Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (26)

Phiên bản Dịch · 2478 chữ

Chương 104: Tú nương (26)

Lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Hoàng hậu, Lâm Đạm liền ngây dại, cô cuối cùng biết tướng mạo tốt của Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên di truyền từ ai. Đỗ Hoàng hậu vóc người hết sức cao gầy, bởi vì có thanh tu, nhìn qua vô cùng đơn bạc gầy yếu, khuôn mặt tuyệt mỹ vừa lộ anh khí, vừa mang quyến rũ, đôi mắt đẹp bao phủ một tầng hơi nước, tỏ ra ưu buồn mà trầm tĩnh.

Trong căn phòng mờ tối chật hẹp này, người nọ là vầng hào quang duy nhất, là màu sắc duy nhất nổi bật lên bức tranh thủy mặc. Cái gì gọi là "bồng tất sinh huy" (1), Lâm Đạm hôm nay cuối cùng đã thấy được. Nhưng thật đáng tiếc, vết sẹo ngang dọc giăng trên trán của Đỗ Hoàng hậu, trong nháy mắt hủy mất vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của bà.

Lâm Đạm không chớp mắt nhìn chằm chằm mấy vết sẹo kia, khiến Đỗ Như Yên hết sức khó xử. Nàng lặng lẽ kéo ống tay áo Lâm Đạm, dùng ánh mắt cầu khẩn cô đừng đâm vào chỗ đau của di mẫu. Di mẫu vốn là người hoàn mỹ không tỳ vết biết bao, hôm nay thành ra như vậy, bảo bà làm sao chịu được?

Đỗ Hoàng hậu chẳng lộ ra chút oán trách nào, ngược lại tự tay rót cho Lâm Đạm một chén trà nóng, cười khanh khách nhìn cô một lúc lâu. Tin tức về mũi tên trong ngực cháu ngoại, thật ra bà đã sớm biết rồi, chẳng qua giả như không biết mà thôi. Cho dù biết, bà có thể làm gì đây? Bà không thể rời khỏi đạo quan, càng không có cách nào trợ giúp chúng, chỉ có thể bất lực đứng một bên mà nhìn.

Là vị Lâm cô nương này trong nguy nan cứu sống cháu ngoại, cẩn thận chiếu cố thằng bé, giúp nó khôi phục như lúc ban đầu. Nhìn vào ân cứu mạng đó, Đỗ Hoàng hậu không những không ghét Lâm Đạm, mà còn dung túng vô hạn với cô. Lâm Đạm cứu cháu ngoại trai, hết lòng dạy dỗ cháu ngoại gái, làm được tất cả những chuyện bà muốn làm mà không thể. Bà cảm kích cô bé này còn không kịp, làm sao sinh ra bất mãn được đây?

"Đây là oản đậu vàng ta tự làm, Lâm cô nương, ngươi nếm thử xem." Đỗ Hoàng hậu ôn nhu mở miệng.

"Cảm ơn Đỗ di mẫu." Lâm Đạm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, một bên nắm miếng oản đậu vàng, một bên lại không nhịn được nhìn về phía vết sẹo của Đỗ Hoàng hậu.

Đỗ Hoàng hậu bị cô chọc cười, sờ trán chủ động giải thích: "Ban đầu lúc đụng đầu vào cột, trên cây cột kia có chạm trổ ít hoa văn, sau đó thời điểm chữa trị không triệt để, thành ra như vậy."

"Thì ra là thế!" Lâm Đạm bừng tỉnh hiểu ra nói: "Khó trách ta thấy những vết thương này rất khác biệt."

Đỗ Hoàng hậu không khỏi tức cười, Đỗ Như Yên thì bụm mặt rên rỉ. Đạm Đạm hôm nay làm sao thế này, không biết nịnh hót thì đừng cố bợ đỡ mà, vì sao phải bợ đỡ kiểu này chứ? Nàng chẳng lẽ không biết những vết thương này là nỗi đau di mẫu vĩnh viễn không muốn nhắc tới sao?

Đỗ Hoàng hậu xoa xoa đầu Đỗ Như Yên, từ từ nói: "Yên Nhi đừng có thấy khổ sở thay dì, những vết thường này với dì mà nói sớm không còn là cái gì cả. Hắn có tới hay không, trong lòng dì cũng phẳng như nước lặng, trong mắt dì, chỉ có con và Như Tùng là quan trọng nhất."

Đỗ Hoàng hậu chấp chưởng lục cung mười mấy năm, trợ giúp Hoàng đế còn trẻ ngồi vững trên ngôi vị cửu ngũ, trải qua sóng to gió lớn mà người bình thường khó có thể tưởng tượng. Bà có lẽ sẽ bị đánh bại, nhưng tuyệt không ngã xuống. Người khác không nhắc tới được, bà có thể nhắc tới; người khác không bỏ được, bà cũng có thể buông xuôi.

Đỗ Như Yên lập tức ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng gọi một tiếng di mẫu.

Lâm Đạm lúc này rất sát phong cảnh mở miệng: "Đỗ di mẫu là người thanh tu, không thể mặc quần áo quá mức diễm lệ xa hoa, mà mấy bộ đạo bào thì cái nào cũng giống cái nào, cùng một kiểu, cùng một màu, ngược lại làm cũng như không."

Đỗ Như Yên không chịu nổi, ủy khuất nói: "Đạm Đạm, ngươi hôm nay uống nhầm thuốc đấy à, toàn nói mấy lời không đâu!"

Không đợi Lâm Đạm mở miệng, Đỗ Hoàng hậu đã khoát tay cười khẽ: "Không sao hết, Lâm cô nương nói thật. Ta vốn không muốn làm bộ đồ mới làm gì cả." May đồ mới, ăn mặc trang điểm lộng lẫy một phen, bà khi đó ở trước mặt đám người kia chẳng những không cao quý hơn họ, mà còn lộ vẻ khiếp nhược, thấp đầu, cứ như đang lấy lòng ông ta vậy. Ông ta trong lòng bà sớm đã chết, chỉ cần mặc đạo bào đen tiễn đưa đoạn quá khứ đã qua của họ, thế là đủ.

Đỗ Như Yên vành mắt đỏ hơn, xoay lưng lại gạt lệ.

Lâm Đạm bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, sau đó đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói: "Xiêm áo không cần may, nhưng vết sẹo trên trán ngài thì có thể thêu một chút."

Đỗ Hoàng hậu sửng sốt một lúc lâu mới chần chờ mở miệng, "Lâm cô nương có ý gì?"

"Người khác đều nói vết sẹo trên mặt ngài rất xấu xí, nhưng trong mắt ta, chúng nó rất khác biệt, chỉ cần hơi thêm chút màu sắc, lập tức sẽ biến thành bức thêu tuyệt trần. Đỗ di mẫu nếu ngài tin tưởng ta, thì để ta thử một lần thế nào? Ta bảo đảm, sau khi thêu xong, ngài còn đẹp hơn trước lúc bị thương!"

Lâm Đạm là người không có quá khứ hay tương lai, thứ duy nhất cô có là hiện tại. Cô thiến thốn trí tưởng tượng, không cách nào vô căn cứ vẽ ra được một bức tranh, nhưng cùng lúc đó, cô cũng rất giỏi trong việc phát hiện ra cái đẹp xung quanh. Thứ đồ không lành lặn trong mắt người khác, ở trong mắt cô, lại thành điểm sáng ít nơi đâu có được. Nếu tùy ý vẩy trên tờ giấy trắng vài vết mực, có có thể thông qua vết tích gần giống vết nhơ này, sáng tạo ra hình vẽ đẹp mắt.

Cái gọi là quý trọng trước mắt, sống cho hiện tại, đối với người ngoài thì là một câu nói trống rỗng, lại được cô áp dụng triệt để.

"Thêu thế nào?" Thần sắc ngây người của Đỗ Hoàng hậu dần biến mất, thay vào đó là hứng thú và mong đợi.

"Biến những vết thương này thành đóa hoa tuyệt diễm thì thế nào? Hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, sống ra một 'tôi' tốt đẹp hơn, thế nào?" Lâm Đạm vừa nói vừa vẽ vết sẹo của Đỗ Hoàng hậu lên giấy, sau đó nhúng đầu bút vào mực đỏ, biến đám đường cong chằng chịt kia, phác họa thành một đóa mạn châu sa hoa (hoa bỉ ngạn). Nó hình dáng như ngọn lửa cháy mạnh, sắc màu đỏ tươi như máu, đẹp hết sức kiêu ngạo hoặc nhân.

Đỗ Như Yên nhìn chằm chằm hoa tươi trên giấy, hồi lâu không nói ra lời.

Đỗ Hoàng hậu nhìn chằm chằm Lâm Đạm, sau đó chậm rãi nở nụ cười. Bà cảm giác cõi lòng như ao tù nước đọng của mình, đang bị tiểu cô nương thần kỳ này nhấc lên sóng to gió lớn. Hóa ra vết sẹo có thể nở thành đóa hoa, cõi lòng tan nát có thể đúc lên cường hãn, cứ như phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh.

"Được," Đỗ Hoàng hậu gằn từng chữ: "Vậy làm phiền Lâm cô nương rồi." Trước khi xuất giá, bà có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Đại Chu, hôm nay bà muốn nhìn thử xem, một 'bà' đẹp hơn cả lúc trước, sẽ có dáng vẻ bực nào.

Lâm Đạm chà xát tay, nội tâm có chút kích động nho nhỏ. Từ sau khi học thêu, cô luôn đặc biệt lưu ý đến những đồ vật đẹp mắt. Lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Hoàng hậu, cô đã bị đám vết sẹo lộn xộn thích thú trên trán kia làm cho mê mẩn, người ngoài đều nói Đỗ Hoàng hậu bị hủy dung, nhưng cô cho rằng, chỉ cần sửa chữa một chút, Đỗ Hoàng hậu còn có thể đẹp hơn! Mà phần xinh đẹp này, lại may mắn ra đời trong tay cô, chỉ cần suy nghĩ một chút, cô đã thấy rục rịch rồi.

Cô hoàn toàn không phát hiện, mình đang từ một tú nương nuôi sống gia đình qua này, thay đổi theo chiều hướng nghệ thuật gia.

Chuẩn bị xong thuốc nhuộm và châm bạc khử trùng, Lâm Đạm nghiêm mặt nói: "Đỗ di mẫu, ta bắt đầu đây. Có lẽ sẽ đau một chút, ngài gắng nhịn."

Đỗ Hoàng hậu nhắm mắt nằm trên giường lơ đễnh cười khẽ: "Không sao cả, ta không sợ đau." Nỗi đau moi tim bà còn nhịn được, còn nỗi đau nào bà không chịu được nữa?

Để khỏi quấy rầy Lâm Đạm, Đỗ Như Yên đã sớm bị đuổi ra ngoài.

Đỗ Hoàng hậu cần đo may quần áo, Đỗ Như Tùng tự nhiên không tiện đợi trong phòng, mang em gái và người trong lòng vào đạo quan xong liền ra lương đình sau núi ngắm cảnh. Hai huynh muội gặp nhau trong đình, biểu tình đều có chút lo lắng.

"Đạm Nhi đang xăm cho di mẫu?" Đỗ Như Tùng không dám tin tưởng lỗ tai mình. Hắn hoàn toàn không biết người trong lòng có kỹ thuật bực này.

"Đúng đó, thêu vết sẹo trên trán dì thành mạn châu sa hoa." Đỗ Như Yên che ngực, dáng vẻ sắp lên cơn đau tim, "Ca, ca thường xuyên nói Đạm Đạm có chút hung hãn, muội luôn không thấy gì, hôm nay cuối cùng phát hiện rồi! Sao nàng dám hạ châm lên người di mẫu chứ! Di mẫu cũng không phải vải thêu, thêu hỏng có thể tháo chỉ làm lại. Nếu như nàng thêu không tốt, khiến dung mạo di mẫu xấu không chịu nổi, muội nên che chở ai bây giờ?"

Đỗ Như Tùng khẽ cười: "Di mẫu dám đồng ý, tất nhiên đã chuẩn bị nhận mọi hậu quả. Đạm Nhi dám mở miệng, tất nhiên có dự tính trong lòng, cầm chắc vạn toàn, muội đừng quá lo lắng cho họ."

"Ca, ca còn cười được à? Ca quá tin Đạm Đạm đi chứ?" Đỗ Như Yên khẩn trương bất an nói.

"Ca cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng ca tin tưởng nàng một cách không thể giải thích được." Đỗ Như Tùng nhìn về phía phòng nghỉ, ánh mắt ôn nhu không nói ra lời.

Đỗ Như Yên gục mặt xuống bàn rên rỉ hai tiếng rồi an tĩnh lại. Nàng thật sự không có cách nào với mấy người này mà, từng người một rất có chủ kiến, lá gan còn lớn tận trời!"

Đợi ước chừng một giờ, cửa phòng nghỉ rốt cuộc mở ra, Lâm Đạm từ từ ra ngoài, trên mặt không có biểu tình gì, tựa như mình chẳng qua chỉ vừa hoàn thành một bức tranh thêu bình thường. Đỗ Như Tùng và Đỗ Như Yên lập tức đi tới, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.

"Đỗ di mẫu ở bên trong, hai người vào xem chút đi. Vết thương có chút rớm máu, dùng nước ấm cọ rửa và lau khô vết thương, không thể ăn đồ ăn quá cay, qua hai ba ngày là tốt."

Đỗ Như Yên vội vã chạy vào trong phòng. Những ngày tiếp theo nàng sẽ không về nữa, đợi trong đạo quan chăm sóc di mẫu.

Đỗ Như Tùng đứng yên bên người Lâm Đạm, ôn nhu nói: "Cảm ơn muội Đạm Nhi."

Lâm Đạm sờ vành tai, lòng tràn đầy không được tự nhiên: "Không có gì, huynh mau vào xem Đỗ di mẫu đi."

"Đợi di mẫu ăn mặc chỉnh tề rồi ta vào." Đỗ Như Tùng bầu bạn với Lâm Đạm ở ngoài một hồi, nghe tiếng gọi của di mẫu, mới bước vào trong, vừa qua bình phong nhìn vào liền ngây ngẩn, trong mắt toàn thần sắc không dám tin.

Đỗ Hoàng hậu cầm gương đồng, giọng lộ ra ung dung và sảng khoái: "Thế nào? Không nhận ra di mẫu con?"

"Ca nhất định bị dọa rồi! Lúc con vừa vào cũng thiếu chút nữa thét chói tai. Ai nha nha, vị mỹ nhân tuyệt thế này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là yêu tinh do mạn châu sa hoa hóa thành?" Đỗ Như Yên ôm cổ Đỗ Hoàng hậu nũng nịu, trong mắt đều là thần thái tươi đẹp.

Đỗ Hoàng hậu cưng chiều nhéo lỗ mũi nàng, sau đó nhìn về gương đồng, dùng giọng thấp không nghe được nỉ non: "Mạn châu sa hoa còn gọi là hoa bỉ ngạn, chỉ nở rộ bên bờ hoàng tuyền. Đỗ Hoàng hậu trước kia đã chết, bây giờ ta chính là đóa hoa tàn ác nhô lên từ địa ngục."

Sau khi dung mạo bị hủy, dù bà có lòng báo thù, nhưng đã không còn vốn liếng để trở về nữa. Nhưng bây giờ thì khác, nếu lợi dụng thích đáng, dung mạo này sẽ thành vũ khí sắc bén nhất của bà. Bà cũng hai đứa trẻ bị khổ nạn, nhất định có một ngày trả lại gấp trăm ngàn lần!

Nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt trong mắt di mẫu, Đỗ Như Tùng mơ hồ cảm thấy ít bất an, quay lại nhìn Lâm Đậm nghiêm túc rửa tay, biểu tình trầm tĩnh, lại chậm rãi nở nụ cười. Thôi, bất kể phía trước là đao thương kiếm kích hay hoa tươi trải rộng, hắn vẫn phải vì người này xông pha một lần.


(1) Bồng tất sinh huy: thành ngữ, chỉ một sự vật khiến cho căn nhà nghèo trở nên chói lọi. (baidu)

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 332

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.