Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1147 chữ

-"Trời ơi trời ơi, con trai ta! Con trai ta!"

Một vị thái thái hớt hãi chạy vào trong phòng, đi nhanh lại giường của Triệu Yên. Nước mắt bà cứ bám mảng ở khoé mắt, miệng liên tục gọi tên tam thiếu gia. Thấy sau bao ngày cuối cùng cậu cũng chịu nhút nhích, mừng ơi là mừng.

Bà là tam phu nhân, sinh mẫu của Triệu Yên. Từ lúc chào đời luôn luôn ở bên cạnh không rời nửa bước, giống như hình với bóng, giống như là tính mạng.

Tam thiếu gia mồ hôi liên tục nhễ nhại, đôi mắt nhắm cùng hàng lông mi run rẩy còn đôi môi thì khô ráp tím tái.

-"mẹ ơi... Ba..."

Thái thái bất ngờ nắm chặt tay cậu, bà vốn không hiểu cậu đang dùng loại ngôn ngữ gì... Chỉ là thấy cậu cất giọng nói thì lòng rất mừng.

-"Là ta, Yên nhi! Là ta, mẫu thân của con"

-"Mẹ!"

Triệu Yên hét một tiếng lớn rồi ngồi bật dậy trước sự chứng kiến của rất nhiều người, đôi mắt mở trừng nhìn chầm vào trước mặt một lúc, hơi thở dồn dập cùng mồ hôi chảy xuống cằm.

"Ư... Nghi Xuân! Nghi Xuân! Thiếu gia tỉnh rồi, mau gọi lão gia gia, lão bà bà đi!"

Thái thái sai gọi nô tỳ tâm phúc của Triệu Yên.

-"Hức... Thái thái, người yên tâm rồi, tam ca tỉnh rồi, người không phải lo nữa, hức" Tiểu muội má hồng đứng kế bên thái thái lên tiếng, giọng nói run run kèm tiếng nấc nhẹ. Nàng là muội muội cùng cha với Triệu Yên, tên là Triệu Linh Lung, dáng người nhỏ nhắn, tầm chỉ mới năm, sáu tuổi, là một đứa trẻ vô cùng thông minh lại hiểu lễ nghĩa, rất được lòng mọi người.

Những người ở đây đều là những người quan tâm và yêu thương Triệu Yên, nhưng để nói ngoài họ ra còn ai khác có tâm ý như vậy không thì tuyệt nhiên chả còn lại bao nhiêu.

Tiên Tự rề rà nhìn những người họ, tim vẫn cứ đập liên hồi, tứ chi cô có cảm giác rất xa lạ mà còn có cảm giác rất khó điều khiển. Mắt cứ trợn tròng không biết chuyện gì, hơi thở dồn dập và nhanh chóng lên tiếng.

-"Đâu... Đây là đâu!? Ba mẹ... Ba mẹ ta đâu rồi!"

Tiên Tự giật mình lấy tay chạm vào miệng mình..."gì vậy... Giọng nói này là gì vậy... Là mình nghe nhầm sao?"

Thái thái lo lắng cùng ngạc nhiên nhìn tam thiếu gia, sau đó quay lại sau lưng nhìn những người khác.

-"thằng nhỏ này... Nó đang nói gì vậy!?"

Tiểu muội bên cạnh lật đật đi lại chấn an thái thái.

-"Thái thái, có lẽ tam thiếu gia vẫn chưa tỉnh mộng! Thái thái để tam ca nghỉ ngơi một lát đi!"

-"Không phải thằng nhỏ này nó bị trúng tà đấy chứ!? Nè nha đầu... Con mau mau đem thuốc qua đây! Cho nó uống đi"

Triệu muội lấy khây đựng chén thuốc từ tay nha hoàn, rồi đi đến gần tam thiếu gia.

"Bọn họ... Gọi ta là tam thiếu gia!? Tam thiếu gia gì chứ! Là đang đóng kịch hay gì đó sao?"

"Ngôn ngữ của họ còn rất lạ... Nhưng ta lại nghe hiểu được, rốt cuộc ta đang bị cái gì vậy"

Triệu muội vớt một miếng nước thuốc vào chiếc muỗng ngọc rồi đưa lại gần miệng Triệu Yên.

-"A...đừng lại đây!"

Triệu Yên hốt hoảng lần nữa khi nghe chính giọng nói của mình, cả người run cầm cập sợ hãi, đôi mắt liếc dọc liếc ngang nhìn cơ thể mình rồi đưa tay sờ loạn xạ.

-"Aa... Giọng con trai..."

Hắn đứng dậy trên chiếc giường gấm, chân tay lúng túng quờ quạng khắp người.

-"Aaaa... Không.... không thể nào! Không không không không!!"

-"Ta...tam thiếu gia!!"

Nha hoàn hốt hoảng chạy tới nắm chân cậu giữ chặt ngăn cậu ấy lại. Thái thái đưa khăn lên miệng che đi nửa gương mặt sợ hãi.

-"Tránh ra!! Cút đi! Các người... Các người đi hết đi!"

Triệu Yên đưa chân đá nha hoàn ra, hoảng loạn ôm đầu thở dốc, trước mắt không thể chấp nhận được mọi chuyện, mọi lập luận về giới mà cô theo đuổi trước nay như đều tiêu tan mây khói.

-"Aaa...con trai ta! Hức Linh Lung! Con trai ta có phải bị điên rồi không!? Ta phải làm sao đây!"

Thái thái gục xuống khóc nức, Triệu tiểu thư cũng hoang mang và lo lắng, lệnh cho nha hoàn đưa thái thái ra bên ngoài, dặn dò mọi người chăm sóc tam thiếu gia trước khi mời thầy về.

Bọn họ cho là tam thiếu gia đã bị điên rồi.

Mùa hè ngoài trời oi ả, tiếng xào xạc nhẹ của cành liễu ngoài hiên cửa bỗng chốc ồn ào trong tai Triệu Yên. Hắn điên dại một lúc rồi ngồi thẫn thờ, tay bấu vào nhau đến mức chẳng thấy sắc đỏ.

-"Xuyên... Xuyên rồi sao? ...tam thiếu gia gì đó... Chả lẽ là người trong cuốn tiểu thuyết hàm hồ kia"

Triệu Yên thơ thẫn mấp máy nói, khoé mắt đỏ và môi rạng nứt.

-"Đây đều là thật sao? Ba mẹ mình thì... Họ có giống những gì mình mơ thấy không? Nếu mình đột nhiên biến mất họ phải làm sao đây..."

Nha hoàn bên ngoài thì thầm với nhau.

-"Thiếu gia chắc bị điên rồi, cứ lẩm bẩm cái gì đó..."

-"Cô nghĩ nếu thiếu gia điên rồi lão thái thái có còn thương cậu ấy không? Nếu mà không thì chúng ta xong đời mất"

-"Các người không lo hầu hạ Triệu thiếu gia! Còn ở đây bàn tán xì xào! Muốn chết rồi phải không!??"

Còn có nhị tẩu tẩu khi nãy đi đâu đó nấu nhân sâm, quay lại thì thấy mọi người đã đi đâu mất tâm.

-"Thiếu phu nhân... Bọn tôi nói không sai đâu! Tam thiếu gia thật sự đầu óc có vấn đề rồi! Khi nãy còn la làng rồi còn tự đánh mình"

Tẩu tẩu nghe nha hoàn nói, có chút tin mà quay qua tấm rèm giường nhìn bóng dáng người vò đầu bứt tóc bên trong, còn nghe cậu xầm xì gì đó rất khó hiểu, thoáng chốc cũng có thấy hơi sợ và lo lắng.

-"Mau cầm lấy canh nhân sâm, ta đi bẩm lại với lão thái thái! Tuyệt đối không được để tam thiếu gia ra khỏi cửa các ngươi rõ chưa!"

Nha hoàn lúng túng cầm lấy khây gỗ, rồi gật đầu lui xuống. Nhị thiếu phu nhân lập tức kéo rèm đi ra khỏi Bách Điền phủ, đi thẳng đến nơi ở của lão thái thái.

Bạn đang đọc Nữ Nhân Xuyên Thành Tam Thiếu Gia sáng tác bởi Chanhpp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chanhpp
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.