Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (19)

Phiên bản Dịch · 2413 chữ

Chương 135: Thần y (19)

Chữa tới đợt điều trị thứ ba, Ngưu Đại Bảo đã có thể vịn tường đi mấy bước, đợt điều trị còn lại chỉ có tác dụng củng cố hiệu quả, hẳn không còn gì đáng nói nữa. Đến đây, Lâm Đạm đã thu hoạch được một xấp tài liệu thật dày, tất cả đều là những tâm đắc trong quá trình trị liệu cô ghi lại, có cái này, lúc chữa trị cho đại ca, chắc chắn sẽ nắm chắc hơn nhiều.

Ngày hôm đó, cô từ biệt Ngưu đại tẩu và Ngưu Đại Bảo, mua đầy đủ dược liệu, liền vội vã chạy về nhà, chờ đại ca ăn tối xong mới cầm tay hắn, thận trọng nói: "Đại ca, bắt đầu từ hôm nay, muội tới trị chân cho huynh."

Tiết Bá Dung thông qua hai thị vệ đã biết chuyện Lâm Đạm làm được ở thôn Phong Điền, ngược lại cũng không thấy kinh ngạc gì.

"Vậy thì nhờ muội." Hắn cầm tay Lâm Đạm, trong mắt tràn đầy tin cậy.

"Đại ca, phương pháp muội dùng tương đối mạo hiểm, huynh thân mang nội lực, ngàn vạn lần đừng vận công chống cự, cứ bình tĩnh tiếp nhận là được. Đợt điều trị thứ nhất kết thúc, chân huynh sẽ có cảm giác tê tê, đợt điều trị thứ hai kết thúc, tri giác hai chân sẽ phục hồi hơn nửa, qua ba đợt điều trị có thể đứng lên, tự đi mấy bước. Chẳng qua thân thể đại ca tráng kiện hơn người bình thường rất nhiều, võ nghệ cao cường, có lẽ không cần tới tận ba bốn đợt điều trị, chỉ cần một hai đợt là có tác dụng kỳ diệu rồi." Lâm Đạm giọng bình tĩnh nói.

"Được, huynh biết. Bất kể có trị khỏi được hay không, huynh cũng không có vấn đề gì, muội đừng áp lực quá." Tiết Bá Dung lấy khăn tay, thay tiểu nha đầu lau sạch mồ hôi trên trán. Lúc này thời tiết đã vào đông, bên trong nhà dù đốt chậu lửa cũng rất lạnh, cô lại bất tri bất giác toát mồ hôi đầy đầu, có thể thấy trong lòng khẩn trương tới mức nào. Nhưng mà theo lời thị vệ, lúc cô chữa trị cho thiếu niên nọ tại thôn Phong Điền, toàn bộ hành trình rất bình tĩnh ung dung, không lộ ra bất kỳ thần thái không tự tin nào. Quan tâm quá sẽ bị loạn, chữa trị cho người không liên quan với chữa trị cho người thân tự nhiên khác biệt.

Nghĩ tới đây, Tiết Bá Dung cười khẽ hai tiếng, biểu tình càng thêm dịu dàng. Lâm Đạm đoạt lấy khăn tay của hắn, xoa xoa cái gáy ướt đẫm mồ hôi, chọc cho hắn từ cười khẽ thành cười to.

Một thị vệ đứng ở cửa bỗng nhiên nói: "Tướng quân, sự việc trọng đại, chúng ta có cần thông báo cho lão thái quân và phu nhân, với cả viết thư thông báo cho đại tướng quân không?" Tiết đại tướng quân từng trở về phủ một chuyến, thấy con trai được Lâm Đạm chăm sóc cực tốt, yên lòng đi tiếp, bây giờ đã tới biên ải, chắc một hai năm sau mới về nhà.

"Không cần nói cho bọn họ, tổ mẫu lớn tuổi, lúc kinh lúc sợ không tốt với thân thể người. Mẹ ta tính tình hay lao tâm khổ tứ, sẽ cả ngày nghĩ ngợi lo lắng, không bằng đợi ta hoàn toàn khỏi rồi, lại đi lại trước mặt cho họ xem." Tiết Bá Dung khoát tay từ chối, nhưng lý do quan trọng nhất chính là, hắn không muốn tiểu nha đầu chịu áp lực quá lớn, cũng không muốn nhiều người như vậy xuất hiện trước mặt cô, quấy rầy sự yên tĩnh cô đang có.

Thị vệ gật đầu đáp vâng, không đề cập tới việc thông báo cho tiền viện nữa.

Lâm Đạm để đại ca cởi áo và quần dài, chỉ còn độc quần cộc nằm thẳng trên giường. Cô đang chuẩn bị đắp dược phiến, chợt nghe đại ca trầm giọng mở miệng: "Lúc chữa trị cho Ngưu Đại Bảo kia, cậu ta cũng mặc thế này?"

"Đúng nha." Lâm Đạm nháy mắt mấy cái, biểu tình vô tội.

Tiết Bá Dung âm thầm cắn răng, nhưng không nói thêm gì. Lương y như từ mẫu, trước mặt mạng người, nam nữ khác biệt cũng phải dẹp sang một bên, tiểu nha đầu làm vậy không có gì không đúng. Hắn cố gắng khuyên giải mình, sắc mặt mới hòa hoãn xuống.

Lâm Đạm hoàn toàn không biết đại ca suy nghĩ gì, chỉ để ý đặt đan phiến lên các huyệt quan trọng của hắn rồi hơ lửa, đợi nóng lên mới bắt đầu châm cứu. Thể chất của đại ca quả nhiên tốt hơn Ngưu Đại Bảo vô số lần, ngân châm vừa mới bắt đầu run run, hắn đã có phản ứng, hai chân sớm mất hết tri giác không thể khống chế co quắp lại một cái.

"Tướng quân, ngài cảm thấy thế nào?" Thị vệ canh giữ ngoài viện lúc này đều tới trước cửa phòng, khẩn trương cùng mong đợi nhìn hắn.

Cảm giác như bị kiến gặm nhấm quả thực không thể nào thoải mái nổi, nhưng so với việc không có chút tri giác nào trước kia, thì sự thống khổ này lại mang tới vui vẻ sảng khoái. Tiết Bá Dung cắn răng nói: "Ta rất tốt, tốt chưa từng có!"

"Đại ca, huynh bây giờ có cảm giác hơi tê dại chưa?" Lâm Đạm nhẹ nhàng miết đuôi châm.

"Không phải hơi tê dại, mà là cực kỳ tê dại, giống như có vô số con kiến chui dưới da thịt huynh vậy." Tiết Bá Dung không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Đạm, sau đó nâng ống tay áo lên, vì cô lau sạch mồ hôi trên trán.

Lâm Đạm không né tránh, mà dán gò má mình lên, dụi dụi vào ống tay áo hắn. Cô bây giờ cả hai tay đang miết đuôi châm, mượn sự rung động của nó để do thám tình huống nội kình trong huyệt, căn bản không thể tự cầm khăn lau mồ hôi.

Tiết Bá Dung bị cử động như con mèo nhỏ của cô chọc cười, cho dù da thịt đau đớn khó nhịn, cho dù tinh thần cuồn cuộn kịch liệt, nhưng so với người chân chân thật thật trước mắt này đây, hết thảy dường như không còn quan trọng nữa. Hắn thường nói hai chân có trị khỏi hay không cũng không thành vấn đề, để Lâm Đạm không nên học tập quá liều mạng, tự tạo cho mình áp lực quá lớn, những lời này tuyệt không phải giả. Có thể hết bệnh đương nhiên rất tốt, không hết bệnh, cuộc sống của hắn đã quá mỹ mãn.

Lâm Đạm hoàn toàn không ngờ tới phản ứng của đại ca lại mạnh như vậy, đầu toát đầy mồ hôi lạnh. Lúc chữa trị cho Ngưu Đại Bảo, cô có thể tâm tĩnh như nước, nay thấy đại ca chịu khổ, cô lại hết sức khó chịu, lòng sinh cảm giác hốt hoảng khó có thể dùng lời diễn tả.

"Đại ca huynh cố gắng, chịu đựng qua là tốt rồi." Cô nỉ non lặp đi lặp lại những lời này, cũng không biết là đang an ủi đại ca hay an ủi mình.

Tiết Bá Dung lập tức đè thống khổ xuống, sau đó hết sức khống chế hai chân không ngừng co giật, trấn an nói: "Huynh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

"Có thật không?" Lâm Đạm nhìn ngân châm không ngừng rung động, biểu tình có chút không xác định.

"Thật sự không đau, cũng không thấy tê rần nữa, hai chân bắt đầu có tri giác." Tiết Bá Dung khẽ mỉm cười, giống như ngạc nhiên mừng rỡ.

Lâm Đạm lúc này mới thở phào một hơi thật to, đoạn thở dài nói: "Khó trách trong giới có câu châm ngôn gọi là 'Y giả bất tự y' (*), lúc nãy muội tâm loạn, tí nữa thì lỡ chuyện."

(*) Người thầy thuốc không tự chữa bệnh cho mình.

Tiết Bá Dung cầm tay cô vỗ nhè nhẹ, trong nháy mắt cảm thấy thống khổ tự vỗ cánh đi xa, duy chỉ còn vui sướng ấm áp vương vấn.

Lại qua ba chung trà, ngân châm mới dừng lại, Lâm Đạm nhổ châm rồi đưa cho đại ca bát thuốc, nhìn tận mắt hắn uống vào, nằm ngang, nhắm mắt lại mới yên lòng trở về phòng. Cô không biết rằng, chờ sau khi cô đi, Tiết Bá Dung lại ngồi dậy, xoa xoa đôi chân tê dại căng đau của mình, thật lâu không có cách nào chìm vào giấc ngủ.

---

Sau nửa tháng, Tiết Bá Dung bắt đầu thường xuyên ra ngoài, lão thái quân và Tiết phu nhân nhiều lần phái người đi hỏi thăm tình huống, chỉ nhận được câu "ra ngoài giải sầu" và chẳng có gì đằng sau hết, đành kệ hắn đi. Hắn nguyện ý ra khỏi Tiết phủ là chuyện tốt, còn hơn là bực bội ở nhà.

Lâm Đạm như cũ mỗi ngày ra ngoài hành nghề chữa bệnh, trời tối mới về. Lão thái quân buông tay bỏ mặc, Tiết phu nhân thì có phê bình kín đáo, mỗi lần muốn gọi cô tới chính viện khiển trách, thì người hầu bà phái đi lại bị con trai cả gọt cho một trận, khóc sướt mướt trở về phục mệnh. Sự bảo vệ của con trai cả với Lâm Đạm quả là đã tới mức không phân biệt thị phi trắng đen, Lâm Đạm muốn làm gì hắn cũng ủng hộ, muốn cái gì hắn cũng cho, hoàn toàn không thèm hỏi nguyên do.

Mới ngắn ngủi mấy chục ngày, một nửa Khiếu Phong Các của hắn đã bị Lâm Đạm đổi thành dược phòng, trong sân viện phơi đầy các loại thảo dược, mùi vị có thể ngạt chết người. Hắn không những mặc kệ, còn mua lại một căn nhà nhỏ sát vách, bảo là muốn nối thông hai nhà với nhau, cho Lâm Đạm nhiều phòng kho hơn để giữ gìn dược liệu.

Tiết phu nhân có lúc thậm chí còn nghĩ: Nếu Lâm Đạm muốn mạng của con trai, chỉ sợ nó cũng chịu cho? Thực sự trúng phải độc của Lâm Đạm rồi!

Ảnh hưởng của Lâm Đạm tới Tiết Bá Dung đã tới trình độ không người thay thế được, cô ở trong phủ, hắn liền vui vẻ, cô không có trong phủ, hắn liền trầm gương mặt, không nói một lời, không vui không giận, quả thực lạnh đến dọa người. Lâu dần, hắn lười cả việc đợi trong phủ, Lâm Đạm chân trước ra phủ, hắn chân sau cũng đi, sắp tới chạng vạng tối mới cùng Lâm Đạm trở lại, thời điểm được thị vệ mang xuống xe trên mặt đầy ý cười ôn nhu, cứ như hoàn toàn biến thành một người khác.

Tiết phu nhân trơ mắt nhìn con trai càng ngày càng lệ thuộc vào Lâm Đạm, cũng không biết nên khuyên can hay bỏ mặc, chạy tới chỗ lão thái quân kể chuyện, lão thái quân khoát khoát tay, cho bà một câu —— con cháu tự có phúc của con cháu. Tiết phu nhân liền không để ý nữa, kệ bọn chúng đi.

Tương lai của con trai lớn phảng phất đã sắp xếp xong, chỗ con trai nhỏ lại xảy ra vấn đề, trại lính không đi, cả ngày vô tích sự ở nhà uống rượu, tự làm mình say khướt mướt. Tiết phu nhân không cần nghĩ cũng biết, nhất định lại do chỗ Ngô Huyên Thảo nháo ra chuyện gì, khiến con trai nhỏ mếch lòng.

Bà đang chuẩn bị tìm con trai nhỏ trò chuyện một phen, thuận tiện khuyên giải y, thì Ngô Huyên Thảo đã lâu không gặp tự mình tìm tới cửa, còn mang theo rất nhiều lễ vật. Tiết phu nhân vô cùng muốn nghe tình huống, lại bị con trai nhỏ chặn ngoài cửa. Hai người trò chuyện riêng trong chốc lát, sau đó lại hòa hảo như lúc ban đầu, khiến Tiết phu nhân giận muốn ngã ngửa. Bà thực hận cái bụng mình sao không chịu thua kém đến vậy, sinh ra hai thằng con trai đều không có cốt khí, bị đàn bà dỗ một cái là không thấy trời trăng nam bắc đâu hết!

Sau đó, Ngô Huyên Thảo liền thường xuyên tới Tiết phủ chơi đùa, chợt có một ngày cứu được con trai cả của phòng hai không cẩn thận rơi xuống nước, khiến phòng hai cảm kích nàng ta rơi nước mắt. Phàm là nàng ta tới, lão thái thái và dâu trưởng phòng hai sẽ đích thân tới, đối đãi nàng ta như thượng khách, luôn miệng hỏi lão thái quân bao giờ cử hành hôn lễ cho nàng ta và Tiết Kế Minh.

Tiết phu nhân mặc dù rất bực bội, nhưng cũng nhớ ơn cứu mạng của Ngô Huyên Thảo, không còn mâu thuẫn với nàng ta như ban đầu nữa.

Một ngày nọ, Ngô Huyên Thảo nghe nói xe lăn của Tiết Bá Dung bị hỏng, chuẩn bị tới cửa hàng thợ mộc sửa chữa, liền xung phong nhận việc, nói mình có thể giúp một tay. Bởi xe lăn do nàng ta phát minh, huống chi nhị công tử tự mình mang nàng ta tới, thị vệ ngược lại không dám ngăn trở, mời bọn họ vào Khiếu Phong Các.

Ngô Huyên Thảo nhìn xe lăn một chút, nói mình có thể sửa, song không có công cụ trong tay, để thị vệ đi tìm. Thị vệ không nghi ngờ gì, rất nhanh liền rời đi. Ngô Huyên Thảo lại tìm một cái cớ dẫn Tiết Kế Minh đi, sau đó nhanh chóng chạy vào thư phòng của Lâm Đạm, nhìn trúng cái rương gỗ lớn sơn đỏ kia.

Một ý niệm mãnh liệt vang vọng lặp đi lặp lại trong óc nàng ta —— đúng vậy, chính là chiếc rương này! Đồ mày muốn đang ở trong!

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 495

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.