Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết lớn trong thôn

Phiên bản Dịch · 2062 chữ

Lý Thanh Vân và em họ đứng ở bên cạnh nói chuyện, hắn cũng vui vẻ khi nhìn thấy Vương Siêu khoe mẽ, chỉ cần không có quá nhiều người chú ý đến mình là được.

Dương Ngọc Nô lại cực kỳ tò mò, hỏi: “Lúc trước còn tưởng anh đi Myanmar du lịch, nào ngờ anh lại đi đổ thạch. Lời bọn họ nói là thật sao? Anh dùng vài trăm ngàn mua được một khối nguyên thạch, sau khi mở ra, bị Sở Ứng Đài dùng hơn một tỷ mua đi?”

Lý Thanh Vân cố ý đắc ý, khoe khoang ở trước mặt em họ: “Đương nhiên, anh họ của em là ai chứ, không kiếm đầy bồn đầy chậu, sao còn không biết xấu hổ về nước chứ. Do đó, về sau em tiêu tiền không cần tiết kiệm thay anh, cần gì mua nấy, chọn đồ tốt để mua, bởi vì về sau nhà chúng ta có tiền.”

“Em không tin!” Dương Ngọc Nô ra vẻ hoài nghi: “Người đổ thạch táng gia bại sản nhiều, sao anh lại may mắn vậy. Có tiền chúng ta tích cóp, không thể phung phí. Còn có, về sau anh có thể đừng đi đánh cuộc không? Lần này anh cược thắng, nếu như thua, vậy phải làm sao?”

Được rồi, Lý Thanh Vân nhất định phải thừa nhận, nói chuyện cá cược với phụ nữ không quá sáng suốt. Hơn nữa, người phụ nữ này là vợ chưa cưới của mình, lo lắng cho tương lai của nhà mình, như vậy mới hợp với lẽ thường. Nếu như nàng nghe nói đến kiếm tiền là dung túng mình đi cá cược, vậy nguy hiểm.

Theo tiếng cười nói của mọi người, mặt vỏ đá thứ ba mở ra, vẫn một màu xanh biếc, phen này, trừ bỏ tán thưởng ra, đã không có âm thanh chất vấn gì nữa. Ba mặt đều là phỉ thúy, nói lên cả khối này đều là phỉ thúy, còn lại một mặt vỏ đá, gần như không cần cắt.

Nhưng mà Vương Siêu muốn tự mình mở một mặt vỏ đá cuối cùng, bảo là muốn để lộ ra đáp án cuối cùng cho mọi người. Nhưng mà, người trong nghề đã sớm biết đáp án, không cần nhìn, một mặt cuối cùng chắc chắn cũng toàn lục.

Chờ sau khi mở ra một mặt vỏ đá cuối cùng, mọi người hoan hô, dồn dập vỗ tay. Đây không phải là phỉ thúy chất lượng tốt nhất, lại là phỉ thúy khối lớn nhất trước mắt, giá trị sức nặng có thể tính ra, nhưng giá trị tiềm ẩn thì không thể đo lường.

“Cậu bạn Thanh Vân, có hứng thú đến châu báu Tần thị bọn tôi làm thêm chuyên gia tư vấn phỉ thúy không? Cược giảm, không cần cậu gánh vác chút trách nhiệm nào, cược tăng, phần doanh thu có chia hoa hồng một phần cho cậu.” Dựa vào bầu không khí náo nhiệt, ông cụ Tần nhân cơ hội mời mọc.

Tuy rằng ông cụ Tần rất có thành ý, nhưng Lý Thanh Vân không đồng ý chức vụ này, hắn không thiếu tiền, cũng không muốn để lộ bí mật về tiểu không gian của mình, cho nên dù đối phương có cho tiền lời nhiều hơn nữa, hắn cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng Lý Thanh Vân tỏ vẻ, nếu như sau này có cơ hội, dốc hết khả năng giúp đỡ châu báu Tần thị chút việc. Tần Minh Nguyệt không hề vừa lòng với tỏ vẻ của hắn. Nhưng ông cụ Tần lại rất vui vẻ, nói như vậy cũng được, một chút giúp đỡ nho nhỏ của Lý Thanh Vân cũng sẽ khiến châu báu Tần thị được lợi không nhỏ.

Lúc Lý Thanh Vân rời đi, ông cụ Tần còn tỏ vẻ, hai ngày nữa phải đến Lý gia trại chơi, tham quan phong cảnh sơn thôn Xuyên Thục thuần túy.

Khi Lý Thanh Vân trở lại thôn, nghe nói lão giả họ Dịch đã vào khách sạn. Nhưng mà, lão giả họ Dịch này giống như còn chưa liên hệ với Huyền Ấn Tử của đạo quan Vô Danh, ra ngòi vô cùng cẩn thận, thậm chí không biết Lý Xuân Thu là người ông ta từng quen.

Ban đêm đổ một trận tuyết, Lý Thanh Vân thức dậy, không dọn dẹp tuyết trong nhà đã định đến khách sạn thăm lão giả họ Dịch này. Cho dù như thế nào, ông già này có thể là ông nội của Michelle, nên chiêu đãi, phải thích hợp.

Tuy rằng lầu chính khách sạn này đã mở thật lâu, nhưng số lần Lý Thanh Vân đi vào thật sự không nhiều. Ví dụ như hai cô bé lễ tân do La Bằng tuyển dụng này, hắn không biết. Phụ nữ trẻ tuổi trong thôn, ý thức phục vụ không thích hợp, lại chưa nhận huấn luyện tương ứng, do đó La Bằng không tuyển lễ tân trong thôn, người phục vụ bình thường thì tuyển trong thôn, còn có người không theo quản lý. Vì việc này, La Bằng từng oán giận không ít với Lý Thanh Vân, nói là còn như vậy, về sau hắn không nhận người ở trong thôn nữa.

Lý Thanh Vân nói với nhân viên lễ tân, muốn tìm một người, nữ lễ tân còn biết giữ bí mật, cuối cùng không còn cách nào, gọi điện thoại cho La Bằng, nữ lễ tân mới cho biết số phòng của lão giả họ Dịch.

Lão giả họ Dịch ở trên tầng hai, một phòng lớn, hai người tùy tùng ở cùng phòng. Thật ra tầng một nhà trúc tương đối thoải mái, tuy rằng trang hoàng giống nhau, nhiệt độ không khí ở tầng một vẫn dịu hơn tầng hai.

Lý Thanh Vân đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa. Xem ra người bên trong đã sớm thức dậy, mở cửa rất nhanh. Một tùy tùng cẩn thận đưa mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân, mặc dù đã từng gặp mặt, nhưng vẫn vặn hỏi: “Cậu có chuyện gì? Tìm ai?”

“Tôi tìm lão Dịch, ba ngày trước chúng ta đã gặp nhau ở hội nông sản trên tỉnh, nghe nói ông ấy muốn đến Lý gia trại bọn tôi, tôi cố ý kêu người lưu ý. Biết rõ mọi người vào khách sạn, nên qua mời lão Dịch đến nông trường của tôi làm khách.” Lý Thanh Vân mỉm cười, nói ra ý, nếu như lão giả họ Dịch kêu hắn gọi vậy, hắn thuận thế, cứ kêu vậy.

Thật ra nếu như bàn về bối phận, ở chỗ ông nội Lý Thanh Vân thì hắn nên gọi lão giả họ Dịch là sư thúc, nhưng xét bối phận từ chỗ Michelle thì gọi một tiếng ông cũng không mất mát gì. Nhìn lão giả họ Dịch chỉ hơn năm mươi tuổi, nhưng trên thực tế ông cụ đã sáu bảy mươi tuổi, bởi vì ông là đại đệ tử của Linh Hư lão đạo, tuổi tác gần xấp xỉ Lý Xuân Thu.

Sắc mặt tùy tùng kia cứng đờ, đành phải bảo Lý Thanh Vân chờ ở cửa, hắn đi vào bên trong bẩm báo. Nhưng vừa đóng cửa lại, chợt nghe thấy lão Dịch ở trong phòng kêu lên: “Là tiểu hữu Lý Thanh Vân đúng không? Ha ha, mời hắn vào đi! Mười mấy năm không trở về, mọi thứ đều thay đổi, nếu như không có một dân bản xứ đáng tin, thật sự là mịt mờ.”

“Ngài Dịch, người trẻ tuổi này cũng không thể dễ dàng tin tưởng đâu?” Tùy tùng kia cẩn thận nhắc nhở.

Tuy nhỏ giọng, nhưng Lý Thanh Vân vẫn nghe rõ, chẳng có cách nào, lục thức của hắn hiện giờ rất linh mẫn, có chút gió thổi cỏ lay, đều có thể hoàn toàn biết được.

“Cậu không hiểu, ha ha, mở cửa là được.” Lão giả họ Dịch nhàn nhạt nói.

Mở cửa, Lý Thanh Vân đi vào, lão giả họ Dịch mặc Đường trang, ngồi ở trên ghế trúc trong tiểu sảnh, đang uống trà. Trong phòng rất ấm áp, bên ngoài có một tầng tuyết trắng thật dày, thông qua cửa sổ, chiếu bên trong trắng sáng lên.

“Ông Dịch ở có quen không vậy?” Sau khi Lý Thanh Vân đi vào, đầu tiên là khách khí ân cần thăm hỏi một câu.

“Còn được, nhớ năm đó khi tôi học nghệ ở đạo quan, tôi cũng ở nhà trúc. Cẩn thận ngẫm lại, đã có mấy năm không có trải nghiệm thế này, ôn chuyện cũ, đúng là một hưởng thụ vô cùng tốt.” Lão giả họ Dịch cười, kêu Lý Thanh Vân ngồi bên cạnh, cũng rót cho hắn một chén trà.

Lý Thanh Vân nói lời cảm ơn, sau đó nhận chén trà, nói: “Nhắc đến đạo quan, khoảng thời gian trước cháu có đi lên đỉnh Vọng Tiên một chuyến. Ở trên đỉnh Vọng Tiên có một đạo quan đổ nát, hiện giờ chỉ còn có một bức tường viện và một thần điện dột nát. Ở tiểu viện bên cạnh có nền nhà trúc, nhưng chắc quá lâu, nhà trúc đã sớm không tồn tại, chỉ có một đống trúc nát, chôn vùi trong đống gạch lớn.”

“Đạo quan đổ nát trên đỉnh Vọng Tiên? Ha ha…” Vẻ mặt lão giả họ Dịch hơi hoảng hốt, nhàn nhạt nói: “Xa cách mười mấy năm, không nghĩ tới lại nghe người nhắc đến đạo quan này. Khi tôi ở đây, đạo quan kia còn gọi là Ngộ Đạo quan, chứ không gọi là đạo quan đổ nát.”

Lý Thanh Vân cẩn thận quan sát vẻ mặt của lão giả, thấy ông ta vẫn không chịu nói thật, nên tiếp tục nói: “Ồ, lời ông nói giống với Huyền Ấn đạo trưởng. Cháu có quen một đạo sĩ ở trên đỉnh Nhật Chiếu, ông ấy cũng nói đạo quan đổ nát kia tên là Ngộ Đạo quan, trước kia ở những năm tháng đặc thù đó, đã từng huy hoàng một khoảng thời gian.”

“Cái gì? Cậu quen biết Huyền Ấn? Ha ha, lại nói, chúng ta cũng thật có duyên. Tôi cũng biết Huyền Ấn, nhưng đó là chuyện thật lâu trước kia, lúc đó cậu ta còn nhỏ…” Lão giả họ Dịch vẫn không nói toạc ra, không nói rõ thân phận của mình.

Lý Thanh Vân âm thầm bĩu môi, không biết năm đó lão giả này đã bị hãm hại như thế nào, lại cẩn thận như vậy, mình đã nói rõ ràng đến thế, ông ta vẫn không lộ ra thân phận chân chính của bản thân. Nếu như không nhờ Michelle nói cho ông ta biết, trên đỉnh núi gần đó có một sư đệ của ông ta, có lẽ ông ta còn chưa về đâu.

Đã như vậy, không còn gì để nói nữa. Lý Thanh Vân đứng lên từ biệt, nói rảnh rỗi mời ông ta đến nông trường tham quan.

Tiễn Lý Thanh Vân ra cửa, lão giả họ Dịch đột nhiên nói: “Tiểu hữu Thanh Vân, tôi tên là Dịch Hoài An, nếu như cậu nhìn thấy Huyền Ấn Tử, có thể nhắc với cậu ấy chuyện của tôi.”

Lý Thanh Vân không quay đầu lại rời đi, giọng nói truyền đến từ dưới lầu: “Tuyết phủ kín núi, vào núi một chuyến quá khó khăn, cháu không có thời gian lên đỉnh Nhật Chiếu, ông muốn gặp tự đi mà tìm. Đáng thương thay, Huyền Ấn đạo trưởng luôn nhắc với cháu về đại sư huynh Huyền An Tử của ông ấy, không rõ đời này có còn cơ hội gặp lại không.”

Dịch Hoài An lảo đảo, suýt nữa té ngã, người trẻ tuổi này biết cả, lại cố tình chọc chơi mình. Buồn cười mình còn cố tình ra vẻ, cố tình thần bí, không nói rõ thân phận với hắn.

Mất hết mặt mũi! Định đuổi theo Lý Thanh Vân, nhưng nháy mắt Lý Thanh Vân đã ở ngoài mấy trăm mét, xem người câu cá. Tốc độ này khiến cho Dịch Hoài An nghi ngờ không thôi, không dám đuổi theo.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.