Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu pha trà ngộ đạo

Phiên bản Dịch · 2104 chữ

Ba mẹ của Lý Thanh Vân uống tinh hoa nước suối không gian, tốc độ khôi phục nhanh đến khiến cho bác sĩ không thể tin nổi, nói thẳng quái dị, nhưng đã có thể xuất viện, bọn họ cũng không có khả năng ngăn cản. Tiền thuốc men đều không cho Lý Thanh Vân thanh toán, nói chẳng những không thu tiền, bồi thường thuốc men liên quan còn sẽ đưa đến tận cửa cho bọn họ sau khi sự việc được điều tra rõ ràng.

Trong triều có người tiện làm việc, Lý Thanh Vân cảm nhận được biến hóa trong hai ngày này, chẳng những có một Phó viện trưởng dẫn đội đến kiểm tra phòng, thái độ phục vụ của y tá càng tốt đến thần kỳ. Nguyên nhân trong đó, không cần nghĩ cũng rõ.

Sau khi trở lại Lý gia trại, ba mẹ vào nhà cũ, không quan tâm tình huống khôi phục tốt bao nhiêu, cũng cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày. Mấy ngày gần đây Dương Ngọc Nô không đi làm, chuyện ở công ty có người quản lý, nàng cũng vui vẻ được thanh nhàn.

Lý Thanh Vân dạo chơi gần đó với Chủ tịch tỉnh Tống và Sở Ứng Đài một ngày, bởi vì trong tỉnh có việc gấp, đoàn người Chủ tịch tỉnh Tống không thể không rời đi, còn Sở Ứng Đài thì là nhà giàu có ung dung tự tại, nói còn chưa chơi đã, kêu Chủ tịch tỉnh Tống bận rộn gì thì cứ bận đi, không cần phân tâm vì lão già này.

Thật ra Chủ tịch tỉnh Tống vừa rời đi, Lý Thanh Vân cũng cảm thấy thoải mái thật nhiều, quan to một phương này, khí thế bày ra đó, tuy rằng luôn cười tủm tỉm với dân chúng bình thường, nhưng khi nổi giận lên thì tuyệt đối khiến cho người ta run như cầy sấy.

Sáng sớm thức dậy, Sở Ứng Đài quay mặt về phía mặt trời, hai chân bước ra, hai tay tự nhiên buông xuống, lấy tư thái tự nhiên đứng tấn, luyện tập thuật nội gia dưỡng sinh của ông ta. Trước kia cũng có người gọi là khí công, nhưng về sau thanh danh của khí công quá thúi, một vài môn phái chính thống phía Nam bắt đầu gọi là thuật nội gia dưỡng sinh, một vài trường phái chân chính có lề lối cũng xưng là nội công.

Ngày hôm qua ông cụ Sở trò chuyện với hắn, nói mấy ngày gần đây đột nhiên khí cảm rất mãnh liệt, nội gia công luyện tập mười mấy năm mới bước vào nhập môn này cuối cùng sắp tiến lên một bước. Chính bởi vì như thế, khi Chủ tịch tỉnh Tống rời đi, ông ta cũng không đi theo.

Lý Thanh Vân dắt chó chạy bộ, cũng không ảnh hưởng đến Sở Ứng Đài luyện công. Gần đây hắn vẫn suy xét, ngoại gia quyền nội gia quyền gì đó rốt cuộc có ý nghĩa gì. Giống như Phương Chiếu Minh sư huynh của Doãn Tuyết Diễm, nghe nói là một nhân vật giang hồ nổi tiếng, trong lứa trẻ tuổi, giá trị vũ lực rất cao. Nhưng võ công có cao nữa, cũng bị sức mạnh của mình đánh ngã, vậy luyện tập võ công nhiều năm như thế có ích lợi gì?

Cuối cùng tổng kết lại, Lý Thanh Vân cho ra kết luận, rảnh hơi đi luyện công làm gì, uống nhiều nước suối không gian là được. Về phần chạy bộ sáng sớm mỗi ngày, đó là thói quen, hơn nữa cũng cần phát tiết một chút tinh lực dư thừa chứ.

Giống như em họ Dương Ngọc Nô vậy, gần đây nàng thật hoang mang, bởi vì uống nhiều thêm hai chén tinh hoa nước suối không gian, hai ngày này chẳng luyện võ công gì cả, chỉ lo chăm sóc ba mẹ chồng tương lai, đã cảm thấy võ công tăng lên một mảng lớn, toàn thân giống như có hơi sức dùng mãi không hết, làn da cũng càng ngày càng bóng loáng, tinh thần diện mạo toàn thân rực rỡ hẳn lên.

Lấy ba cấp bậc trong chốn giang hồ để xét, nàng đã sớm đến minh kình đỉnh phong, hiện giờ lại dưới không giải thích được, chỉ nửa bước nữa là tiến đến cảnh giới ám kình. Do đó, hôm nay đã lỡ tay bóp nát ba cái cốc, Trần Tú Chi còn tưởng rằng nàng mệt quá mức, vội vàng kêu nàng đi nghỉ ngơi, để lát nữa kêu Lý Thanh Vân hầm một nồi canh gà cách thủy bồi bổ thân thể cho nàng.

Dương Ngọc Nô vội nói không có việc gì, chính là hôm nay tay chân không theo khống chế, không phải sức lớn chính là nhỏ. Trần Tú Chi sinh ra ở Trần gia câu, chưa từng học võ, nhưng mà kiến thức không ít, nếu như thật sự sắp đột phá, càng cần nghỉ ngơi.

Lý Thanh Vân đang đi theo Sở Ứng Đài, nói là định cầu xin chỉ điểm của ông nộ, thấy bệnh nhân đang xếp hàng ngoài cửa, hắn cũng định vô giúp vui. Nhưng ông cụ Sở lại không nhẫn nại, đợi một lúc đã cảm thấy nhàm chán, muốn cho Lý Thanh Vân đi cửa sau, đi thẳng vào chào hỏi.

Ông cụ Lý gặp thì gặp, nhưng lại không kiên nhẫn lắm, nói là ngộ rồi thì ngộ rồi, công đến tự nhiên thành, đến một bước đó, tự nhiên sẽ hiểu, sẽ đột phá. Nếu như không tới một bước kia, nói gì đều uổng phí.

Cảnh giới gì, công phu gì đều là một quá trình từ lượng biến thành chất. Khi thân thể của ngươi chịu đựng đến giai đoạn nhất định, tự nhiên sẽ thành cảm ứng đặc biệt.

Người thường thể yếu kém nhiều bệnh, tăng cường tập thể dục rèn luyện, biến thành một người khỏe mạnh chính là đột phá một cảnh giới. Một người khỏe mạnh, trải qua rèn luyện, biến thành một người cường tráng, đây cũng là một loại tiến bộ, một người cường tráng, vì theo đuổi cực hạn, trở thành vận động viên chuyên nghiệp, theo đuổi thứ hạng trong nghề nghiệp của mình, liên tục phá vỡ kỷ lục, người như vậy chính là người tu luyện.

Niên đại này nói chuyện tu luyện chẳng phải mê tín gì, cũng không quá mơ hồ, chính là tiếp tục sử dụng cách nói của cổ đại mà thôi. Sau đó ông cụ Lý thay đổi đề tài, chuyển sang trên người Sở Ứng Đài, nói tích lũy của ông ta còn chưa đủ, chờ tích lũy đủ, một bước kia tự mình có thể vượt qua được, cả đống tuổi rồi, tu luyện đến trình độ như vậy, xem như không dễ dàng gì, nhịn cả đời đều không vội, chỉ là chuyện vài ngày lại sốt ruột vậy sao?

Ông cụ Lý kể lể xong, đang định đuổi người ra ngoài, nói là đừng làm trễ nải ông cụ khám bệnh, gần đây thời gian rảnh của ông cụ không nhiều, không muốn lãng phí trên chuyện vô vị như vậy.

Sở Ứng Đài đã cả đống tuổi, bình thường hô mưa gọi gió ở khu vực Đông Nam Á, nhưng bị ông cụ Lý dạy dỗ lại không dám nói ra một câu, còn nói lảm nhảm, dạy rất hay, khiến ông ta như ngộ ra, để cho ông ta suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.

Do đó Sở Ứng Đài đang cười ra mặt, chuẩn bị đi ra ngoài. Điện thoại của Lý Thanh Vân lại vang lên, mở nghe, hóa ra là mẹ Trần Tú Chi gọi tới.

“Hả? Công phu của Ngọc Nô có dấu hiệu đột phá? Để con hỏi ông nội xem xử lý như thế nào?” Lý Thanh Vân lập tức quay đầu lại, nhìn ông nội.

Ông cụ Lý thính tai, vừa nghe nói võ công của cháu dâu tương lai sắp đột phá, một chút hớn hở lóe lên trong mắt, kêu lên: “Còn nhỏ tuổi, lại sắp đột phá minh kình, đạt đến ám kình, tương lai còn cỡ nào! Không được, ông phải qua nhìn xem, vào lúc này không thể xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn được.”

Nói xong, hỏi rõ phương hướng, ông cụ Lý chạy đi như một trận gió, lưu lại Lý Thanh Vân và Sở Ứng Đài trợn mắt nhìn nhau. Vừa rồi không phải đã nói là khi nào nên đột phá sẽ đột phá, đừng chuyện bé xé ra to sao, hiện giờ vừa chuyển đến trên thân người nhà, sao lại thay đổi chứ?

Sở Ứng Đài thật uể oải, cảm thấy bản thân không được coi trọng, có lẽ nên đưa chút lễ vật quý giá gì đó cho ông cụ Lý, bằng không người ta dựa vào đâu để coi trọng ngươi chứ?

Lý Thanh Vân lại rất vui vẻ, cũng vội vàng chạy về nhà. Vợ tương lai công phu tốt, con trai sinh ra cũng càng khỏe mạnh. Sở Ứng Đài chẳng còn cách nào, đành phải chạy theo, ông già mấy chục tuổi lại chạy không đỏ mặt không thở gấp, có thể thây được công phu dưỡng sinh ông ta luyện vẫn có chút tác dụng.

Khi chạy đi đồng thời còn rảnh rỗi hỏi Lý Thanh Vân, vì sao thôn gần đây nhiều người luyện võ vậy, không phải có câu văn nghèo võ giàu sao. Một cao thủ trẻ tuổi, không có lượng lớn tài nguyên, là không thể bồi dưỡng ra được.

Lý Thanh Vân nói cho ông ta biết, trước kia nơi này tương đối loạn, vì để tranh giành đất tranh giành con mồi, đánh đơn hoặc đánh nhóm giữa thôn với thôn rất bình thường, dần dà, võ phong rất thịnh. Chính là thật sự nghèo quá, một thôn không ra được bao nhiêu cao thủ. Giống như Lý Xuân Thu, ông cụ dựa vào các vị thuốc trong núi sâu, tự lấy tự dùng, bồi dưỡng mình lên. Còn Trần gia câu là thôn lớn kiểu gia đình, tộc trưởng dựa vào cung phụng, cũng có thể yên tâm tập võ, nhưng mấy cao thủ đứng đầu kia đều ở trong nhà ông ngoại Lý Thanh Vân.

Còn vài lão thợ săn ở thôn Trương Kiều, công phu thực chiến rất mạnh, nhưng truyền thừa rất loạn, phe phái lộn xộn, không thể tiến thêm một bước nữa, chỉ rèn luyện thân thể, không xuất hiện cao thủ đứng đầu, mấy năm gần đây lại càng kém.

Khi đến nhà cũ, ông cụ Lý đang bắt mạch cho Dương Ngọc Nô, nhìn vẻ vui mừng ở trên mặt ông cụ, nhất định tám chín không thiếu mười sắp đột phá.

Sở Ứng Đài lần đầu tiên đến nhà cũ của Lý Thanh Vân, cảm giác như này mới là tiểu viện nông gia chân chính, đồng thời cũng sợ hãi với vẻ xinh đẹp và trẻ tuổi của Dương Ngọc Nô. Vài luyện công phu được xưng là thiên tài ông ta đã từng gặp trước kia, trình độ tu luyện kém Dương Ngọc Nô quá xa, bằng vào trạng thái tinh khí thần, ông ta cũng có thể thấy được manh mối.

Bắt mạch xong, Lý Xuân Thu đưa cho Dương Ngọc Nô hai mảnh nhân sâm, kêu nàng ngậm vào miệng, chậm rãi luyện tập chiêu thức Thái Cực của Dương gia, không cần cố gắng nối tiếp, nghĩ đến đâu luyện đến đó.

Lý Thanh Vân cũng không giúp đỡ được gì, nên đi đun nước pha trà. Dùng một nửa nước bình thường, một nửa nước suối không gian, sau khi đun xong, lấy ra vài mảnh trà ngộ đạo, pha vào trong ấm trà bằng gốm sứ.

Thủ pháp pha trà này thật sự không thể đánh giá được. Nhưng trà ngộ đạo hình dáng hạt đậu vừa bỏ vào trong ấm trà mười mấy giây, toàn bộ trong phòng đều thơm lừng hương trà kỳ lạ. Đây cũng là lần đầu tiên Lý Thanh Vân dùng chân thân ngửi trà ngộ đạo, khoảnh khắc hương trà bay ra, hắn đã bị hương trà này cầm tù. Thảo nào cả đời ông nội đều nhắc đến trà ngộ đạo uống ngon cỡ nào… hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.