Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (15)

Phiên bản Dịch · 2479 chữ

Chương 93: Tú nương (15)

Sau tết mùng chín tháng chín, việc làm ăn của Lâm Đạm tốt hơn hẳn, người tìm tới cửa đặt may quần áo có rất nhiều, tất cả đều là phu nhân tiểu thư của Lâm An phủ. Nhưng Đỗ Như Yên chỉ chọn đơn đặt hàng của vài người có thân phận rất cao trong đó để Lâm Đạm làm, còn lại đều từ chối. Nàng dường như trời sinh đã biết nên giao thiệp với người ngoài thế nào, khách hàng bị nàng chặn ngoài cửa không hề giận nửa điểm, còn sùng bái kỹ thuật thêu của Lâm Đạm hơn.

Lâm Đạm không rảnh nhận đơn, mọi người đều hạ thấp yêu cầu, tìm Tam di nương và Tứ di nương làm quần áo, trong đó được hoan nghênh nhất là loại vải giữ ấm bằng tơ tằm, mỗi bộ tiêu phí hơn hai mươi lượng bạc, người đặt mua vẫn nối liền không dứt. Mắt thấy mùa đông sắp tới, ai mà không muốn một bộ quần áo vừa nhẹ vừa giữ ấm? Làm một bộ đồ giữ ấm bằng tơ tằm cơ hồ là việc cần thiết phải làm trong mùa đông, đến mùa xuân có thể lấy lớp lót ra, tiếp tục mặc, rất tiết kiệm.

Một tháng sau, Lâm Đạm bê hộp tiền lên bàn, gọi Trương Huệ, Tam di nương, Tứ di nương và Thúy Lan vào, nói: "Đây là bạc chúng ta kiếm được vào tháng trước, mọi người đều có xuất lực, bây giờ phân chia đi."

"Kiếm được bao nhiêu?" Trương Huệ ngồi xuống ghế, cõi lòng đầy mong đợi hỏi.

"Để con đếm thử xem." Lâm Đạm mở hộp tiền ra, chỉ nghe tiếng vang lạch cạch thanh thúy vang lên, rất nhiều bạc từ bên trong trút ra, dưới ánh nến rọi xuống sáng lấp lánh, có thỏi bạc to, có vài đĩnh bạc vụn, có cả tiền thưởng hình hạt dưa, hạt châu, đậu phộng, đúng là đếm không hết.

"Ôi mẹ ơi!" Dù là thời điểm nhà họ Lâm chưa đổ nát, Tam di nương và Tứ di nương cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, nhất thời nhìn ngây người.

Thúy Lan che miệng, biểu tình không dám tin.

Duy có Trương Huệ trấn định nhất, cũng không nhịn được liếm đôi môi khô khốc, nói giọng khàn khàn: "Mẹ đoán chỗ này có ít nhất ba bốn trăm lượng." Ba bốn trăm lượng ở thời kỳ nhà họ Lâm cường thịnh nhất xác thật không coi vào đâu, nhưng mà, số bạc này do con gái dùng chỉ một tháng kiếm được, nói cách khác qua một năm, con gái ít nhất cũng phải kiếm được mấy ngàn lượng, đây là một số tiền lớn!

Nhà họ Lâm có hy vọng rồi, lão gia, chàng ở dưới cửu tuyền có thấy không? Nghĩ tới đây, Trương Huệ đôi mắt đỏ bừng, ánh lệ lóe lên, nhưng ngại không muốn để con gái phát hiện, vội vàng xoay lưng lại xoa xoa khóe mắt. Hai vị di nương một trái một phải ngồi bên người bà, nhẹ nhàng vỗ sống lưng bà. Tất cả khổ nạn đã qua, mọi người chịu đựng nổi, hết thảy đều sẽ trở nên tốt hơn.

Lâm Đạm trời sinh ít đi một sợi dây thần kinh có tên là "lừa tình", chẳng qua đưa cho Trương Huệ một cái khăn tay, sau đó lấy ra một cuốn sổ nhỏ, nghiêm túc thì thầm: "Tháng trước, Tam di nương làm năm bộ quần áo giữ ấm bằng tơ tằm, Tứ di nương làm sáu bộ. Thúy Lan mỗi ngày đều hỗ trợ cắt vải vóc, tiếp đãi khác, sửa đổi lỗi nhỏ trên quần áo. Mẹ và con cùng nhau làm một bộ thiết giáp, còn liên lạc thợ rèn chế tạo hai mươi cân sắt... Một bộ quần áo giữ ấm bằng tơ tằm lời mười lượng bạc, con cho mỗi di nương một lượng tiền hoa hồng, chính là mỗi người năm lượng bạc và sáu lượng bạc; Thúy Lan làm việc lặt vặt, hàm lượng kỹ thuật không cao, nhưng rất khổ cực, ta cho ngươi hai lượng bạc lương tháng; mẹ mặc dù chỉ làm một bộ thiết giáp, nhưng rất hao tâm tốn sức, còn chịu trách nhiệm nguy hiểm, con cho mẹ mười lượng tiền thù lao, số tiền còn lại con sẽ cầm đi thuê mặt tiền cửa hàng, sau đó mua chỉ thêu, vải thêu, thuốc nhuộm vân vân, dựa tính tầm hai trăm lượng bạc, đây là tình huống thu chi tháng trước của chúng ta."

Lâm Đạm khép lại cuốn sổ nhỏ, hỏi: "Mọi người có vấn đề gì không?"

"Không có vấn đề gì." Hai vị di nương đồng loạt lắc đầu. Hai bà có thói quen nghe theo lời Đại tiểu thư, cảm giác đi theo Đại tiểu thư, sau này sẽ có vô số ngày sống tốt. Cho dù lúc đi theo Lâm Đại Phúc, tiền hai người nhận được mỗi tháng chỉ có năm lượng, không thể nhiều hơn nữa. Nhưng đi theo Lâm Đạm thì khác, chỉ cần hai người tay chân chuyên cần, không sợ không kiếm được tiền. Những di nương trộm mang tài vật của nhà họ Lâm trốn đi nếu biết nhà họ Lâm còn có thể hồi sinh, cũng không biết còn hối hận tới độ nào.

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tạ ơn cô nương!" Thúy Lan thiếu chút nữa cao hứng nhảy lên. Lúc nhà họ Lâm chưa suy vi, nàng chỉ là một nha đầu làm việc nặng, một tháng có thể lấy lương chừng hai trăm đồng tiền, sau đó nhà họ Lâm lụi bại, nàng sợ mình bị anh chị dâu bán đi tới nơi dơ bẩn, lúc này mới liều sống liều chết phải ở lại. Nàng năm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày mình có thể nhận hai lượng bạc tiền lương! Cô nương thật sự quá hào phóng!

Lâm Đạm liếc nàng một cái, chỉ điểm: "Ngươi lúc không có chuyện gì làm thì cùng hai vị di nương học thêu thùa đi, chờ tay nghề tiến bộ, có thể đơn độc làm xiêm áo, bạc kiếm được sẽ nhiều hơn. Quần áo đơn giản lời ít, tiền công ít, quần áo phức tạp lời nhiều, tiền công cũng nhiều. Nếu mọi người muốn kiếm tiền, phải liều mạng luyện tập tay nghề."

Ba người nghe mà không ngừng gật đầu, một bộ dáng chỉ có Đại tiểu thư đúng nhất.

Lâm Đạm rất hài lòng với nhiệt tình và tin tưởng trong mắt mọi người, phát giác Trương Huệ hình như không vui cho lắm, lúc này mới đẩy một đống bạc lớn còn sót lại cho bà, nói: "Mẹ, những thứ này đều do con kiếm, tất cả biếu cho mẹ. Chờ con tìm được cửa hàng thích hợp, mẹ lại cho con tiền thuê sau."

Trương Huệ đang nhăn mày lập tức vui vẻ, ôm con gái vừa ngực liên tục gọi bảo bối. Người khác toàn cười nhạo bà không sinh được con trai, không giữ được môn hộ nhà họ Lâm, đời này già rồi không có ai chăm sóc, số mạng đoạn tử tuyệt tôn, hôm nay bà thấy có thế thì sao? Một đứa con gái của bà, còn hơn xa mười thằng con trai nhà khác!

---

Nghe nói Lâm Đạm muốn thuê mặt tiền cửa hàng, ngày thứ hai, Đỗ Như Yên cầm một đống khế đất tới, hào sảng nói: "Vừa ý cửa tiệm nào thì cầm đi cửa tiệm đó, coi như tiền đầu tư của ta. Đỗ Như Yên mặc dù không quyền không thế, nhưng tiền thì không thiếu, xài nữa cũng không hết, ngươi cứ yên tâm đi!"

Lâm An phủ vốn là quê quán của nhà họ Đỗ, Đỗ mẫu và Đỗ Hoàng hậu lúc xuất giá được phân rất nhiều ruộng đất và cửa hàng ở Lâm An phủ. Mặc dù hai chị em đều bị bỏ, nhưng đồ cưới thì không bị tham ô. Hoàng đế không làm được loại chuyện bỉ ổi đó, cho dù chán ghét mà vứt bỏ Đỗ Hoàng hậu, song vẫn bồi thường đủ, giúp bà sống đầy đủ sung túc qua hết nửa đời còn lại. Hoàng đế chưa từng đuổi tận giết tuyệt, còn sắp xếp xong xuôi đường lui cho Đỗ Hoàng hậu, có thể thấy trong lòng vẫn lưu một chút tình ý, phủ An Định Hầu cũng không dám bắt nạt hai huynh muội, chẳng những trả lại y nguyên đồ cưới của Đỗ mẫu, mà còn cho thêm rất nhiều tiền bạc. Thứ tử thứ nữ của phủ An Định Hầu tức anh ách, nhưng không làm gì được.

Lâm Đạm biết tình huống của Đỗ Như Yên, vì vậy không khách khí với nàng dù chỉ nửa điểm, cầm lấy khế đất lật xem, chỉ vào một tờ trong đó nói: "Phố Chu Tước? Nếu ta nhớ không lầm, tú trang Mạnh thị mở trên đường chính phố Chu Tước đúng không?"

"Không sai, cửa hàng của ta ngay đối diện cửa hàng nhà nàng, cửa đối cửa luôn."

"Vậy ta lấy cửa hàng này." Lâm Đạm không tự chủ xoa tay, luôn cảm thấy có thể mở cửa hàng ở đối diện tú trang Mạnh thị là một chuyện rất cao hứng, tựa hồ có một loại cảm giác rốt cuộc cũng viên mãn.

"Có thể, ta lập tức để Tôn bá đi quét dọn mặt tiền cửa hàng." Đỗ Như Yên cười hì hì nói.

"Thuận tiện làm một tấm bảng, viết tên cửa hàng của chúng ta lên. Tên cửa hàng sẽ gọi là tú trang Đạm Yên, thế nào hả?" Lâm Đạm từ từ mở miệng.

"Ngươi nói gì?" Đỗ Như Yên ngây ngẩn.

"Ta nói tú trang của chúng ta gọi là tú trang Đạm Yên, ngươi cảm thấy cái tên này thích hợp không?"

"Thích hợp, đương nhiên thích hợp!" Đỗ Như Yên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, muốn cười một cái mà vành mắt đỏ lên. Nàng trợ giúp Lâm Đạm thật sự không trộn lẫn mưu đồ gì, chẳng qua rất thích sự dẻo dai bền bỉ trước khốn khó của cô thôi. Nhưng Lâm Đạm lại dùng sức cầm lấy tay nàng, lôi nàng từ trong vũng bùn ra ngoài. Tú trang Đạm Yên, đây là tên hai người, cũng là sự nghiệp của cả hai, thật tốt nha!

"Đạm Đạm, chúng ta nhất định phải biến tú trang Đạm Yên thành tú trang tốt nhất Lâm An phủ!" Đỗ Như Yên hào hứng vạn trượng phát lời thề.

Lâm Đạm lắc đầu một cái, biểu tình rất bình tĩnh: "Không, mục tiêu của chúng ta là biến tú trang Đạm Yên thành tú trang tốt nhất nước Đại Chu." Cô hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tốt nhât.s

Đỗ Như Yên ngẩn người, sau đó sung sướng cười lên. Nàng hết sức thích tính cách của Lâm Đạm, nhìn qua không tranh với đời, vô cùng Phật tính, nhưng thời điểm nghiêm túc, cô sẽ lập tức trở nên mạnh dạn kiên quyết chưa từng có.

---

Hai người đều thuộc phái hành động, chỉ tốn nửa tháng đã sửa sang xong mặt tiền cửa hàng, rồi treo bảng hiệu.

Mạnh Tư cau mày nhìn đối diện, lẩm bẩm: "Tú trang Đạm Yên, đây là nhà nào mở?" Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy cửa tiệm đối diện mở ra, Lâm Đạm và Đỗ Như Yên một trước một sau bước ra, cầm trong tay hai giỏ hoa lớn, Trương Huệ xách một dây pháo, đốt lên trong hẻm nhỏ không người.

Tiếng vang 'đùng đùng' đưa tới nhiều người đi đường, nhưng bởi cửa hàng quá mức tinh xảo xa hoa, mỗi một miếng gạch đều do thợ mộc đặc chế, nhìn qua bóng loáng như ngọc thạch, trên kệ hàng dù không bày nhiều vải vóc, song đều là phẩm loại quý giá trên mặt phố vô cùng hiếm bán, ngược lại khiến dân chúng bình thường không dám vào thăm.

Đỗ Như Yên nhìn cửa hàng vắng tới có thể giăng lưới bắt chim, biểu tình hơi đưa đám.

Lâm Đạm thì không lo lắng chút nào, chỉ để ý xếp gọn chỉ thêu, khung thêu lên kệ.

Đúng vào lúc này, Đỗ Như Tùng mặc áo giáp, nắm chuôi chiến đao tiến tới. Hắn hôm nay không được nghỉ, đổi ca với đồng đội xong liền vội vã chạy tới, đưa một hộp nhỏ tuyệt đẹp cho Lâm Đạm, ôn nhu nói: "Lâm cô nương, chúc ngươi khai trương đại cát."

"Cảm ơn." Lâm Đạm mở hộp ra, phát hiện bên trong để một chiếc quạt xếp, mặt quạt thêu tranh hoa và chim, cách điều phối màu sắc và cách biến đổi phương pháp thêu hoàn toàn khác với tranh thêu của nước Đại Chu, mang phong cách vừa vô cùng rực rỡ tươi đẹp vừa giản lược tới tận cùng, vật liệu làm chỉ thêu không chỉ giới hạn ở sợi tơ, mà còn tăng thêm cọng cỏ, lông chim, lông dê vân vân.

"Dùng cọng cỏ chân thật để thêu bồ đoàn, ý tưởng thật kỳ diệu!" Lâm Đạm lập tức thích phần quà này, chắc chắn nói: "Đây không phải tranh thêu của Đại Chu đúng không?"

"Cái quạt này ta tịch thu được khi đánh cướp biển. Kỹ thuật thêu của người Oa (1) truyền thừa từ thời Đường mấy trăm năm trước, rất nhiều phương pháp thêu của thời Đường đã thất truyền tại Đại Chu, nhưng bọn họ lại truyền thừa được nguyên vẹn." Đỗ Như Tùng nhìn cô, cõi lòng đầy mong đợi hỏi: "Phần quà này ngươi có thích không?"

"Ta thích vô cùng!" Lâm Đạm dùng sức gật đầu, con mắt tròn mở to: "Ta có thể cắt nó ra không? Ta muốn học phương pháp thêu của người Oa."

Đỗ Như Tùng biểu tình ngưng trệ trong chớp mắt, chốc lát sau lại lắc đầu cười trầm thấp, giọng nói mười phần bất đắc dĩ: "Cắt đi, ngươi thích cắt thế nào cũng được." Lâm Đạm không hổ là Lâm Đạm, vĩnh viễn thực dụng là trên hết. Khó trách cô có thể trong thời gian nửa năm ngắn ngủi vực dậy tú trang Lâm thị.

Không đúng, bây giờ không phải là tú trang Lâm thị nữa, mà là tú trang Đạm Yên. Nghĩ đến đây, nụ cười của Đỗ Như Tùng càng thêm ôn nhu.


(1) Người Oa: cách người Trung Quốc xưa gọi người Nhật Bản.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 373

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.