Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (21)

Phiên bản Dịch · 2401 chữ

Chương 171: Cổ nữ (21)

Toàn trường đều đang ngủ say, Lâm Đạm đứng trong hành lang không một bóng người, yên lặng hưởng thụ năng lượng thận cổ mang tới cho mình. Chúng giống như vô số vì sao lấp lánh trong không trung, sau đó con nọ tiếp con kia rơi vào lòng bàn tay cô, hội tụ thành một mảnh ngân hà chói lòa.

Cảnh tượng kỳ ảo huyễn hoặc lộng lẫy như vậy, khiến Ngải Vũ nhìn đến ngây người.

Chu Nam còn đang quét dọn vệ sinh phòng học. Trên sàn có rất nhiều máu, cần lau sạch sẽ, vết máu trên người chủ nhiệm lớp và mẹ Mã cũng cần dùng phù khứ uế tẩy sạch, quần áo họ dùng để che vết thương cho Mã Duệ đã sớm bị Lâm Đạm ném, dù sao sau khi tỉnh lại họ cũng chẳng nhớ gì hết, mất một hai món đồ cũng chẳng làm sao, kệ đi.

Còn Mã Duệ người đầy máu tươi mặc áo thủng ý hả? Who's care!

Người đàn ông quỷ dị đứng ngoài hành lang ngửa mặt nhìn bầu trời, thở dài nói: "Nhìn thấy không, đây mới thực sự là lực lượng, trong chốc lát nắm giữ toàn cục, nghịch chuyển sinh tử, điên đảo âm dương."

Ngải Vũ nhìn Lâm Đạm được ánh sáng bao trùm, biểu tình có chút thâm trầm.

Người đàn ông nọ liếc cô, trong mắt nhanh chóng lướt qua tia u ám, lại nói: "Lâm Đạm là một thiên tài. Nếu như cô ấy sinh ra cùng một thời đại với ta, tất có thể thành đại vu. Ngải Vũ, con và cô ấy vẫn tồn tại chênh lệch tương đối lớn, đừng có lười biếng tu hành."

"Con biết rồi tổ sư gia." Ngải Vũ hơi cúi đầu, giấu biểu tình của mình trong biển ánh sáng dày đặc.

Người đàn ông nhếch môi, tựa như nở nụ cười hòa ái, trong mắt lại không có chút ấm áp nào. Hắn đứng ở hành lang lẳng lặng chờ đợi, mắt thấy tất cả các điểm sáng đều tụ hết vào lòng bàn tay Lâm Đạm, mới không nhanh không chậm đi tới, khẽ cười nói: "Cổ thuật của cô lại tiến bộ rồi."

Lâm Đạm lần này không giả bộ không nhìn thấy hắn nữa, mà quay đầu, nói thẳng: "Cái gì là phá trụ chi mệnh?"

Người đàn ông nọ bị cô chuyên chú ngưng mắt nhìn, đầu tiên có chút 'được yêu chiều mà kinh sợ', sau đó nụ cười trên khóe miệng dần dần biến mất, "Cô cho tới giờ luôn không quan tâm chuyện của người khác." Giọng hắn có chút lạnh như băng.

Lâm Đạm lại nói: "Anh muốn thế nào mới nguyện ý nói cho tôi?"

Người đàn ông đặt cánh tay lên vách tường sau lưng cô, vòng cô vào lồng ngực, gằn từng chữ: "Vậy cô nguyện ý trả giá cái gì?"

Lâm Đạm cái gì cũng không có, chẳng có gì có thể dùng để trao đổi với hắn hết, vì vậy trực tiếp chui ra từ khuỷu tay người đàn ông nọ, cất bước rời đi.

Người đàn ông nọ phảng phất có chút thất vọng, lại dường như có chút vui thích, không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cô, truyền âm nhập mật nói: "Cho cô một đề nghị hay, chỉ cần cô ăn người kia, cô có thể lập tức ấp trứng thánh cổ, trở thành vu sư cường đại nhất lịch sử. Cô thấy thế nào? Lúc ấy dưới đầm nước, cô đã lựa chọn cách bết bát nhất, suy nghĩ của cô sẽ bị thánh cổ ăn mòn, điều khiển, nếu như không có đủ ý niệm và lòng đối kháng mạnh mẽ, cô sẽ trở thành bù nhìn của nó. Cô lúc ấy nên chọn ta mới đúng."

Lâm Đạm cũng truyền âm: "Anh không phải tôi, sao anh biết ý niệm của tôi không đủ mạnh mẽ? Ai nắm ai trong tay, đối với anh mà nói là ẩn số, còn với tôi thì là định số. Nếu quả thật không còn cách nào điều khiển thánh cổ được nữa, tôi sẽ mang nó cùng nhau xuống địa ngục."

Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, chợt lắc đầu cười khẽ: "Lâm Đạm, cô hình như rất thích mang người ta xuống địa ngục thì phải?"

Lâm Đạm không để ý tới hắn nữa, trực tiếp vào phòng học.

Người đàn ông đứng tại chỗ bất động thật lâu, ánh mắt lóe lên bất định, nhưng hắn không biết là, nụ cười giả tạo trên mặt hắn đã hoàn toàn được nụ cười thật tâm thật ý thay thế.

"Tổ sư gia, ngài biết Lâm Đạm sao?" Ngải Vũ đi tới bên người hắn, nhỏ giọng hỏi.

"Là Lâm Đạm cởi bỏ phong ấn, giúp ta thức tỉnh, con nói ta có biết cô ấy không?" Nụ cười bên khóe miệng người đàn ông nháy mắt lại trở nên giả tạo.

Ngải Vũ ngạc nhiên nói: "Nếu cậu ấy biết sự tồn tại của ngài, tại sao còn đưa ngọc bội cho con?" Khối ngọc bội kia chính là một linh khí không gian, bên trong cất chứa rất nhiều bảo bối, có thạch nhũ ngàn năm, linh chi ngàn năm, kiếm gỗ đào, kiếm thanh phù, huyết tinh thạch, phật bảo xá lợi vân vân, Lâm Đạm sao có thể tùy ý đem cho người khác được? Chẳng lẽ cậu ta không biết sự tồn tại của không gian?

Nghĩ tới đây, hốt hoảng trong lòng Ngải Vũ cuối cùng lắng xuống một chút. Cô ta không muốn để bất kỳ người nào phát hiện chỗ đặc biệt của ngọc bội, bao gồm sư phụ của cô ta.

Nói tới chuyện này, nụ cười trên mặt người đàn ông quỷ dị chậm rãi biến mất, đôi mắt đen chìm như mực, dường như tích tụ biết bao giông tố: "Ta làm sao biết được cô ấy suy nghĩ gì? A, tùy cô ấy đi..." Người đàn ông phất tay áo liền đi, động tác hết sức thoải mái, lời nói ra khỏi miệng lại lộ tia tức giận cùng không biết làm sao.

Hắn cho tới giờ chưa từng thấy người nào khó gần hơn Lâm Đạm, cơ hồ mềm cứng đều không ăn.

---

Nửa giờ sau, ảnh hưởng của thận cổ hoàn toàn biến mất, các giáo viên học sinh tỉnh lại từ giấc chiêm bao, không hề phát hiện ra điều gì bất thường.

Mẹ Mã mơ mơ màng màng bò dậy, trí nhớ còn dừng lại ở một khắc tìm Lâm Đạm tính sổ kia. Bà ta lập tức trợn tròn con mắt, không kẽ hở nối tiếp lời của mình: "Mày theo tao ra ngoài, tao phải gọi nhà trường tới, để bọn họ quản giáo mày cho tốt. Trường học là nơi học tập, mày trang điểm đậm thế để làm gì? Chính mày học không giỏi, đừng có mà dạy hư trẻ con nhà người khác! Cô Trần, học sinh như vậy mà các cô cũng dám thu, tôi thấy các cô muốn tự đập bảng hiệu trường mình đúng không!"

Chủ nhiệm lớp vào lúc này cũng bò dậy, đầu còn mơ hồ, trí nhớ lại hết sức rõ ràng, vội nói: "La nữ sĩ, cô hiểu lầm rồi..."

Nhưng lời cô còn chưa dứt, Mã Duệ đã ôm bụng kêu lên: "Mẹ, con bị Phương Di đâm! Con chảy rất nhiều máu, sắp chết!"

Mẹ Mã kỳ quái nhìn cậu ta: "Con trai, con mê sảng gì thế, con không phải đang yên lành đứng ở đây sao?"

"Con thật sự bị đâm, con nhớ rõ ràng! Nó đâm con ba mươi nhát, ruột của con cũng bị chảy ra, mẹ nhìn này, trên quần áo con toàn là vết rách dao đâm với máu!" Mã Duệ mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, rất khó nhìn ra vết rách và vết máu.

Mẹ Mã cẩn thận sờ quần áo cậu ta, biểu tình trên mặt càng ngày càng kinh hoàng. Còn đang ầm ầm ĩ ĩ, bà ta không nhớ rõ lúc mình tìm thấy con trai, bộ quần áo này có dính máu hay không nữa. Bà ta tìm thấy con trai trong một nhà nghỉ, lúc ấy cậu ta nằm trên sàn nhà, biểu tình hết sức hoảng hốt, chóp mũi còn dính ít bột màu trắng.

Lúc ấy mẹ Mã không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng con trai bị người bắt nạt, không nghĩ thông nên trốn học. Nhưng trước mắt, bà ta nhìn con trai không ngừng kể lể quá trình mình bị Phương Di giết chết, chỉ cảm thấy sợ mất hồn mất vía. Nghe nói sau khi hút ma túy sẽ sinh ảo giác, thậm chí giết người, con trai có phải cũng gặp phải chuyện này hay không? Nếu không phải vậy, vết máu trên người con trai từ đâu mà có? Nó còn hoàn hảo đứng ở chỗ này, người chảy máu là ai?

Mẹ Mã hoàn toàn hoảng hồn, nghe bên ngoài trường truyền tới tiếng còi báo động, vội vàng kéo con trai chạy. Bọn họ chân trước vừa đi, cảnh sát chân sau liền đến, hóa ra một bạn học trong lớp thừa dịp Lâm Đạm không để ý len lén báo cảnh sát, nói trong trường có người bị giết.

Cảnh sát rất nhanh thông qua số điện thoại di động tìm thấy người báo án, nhưng đối phương hỏi gì cũng không biết, không nhớ gì về cuộc gọi kia cả. Mà người chết trong miệng cậu năm phút trước khi cảnh sát chạy tới còn sống sờ sờ, ngồi chung xe với mẹ rời đi. Mặc dù máy quay giám sát của nhà trường không nhạy, chỉ quay được quầng sáng màu tím rậm rạp, nhưng rất nhiều người trong trường đều có thể làm chứng.

Cảnh sát vẫn thấy không yên tâm, cố ý tìm chủ nhiệm lớp hỏi phương thức liên lạc với ba mẹ Mã, gọi điện xác nhận.

Mẹ Mã sợ tới sắc mặt trắng bệch, liên tục nói con trai mình không sao hết, còn để Mã Duệ hướng ống nghe chào hỏi một tiếng. Đến đây, cảnh sát có thể xác định, đây là một cuộc gọi báo nguy giả. Bọn họ thấy thật không biết làm sao, gọi người báo nguy tới phòng làm việc nghiêm nghị phê bình một phen rồi mới đi.

Bạn học báo cảnh sát lau nước mắt về lớp, hoàn toàn không biết mình trúng tà lúc nào.

Ngải Vũ liên tục quay đầu nhìn cậu, trên mặt tràn đầy đồng tình, lúc nhìn về phía Lâm Đạm, trong mắt hiện ra tia u ám. Lâm Đạm cũng thật bạo tay, làm toàn bộ giáo viên học sinh trong trường hôn mê, còn thay đổi trí nhớ của họ, vi phạm nghiêm trọng giới luật của huyền môn. Mình không đánh lại cô ta, tự nhiên sẽ có cao thủ huyền môn tới thu thập cô ta thôi!

---

Hôm sau, mẹ Mã len lén mang Mã Duệ tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, kết quả rất nhanh có, cậu ta đúng là hút ma túy, hơn nữa thiếu máu rất nghiêm trọng, nếu cứ thế tiếp diễn, thân thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

"Không thể để cậu bé hút nữa, thân thể của cậu bé còn không bằng một ông lão bảy tám chục tuổi." Bác sĩ lắc đầu nói.

Mẹ Mã hốc mắt đỏ lên: "Vậy tôi nên làm gì bây giờ?"

"Đưa cậu bé đi cai." Bác sĩ quả quyết nói.

"Không được, ba nó biết sẽ đánh chết nó mất!" Mẹ Mã khoát tay lia lịa, biểu tình kinh hoảng.

"Thân thể cậu bé đã rất yếu ớt, không đưa cậu bé đi cai nghiện, lần hút thuốc phiện tiếp theo sẽ giết chết cậu bé mất. Cô phải suy nghĩ cho kỹ."

"Tôi, tôi gọi điện thoại cho ba thằng bé." Mẹ Mã lấy điện thoại di động ra, mặt đầy chần chờ.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Mã Duệ đã trộm trốn đi, nửa giờ sau xuất hiện ở cửa lớp 10-3, nói với một nữ sinh ngồi gần cửa sổ: "Tôi tới tìm Phương Di, cậu giúp tôi gọi cậu ấy ra đây."

Mã Duệ dáng dấp coi như anh tuấn, lại là con nhà giàu, khá được hoan nghênh trong trường. Nữ sinh mặt hồng hồng nhìn cậu ta một cái, sau đó đi gọi người. Phương Di thành tích thi đứng top 3 lớp, lại có tướng mạo thanh thuần xinh đẹp, vốn nên được bạn học hết sức hoan nghênh. Nhưng lối ăn mặc của cô ra vẻ người lớn, tính cách cô độc, cho tới giờ không cùng mọi người trao đổi, lâu ngày thành người trong suốt trong lớp.

Cô cho tới giờ luôn không dám nhìn thẳng mắt người khác, càng không dám tiếp xúc chân tay với nam sinh, ai nếu không cẩn thận chạm phải vạt áo của cô, cô lập tức chạy tới nhà vệ sinh rửa ráy, thậm chí nôn ọe. Điệu bộ của cô bị bạn học trong lớp truyền tới truyền lui, rất nhanh truyền thành danh hiệu "quái thai".

Hôm nay, cô như thường ngồi trong góc lớp, dùng chồng tài liệu thật cao ngăn cách mình với người khác.

"Quái thai, có người tìm cậu này! Quái thai, quái thai?" Nữ sinh gọi mấy tiếng cô đều không phản ứng, không thể làm gì khác hơn là gọi thẳng tên cô: "Phương Di, có người tìm!"

Phương Di lộ ra nửa cái đầu từ sau chồng tài liệu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Mã Duệ đối diện với tầm mắt của cô, cảm thấy sau lưng dâng lên cỗ khí lạnh. Ánh mắt này quá quen thuộc, lạnh như băng, vô tình, tàn nhẫn, tựa như một cây đao, hung hăng đâm xuyên ngực cậu ta. Trái tim cậu ta ngừng đập trong chớp mắt, sau đó cảm giác bụng mình đau nhức, tựa như trở về giây phút kinh khủng nhất bất lực nhất ngày hôm qua.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 533

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.