Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (20)

Phiên bản Dịch · 2652 chữ

Chương 170: Cổ nữ (20)

Trong phòng học chỉ còn Chu Nam, Ngải Vũ và Lâm Đạm còn tỉnh táo. Lâm Đạm bị kiếm gỗ đào khắc chế, không thể tay không tiếp chiêu, liền cầm cây chổi phòng thân. Kỳ quái ở chỗ, khi cô cầm cán gỗ trong tay, có loại cảm giác sung sướng như cá gặp nước vậy. Liệt dương chi khí trên thân kiếm gỗ đúng là đáng sợ, song chỉ cần không tiếp xúc trực tiếp, nó không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào tới Lâm Đạm. Chiêu thức cao siêu xảo diệu của Lâm đạm rất nhanh ép cho Ngải Vũ liên tục rút lui. Cô làm một động tác đâm giả, dẫn dụ Ngải Vũ giơ kiếm đón đỡ, lại biến chiêu cực nhanh, dùng cán gỗ hung hăng đánh vào tay đối phương.

Cả cánh tay Ngải Vũ tê rần, không thể cầm chắc thanh kiếm, cùng lúc đó, Lâm Đạm đã lại gần người cô ta thật nhanh, một cước đá bay cô ta, sau đó lấy một viên thuốc độc từ trong tay áo ra, bóp vỡ vẩy xuống kiếm gỗ đào. Chỉ nghe tiếng 'xèo xèo' vang lên, kiếm gỗ đào bị xuyên thành vô số lỗ nhỏ, sau đó hoàn toàn gãy lìa thành mấy khúc.

Viên thuốc độc do Lâm Đạm điều chế dung hợp cổ độc, âm độc, dương độc, thậm chí cả chất độc hóa học, ngay cả cổ vương qua trăm luyện còn không chịu nổi, huống chi một thanh kiếm? Nếu không phải cô không muốn giết người, cô đã sớm bóp vỡ viên thuốc độc này, trực tiếp vẩy lên người Ngải Vũ rồi.

Cô tiến lên mấy bước, dùng đế giày nghiền kiếm gỗ đào thành bột.

Ngải Vũ giận tới mắt đỏ bừng, bất chấp Chu Nam ở bên cạnh, cổ tay lộn một cái không ngờ xuất hiện một thanh kiếm thanh phù (1), cắn răng tấn công lần nữa.

Lâm Đạm biểu tình bình tĩnh nhìn cô ta, tựa như đang nhìn một kẻ không biết cái gì gọi là ngu xuẩn.

"Đủ rồi, con không phải đối thủ của cô ấy đâu, đừng tự rước lấy nhục." Người đàn ông quỷ dị chợt xuất hiện, nắm lấy mũi kiếm của Ngải Vũ.

Kỳ quái chính là, chỉ Lâm Đạm và Ngải Vũ nhìn thấy hắn mà thôi, Chu Nam cũng có âm dương nhãn lại không phát hiện ra dị trạng gì. Cậu chỉ nhìn thấy Ngải Vũ giơ kiếm, cánh tay khẽ run, nhưng thủy chung không thể đâm xuống. Cô bắt đầu rơi lệ từng hạt, biểu tình từ giận dữ biến thành ủy khuất, môi mở ra đóng lại, tựa hồ muốn nói gì, lại không phát ra âm thanh.

Lâm Đạm mặt không đổi sắc đứng đối diện cô ta, hai mắt đen nhánh.

Qua ước chừng nửa phút, Ngải Vũ vứt bỏ kiếm thanh phù, chậm rãi ngã ngồi xuống đất, khóc thương tâm không dứt. Lòng tự ái và tự tin của cô ta bị Lâm Đạm đánh tan tành, càng khiến cô ta khó chịu hơn chính là, ngay cả tổ sư gia cũng cảm thấy cô ta không bằng Lâm Đạm. Cô ta từ nhỏ lớn lên trong vầng sáng thiên tài, người xung quanh luôn che chở cô ta, tâng bốc cô ta, cô ta nào có từng gặp qua thất bại bao giờ?

Thanh kiếm gỗ đào ngàn năm kia là bảo bối bên trong linh khí không gian, cô ta vốn tưởng rằng mình có thể dựa vào nó để có được một vị trí quan trọng trong huyền môn, không ngờ nó bị Lâm Đạm phá hủy! Cô ta hận, nhưng càng đáng buồn hơn, cô ta ngay cả thực lực báo thù cũng không có.

Vào giờ phút này, dục niệm mạnh mẽ dâng trào trong lồng ngực cô ta, một thứ có tên "dã tâm" chậm rãi bám rễ trong đầu.

Lâm Đạm nhìn cô ta lâu thêm một cái cũng ngại phiền, đi thẳng tới bên người Mã Duệ, vén áo cậu ta lên, nhét một con côn trùng màu trắng vào vết thương trong bụng cậu ta. Những con côn trùng màu tím vừa rồi luôn tránh Mã Duệ ra, cho nên cậu ta bây giờ còn rất tỉnh táo.

"Không, không..." Mã Duệ cực kỳ khó khăn lắc đầu, tựa hồ muốn xin tha, há miệng lại ho ra máu tươi.

Lâm Đạm không nói tiếng nào, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm bụng cậu ta.

Chu Nam lần đầu ý thức được —— thanh mai trúc mã của mình tựa hồ đã sớm có rất nhiều bí mật. Cô học được tụ lý càn khôn từ lúc nào? Có được nhiều bảo vật như thế từ lúc nào? Nếu không phải hôm nay bị Lâm Đạm ép, có phải cô sẽ vĩnh viễn gạt cậu hay không? Sợ cậu ghen tị sao? Hay là lo lắng cậu sẽ bán đứng mình?

Chu Nam suy nghĩ loạn cào cào, vì không để mình rơi vào vực sâu nghi kỵ, không thể làm gì khác hơn là đi tới, kiểm tra xem Lâm Đạm đang làm gì. Cậu muốn an ủi Ngải Vũ đang khóc đến thê thảm, nhưng cậu không biết nên an ủi từ đâu. Cậu phát hiện mình dường như không hiểu gì về đối phương cả.

"Cậu đang cứu Mã Duệ?" Chu Nam ngồi xổm xuống nhìn cẩn thận, không khỏi có chút bất ngờ. Chỉ thấy con côn trùng màu trắng kia đang chui ra chui vào tại miệng vết thương của Mã Duệ, chất nhờn từ thân nó bài tiết ra rất nhanh khiến máu tươi dừng chảy, tơ nó phun ra giăng khắp miệng vết thương, thúc đẩy chúng nhanh chóng khép lại.

Đây là dược cổ do Lâm Đạm hao phí vô số dược liệu trân quý chế thành, chỉ cứu người, không giết người. Chỉ cần Mã Duệ còn một hơi thở, cậu ta hôm nay muốn chết cũng không được.

Mắt thấy dược cổ chữa khỏi vết thương Mã Duệ, cuối cùng tan thành một đoàn chất lỏng trong suốt, tiêu trừ vết sẹo trên bụng cậu ta, Lâm Đạm nhíu chặt lông mày, chỉ cảm thấy một trận nhức nhối. Nếu không phải vì Phương Di, cô tuyệt không lãng phí một con dược cổ trân quý đi cứu loại cặn bã này.

Ngải Vũ chẳng biết đi tới từ lúc nào, dùng giọng khàn khàn truy hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Nếu sớm biết mọi người mới chỉ ngủ, chưa chết; nếu sớm biết Lâm Đạm có thể cứu sống người, cô ta căn bản sẽ không lao vào đánh nhau, vì vậy mất đi một món pháp bảo.

Lâm Đạm bịt tai không nghe, đi thẳng tới bên người Phương Di, vỗ nhè nhẹ bả vai cô.

Ngải Vũ cực kỳ tức giận, lạnh lùng nói: "Cậu đang xem thường tôi? Tôi đang hỏi cậu đó!"

Chu Nam kéo cánh tay cô ta, bất đắc dĩ nói: "Em đừng nói nữa. Lâm Đạm làm việc tự có chừng mực." Cậu cho tới giờ mới phát hiện, kiểu như Ngải Vũ không gọi là hoạt bát sáng sủa, mà là lỗ mãng; ngược lại Lâm Đạm trầm mặc ít nói nên được tín nhiệm hơn.

Phương Di được Lâm Đạm đánh thức, đầu tiên nhìn về phía Mã Duệ, thấy vạt áo cậu ta vén cao, lộ ra cái bụng bằng phẳng bóng loáng. Cậu ta không bị thương, càng chưa chết, còn đang hoàn hảo thở hổn hển!

Phương Di sửng sốt một giây đồng hồ, sau đó cầm dao lên, chuẩn bị đâm lần nữa.

Nhìn thấy cô tỉnh lại, Mã Duệ bị dọa sợ, nhưng bởi mất máu quá nhiều, không có khí lực, chỉ có thể nằm trên đất cầu xin tha thứ. Lâm Đạm cầm chặt tay cô, nói: "Cậu đã đâm cậu ta chết một lần, không thể tái phạm nữa. Giết cậu ta rồi cậu phải đền mạng, nửa đời sau ba mẹ cậu sẽ sống trong thống khổ vĩnh viễn. Người họ Mã từng hãm hại họ thế nào, cậu còn nhớ chứ? Cậu sảng khoái nhất thời, để rồi ba mẹ Mã Duệ sẽ làm gì họ, cậu có nghĩ đến không?"

Từ ngày phát hiện Vu Diệp Oanh và Phương Di đi lại quá thân mật, Lâm Đạm liền dò hỏi tình huống đối phương. Trong tay cô có đủ loại cổ, muốn biết một vài bí mật không phải việc khó. Chuyện Phương Di bị bọn Mã Duệ luân gian xảy ra cuối tháng sáu, ba mẹ Phương muốn đòi công lý cho con gái, lại bị nhà họ Mã đè xuống, song song mất việc. Bọn họ kiên quyết không nhận một triệu tiền bồi thường của nhà họ Mã mà chuẩn bị khởi tố, nhưng người thân họ, bao gồm ông nội bà nội của Phương Di lại chủ trương nhận lấy tiền, chia chác không còn một mống, sau đó viết xuống đơn lượng giải (hiểu rõ và thông cảm) điên đảo trắng đen.

Trong đơn lượng giải, họ thừa nhận Phương Di câu dẫn Mã Duệ trước, sở dĩ hành động tính dục của hai người xảy ra hoàn toàn xuất phát từ tự nguyện, không ai cần vì thế mà gánh vác trách nhiệm pháp luật. Người thân hết người này tới người kia ký tên ở cuối tờ giấy, chứng minh sự trong sạch của Mã Duệ, từng nét chữ giống như từng con dao, đâm Phương Di thương tích đầy mình.

Một triệu ấy hủy diệt cô, cắt đứt sống lưng của ba mẹ cô. Bọn họ mất đi tất cả, mà người thân của họ lại cầm đồng tiền nhuốm máu kia đi tiêu dao sung sướng. Phương Di không thể nghĩ thông, vì vậy rốt cuộc từ trong trầm mặc bộc phát. Cô không sợ chết, nhưng cô sợ ba mẹ mình vì mình chịu ủy khuất.

"Keng" một tiếng, cô vứt dao trong tay xuống, bụm mặt khóc lớn. Đây là lần đầu tiên cô khóc thành tiếng như vậy từ sau khi chuyện xảy ra, khóc đến thảm thiết, nhưng lại lộ ra cảm giác thoải mái sung sướng quỷ dị.

"Lau sạch nước mắt và máu tươi trên tay đi." Lâm Đạm từ từ giao phó.

Phương Di rất nghe lời, khóc đủ rồi liền tới nhà vệ sinh rửa tay, thuận tiện vò sạch máu tươi trên váy. Cũng may động tác đâm của cô rất dứt khoát, trên váy chỉ dính mấy điểm máu nho nhỏ, không khó làm sạch.

Chu Nam biết trong này nhất định có ẩn tình, cho nên một mực không lên tiếng. Nhưng Ngải Vũ vẫn dùng ánh mắt nhìn tội phạm giết người mà nhìn Phương Di, nếu không phải Mã Duệ đã được Lâm Đạm cứu sống, một chút vết thương cũng không lưu lại, cô ta nhất định sẽ báo cảnh sát.

"Tớ có thể xóa sạch đoạn ký ức kia, cậu cần không?" Lâm Đạm cởi áo khoác xuống, giúp Phương Di cả người ướt sũng mặc vào.

Phương Di nhút nhát nhìn cô một cái, quả quyết lắc đầu: "Không cần đâu." Có lẽ ký ức ấy rất khó chịu, rất thống khổ, sẽ hành hạ cô vĩnh viễn, nhưng nếu quên nó đi, cô vẫn là Phương Di yếu đuối bạc nhược, không chịu nổi một kích như trước đây. Lần sau gặp lại hạng người như Mã Duệ, cô vẫn không biết làm gì như cũ. Cô thật vất vả mới tiếp nhận một bản thân thương tích đầy mình, thật vất vả chiến thắng ác ma, tại sao lại chọn lựa quên đi?

Trải qua hết thảy, cô đã trở nên vô địch, không còn gì để sợ hãi nữa.

Lâm Đạm nhìn cô, dường như trông thấy một Vu Diệp Oanh khác. Khi người khác đang bao phủ bởi mật ong ngọt ngào, họ lại như cổ trùng, mỗi thời mỗi khắc đều đang ngâm trong nọc độc. Nếu không lựa chọn mạnh mẽ lên, họ chỉ có thể đối mặt với diệt vong. Lâm Đạm cảm tình lãnh đạm, nhưng không có nghĩa cô sẽ trơ mắt nhìn một cô gái đi về phía đường cùng, cho nên cô muốn cho cô ấy một cơ hội bắt đầu lại cuộc sống.

Sai lầm đã phạm không thể vãn hồi sao? Không, đối với Lâm Đạm mà nói, chuyện này hoàn toàn có thể làm được.

Cô xoa đầu Phương Di, dặn dò: "Trở về nghỉ trưa đi, coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra."

Phương Di gật đầu một cái, thận trọng nói: "Tớ sẽ không kể chuyện của cậu ra đâu! Cảm ơn cậu!" Cô liếc mắt nhìn Mã Duệ một cái cuối cùng, trong mắt hoàn toàn không còn cừu hận và sợ hãi nữa, duy chỉ còn giá lạnh như băng. Đối với cô mà nói, cậu ta đã là một người chết, có gì hay để mà sợ?

Lâm Đạm nhẹ nhàng đặt một con sâu tím ở mi tâm Mã Duệ, mượn năng lực trí huyễn của thận cổ xóa đi một phần trí nhớ của cậu ta, nhưng giữ nguyên cảnh tượng kinh tâm động phách nhất.

"Giúp tôi mang các bạn học về chỗ cũ." Mắt thấy Mã Duệ đã ngủ mê mang, Lâm Đạm đứng lên nói với Chu Nam.

Chu Nam gật đầu đồng ý, sau đó đỡ từng bạn học trở về chỗ ngồi. Ngải Vũ không tiện đứng ngốc ở đấy, chỉ có thể tới đỡ Cao Thư Khải, lại bị Lâm Đạm bắt lấy cổ tay, lạnh giọng cảnh cáo: "Cậu đừng động vào cậu ấy."

"Tôi cứ muốn động vào cậu ta đấy, cậu có thể làm gì tôi?" Ngải Vũ hắng giọng nói.

"Không sao cả, lát nữa đánh cậu thêm một trận." Lâm Đạm giọng rất bình tĩnh, sau đó cúi người, ôm Cao Thư Khải nhẹ nhàng đặt lại chỗ ngồi, giúp cậu phủi sạch sẽ bụi bặm trên người, điều chỉnh tốt tư thế ngủ.

Ngải Vũ gò má đỏ lên, biểu tình giận dữ, song không dám chống đối.

Lâm Đạm sắp xếp xong cho Cao Thư Khải mới đỡ Vu Diệp Oanh dậy, cuối cùng vẫn không nhịn được, dùng sức bóp bóp gò má đối phương. Chuyện ngày hôm nay Vu Diệp Oanh tuyệt đối không thoát khỏi liên can!

Các bạn học trong lớp được thu xếp ổn thỏa, cô lại tới các phòng khác nhìn một chút, chắc chắn không có gì khác thường mới thu thận cổ lại, đánh thức cả ngôi trường. Thứ không nên nhớ, đã theo sự trở về của thận cổ mà biến mất trong đầu mọi người.


(1) Thanh phù: tên một loại côn trùng sống dưới nước. Trong truyền thuyết, trong vòng đời của thanh phù, con mẹ và con con sau khi chia lìa cuối cùng vẫn tụ về một nơi, người nào dùng máu của một đôi mẹ con thanh phù bôi lên tiền, đồng tiền bôi máu con mẹ hoặc đồng tiền bôi máu con con sau khi dùng sau tất bay trở về tìm đồng còn lại, nên có câu chuyện "thanh phù hoàn tiễn" (thanh phù trả tiền), dân gian hay gọi tiền là thanh phù. Trong quyển 《 Bản thảo cương mục 》 (sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân thời Minh biên soạn) có nói thanh phù có vị cay, tính ôn, không độc. Có thể bổ thận, cường dương, trừ khí lạnh, có công hiệu mỹ dung, cố tinh. (theo baidu)

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 500

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.