Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1792 chữ

Bầu không khí u buồn bao trùm lấy căn nhà, tiếng khóc nức nở vang vọng khắp nơi. Những khuôn mặt hốc hác, nhợt nhạt của người thân in hằn nỗi đau tột cùng.

" Gia đình tôi xin chia buồn cùng quý thân quyến..." Người hàng xóm ấy nói rồi nhìn vào phía người đối diện- Người đàn ông tiếp đón anh ta là người chủ gia đình này. Ông từng là người luôn rạng ngời. Mỗi khi có người nào bàn tán hay gợi nhắc đến chủ đề liên quan đến "gia đình" thì ông luôn là người khoe gia đình mình với vẻ mặt tự hào, giờ đây chỉ trong vài ngày anh không gặp đã bạc đi nửa đầu. Hình ảnh rạng rỡ trước kia giờ còn lại là khuôn mặt già nua với bộ râu loà xòa không tỉa cùng với những nếp nhăn sâu khoẵm, bộ đồ tang làm ông trở nên âm trầm,đầy tang thương.

" Con.. con ơi!!huhu...."

.

.

"Ông trời bất nhân, sao lại để đứa nhỏ tội nghiệp, đứa con của con rời đi hả ông!!!" Giọng nói khản đặc đến thì thào của người phụ nữ đầy tang thương nấc lên từng tiếng như xé lòng người.

Hình ảnh một người phụ nữ dành hơn nửa đời mình cho gia đình mặc đồ tang khóc rũ rượi, oằn mình gục ngã bên quan tài người con mà bà yêu bằng cả tính mạng của mình . Chứng kiến cảnh tượng ấy, tất cả bạn bè, hàng xóm xung quanh cũng như họ hàng đều phải ngỡ ngàng, tiếc thương cho người con gái rạng ngời trong bức di ảnh ở giữa đám tang cũng như là số phận của gia đình này.

Sáng sớm hôm định mệnh ấy, ba mẹ cô vẫn đang hào hứng chuẩn bị quà cho đứa con bé bỏng của họ ở nơi hai người công tác thì bất ngờ nhận được tin dữ. Lúc đầu họ chẳng tin cho vì nghĩ đó chỉ là cuộc điện thoại lừa đảo cho đến khi người giúp việc nhà họ báo tin, mẹ cô sốc đến ngất lịm tại chỗ... Lúc tỉnh dậy bà vẫn không thể nào tin rằng cô đã mất cho đến nhận giấy báo tử bệnh viện. Cha cô- Người đàn ông của duy nhất của gia đình cô vừa lo hậu sự cho cô, vừa lo cho mẹ cô kể từ khi bà đổ bệnh trong đám tang của cô. Chỉ vài tháng sau này với nỗi đau mất con, bà ôm tâm bệnh mà rời đi trong bệnh viện để lại người chồng một mình. Ông ấy vì mất hai người quan trọng nhất đời mình cũng nhanh chóng tự mình đi tìm cái chết. Kể từ ấy, ngôi nhà nơi gia đình sinh sống trở thành câu chuyện bàn tán của những gia đình sinh sống quanh đấy.

" Mẹ ơi, chuyện gì xảy ra với gia đình họ mà để ngôi nhà bỏ hoang vậy?" - Cô gái nhỏ hỏi mẹ.

" Haizz, nhà họ đau buồn lắm con!! Chuyện là thế này....."

Quay trở về ngày ấy- khi chưa có chuyện gì xảy ra.

Đó là vào một ngày đẹp trời khi gió mát thổi lồng vào căn phòng có khung cửa sổ mở . Trong phòng xuất hiện thân ảnh người con gái đang ngồi bên chiếc bàn cạnh khung cửa sổ. Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt thanh tú nhưng không kém sắc sảo vì xương hàm góc cạnh . Đôi mắt hoa đào phong lưu nhưng có phần anh tuấn. Trên bàn, tay cô ấy lật nhẹ trang sách cổ trên mặt bàn học- một quyển tiểu thuyết nhân gian cũ kĩ được tìm thấy dưới hầm nhà cô cách đây vài tiếng trước trong lúc cô dọn dẹp lại căn hầm của tổ tiên để lại, thấy mình tìm được quyển sách lạ tiện thể đem về phòng lau sạch sẽ rồi mở ra đọc thử.

Tên của cô là Tiên Tự- con gái của một gia đình khá giả. Từ nhỏ được nuông chiều như quả trứng vàng, ba mẹ cũng chỉ dám cầm nhẹ đặt nhẹ... Nhưng lạ ở chỗ cô chưa bao giờ ương bướng hay có tính cách ỷ lại. Tiên Tự nhẹ nhàng, quyết đoán và thông minh. Người ta nói nhà họ có phúc từ ngàn đời trước có được đứa con vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang lại nhân hậu độ lượng, quả là phúc lớn.

"...Lá liễu rơi trước thềm... Căn phòng rèm hiu quạnh... Gió thổi hết tàn canh"

Tiên Tự đọc đến trang cuối cùng của quyển sách, tim đập nhanh liên tục như có ai siết chặt. Đôi mắt đột nhiên tuông lệ làm ướt mảng giấy mỏng. Quyển sách này cô chỉ vô tình thấy khi dọn dẹp lại tầng hầm cũ của tổ tiên, lớp vỏ bên ngoài cũ đến mức nát vụng, lớp bên trong vẫn còn có thể đọc.

-"...Đây rốt cuộc là loại truyện gì? Không thực không ảo, lận đận như dòng sông... Cứ như đang chứng kiến một đời người". Cô cau mày với dòng nước mắt, ngước nhìn ra khung cửa sổ đã mở, gió lọng thổi vì vù bên ngoài làm cô nhớ đến những đoạn vừa đọc.

Văn viết:" Tam thiếu gia nhà Triệu an nghỉ bên mộ phần của gia tộc, tai nghe mắt thấy từng hồi chuông đưa tiễn thân gia, tỷ muội, huynh đệ lần lượt rời xa... rồi bản thân cũng từ biệt cõi trần trong bạo bệnh"

.-"...M...Mô phật, truyện quái quỷ gì đây!!! M.. mi.. mình đi ngủ "

Tiên Tự sợ bản thân đọc xong suy quá độ cũng không tốt, lập tức lau nước mắt rồi đứng dậy khỏi ghế, dang tay ra cửa sổ tính đóng lại. Bất chợt một luồng gió tống thẳng vào trước ngực Tiên Tự khiến cô không hiểu chuyện gì xảy ra với mình liền tầm nhìn cô mờ dần rồi xóa nhòa . Người cô lăng đùng xuống sàn nhà, đôi mắt trợn ngược, hai hàng khoé mắt ánh lên màu đỏ của máu.

Cái chết cô do người giúp việc nhà cô phát hiện rồi dẫn đến tình cảnh sau này...

Leng Keng ... Leng Keng ..

Tiếng chuông chùm vang lên trong yên ắng, hạt nắng nhỏ li ti chíu rọi qua tấm lụa xanh phẩm cấp.

"Nghi xuân! Mau! Mau gọi thái thái, tam thiếu gia tỉnh rồi! Cử động rồi!" . Có tiểu cung nữ túc trực bên giường bệnh với hai hàng nước mắt chảy dài lập tức nghe lệnh mà đứng dậy chạy thật nhanh ra ngoài.

Người nằm trên giường độ tuổi ước chừng chỉ mới 8 tuổi... Làn da trắng sáng, gương mặt xinh đẹp, mái tóc đen dài cùng bộ y phục xa xưa uy diễm mặc dù chỉ là đồ ngủ cũng không khỏi toát lên vẻ giàu sang. Người đang nằm đó... Là một tiểu nam tử.

-"Mẹ... Mẹ đừng... Ba... Ba ơi..." Giọng nói non nớt của nam tử mấp máy thì thầm, gương mặt tím tái đổ mồ hôi hột. Đôi mắt vẫn cứ nhắm tịt không mở ra, luôn miệng nói mớ. Sáu nô tỳ cùng hai vị tẩu tẩu, một tiểu muội đứng bên mép giường gương mặt ưu sầu lo lắng ngước nhìn.

-"Mợ ơi... Làm sao đây? Có phải Triệu Yên ca ca đang gọi chúng ta không?"

-"Con bình tĩnh, cậu ấy hôn mê cũng đã một tuần rồi, có thể... Chỉ là nói sảng, nó nói cái gì đó ta cũng không hiểu..." Đại tẩu đưa tay áo lên lau khoé mắt hơi ướt nhẹ, tà áo lấp lánh ánh kim sa, không chỉ người mà cả căn phòng đều trang hoàn lộng lẫy.

Đây chính là Triệu gia, gia tộc lớn nhất nhì của đại quốc, thành lập từ năm 5789... Trải qua ngàn đời vẫn giữ vững vị thế trong mắt thánh thượng. Trong Triệu gia có tổng cộng 544 biệt phủ, 3277 căn phòng nhỏ lẻ, 200 ngôi đình miếu để bế quan xây lập phía sau nội viện, 12 hoa viên rộng lớn. Trên dưới ít nhất cũng phải tính hàng chục ngàn nha hoàn đi đi lại lại, bận việc không ngớt. Chức vị lớn nhất trong gia chính là Triệu lão thái gia, phụ thân của Triệu lão gia, Triệu lão gia cũng chính là phụ thân của Triệu Yên tam thiếu gia.

Từng nói Triệu Yên từ nhỏ sinh ra ngay ngày rất tốt, vừa mới chào đời thì 4 vị tỷ muội trong cung được thăng quan, hai vị huynh trưởng cũng đỗ trạng mà hà lại càng tài lộc thêm tài lộc... Từ đó tam thiếu gia trong mắt người ngoài hay người nhà đều là đứa trẻ mệnh trời vô cùng quan trọng, lại được lão bà bà và lão gia gia hết mực cưng chiều. Nhưng tốt quá hóa điềm, Triệu Yên lớn lên trong cưng chiều, thường xuyên ương bướng và ngỗ nghịch... Cậu tung hoành khắp nơi, gặp ai là trêu ghẹo người nấy. Cũng không ai dám nói gì bởi vì cậu là đứa cháu được lão thái gia thương yêu nhất, phụ mẫu của Triệu Yên tuy chỉ là thiếp thất của Triệu lão gia nhưng vì sinh ra được cậu con trai như vậy nên nhờ phúc mà thơm lây. Triệu phụ thân hắn thì là người công bằng, đứa con nào cũng như đứa con nào, ông đều dạy dỗ và thương yêu như nhau...Duy chỉ có Triệu Yên lại rất bướng bỉnh, kêu làm gì cũng không làm trừ khi là việc cậu ta hứng thú, dù cho có đưa roi mây hù doạ cậu ta cũng không sợ. Lão gia lại rất đau đầu và thất vọng về cậu, cũng không nỡ đánh vì biết làm vậy sẽ động đến Triệu lão thái gia nên chỉ đành thở dài ngoảnh đầu đi, không quan tâm đứa con này nữa.

Cách đây không lâu cậu chơi đùa bên hồ trong hoa viên còn nghịch ngợm lấy kéo cắt tóc của nha hoàn quét tước đến nổi tóc người ta lỏm chỏm vài cọng vô cùng khó coi. Nô tỳ đó ấm ức mà khóc thì Triệu Yên lại nhăn nhó tức giận, mắng cô ta yếu đuối rồi hậm hực rời đi. Trên đường đi vô tình trượt chân vào một chiếc lá ẩm ướt mà ngã xuống hồ. Nha hoàn kia liền buông chổi hốt hoảng chạy đi kiếm người tới cứu, kết quả là một tuần rồi Triệu Yên vẫn cứ li bì, bây giờ lại bắt đầu nói sảng.

Bạn đang đọc Nữ Nhân Xuyên Thành Tam Thiếu Gia sáng tác bởi Chanhpp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chanhpp
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.