Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Heo kỹ đại giá quang lâm

Tiểu thuyết gốc · 1535 chữ

Lần nào gặp tên tiểu tử thối cũng chửi mình là kỹ nam, dám sỉ nhục ta à, rồi một phát nhảy nên người Tú Lan, kéo tay nàng ra đằng sau : “ Hừ còn dám gọi ta là kỹ nam nữa không, dám không!!!”

Tú Lan đau đến há mồm, miệng đành bất lực : “ Không, không dám nữa…a.. đau quá… ngươi cút ra khỏi người ta… ngươi nặng như lợn sắp đè chết ta rồi.”

Nguyệt Dạ đen mặt nhưng cũng rời khỏi người nàng, công nhận người tiểu tử thối này nhỏ thật, chắc đang tuổi lớn, hừ, nam nhân đại trượng phu, không chấp trẻ con.

Nguyệt Dạ rời ra, Tú Lan mới thở được, suýt thì bị đè chết, cái mạng nhỏ của tôi vẫn còn muốn giữ, trong mồm lẩm nhẩm chửi : “ Cái đồ heo kỹ, nặng chết người.”, nhìn đống củi chất đống, lại lò do cầm rìu chặt, mong đến giờ cơm thì chặt hết, haizz.

Nguyệt Dạ không biết vì sao động lòng từ bi liền dơ tay ra đỡ Tú Lan, không cho đỡ thì thôi, cái tên tiểu tử kia còn khinh bỉ, hất tay chê hắn bẩn. Hắn bẩn chỗ nào chứ, hôm nào cũng tắm, người sạch sẽ thơm tho, còn sạch hơn cái tên thối tử chẻ củi người đầy mồ hôi kia, hừ.

Nhìn Tú Lan chẻ mãi mới được một ít, củi còn chất đống một bên, trời cũng ngả chiều làm hắn ngứa mắt không thôi, miệng làu bàu : “ Có chẻ củi cũng không xong, đúng là ăn hại, đưa ta”, rồi rằng luôn cái rìu trong tay Tú Lan.

Tú Lan giật mình nhìn con người đáng ghét kia chẻ củi, ôi đờ mờ, chẻ củi cũng cần kỹ năng sao? Sao hắn chẻ nhẹ nhàng thế mà ta dùng sức ba bò chín trâu mới chẻ được, thật vô lí.

Chưa đầy mười lăm phút, Nguyệt Dạ đã chẻ xong củi, hếch mặt với Tú Lan. Tú Lan thấy vậy đen mặt, thế sao hắn không chẻ từ đầu luôn đi, hắn chơi mình à. Ý nghĩ này làm nàng càng muốn chém chết cái tên heo kỹ này trăm lần, chứ chẳng cảm kích cái khỉ khô gì theo suy nghĩ của Nguyệt Dạ.

Tắm rửa xong, Tú Lan thấy tâm hồn thật thoải mái, cơm ăn cũng no giờ chỉ cần đi ngủ thôi, ai ngờ bước vào phòng nàng lại thấy cái tên khốn khiếp nào kia đang ngồi chềm chễm trên giường của nàng, tay lại còn lật lật truyện phong hoa mà nàng tự viết, tức đến hộc cả máu. Nàng phi thân nhanh chóng giựt lại quyển sách, miềng gào rít : “Ngươi, cái đồ heo kỹ, dám lấy truyện của ta ra đọc, muốn chết sao!”

Nguyệt Dạ bị mắng là heo kỹ nhưng lại không hề giận, mắng thì mắng, không cải tạo được tên này, nhưng lại bật cười ha hả : “ ha ha , hóa ra truyện này do người viết á!!! Ha ha ha ha, gớm chưa, tí tuổi đầu mà dám viết truyện phong nguyệt , ngươi nha, hư đốn quá!”

Tú Lan đen mặt : “ Hư đốn cái con khỉ ,ta đây không có nhỏ nhít gì, ta hai mười rồi, cấm ngươi cười, im ngay.”

Nguyệt Dạ thấy cực kỳ khinh bỉ, trẻ con hư đốn viết truyện trêu hoa ghẹo nguyệt, còn dám khai gian tuổi, đúng là phải dạy dỗ mà : “ Haizz, đứa nhỏ đáng thương, lại còn không dám nhận là trẻ con hư đốn, thôi thì đại ca là ta độ lượng sẽ dạy dỗ ngươi nên người, thật là!”

Tú Lan giận điên người, chưa bao giờ nhục bằng nỗi nhục này, tên nít ranh miệng còn hôi sữa này dám nói nàng đen tối, còn xưng ca xưng đệ dạy dỗ nàng, ahhhh, nàng muốn giết người ahhh, rồi một mạch nhảy lên người Nguyệt Dạ lúc hắn không để ý, đánh tới tấp vào cái khuôn mặt đáng ghét này, nhưng lại bị thấy bại toàn tập vì đánh quả nào là hắn tránh được quả nó , tức điên cả người.

Đang đánh đâm hăng say , tay Tú Lan bị Nguyệt Dạ bắt được rồi lật ngược thành Nguyệt Dạ đè lên Tú Lan, đang đánh hăng thì hắn lại đột nhiên im lặng, nhìn chằm chằm nàng, làm nàng sởn hết cả gai ốc, cái tên bẩn thỉu, đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó, dâm tặc, bẩn quá, miệng nàng giựt giựt : “ Đừng nói nam nhân mà ngươi cũng muốn, thật bẩn!!!”

Nguyệt Dạ đang mê mẩn nhìn Tú Lan thì bị cái câu nói kia của nàng thức tỉnh, một phát đá nàng xuống giường , nghiến răng : “ Ta mà thèm, hừ, cút xuống tắt đèn rồi đi ngủ nhanh lên!”

Tú Lan lần thứ n bị hắn đá, lại đá vào cùng một chỗ ở lưng , mặt tái đi, quay lại lườm : “ Tắt thì tắt, ngươi cũng không cần lần nào cũng đá vào cùng một chỗ như thế, thâm tím mới vừa khỏi, ngươi lại đá vào, muốn giết người sao.”

Nguyệt Dạ hừ mũi : “ Nhanh lên, ta buồn ngủ”

Tú Lan làu bàu chán chê nhưng cũng đi tắt đèn, vì nàng cũng buồn ngủ.

Nguyệt Dạ thấy Tú Lan tắt đèn nhưng mãi không nên giường nằm làm hắn bực mình, gọi ới : “ Tú thối, ngươi không đi ngủ sao?”

Tú thối, thối cái má mì ngươi, Tú Lan căm tức trả lời : “ Thối cái ông nội ngươi, ngươi ngủ trên giường, ta ngủ trên ghế, miễn nói đi, ta buồn ngủ.”

Nguyệt Dạ nhăn mặt : “ Có giường sao không ngủ mà lại ngủ ở ghế? Ngươi bị bệnh à?”

Tiểu Lan tức mình hất chăn, ngồi dậy : “ Là do ngươi chứ ai, bẩn chết đi được, ai thèm ngủ cùng ngươi!”

Nguyệt Dạ thấy vô lí, bẩn, bẩn quái gì, người hắn rất thơm là đằng khác, lúc chiều chẻ củi xong , hắn còn tắm với quế, rất thơm à nha, thế quái nào lại bảo hắn bẩn : “ Sao lại bẩn, người ta rất thơm mờ, lúc chiều có tắm rồi, không lẽ mắt ngươi bị mù.”

Mãi không chớp mắt ngủ được , bên kia tên Nguyệt Dạ lại càu nhàu không ngớt, Tú Lan điên tiết, cầm giày ném thằng vào giường : “ Bẩn, bẩn chết đi được, ngươi cùng nữ nhân kia làm chuyện đó , lại còn giữa rừng, thật ghê tởm, một người rồi có hai, không biết ngươi với bao nhiêu người làm chuyện đó, nghĩ lại ta thấy rùng cả mình, kinh tởm quá thể, cho ngươi cùng phòng là còn may! Câm đê để ta còn ngủ!”

Nguyệt Dạ nghẹn họng, có thật là làm chuyện đó nên bẩn không, ài, biết làm sao bây giờ, hắn phải suy nghĩ lại đã.

Trong khi Nguyệt Dạ trằn trọc mãi không ngủ được thì Tú Lan đã đánh giấc tìm Chu công từ bao giờ. Lời Tú thối kia nói cũng có lý, hắn làm chuyện đó với mấy người rồi hình như hơi giống,… hơi giống Kỹ Nam thật, nhưng đấy là hắn chỉ dùng để phát tiết thôi, ai ngờ tự biến mình thành kỹ nam, thật sự hắn cũng thấy bẩn bẩn sao ấy, từ giờ cạch mặt mấy đám nữ nhân kia luôn, ầy...

Không ngủ được, trong lòng thì bức bối, lại nghe thấy tiếng thở đều đều của Tú Lan khiến hắn không thoải mái lắm, liền đứng giậy,bế Tú Lan nên giường ngủ cùng.

Trong lúc bế hình như hắn nỡ tay chạm vào vết thương của nàng khiến nàng nhăn mặt rên đau. Đặt nàng xuống xong hắn nhẹ nhàng vạch lưng nàng lên, sao lại xanh tím một mảng thế này, vậy mà còn cố chẻ củi, ngẫm lại hình như là chỗ hắn đá, ngay ở đoạn eo, ầy, xấu mặt quá đi, kẻ đầu sỏ là hắn chứ ai, mà cái tên Tú thối cũng quá yếu đi, hắn mới đá có mấy cái mà đã xanh tím như thế này thật là, nhớ hồi xưa tầm tuổi Tú thối, hắn còn bị cha mẹ đánh bao nhiêu lần, thế mà có sao đau,… haizz, thôi từ giờ không đá hắn nữa là được. ( cái anh Dạ ngố này so sánh buồn cười ghê (^ ^)).

Nguyệt Dạ nhẹ nhàng bôi thuốc cao đặc trị nên eo của nàng, nhưng mặt nàng vẫn nhăn, trán cũng thành chứ Xuyên luôn, chắc là đau. Nguyệt Dạ nhẹ nhàng trèo lên giường, đắp chăn cho cả hai, rồi một tay để nàng gối lên, một tay nhè nhẹ xoa eo đau của nàng, hừ, cho người chiếm tiện nghi lần này.

Được xoa , vết thương cũng bớt đau, Tú Lan không còn nhăn mặt nữa, rồi cả hai cùng đi vào giấc ngủ của chính mình .

Bạn đang đọc Oan Gia Nô Tài sáng tác bởi LanTangzee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LanTangzee
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.