Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 271:

Phiên bản Dịch · 2048 chữ

Ngày tuyết rơi nặng hạt, khách hàng đến câu cá lại không ít. Không rõ Lý Vân Thông điên khùng gì, lại đi câu cá với người, đi nhìn xem, hóa ra là người đẹp thanh tú, làn da trắng sáng, mặt mày như vẽ, khi cười lên thật đáng yêu. Nhưng còn có một nam thanh niên đang ngồi bên cạnh nàng, anh tuấn đẹp trai, Lý Vân Thông còn kém xa.

Nhưng Lý Vân Thông lại rất nhiều chuyện, thường xuyên đùa người đẹp đến cười ha ha, khiến trai đẹp bên cạnh cực kỳ ghen tỵ.

Lý Thanh Vân nhớ ra, hai người này là nam chính và nữ chính của đoàn phim bên ngoài, vốn chẳng có dính dáng gì với Lý Vân Thông, nhưng dưới lừa dối của hắn, lại hòa hợp với đạo diễn đoàn phim, có chuyện gì cũng để cho hắn tham gia vào, mới đầu quay hai tập, Lý Vân Thông đã diễn hai vai người qua đường.

Lý Thanh Vân không định quấy rầy bọn họ, đang định rời đi, Lý Vân Thông lại phát hiện ra hắn, la lớn: “Anh Phúc Oa, sao thấy em lại chạy đi vậy, có phải sợ miễn phí cho bọn em không? Ha ha, em nói em có quen ông chủ trung tâm thả câu này, trai đẹp đây còn không tin, suýt nữa khinh bỉ mặt đẹp này thành mặt xấu.

Sau đó không đợi Lý Thanh Vân nói gì, Lý Vân Thông đã vô cùng tự hào nói: “Hai người, thấy chưa, anh ấy chính là chủ nhân của trung tâm thả câu này. Không chỉ có trung tâm thả câu, kể cả đất và nhà cửa ở đằng sau đều thuộc về anh ấy. Bên cạnh cầu gãy phía trước kia chẳng phải có cái cầu phao đang xây dựng sao, cũng là công ty đầu tư du lịch của anh ấy xây dựng, chờ mùa xuân sang năm, chúng ta quay phim không cần khổ cực vậy nữa, càng không cần lo lắng ngồi thuyền bị say, chúng ta cứ thế đi qua.”

Lý Thanh Vân đã nhận ra, đoán chừng thằng cha này đang theo đuổi con gái người ta, cảm thấy hy vọng không lớn, nên bắt đầu mặt dày, mượn cớ, kéo cả mình ra.

Nhưng về bản chất chẳng có gì, phượng cầu hoàng, nam theo đuổi nữ, thói thường của con người. Vào thời điểm này, Lý Thanh Vân tự nhiên sẽ không khiến anh em mất thể diện, càng sẽ không khiêm tốn quá độ.

“Ha ha, bị em đoán đúng, anh thật sự sợ em xin miễn phí. Bởi vì trung tâm thả câu có một phần cổ phần của ủy ban thôn, do đó anh không tiện xử lý. Nhưng cơm trưa mọi người đến nhà hàng dưới trướng của anh ăn cơm, có thể tùy ý miễn phí cho mọi người.” Lý Thanh Vân cũng trêu đùa tùy tiện mù mịt.

Nói trắng ra, nhà hàng dưới trướng của hắn chính là nhà ăn khách sạn bằng trúc, bên trong là món ăn giá phải chăng, không có đồ ăn quá đắt, sử dụng rau dưa bình thường, cá thịt cũng bình thường, không ẩn chứa linh khí. Nhà hàng giá phải chăng này, tùy bọn họ ăn.

Lý Vân Thông không để ý đến trêu đùa của hắn, thấy hắn phối hợp, nên tiếp tục nói: “Mặc dù đồ ăn trong khách sạn của anh không tệ, nhưng buổi trưa hôm nay em muốn mời Thủy Tiên Nhi ăn cơm, cấp bậc như vậy quá thấp. Nếu như anh nói Thanh Hà cư miễn phí, có khi em còn vui vẻ.”

“Hả? Là cô Thủy Tiên Nhi của đoàn phim sao? Nghe người ta nói, không cần trang điểm giống như tiên nữ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Ha ha, lát nữa tôi nói với chị Thanh Hà một tiếng, hai người cứ việc đến ăn.” Đã thổi đến mức này, Lý Thanh Vân cũng nên rời đi, còn không rời đi, thì không thích hợp lắm.

Thủy Tiên Nhi đã đứng dậy, dáng người tương đối nhỏ bé, mỉm cười chào hỏi Lý Thanh Vân. Còn nam chính tên là Phòng Đông, lại vẻ mặt khó coi trừng mắt nhìn hắn.

Họ Thủy và họ Phòng đều hiếm gặp, nhưng đều trong bách gia tính, lúc trước Lý Thanh Vân cho rằng đây là nghệ danh của bọn họ, sau này nghe ngóng mới rõ, đều là tên thật.

Phòng Đông không ưa Lý Thanh Vân và Lý Vân Thông con hát mẹ khen hay theo đuổi Thủy Tiên Nhi, nghiêm mặt nói: “Một ông chủ của xí nghiệp địa phương, nhìn như ghê gớm. Trong nhà tôi cũng mở một công ty, không thiếu tiền tiêu, quay phim chỉ là sở thích cá nhân tôi. Do đó ăn bữa cơm vẫn mời nổi, không phiền mấy người quan tâm. Thủy Tiên Nhi, ngày mai chúng ta còn phải quay phim, nếu không chúng ta về khách sạn đối diễn, miễn cho ở đây nghe người ta lải nhải, mất tâm tình.”

Gió nổi lên tuyết rơi, bầu không khí còn lạnh hơn cả tuyết. Lý Thanh Vân liếc nhìn Phòng Đông, cũng mang theo vẻ khó chịu, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, cười cười nói nói, ngươi mở miệng tổn thương người là không có đạo lý. Vì khó chịu, Lý Thanh Vân quyết định phải giúp người bạn nhỏ Lý Vân Thông một tay, dù sao trời đổ tuyết lớn, đang rảnh rỗi.

Không khí đang cứng đờ, tác dụng của phụ nữ đã hiện ra. Thủy Tiên Nhi khẽ cười, nói vài lời nhẹ nhàng, đã tăng nhiệt độ nơi đây lên một chút, nói quay phim gần đây tương đối gấp rút, hôm nay không có thời gian chơi, trở về đọc kịch bản, ngày mai còn bận quay phim.

Tuy rằng lời nói dễ nghe, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, không muốn đắc tội nam chính cùng đoàn phim, lại làm lơ Lý Vân Thông bên cạnh. Sắc mặt Lý Vân Thông rất khó coi, nỗ lực những ngày qua là uổng phí. Lý Thanh Vân rất đồng tình với người bạn nhỏ, nhưng Thủy Tiên Nhi đã nói như vậy, cũng không tiện tiếp tục dây dưa.

Đúng lúc này, lại thấy đạo diễn Nguyễn của đoàn phim vội vã đi đến bến tàu, nhân viên đi theo đằng sau ôm một người đàn ông toàn thân là máu, cẩn thận nhìn xem, lại là người quay phim của đoàn phim.

“Có chuyện gì vậy? Sao quay phim lại bị thương?” Lý Thanh Vân thấy kỳ quái, mang theo người bạn nhỏ đang suy sụp, nghênh đón.

Đạo diễn Nguyễn vừa thấy là Lý Thanh Vân, lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh, đi về phía hắn nói: “Ông chủ Lý, bên kia sông có lợn rừng, có sáu bảy con lao từ trên núi xuống, đặc biệt hung dữ, suýt nữa đụng hỏng thiết bị quay phim của bọn tôi. Quay phim vì bảo vệ thiết bị quay, bị lợn rừng ủi bị thương, nghe nói trong thôn có bác sĩ, nhanh chóng đưa đến khám, nếu như tình huống không tốt, chúng ta phải lập tức liên hệ với bệnh viện trong thành phố.

“Tôi chính là bác sĩ, mau nâng đến đây để tôi kiểm tra.” Vẻ mặt Lý Thanh Vân nghiêm túc, không muốn xảy ra mạng người vào thời điểm này, dù sao có rất nhiều du khách từ trong thành phố đến đây chủ yếu là vì xem đoàn phim.

“Cái gì? Cậu là bác sĩ? Cái này…” Đạo diễn Nguyễn hiển nhiên bị thân phận hay thay đổi của Lý Thanh Vân hù sợ, nào là chủ nông trường, nào là chủ khách sạn, hiện giờ lại nói bản thân là bác sĩ.

“Đừng chậm trễ thời gian.” Lý Thanh Vân ra hiệu cho người đằng sau nâng người bị thương đến, có người trải một tầng áo lông, đặt người bị thương lên đó.

Lý Thanh Vân dùng tuyết lau sạch vết máu tươi ở trên mặt hắn, quay phim hôn mê không hề có phản ứng gì, kiểm tra vài bộ phận quan trọng, không có ngoại thương nghiêm trọng, chính là xương sườn bị gãy vài cái, cánh tay trái trật khớp, trên mặt bị cành cây quẹt qua bị thương ba bốn chỗ, do đó nhìn đổ máu rất nhiều.

Trật khớp trên cánh tay, Lý Thanh Vân đã thuận tay nối lại. Hắn học Cầm Nã Cách Đấu thuật, bên trong có một phần là Phân Cân Tỏa Cốt thuật, tháo khớp xương là công kích, nối lại thuộc về điều trị, có thể tháo có thể nối, đây là yêu cầu cơ bản. Lý Thanh Vân luyện tập không ít, lấy lục thức linh mẫn hiện giờ của hắn, sử dụng dễ dàng.

Quay phim trong hôn mê đau đến rên lên hừ hừ, mọi người nghe vậy lo lắng, nhưng thấy cánh tay rũ xuống của hắn giống như bình thường lại, lúc này mới rõ, tiếng rắc mới vừa rồi kia là Lý Thanh Vân nối lại cánh tay giúp hắn.

Nhân viên hướng dẫn động tác trong đoàn phim đã hiểu, ở trong đám người đằng sau khen ngợi, nói thủ đoạn nối xương của Lý Thanh Vân cực kỳ có nghề, trật khớp chỗ khuỷu tay trên vai có thể dễ dàng nối lại, người bình thường không khổ luyện ba năm năm, rất khó làm ra.

Bởi vì dùng băng tuyết phủ lên miệng vết thương trên mặt, máu tươi rất nhanh đọng lại, trên mặt không có vết máu, tình huống của quay phim giống như đột nhiên chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng Lý Thanh Vân lại nói, vết thương chính của hắn ở xương sườn, thậm chí ngã thành nội thương, cần phải uống vài thang thuốc bắc. Đương nhiên, nếu như đoàn phim có thời gian, cũng có thể để cho xe cấp cứu trong thành phố tới đón, cố định vết gãy chỗ xương sườn, ít nhất cũng phải mười ngày mới có thể ra viện.

Đạo diễn Nguyễn đã tin tưởng y thuật của Lý Thanh Vân, nên nói tốt nhất đừng làm chậm trễ thời gian của đoàn phim, nếu như dùng thuốc bắc có thể khỏi, vậy dùng biện pháp điều trị quê mùa.

Nơi này rất gần y quán của ông nội, thấy không có nguy hiểm đến tính mạng, nên mang hắn tới đó. Mặc dù là tiệm thuốc bắc, nhưng có công cụ và vật liệu để dùng, bôi thuốc iot lên, băng bó kỹ vết thương trên mặt và trên đầu của người bị thương. Kê thuốc, xử lý vết thương chỗ xương sườn, để cho nhân viên của đoàn phim nâng hắn về khách sạn.

Lúc này mới có thời gian hỏi chuyện lợn rừng. Đạo diễn Nguyễn cũng không phải người địa phương, đâu biết tình hình nơi đây, chỉ nói có lợn rừng, cũng không nói rõ nguyên nhân.

Trưởng thôn Lý Thiên Lai nghe được tin tức, lập tức dẫn người chạy đến, nói năm nay trong núi không yên, tuyết phủ kín núi cũng sớm, nếu như lợn rừng không có đồ ăn, chắc chắn sẽ xuống núi cướp. Mấy năm trước thường phát sinh chuyện như vậy, chính là bị thợ săn giết ác quá, cuối cùng không có con nào dám xuống núi nữa. Năm nay vừa thành lập một Trung tâm Bảo vệ Động thực vật, một vài thợ săn được đưa vào biên chế, cũng không dám đi săn loạn nữa, lợn rừng không bị khống chế, do đó điên cuồng lên cũng có thể hiểu được.

“Trưởng thôn Lý, chúng ta có cơ sở hợp tác, anh phải giải quyết chuyện này cho đoàn phim bọn tôi.” Đạo diễn Nguyễn sợ chậm trễ tiến trình quay phim, một vài cảnh đã chọn xong, không thể tùy tiện thay đổi được, nếu không sẽ bị cư dân mạng mắng chết.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.