Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (18)

Phiên bản Dịch · 2464 chữ

Chương 134: Thần y (18)

Tiết Bá Dung tự nhiên buông ống quần xuống, nâng chén trà lên, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của cậu em trai này. Tiết Kế Minh nhìn trái nhìn phải một chút, phát hiện thị vệ chung quanh ai nấy đều ngẩng đầu nhìn trời, không hề quan tâm nửa điểm tới chuyện vừa rồi, nhất thời cảm thấy càng ủy khuất hơn. Y che ngực tìm tới chính viện, tố cáo với lão thái quân.

Lão thái quân chẳng qua nhắm mắt giả vờ ngủ, không hề lên tiếng.

Y lại tìm tới mẹ, kể chuyện Lâm Đạm sờ hai chân đại ca, còn thiên chân vạn xác nói: "Tiểu Thảo là thần y nổi tiếng gần xa, cho tới giờ con chưa từng nghe nàng nói qua rằng người gãy chân còn cần đấm bóp. Lâm Đạm rõ ràng đang mượn cớ chiếm tiện nghi đại ca, nhân cơ hội ỷ lại nhà họ Tiết chúng ta. Vì vinh hoa phú quý, chuyện gì nàng ta cũng làm được, mẹ, mẹ muôn ngàn lần không thể để đại ca cưới nàng ta, nếu không danh tiếng của Tiết phủ chúng ta giữ nổi sao? Nào có đạo lý đính hôn cùng đệ đệ, rồi lại gả cho ca ca chứ?"

Tiết phu nhân cười lạnh nói: "Đừng có câu nào câu nấy Tiểu Thảo Tiểu Thảo trước mặt mẹ, mẹ nghe thấy ghét! Ngô Huyên Thảo rõ ràng có xe lăn mà không thèm nói, há sẽ nói cho mày hai chân nên bảo dưỡng thế nào? Nếu nàng ta thật sự có lòng, không cần cả nhà chúng ta tới dập đầu với mình, không cần chúng ta ba giục bốn mời, nàng ta đã sớm nể mặt mũi mày, chủ động buông bỏ khúc mắc với đại ca mày tới chữa trị. Mày yêu nàng ta tới chết đi sống lại, nàng ta đối với mày thì chưa chắc. Có một câu gọi là: yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng đã nghe qua chưa? Nàng ta hận mẹ, hận tổ mẫu mày, hận Lâm Đạm, hận cả đại ca mày, mày thử nghĩ xem tình cảm của nàng ta với mày có thể sâu bao nhiêu? Bề ngoài tỏ ra rộng lượng lắm, bên trong thì âm thầm thù dai, người như vậy, mày cứ coi chừng cho mẹ. Mẹ thấy Lâm Đạm còn tốt hơn nàng ta gấp trăm lần, ít nhất nó dám yêu dám hận, có sao nói vậy, tuyệt đối không trước mặt một kiểu sau lưng kiểu khác."

Tiết Kế Minh ở chỗ mẹ cũng bị dạy dỗ, lúc này liền chạy ra khỏi cửa. Người làm trong sân vốn muốn đuổi theo, lại bị Tiết phu nhân gọi lại: "Không cần đuổi, mặc kệ nó đi! Chân Bá Dung bị phế, đều do nó không chịu thua kém làm mọi chuyện rùm beng lên, cứ để nó ra ngoài vấp phải chút thất bại mới tốt!"

Tiết Kế Minh cắm đầu chạy loạn, bất tri bất giác chạy tới Huyên Thảo Đường, vừa bước qua ngưỡng cửa, phát hiện một học đồ đang bó thanh gỗ có một bệnh nhân gãy chân, vì vậy làm bộ lơ đãng hỏi: "Chân này của hắn chắc cần đấm bóp mỗi ngày nhỉ, nếu không bắp thịt sẽ héo rút mất?"

Học đồ cười khoát tay: "Nào cần tới đấm bóp, hai tháng sau tháo thanh gỗ đi là được rồi."

Tiết Kế Minh gật đầu một cái, trong lòng tràn đầy tức giận. Y biết tiện nha đầu Lâm Đạm đó đúng là đang chiếm tiện nghi của đại ca mà!

Học đồ nghĩ tới tình huống của đại công tử nhà họ Tiết, lại bổ sung một câu: "Nhẹ thì không cần, nhưng nếu bị tê liệt trên giường nhiều năm mà không xoa bóp, hai chân sẽ trở nên khô gầy như que củi, hoàn toàn bị phế bỏ."

Tiết Kế Minh trong lòng hung hăng giật mình, làm bộ kinh ngạc nhướng mày: "A, còn có chuyện này à?"

"Đây là chuyện sư phụ nói cho chúng ta, sư phụ cái gì cũng hiểu, nếu nhị công tử còn có nghi vấn, có thể tìm nàng hỏi."

Tiết Kế Minh ngay cả nụ cười giả tạo cũng không nặn ra được nữa, trầm giọng nói: "Quả thật do Huyên Thảo nói?"

"Đúng vậy, bệnh nhân tương tự như đại công tử, sư phụ cũng từng nhận chữa một người, xe lăn cũng được sư phụ phát minh ra khi đó. Bệnh nhân kia hai chân gầy như củi khô ấy, sư phụ tự mình đấm bóp cho hắn, lúc này mới khá hơn."

"Phải không? Vậy ta tìm Huyên Thảo hỏi một câu." Tiết Kế Minh cắn răng nói xong câu này liền đi, song không vào nội đường tìm Ngô Huyển Thảo. Nếu nàng đã từng chữa cho bệnh nhân tương tự, vậy thì hết thảy sự tình cần chú ý hẳn đã sớm rõ ràng, nhưng vì sao lại không nói? Là quên hay cố ý giấu? Quên, chứng minh nàng không hề để bệnh tình đại ca trong lòng, chỉ qua loa lấy lệ mà thôi; cố ý giấu, chứng minh nàng ôm hận ý với Tiết phủ, không muốn cứu chữa. Hai nguyên nhân này Tiết Kế MInh đều không dám nghĩ sâu, không dám tiếp nhận.

---

Bất hòa giữa Tiết Kế Minh và Ngô Huyên Thảo căn bản không nằm trong phạm vi chú ý của Lâm Đạm, cô mỗi ngày dậy sớm xoa bóp cho đại ca, nấu cơm, sau đó ra cửa hành nghề chữa bệnh, sắp tới chạng vạng tối thì đi thôn Phong Điền một chuyến, giúp thiếu niên chữa trị, cuộc sống hết sức bận rộn.

Thiếu niên kia tên là Ngưu Đại Bảo, đã nằm trên giường ba năm, thân thể gầy gò thấy rõ. Sau khi Lâm Đạm tới, hắn rất nhanh được nuôi mập hẳn ra, thân thể trơ xương ngày một tráng kiện hơn.

Người trong thôn nghe nói Lâm Đạm muốn chữa chân cho Ngưu Đại Bảo, chờ xem náo nhiệt của cô. Bọn họ chưa từng nghe thấy người bán thân bất toại đứng lên được bao giờ, vị tiểu đại phu cũng quá mạnh miệng rồi.

Lâm Đạm lơ đễnh, chỉ từng bước từng bước chữa trị cẩn thận, cuối cùng một ngày nọ, cô lấy ra một bộ châm cứu, bắt đầu lau chùi khử độc cho từng cây châm một, từ từ nói: "Trước đó ta đã xoa bóp cho ngươi, giúp ngươi lưu thông máu ứ, thông thoáng kinh mạch, lại mỗi ngày bắt ngươi uống đan dược, điền tinh bổ tủy, hôm nay căn cốt của ngươi khỏe mạnh, có thể chịu đựng châm pháp của ta. Châm pháp này được chia thành hai bước, bước đầu tiên, chọn huyệt mệnh môn, trường cường, tích trung, xoa đan dược phiến (1) lên, lót vào làm nóng lên; bước thứ hai, chọn huyệt thận du, hoàn khiêu, tuyệt cốt, sử dùng phương pháp châm cứu bình bổ, bình tiết tiến hành châm cứu, lưu châm lại trong vòng ba chung trà, mỗi ngày một lần, liên tiếp bảy ngày, nếu chưa được tiếp tục đợt điều trị mới. Ngươi nghe rõ chưa?"

Ngưu Đại Bảo một chữ cũng nghe không hiểu, nhưng vẫn gật đầu nói: "Nghe rõ."

Cửa nhà hắn chen đầy người, chỉ châm trong tay Lâm Đạm nghị luận: "Mau nhìn, vị đại phu này dùng ngân châm, thật có tiền nha!"

"Đâu chỉ có tiền, rõ ràng là cự phú! Nghe nói để chữa trị cho Ngưu Đại Bảo, nàng mỗi ngày sẽ đưa tới biết bao sơn hào hải vị, nhân sâm lộc nhung, ngươi nói nàng có ý đồ gì? Chẳng lẽ vừa ý Ngưu Đại Bảo thật sao?"

Hai thị vệ canh ở cửa rút bội đao bên hông ra, mặt lộ giận dữ, đám người nghị luận ầm ĩ lập tức rúc cổ trốn, phảng phất như có quỷ truy đuổi.

Ngưu đại tẩu lúc này mới thầm thở phào, không lo lắng hương dân chỉ trích chọc giận tiểu đại phu nữa.

Lâm Đạm căn bản không nghe lời mọi người vào tai, chỉ chuyên tâm dồn sự tập trung vào nặn đan phiến cho tốt, hơ nóng rồi đặt trên mấy huyệt quan trọng của thiếu niên, đợi thiếu niên cảm thấy nóng không chịu nổi thì dừng, đè bẹp đan dược, ép vào trên da, dùng vải thưa băng lại, để trong bốn giờ.

Làm xong liệu pháp 'đan hỏa nhiệt thấu', cô lúc này mới cầm ngân châm ra, dùng nội kình phụ trợ, đâm từng cái vào huyệt quan trọng của thiếu niên, trong đó có mấy chỗ là tử huyệt, thầy thuốc bình thường không dám hạ châm xuống nơi này, Lâm Đạm lại không sợ chút nào, hai tay vững như bàn thạch.

Thị vệ đứng hai bên cửa đều là người tập võ, có mấy phần hiểu rõ huyệt đạo trên cơ thể con người, thấy tình cảnh này không khỏi chau mày. Nhưng chuyện kỳ lạ xảy ra, mấy tử huyệt bị ngân châm đâm rách, vậy mà thiếu niên vẫn mạnh khỏe nằm trên giường, không thấy khác thường nào.

Lâm Đạm mỗi lần hạ một cây châm sẽ nhẹ nhàng miết phần đuôi châm, đợi cô châm tất cả các huyệt đạo xong, mấy chục cây châm đồng loạt run run, hơi kêu vang, cứ như tự có sinh khí.

"Châm cứ dao động mãi, đây là tình huống gì?" Ngưu đại tẩu hai mắt trợn tròn, biểu tình hoảng sợ.

Hai thị vệ cũng là lần đầu thấy kỳ cảnh như vậy, không khỏi tiến lên hai bước, cẩn thận quan sát.

"Không sao đâu, ba khắc sau, ngân châm tự nhiên sẽ dừng, lúc đó ta có thể nhổ châm rồi." Lâm Đạm lơ đễnh khoát tay. Kình khí cô rót vào ngân châm đang đụng phải huyệt đạo, tự nhiên khiến đuôi châm run theo.

Ngưu đại tẩu gật đầu liên tục, nửa tin nửa ngờ. Hai thị vệ không chớp mắt nhìn, trán bất tri bất giác đổ mồ hôi, lấm tấm dày còn hơn bệnh nhân.

Một khắc đồng hồ trôi qua, Ngưu Đại Bảo không có cảm giác gì; hai khắc đồng hồ nữa, cậu bắt đầu bất an cào ván giường; tới khắc thứ ba, cậu rốt cuộc lòng đầy khao khát mở miệng: "Mẹ, con cảm thấy chân mình rất tê! Con không phải đang mơ chứ?"

"Đại Bảo, con thấy tê chỗ nào? Con chỉ cho mẹ đi." Ngưu đại tẩu vội vàng nhào qua, nhưng không dám chạm vào con trai.

Ngưu Đại Bảo nằm ngng, không nhìn thấy tình hình trên đùi, chỉ có thể nâng tay lên, chỉ một chỗ nói: "Mẹ, chỗ này của con tê tê, cứ như có con kiến chạy tới chạy lui dưới da ấy, hết sức khó chịu." Dù khó chịu như vậy, mắt cậu vẫn ẩn chứa ý cười, bởi vì cậu đã quá lâu không cảm nhận được sự tồn tại của hai chân rồi.

Ngưu đại tẩu định thần nhìn lại, thấy chỗ con trai chỉ vừa vặn cắm một cây ngân châm. Nói cách khác, không phải cậu quá mức mong đợi sinh ra ảo giác, mà là châm pháp của Lâm cô nương thực sự có hiệu quả!

Cảm ơn trời đất, cảm ơn Bồ Tát, cảm ơn Lâm cô nương! Ngưu đại tẩu chắp tay tế bái thần linh, sau đó dập đầu với Lâm Đạm, nức nở nói: "Đại Bảo, con không nằm mơ đâu, chỗ con cảm thấy tê chính là chỗ đại phu hạ châm, con ngàn vạn lần cố chịu, đừng đụng lung tung!"

Ngưu Đại Bảo ánh mắt sáng ngời, lập tức cứng đờ bất động.

Lâm Đạm đỡ Ngưu đại tẩu dậy, sau đó lấy ra một cuốn sách nhỏ, nghiêm túc ghi chép lại phương pháp trị liệu của mình, cặn kẽ hỏi lại cảm thụ của bệnh nhân. Cô toàn bộ hành trình gương mặt căng chặt, càng đến thời điểm thế này đầu óc cô càng tỉnh táo, thái độ bình tĩnh, e sợ xảy ra chuyện gì không may. Cô cũng không dùng y nguyên phương pháp trị liệu của tổ tiên, mà tiến hành thay đổi một vài thứ, thủ pháp tương đối mạo hiểm, song thắng ở hiệu quả nhanh. Cô tựa như trời sinh đã vững tay, thận trọng, lớn gan hơn người bình thường, cho dù phía trước không có đường, cũng có thể dùng đao bổ ra con đường cho riêng mình.

Ba khắc sau, ngân châm không run nữa, cô dứt khoát nhổ châm, sau đó lấy một thang thuốc bổ dương giải ngưng, dặn Ngưu Đại Bảo đun với nước sạch uống, uống hết thì đun tiếp, hết bảy ngày mới đổi bã thuốc.

"Bảy ngày coi như một đợt điều trị, ta làm bốn đợt điều trị cho ngươi, đợi sau khi ta đi, Ngưu đại tẩu tiếp tục xoa bóp chân cho hắn, chớ lười biếng." Lâm Đạm xách hòm thuốc lên, nghiêm túc dặn dò.

"Cảm ơn Lâm cô nương, cảm ơn Lâm cô nương! Ngài yên tâm, ta nhất định làm theo lời ngài nói!" Ngưu đại tẩu liên tục chắp tay, biểu tình kích động.

Lâm Đạm rời đi, hai thị vệ theo sau lưng cô nhìn bóng lưng thẳng tắp ấy, trong mắt đều là kính sợ. Ban đầu Lâm cô nương nói muốn trị khỏi cho tướng quân, bọn họ đều tưởng rằng cô nói chơi, mục đích là vì ở lại Tiết phủ, tiếp tục cuộc sống ăn chơi hưởng lạc. Nhưng hôm nay nhìn lại, bọn họ mới ý thức được —— nhận thức của mình với Lâm cô nương nông cạn biết bao nhiêu, thiếu tôn trọng biết nhường nào!

Cô quả thật giống lời tướng quân nói, là một người mạnh mẽ kiên cường tuyệt không nói láo, có trách nhiệm hơn xa nhị công tử nhiều lắm! Tiết phu nhân vì đuổi cô đi, để lại cho cô ngân phiếu năm trăm lượng, cô không động vào một phân tiền nào, toàn bộ tiêu trên người tướng quân và bệnh nhân. Nếu cô tham lam luyến tiếc giàu sang, vì sao cần phải vậy?

Nhị công tử ngay cả cô nương tốt như vậy cũng coi thường, thật sự mù rồi!


(1) Phiến: hình dạng lát mỏng kiểu như viên C sủi ấy.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 485

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.