Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (31)

Phiên bản Dịch · 2762 chữ

Chương 109: Tú nương (31)

Đỗ Hoàng hậu trở lại Kinh thành đã hơn ba tháng, chuế cẩm của Lâm Đạm cũng đã được chọn làm cống phẩm, vận chuyển vào trong cung, vào lúc này đang mặc trên người bà. Nghe nói Hoàng đế hết sức sủng ái bà, đem cung điện tốt nhất, châu báu tốt nhất, cẩm y ngọc thực tốt nhất bưng đến trước mặt bà.

Nhưng Đỗ Hoàng hậu từ đầu đến cuối không có biểu tình, đặt một tòa đạo quan trong điện Tê Ngô, mỗi ngày thanh tu, chưa từng bước ra khỏi cửa điện một bước. Tần phi muốn bái kiến bà đều bị thị vệ Hoàng đế phái đi ngăn trở, thỉnh thoảng có một lần, bà triệu kiến Mẫn Quý phi, Mẫn Quý phi nhắc tới chuyện xưa bà đâm đầu vào cột, bị phế vào lãnh cung ngay trước mặt bà, khiến cõi lòng hơi ấm lên của bà lập tức đông thành băng, liên tục ba ngày không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, chỉ vì bức Hoàng đế mang bà rời khỏi địa phương ăn thịt người này.

Hoàng đế giận đến thiếu chút nữa mất lí trí, đến cung của Mẫn Quý phi mắng to bà ta một trận, khinh bà ta là nô tỳ rửa chân, nếu không phải Hoàng hậu năm đó dìu dắt, nào có thể có ngày hôm nay, mà bà ta không những không hiểu được cảm ân, còn làm khó Hoàng hậu khắp nơi, quả thật là tiện nhân phẩm cách tiện, vừa đắc thế đã quên cội nguồn!

Cửu Hoàng tử bị cung nữ nhéo cho khóc lớn cũng không thể khiến Hoàng đế hết giận, ông sau khi đi, lập tức có thánh chỉ xuống, cách chức Mẫn Quý phi thành Phi, tước đoạt tước hiệu phong cho bà ta, từ đây cấm túc trong cung điện. Lời Lý Giai Dung nói ngày đó, chôn sâu một hạt giống có tên "hoài nghi" trong lòng Hoàng đế, nếu Mẫn Quý phi an phận thủ thường thì tốt, nhưng bà ta hết lần này tới lần khác không khống chế được tính tình, chạy đi khiêu khích Đỗ Hoàng hậu. Lần này vừa vặn đâm vào chỗ đau của Hoàng đế, khiến cho sự nghi ngờ của ông với Mẫn Quý phi và nhà họ Lý đạt tới đỉnh điểm.

Cuộc sống của Lý Phi không an lành, cuộc sống của Lý Nhiễm sẽ không tốt theo, toàn bộ người của Lâm An phủ đều đang cười vào mặt ông ta. Lệnh ông ta phát ra không ai thực hiện, đề nghị ông ta nêu không ai phụ họa, ông ta hoàn toàn trở thành vật trưng bày.

Đỗ Như Tùng ngược lại bay thẳng lên mây, từ bách phu trưởng thành thiên phu trưởng, lại thăng thành Tổng binh, nghĩ đến không bao lâu nữa, sợ rằng ngay cả Hứa Đề đốc cũng phải cúi đầu trước mặt hắn. Nhưng người ngoài hết lần này tới lần khác không bắt được nhược điểm của hắn, bởi hắn giỏi cả văn giỏi cả võ, dám nghĩ dám làm, thời điểm ra trận giết địch thường là người xông lên đầu tiên, chiến công cầm tới tay toàn bằng bản lĩnh của chính hắn, không một lần nào là giả. Hắn còn cực kỳ giỏi lung lạc lòng người, binh lính từng đi theo hắn, hắn nhớ hết tên họ, thường đi doanh trại cùng họ uống rượu tán gẫu, không hề bày đặt sĩ diện kiểu cách. Đối với cấp trên, hắn không chút nào chậm trễ, tác phong làm việc có thể nói là giọt nước không lọt.

"Kim lân không phải vật trong ao, một khi gặp gió liền hóa rồng", những lời này dùng để hình dung Đỗ Như Tùng, đúng là không thể thích hợp hơn được nữa. Hắn vốn không phải người phàm, trước bị nhà họ Lý ác ý chèn ép còn có thể lăn lộn ra mặt, hiện nay có Đỗ Hoàng hậu và Hoàng đế chiếu cố, tự nhiên một bước lên mây.

Mà Đỗ Như Yên dưới sự hướng dẫn của Lâm Đạm, chèo lái việc buôn bán tơ lụa như diều gặp gió (1). Danh tiếng của chuế cẩm truyền ra ngoài, không chỉ có phu nhân danh viện của Lâm An phủ tới tú trang Đạm Yên mua vải, mà ngay cả người của mấy tỉnh xung quanh đều nghe danh mà tới, tranh nhau giành mua. Chuế cẩm là cống phẩm, bọn họ không mua được, nhưng bạch cẩm thấp hơn một bậc nhỏ so với chuế cẩm cũng không kém, đủ để đè bẹp gấm Tứ Xuyên do tú trang Mạnh thị sản xuất.

"Đạm Đạm, người mua vải gần đây càng ngày càng nhiều, hay là chúng ta tìm thêm vài chức nữ tới, mở rộng sản xuất?" Đỗ Như Yên đứng ở lan can lầu hai nhìn xuống dưới, trên mặt đầy vẻ cảm thán. Dưới lầu chen chúc đầy người, có mua vải, có mua đồ thêu, có tới tham gia náo nhiệt, nhìn lại tú trang Mạnh thị đối diện, mặc dù chưa tới mức có thể giăng lưới bắt chim, nhưng không thể so sánh với tú trang Đạm Yên được.

"Thuê mấy chức nữ tới, ngươi có thể bảo đảm sau khi các nàng học xong kỹ thuật dệt tây trận sẽ không truyền ra ngoài sao?" Lâm Đạm khoát tay nói: "Bây giờ vải đã đủ bán, không cần nhiều nữa, nhiều quá thì không đáng giá. Con đường chúng ta đi là ít mà chất lượng, không phải sản xuất đại trà."

Vì bảo đảm kỹ thuật không lọt ra ngoài, Lâm Đạm đều mua nữ nô từ bên môi giới về dệt vải. Nữ nô đã ký khế ước bán thân sẽ không chạy, coi như chạy thì báo quan bắt các nàng trở lại, có thể thuận tiện trị luôn tội chứa chấp. Bên trên có Đỗ Hoàng hậu trấn áp, mấy người buôn vải tại Lâm An phủ trừ phi ăn no rửng mỡ mới đi cướp đoạt chức nữ của Lâm Đạm.

Đỗ Như Yên nghĩ cũng phải, không khỏi giơ ngón cái lên: "Đạm Đạm, ngươi còn nói ta biết làm ăn, thật ra ngươi so với ta lợi hại hơn, chẳng qua ngươi không thích quản mấy chuyện vụn vặt này mà thôi."

Lâm Đạm cười lắc đầu, sau đó ngồi xuống thêu. Đúng vào lúc này, Hứa Thiến mang một nha hoàn đi lên lầu hai, theo phía sau là nữ chưởng quỹ ân cần chu đáo. Hứa tiểu thư là khách quý của tú trang Đạm Yên, chuyện này người toàn Lâm An phủ đều biết. Lâm Đạm bây giờ rất ít khi thêu quần áo cho người khác nữa, nhưng chỉ cần Hứa Thiến nhờ, cô nhất định đồng ý, ai bảo Hứa Thiến là khách hàng trung thành của tú trang Đạm Yên, cho tới giờ chưa từng vì sự thay đổi nhanh chóng của Lâm Đạm mà thay đổi thái độ đối xử với cô. Họ không phân biệt tôn ti, chẳng bàn tới lợi ích, từ lúc bắt đầu đã là bạn bè.

"A, Thiến Thiến ngươi tới rồi. Quần áo của ngươi đã làm xong, ta đi lấy cho ngươi." Đỗ Như Yên lập tức bỏ sổ sách xuống.

Lâm Đạm cũng buông kim thêu, ôn hòa nói: "Ngươi tới sau bình phong thử một lần đi, nơi nào không vừa ta sửa cho ngươi."

"Cảm ơn Đạm Đạm." Hứa Thiến che miệng cười một tiếng, quả nhiên sáng rỡ động lòng người. Dung mạo của nàng mặc dù chỉ có bảy phần, nhưng bởi nguyên nhân khí chất đặc biệt, đứng cùng chúng khuê tú không hề tỏ ra kém cạnh, hiện tại toàn mặc tiên y Lâm Đạm làm cho, thật đúng là ngon gió cảnh đẹp nhất Lâm An phủ, đi tới nơi nào cũng thành tiêu điểm khiến người ta nhìn chăm chú. Đại Hoàng tử dù chưa biểu đạt ý tiếp nhận nàng, nhưng trước khi đi đã cảnh báo Hứa Đề đốc và Lý Tổng binh một phen, tạm thời giải quyết nguy cơ của nàng, cho nên bây giờ nàng sống rất tự tại.

Được vây xem quá nhiều lần, lòng tự tin của Hứa Thiến cũng tăng lên nhiều, khí chất vẫn trầm tĩnh như cũ, nhưng nhiều thêm một tia uyển chuyển làm người ta không thể dời mắt. Nàng chậm rãi đi tới bên người Lâm Đạm, nhìn chằm chằm bức tranh thêu cô chưa hoàn thành, trong mắt tràn đầy sắc thái khen ngợi.

Hứa Thiến đang nhìn tranh thêu, khách quý lầu hai cũng xúm lại, chuẩn bị xem hôm nay Lâm Đạm may cho nàng bộ quần áo trông như thế nào. Hiện tại nàng chính là chong chóng đo chiều gió trào lưu tại Lâm An phủ, nàng hôm nay mặc quần áo thế nào, ngày mai ra đầu phố là thấy quần áo y thế.

Tất cả mọi người không phải không muốn kéo nàng xuống, đổi mình thành khách riêng của Lâm Đạm. Nhưng Lâm Đạm trầm mặc ít nói, tính tình lạnh lùng, tuyệt không phải một người dễ lấy lòng. Nếu sớm biết Lâm Đạm có ngày hôm nay, ban đầu khi nhà họ Lâm tụt dốc, những khách nhân này kiểu gì cũng phải kéo tay cô một phát, kết thiện duyên.

Nhìn thấy Hứa Thiến đi lên lầu hai, khách tới tham gia náo nhiệt càng ngày càng nhiều. Các nàng phải thấy rõ quần áo Lâm Đạm mới làm đã, sau đó mới có thể để tú nương ở tú trang Đạm Yên sao chép được. Mặc dù người ngoài làm xa xa không có tiên khi như Lâm Đạm làm, nhưng dẫu gì kiểu cách giống vậy, sẽ không bị người ngoài giễu cợt lạc hậu.

Đỗ Như Yên chẳng qua xoay người đi một lát, lấy bộ đồ ra, trong ngoài lầu hai đã chen đầy khách, khóe miệng nàng co quắp một trận.

"Nhường một chút, nhường đường một chút." Nàng khó khăn chen từ hành lang ra ngoài.

"Bộ quần áo hôm nay kiểu gì, dùng loại vải gì thế?" Có khách hàng hứng thú bừng bừng hỏi.

"Vải vóc sử dụng đều có trong tiệm, các ngươi tự tìm là thấy, nhưng hình thêu trên vải do Đạm Đạm tự tay thêu, các ngươi sợ rằng không bắt chước y sì được đâu." Đỗ Như Yên ác ý thú vị nói.

Các khách nhân nhất thời phát ra tiếng thở dài. Hôm nay ai cũng biết, kỹ thuật thêu của Lâm Đạm lợi hại nhất toàn Lâm An phủ, muốn thêu lại một bức y nguyên bức cô thêu, đúng là chuyện không thể nào! Quả nhiên, khi Hứa Thiến đi từ sau tấm bình phong ra, các khách nhân ngay cả tiếng than thở cũng không phát ra được, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.

Đây là một bộ nhu quần thắt ngực (2), một sợi dây màu hồng từ dưới nách luồn qua, kết thành hình đóa hoa nguyệt quý trước ngực Hứa Thiến, hoàn toàn buộc chặt bộ ngực đầy đặn của nàng, còn khiến hai chân nàng trông phá lệ thon dài. Ống quần thuần trắng tự nhiên xõa tung, khi đi đường nhẹ nhàng phấp phới, giống như đám mây, nhìn qua không có gì lạ thường, nhưng khi Hứa Thiến đi tới bên cửa sổ, bạn sẽ giây lát phát hiện, trên vải vóc thuần trắng có dùng sợi tơ tằm thêu ra nhiều đóa nguyện quý màu hồng, nhưng tơ tằm thật sự quá nhỏ, ở chỗ hơi tối hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ có dưới ánh mặt trời mới có thể lóe lên hào quang nhàn nhạt.

Hứa Thiến cứ đi một bước, nguyệt quý màu hồng theo ánh sáng cũng thay đổi theo, cảm giác kia thực sự ảo mộng cực kỳ. Lớp áo lót bên trong dùng thiền dực sa màu hồng nhạt, được áo choàng bao lại, chỉ loáng thoáng lộ ra một ít ở cổ áo, ống tay áo, đuôi quần, đưa đến hiệu quả vẽ rồng điểm mắt (3).

Mọi người ngơ ngác nhìn Hứa Thiến tiên tư mịt mờ, ngừng thở thầm nghĩ: Lâm tú nương quả nhiên cho tới giờ chưa từng làm người ta thất vọng, cái váy do cô hai tay thêu ra, trên đời tuyệt không tìm được cái thứ hai.

Lâm Đạm thì không thấy hài lòng lắm, vòng quanh Hứa Thiến hai vòng, sau đó lấy cuộn lụa mỏng màu hồng, cắt thành cái áo choàng ngoài, lại dùng vải thưa cùng màu làm một đóa hoa nguyệt quý có thể tráo giả thành thật, để Hứa Thiến mặc vào.

Hứa Thiến mặc áo choàng, đeo hoa lụa, lập tức hiện ra sự khác biệt so với hình dáng thanh nhã mộc mạc lúc trước, tựa như thêm một chút diễm sắc, nhiều một chút yêu kiều.

"Đạm Đạm, tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt!" Hứa Thiến suýt soa bộ váy một hồi, chân tâm thật ý tán dương.

Không đợi Lâm Đạm nói chuyện, phu nhân danh viện đứng ở cửa xem náo nhiệt đã nhớ mong khao khát hỏi, "Lâm cô nương, ngươi gần đây rảnh không? Giúp ta làm một bộ váy giống vậy đi! Giá tiền tùy ngươi!"

"Đạm Đạm nhà ta đang nghiên cứu kỹ thuật thêu, không rảnh nhận đơn hàng. Huống chi nàng tới giờ chưa từng làm hai bộ giống hệt nhau." Đỗ Như Yên đẩy những người này ra ngoài, nói: "Các ngươi tìm người khác làm đi. Đừng chặn đường ở chỗ này, chúng ta còn phải làm ăn." Từ khi anh trai thăng quan tấn chức, dì trở lại Hoàng thành, khí chất kiêu căng trong quá khứ của nàng đã quay trở lại. Ai mà vướng víu tầm mắt nàng, nàng lập tức dỗi luôn, hoàn toàn không để lại mặt mũi cho người ta. Nhưng nữ tử trong Lâm An phủ này không dám trêu chọc nàng, còn phải dè dặt nịnh nọt. Địch thủ cũ của nàng Lý Giai Dung đã lâu không xuất hiện, nghe nói bắp chân ở Lý Nhiễm cắt bị thương, đang ở nhà nghỉ ngơi.

Mọi người đang dưới tiếng rầy la của Đỗ Như Yên lưu luyến rời đi, bỗng, một hàng quân lính xông tới, không nói hai lời muốn lục soát tiệm. Đỗ Như Yên và chưởng quỹ không cản nổi họ, đành phải phái người mau đi tìm Đỗ Như Tùng.

Lâm Đạm giục Hứa Thiến mau rời đi, kéo Đỗ Như Yên ra sau mình, chân mày hung hăng nhíu lại.


(1) Như diều gặp gió: nguyên văn "phong sinh thủy khởi" (风生水起), thành ngữ, ý là gió thổi qua trên mặt nước, khiến mặt nước nổi lên tầng tầng gợn sóng. Dùng để hình dung chuyện làm có sinh khí, phồn vinh hưng thịnh.

(2) Nhu quần thắt ngực: nguyên văn là "tề hung nhu quần" (齐胸襦裙), trong đó chữ "hung" là ngực, còn chữ "tề" nghĩa là đầy đủ, mình không biết dịch thế nào cho đúng nữa. Đại khái là trông nó thế này:

(3) Vẽ rồng điểm mắt: câu gốc này vốn dùng để khen ngợi sự thần diệu trong bức tranh của họa sĩ nổi tiếng Trương Tăng Dao. Theo điển cố, họa sĩ Trương Tăng Dao từng tới chùa An Nhạc tại Kim Lăng thăm thú, tự vẽ bốn cong rồng lên tường, song không vẽ mắt. Hỏi tại sao thì ông nói: "Vẽ mắt vào rồng tất bay đi." Người người cho rằng ông atsm, cố thuyết phục ông vẽ thêm đôi mắt cho rồng. Ông vừa vẽ xong mắt cho hai con, sấm sét ùn ùn kéo đến, hai con rồng ấy cưỡi mây đạp gió bay đi, còn hai con không có mắt vẫn ở lại trên tường. Sau này, câu "vẽ rồng điểm mắt" được dùng giống như một thành ngữ, ý là khi nói chuyện hay làm một việc gì đó, chỉ cần xử lý tốt bộ phận mấu chốt, hiệu quả toàn thể sẽ lập tức càng thêm sinh động có thần (với tác phẩm nghệ thuật), tăng sức thuyết phục (với tác phẩm văn học).

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 344

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.