Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (30)

Phiên bản Dịch · 2738 chữ

Chương 108: Tú nương (30)

"Hoàng thượng tại sao trở lại?"

"Bảy ngày, đường đã đi được một nửa, lại vòng trở về, Hoàng thượng rốt cuộc gấp đến độ nào chứ?"

"Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn mang phế hậu về?"

"Không thể nào đâu? Gương mặt của phế hậu căn bản không thể nhìn!"

"Nếu không phải như vậy, Hoàng thượng vội vã chạy đến đạo quan làm gì?"

"Đại điện hạ đang ở bên kia, không bằng chúng ta đi hỏi hắn thử xem?"

Chúng quan viên ngươi một câu ta một câu nghị luận, đùn đẩy một hồi, không có ai dám đi hỏi Đại Hoàng tử. Bọn họ bị một dàn Ngự lâm quân ngăn cách ở một nơi xa phòng nghỉ, mà Hoàng đế đang đứng trước cửa phòng nghỉ, bóng lưng hơi còng xuống, không thấy rõ biểu tình. Qua ước chừng một khắc đồng hồ, ông mới lấy dũng khí hô: "Phàm Ca, trẫm trở lại, trẫm đến mang nàng đi!"

Bên trong cửa yên tĩnh không tiếng động.

Chúng quan viên ngậm chặt miệng, bộ dáng không dám tin. Hoàng đế quả thật trở lại để mang phế hậu đi cùng, bà ta đã bị hủy dung rồi, còn có tài đức gì?

Lý Nhiễm âm thầm hít một hơi, cố gắng bày ra biểu tình bình tĩnh.

"Phàm Ca, nàng mở cửa ra được không?" Hoàng đế giọng mang theo cầu khẩn.

Bên trong cửa vẫn không có tiếng đáp lại.

"Phàm Ca, trẫm cầu nàng, theo trẫm cùng trở về đi thôi. Bảy ngày này, trẫm không ăn được, không ngủ được, lòng chỉ nhớ đến nàng. Mắt thấy Lâm An phủ dần biến mất trong sương mù dày đặc, chúng ta sợ rằng đã gặp mặt lần cuối của cuộc đời này, trẫm liền đau đớn muốn chết! Cầu nàng mở cửa ra một chút thôi, nàng muốn như thế nào mới có thể tha thứ trẫm, nàng nói đi!"

Hoàng đế dùng giọng hơi nghẹn ngào và bi thương tới cùng cực lựa lời, khiến tất cả quan viên trố mắt nghẹn họng. Bọn họ đánh chết cũng không nghĩ tới, người đứng đầu thiên hạ trước mặt phế hậu lại hèn mọn, vô lực đến thế.

Cửa một mực đóng chặt, thống lĩnh Ngự lâm quân nhỏ giọng đề nghị: "Bệ hạ, hay là chúng ta đập cửa ra?"

"Ngươi dám đường đột Hoàng hậu của trẫm?" Hoàng đế quay đầu nhìn gã, biểu tình đau thương bị hung ác thay thế. Ông tuyệt không cho phép bất kỳ người nào tổn thương Phàm Ca nữa, bao gồm cả chính ông.

Một màn này rơi vào mắt người ngoài, vén lên sóng gió kinh hoàng trong lòng họ. Nhìn như vậy, Hoàng đế nào phải chán ghét mà vứt bỏ phế hậu, rõ ràng yêu đến không thể yêu hơn nữa được không! Hoàng thượng chính miệng thừa nhận bà là Hoàng hậu, nhưng gương mặt đó của bà thì phải làm sao đây? Quốc mẫu nước Đại Chu không thể để một nữ tử hủy dung đảm đương đúng không?

Đang lúc mọi người sững sờ không rõ tình trạng, Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên nghe tin chạy tới, tới bên người Đại Hoàng tử chào hỏi.

Nghe tiếng của hai huynh muội, Hoàng đế lập tức quay đầu trở lại gọi: "Như Tùng, Yên Nhi, mau tới đây giúp trẫm khuyên nhủ di mẫu của các ngươi, bảo nàng theo trẫm trở về."

Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên cúi người chào thật sâu, không nói một lời.

Hoàng đế lại nói: "Các ngươi đều do trẫm nhìn tận mắt lớn lên, lần này cũng theo trẫm trở về đi, có được hay không?" Trong giọng nói lại lộ ra một ít lấy lòng.

"Khởi bẩm bệ hạ, chúng ta đã không còn mang họ Quan nữa rồi, cái nhà đó, chúng ta không trở về nữa." Đỗ Như Tùng chậm rãi quỳ xuống, từng câu từng chữ nói: "Bệ hạ, di mẫu cũng không trở về, ngài bỏ qua cho bà đi."

"Sao lại không về chứ? Chỉ cần trẫm nói một câu, nàng có thể trở về!" Hoàng đế ngẩn người, sau đó vội vàng đổi lời: "Không không không, chỉ cần Phàm Ca gật đầu một cái, là nàng có thể trở về! Chỉ cần nàng gật đầu, chúng ta có thể trở về."

"Bệ hạ, di mẫu ta không muốn gật đầu, không muốn trở về, ngài bỏ qua cho dì đi mà! Yên Nhi van xin ngài, Yên Nhi dập đầu với ngài!" Đỗ Như Yên dập đầu bùm bụp, trực tiếp làm rách da trán. Nàng thật sự không muốn dì mình trở lại Kinh thành nữa, nơi đó không có tình cảm, chỉ có tính toán, tất cả mọi người đều ngâm mình trong nước bùn. Di mẫu nếu trở về, từ tay về sau có thể còn sống trở ra không nào ai biết?

Nhìn thấy gương mặt ngũ quan mơ hồ và cái trán đầy máu tươi của Đỗ Như Yên, Hoàng đế kìm lòng không đặng nhớ lại màn Đỗ Hoàng hậu đâm đầu vào cột. Ông đầu tiên cứng ngắc trong chớp mắt, sau đó lộ ra biểu tình hối hận, nỗi sợ hãi mãnh liệt mà đến cuối cùng nhấn chìm ông. Ông đã mất đi Đỗ Hoàng hậu một lần, không thể mất đi bà lần thứ hai nữa!

Nghĩ tới đây, ông không những không bị thuyết phục, mà còn điên lên.

"Phàm Ca, nàng có ra hay không? Nếu nàng không đi ra, trẫm liền dùng một cây đuốc đốt sạch đạo quan này, trẫm nhìn xem nàng có thể trốn đến nơi nào. Người đâu, bắt hết đạo cô trong đạo quan lại, ném vào trong lửa!" Ông khàn cả giọng hô.

Rất nhanh có thị vệ bắt các đạo cô đang xem náo nhiệt lại, dùng dây thừng buộc chặt, nhưng không chặn miệng họ. Họ khóc lóc hướng Hoàng đế cầu xin tha thứ, thấy trên mặt ông tràn đầy sát khí, liền hướng Đỗ Hoàng hậu bên trong cánh cửa cầu xin tha thứ. Tiếng kêu khóc tuyệt vọng vang vọng trong núi rừng, khiến một đám quan viên đáy lòng phát rét.

Hoàng đế từ trước đến giờ luôn nhân từ và ôn hòa, bạo ngược đến mức như hôm nay, trước giờ chưa từng nghe, trước giờ chưa từng thấy. Vì mang Đỗ Hoàng hậu trở về, ông có thể ăn nói khép nép cầu khẩn, cũng có thể sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn cực độ, ông trở nên hoàn toàn không giống chính mình! Đỗ Hoàng hậu rốt cuộc có mị lực gì, có thể khiến người đứng đầu một nước si mê tới mức này, ngay cả hủy khuôn mặt đi cũng muốn không rời không bỏ? Chẳng lẽ bà là vu nữ, len lén cho Hoàng đế uống canh mê hồn?

Các quan viên suy nghĩ trăm ngàn lần cũng không có cách giải, lại không thể không quỳ xuống, khẩn cầu Hoàng thượng đừng lạm sát kẻ vô tội.

Đỗ Như Yên khóc lớn tiếng hơn, miệng không đề cập tới việc không để di mẫu theo Hoàng đế trở về nữa.

Đạo cô nhỏ tuổi nhất bị thống lĩnh thị vệ kéo ra, đẩy vào phòng chứa củi. Gã đã sớm hỏi thăm rõ ràng, đây là đạo cô ngày thường phụ trách chăm sóc Đỗ Hoàng hậu, là người bà yêu thích nhất. Tiểu đạo cô khóc đến không thở được, trong miệng liên tục kêu "Giác Minh cô cô cứu mạng."

Giác Minh là đạo hiệu của Đỗ Hoàng hậu.

Cách xưng hô này hiển nhiên chọc giận Hoàng đế, ông nghiêm nghị trách: "Chặn miệng nàng ta cho trẫm, đẩy vào!"

Thống lĩnh thị vệ lập tức chặn miệng tiểu đạo cô, tiếng kêu cứu tuyệt vọng ngừng bặt. Mắt thấy một cái mạng sắp bị hỏa hoạn thiêu hủy, cánh cửa đóng chặt rốt cuộc mở, Đỗ Hoàng hậu từ trong bóng tối bước từng bước ra ngoài.

Các quan viên thấy rõ gương mặt bà, biểu tình nhất thời trống rỗng. Đỗ Hoàng hậu không cần rót canh mê hồn gì cho Hoàng đế, bởi gương mặt bà chính là canh mê hồn công hiệu mạnh mẽ nhất cõi đời này, đủ để bất kỳ ai vì bà mà điên cuồng. Vết sẹo đã từng chằng chịt khắp nơi, dữ tợn đáng sợ, chẳng biết từ lúc nào huyễn hóa thành đóa mạn châu sa hoa đỏ tươi như máu, khí thế hừng hực, nở bung nhiệt liệt như vậy, tràn trề như vậy. Nhưng, dưới đóa hoa tươi rực rỡ sáng quắc, là đôi mắt sâu không thấy đáy, giá rét thấu xương của Đỗ Hoàng hậu.

Tương phản như vậy, khiến dung mạo vốn tuyệt diễm của bà mang theo một cảm giác ma mị khó hình dung. Bà nếu nguyện ý cười một cái, hoặc chỉ thờ ơ liếc nhìn một cái thôi, liền có rất nhiều người vì bà dâng hiến một tấm tình si, thậm chí cả sinh mạng.

Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc (1). Bài thơ cổ xưa ấy không hẹn mà cùng hiện lên trong đầu mọi người, khiến bọn họ hậu tri hậu giác nhận ra: Hoàng đế vì sao ở lại Lâm An phủ không chịu rời đi, vì sao đi được nửa đường lại vội vã quay trở về, vì sao hèn mọn cầu khẩn như vậy, điên cuồng uy hiếp như thế...

Giai nhân như vậy nếu mất đi, có muốn tìm cũng không tìm về được nữa!

Lý Nhiễm sắc mặt trắng bệch, lảo đảo thụt lùi, tựa như gặp quỷ vậy. Ông ta ý thức được vô cùng rõ ràng: Một khi phế hậu trở về Kinh thành, hoàng cung tất sẽ thay sóng đổi gió, mà hết thảy em gái có bây giờ, cũng sẽ mất đi! Bằng vào tình cảm xưa kia, bằng vào dung mạo hiện tại, phế hậu đúng là không đi mà không có lợi!

Không thể để cho phế hậu trở về! Ý nghĩ này vừa nhô ra, lại bị ông ta tự dập tắt ngay. Nếu sớm biết dung mạo phế hậu khôi phục, ông ta còn có thể ra tay, nhưng bây giờ, Hoàng đế tất sẽ bảo vệ phế hậu tới gió thổi không lọt, ông ta muốn động tay động chận có bao nhiêu khó khăn?

Mắt thấy Hoàng đế ôm thật chặt phế hậu vào trong ngực, kích động cả người run rẩy, thậm chí phát ra tiếng khóc vui vẻ trầm thấp, Lý Nhiễm nắm chặt quả đấm, từng bước từng bước lui vào xó xỉnh cây đuốc không chiếu tới.

Đỗ Hoàng hậu đứng không nhúc nhích, cũng không ôm lại ông, đôi mi khép hờ không từng nhfin vào bất kỳ ai, nên ai cũng không biết trong con ngươi đen nhánh của bà toát ra ngọn lửa lạnh thấu xương.

Sau khi nhận về Đỗ Hoàng hậu, Hoàng đế liền vội vội vàng vàng xuống núi, cả đêm ngồi thuyền rời Lâm An phủ, rất sợ xảy ra biến cố gì. Vừa hồi Kinh, ông lập tức lệnh Mẫn Quý phi dọn ra khỏi điện Tê Ngô, cho Hoàng hậu ở lại đó, tuy không chính thức hạ chỉ khôi phục ngôi vị Hoàng hậu, nhưng đối xử với bà hết sức sủng ái.

Tin tức truyền về Lâm An phủ, nhà họ Lý nhất thời thành trò cười cho cả thành. Sinh Hoàng tử thì thế nào, chỉ cần Đỗ Hoàng hậu trở về một cái, Lý Mẫn sẽ bị đành về nguyên hình thôi. Quyền lực của Lý Nhiễm dần dần bị mấy tên thuộc hạ ăn mòn, có lòng hành động mà không có lực xoay chuyển càn khôn, chỉ có thể tạm thời ẩn núp.

Hôn sự của Mạnh Tư và Lý Tu Điển bị gác lại, bây giờ nhà họ Lý cần nhiều hào môn cự tộc ủng hộ hơn, vào lúc này, Lý Nhiễm tuyệt không thể để con trai cưới một tú nương thân phận ti tiện. Mạnh Trọng mấy lần phát thiếp mà không thể mời Lý Tu Điển ra ngoài, tâm tình trở nên càng ngày càng nóng nảy.

Gã vốn cho rằng Lâm Đạm không thể xoay người được, nhưng chẳng biết tại sao, cô lại đưa ra được loại vải "chuế cẩm" sớm đã thất truyền mấy trăm năm trước. Đây chính là chuế cẩm mà tại thời Đường chỉ có hoàng tộc mới có thể mặc! Là báu vật sớm đã mất đi trong dòng chảy lịch sử! Nó ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, phẩm chất nhẵn nhụi, màu sắc minh diễm, kết cấu tinh xảo, cơ hồ hở ra một cái là được toàn bộ phu nhân danh viện Lâm An phủ điên cuồng truy phủng.

Con thuyền chở nội giám do triều đình phái tới mua vải vóc đi tới Đỗ phủ hỏi thăm huynh muội nhà họ Đỗ đầu tiên, còn thay Đỗ Hoàng hậu đưa tới rất nhiều lễ vật, hết sức nịnh hót. Nghe nói tú trang Đạm Yên có cổ phần của Đỗ Như Yên, không nói hai lời liền định nó là trạm thứ nhất phải tới, bái thiếp người ngoài đưa tới không thèm nhìn.

Nếu thực lực mình đủ mạnh mẽ, Mạnh Trọng ngược lại không cần lo lắng buồn phiền, nhưng gã quá rõ mị lực của chuế cẩm, cũng quá rõ mình đang phải đối mặt với tình cảm khó khăn tới mức nào. Chỉ cần nội giám bên kia xem qua chuế cẩm, nhất định sẽ coi thường các loại vải vóc khác. Mà tư cách hoàng thương của gã, tất bị Lâm Đạm thay thế.

Quả nhiên, sau khi nhìn vải vóc một lượt, nội giám định chuế cẩm là "cống phẩm nhất đẳng" nhét vào danh sách hoàng thương, gấm Tứ Xuyên kiểu mới mặc dù chúng tuyển, nhưng cấp bậc và giá cả hoàn toàn không thể so sánh với chuế cẩm được. Tú trang Đạm Yên từng bị Mạnh Trọng tùy ý chà đạp, nay trở thành tú trang tốt nhất Lâm An phủ, không có một trong.

Chuyện Lâm Đại Phúc không thể làm được, Lâm Đạm làm được; độ cao Lâm Đại Phúc không thể đạt tới, Lâm Đạm đạt thành. Hiện nay khi tất cả mọi người nhắc tới nhà họ Lâm, ai ai cũng giơ ngón cái lên, khen một câu "Nhà có hảo nữ, hậu sinh khả úy."


(1) Đây là lời bài thơ Giai nhân ca:

佳人歌

北方有佳人,

絕世而獨立。

一顧傾人城,

再顧傾人國。

寧不知,傾城與傾國,

佳人難再得。

Giai nhân ca

Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,

Giai nhân nan tái đắc.

Dịch nghĩa:

Phương bắc có người giai nhân,

Đẹp tuyệt trần nhưng vẫn còn đơn độc.

Ngoảnh lại một lần thì làm nghiêng thành của người ta,

Ngoảnh lại hai lần thì làm nghiêng nước của người ta.

Há nào người không biết, vẻ nghiêng thành nghiêng nước,

Người đẹp ấy đâu dễ gặp lại.

Sách Hán thư phần Lý phu nhân truyện chép rằng Hán Vũ Đế thấy Lý Diên Niên hát bài ca này, hỏi thiên hạ lại có người đẹp như vậy sao. Lý Diên Niên đáp rằng chính là em gái của mình rồi tiến cử lên Hán Vũ Đế, được phong là phu nhân, sau trở thành hoàng hậu. Bài ca này không rõ do Lý Diên Niên sáng tác hay là một bài dân ca do ông sưu tập. Sau Nhạc phủ thi tập xếp bài này vào Tạp ca dao từ với tên Lý Diên Niên ca 李延年歌.

Từ bài ca này mà đời sau thường dùng chữ “khuynh quốc khuynh thành” (nghiêng nước nghiêng thành) để chỉ những tuyệt thế giai nhân. Bài thơ này cũng có ảnh hưởng lớn tới thơ ngũ ngôn của thi nhân về sau.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 340

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.