đi, mà thay vào đó là cười phá lên, hắn cười lên như một tên điên , giữa một con đường .

" A hahah...hahah ...ta không ngờ ta lại quên nó à ....a haha...!!! buồn cười quá....sao ta lại quên chứ hahaha.."

Hắn cười vì cái gì ? Chắc chắn không phải vì hắn điên. Mà hắn cười vì bản thân hắn, lại quên mất đôi mắt đó, đôi mắt tuyệt vọng của Rin . Đúng chính là đôi mắt hắn thấy bây giờ.

Đôi mắt này đã ám ảnh hắn gần như cả cuộc đời. Trong đầu hắn lại hiện lên từng khung cảnh ngày hôm âý. Cảm giác bất lực khi nhìn Rin chết , đay khổ thế nào, tuyệt vọng thế nào ?. Hắn ngưng đôi chân của mình lại và bước đến bọn côn đồ.

Hắn đây, không phải vì muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân, hay là kẻ thiện lương sẳng sàng giúp người gặp khó khăn. Cả cuộc đời hắn sống đều là vì Rin. Đúng tất cả vì Rin.Hắn thấy gì trước mặt đây, đôi mắt tuyệt vọng của Rin. Cảm giác đứng nhìn thật khó à

Bạn đang đọc Obito Diệt Thế sáng tác bởi manhero1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi manhero1
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.