Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết quả điều tra

Phiên bản Dịch · 2036 chữ

“Ai vậy?” Hứa Thành Nhân sợ tới mức run lên, ý bảo vợ cũng đang hoảng sợ bất an đi mở cửa, về phần Chu Tuệ Phân, ông ta đã không định quan tâm đến nữa, cho dù hỏi thì sao, Phó thị trưởng này có thể làm cho Chủ tịch thành phố và Bí thư Thành ủy thay đổi quyết định sao?

“Mở cửa! Bọn tôi là nhân viên của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật! Có vụ án cần phối hợp của ông để điều tra!” Giọng nói bên ngoài thật nghiêm khắc, cho dù không nghiêm khắc, quan viên bình thường vừa nghe thấy nhân viên của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đến cửa, đều sẽ sợ đến mức chân mềm.

Hứa Thành Nhân phịch ngồi xuống trên nền đất lạnh như băng, không quan tâm đến hình tượng gì nữa, kêu ầm ĩ lên: “Xong rồi, xong rồi, đời này của tôi xong rồi, tôi bị con mụ này hại thảm rồi, mở nông trường đều có thể gặp phải phiền toái lớn, đúng là đồ sao chổi! Nếu như thật sự kết làm thông gia với bà, có lẽ kể cả mạng đều phải góp vào.”

Sớm biết sẽ như vậy, cho dù Hứa Thành Nhân có đến một trăm suy nghĩ tà tâm cũng sẽ không thể mang theo Chu Tuệ Phân đi dự tiệc, ở trên bàn rượu, năng lực giao tế của Chu Tuệ Phân rất mạnh, qua đôi ba lần, đã quen biết với vài người có địa vị tương đương, Cục trưởng Tề của Cục Quản lý Đô thị chính là một trong số đó, dựa vào hơi rượu, nói đến chuyện ở thôn quê bị người bắt nạt, muốn để Cục trưởng Tề báo thù giúp bà ta, dưới nhận được ngầm đồng ý của Hứa Thành Nhân, dẫn đến sự kiện đập phá nông trường.

Cho dù hoàn toàn không tình nguyện nhưng vẫn phải mở cửa ra, để cho nhân viên của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đi vào, làm xong thủ tục liên quan, dẫn Hứa Thành Nhân không hề chống cự đi.

Chu Tuệ Phân và vợ của Hứa Thành Nhân lo lắng xuống lầu, vừa khéo nhìn thấy Hứa Tĩnh Thủ và Tần Dao trở về, hai người nhìn thấy Hứa Thành Nhân bị bắt, sợ không nhẹ, vội vàng vây lấy hỏi nguyên nhân.

Hứa Thành Nhân phẫn nộ trừng mắt nhìn con trai, quát: “Còn hỏi vì sao nữa, đều do bạn gái tốt của mày, thông qua tốt mày tìm cho tao đấy, bà ta xem như hại chết tao…”

Nói xong, đã bị nhân viên của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật dẫn lên xe, lưu lại Hứa Tĩnh Thủ ngơ ngác không hiểu. nhưng mẹ hắn đã nhanh chóng giải thích cho hắn, nghe nói là có liên quan đến đập phá dỡ cổng nông trường của Lý Thanh Vân, phen này đã dọa sợ bọn họ.

Hứa Tĩnh Thủ nghe xong giận dữ kêu ầm lên: “Lý Thanh Vân? Tại sao lại là cậu ta? Không phải cậu ta chỉ là một thằng nông dân quèn thôi sao, có năng lực gì khiến cho Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật bắt người chứ? Mẹ, mẹ đừng vội, nhanh gọi điện thoại cho ông ngoại, để ông ngoại nhờ quan hệ, cầu tình cho ba con.”

Tần Dao cũng giận đến mức run rẩy, tức giận nói: “Anh ta đúng là không dứt, gây khó dễ cho chúng ta. Anh ta đánh bị thương Phương Chiếu Minh, chúng ta đều không báo cảnh sát, anh ta lại báo cáo bác Hứa, thật sự là tiểu nhân âm hiểm. Mẹ, chúng ta cũng gọi điện thoại cho ông ngoại, kêu ông tìm người đòi công bằng, không thể để cho mưu kế của tiểu nhân âm hiểm kia đạt thành được!”

Chu Tuệ Phân gật đầu, cuối cùng gọi điện thoại, bà ta mới vừa nhắc đến, đã bị ông cụ ben ekia điện thoại quở mắng một trận, kêu bà ta nhanh chóng về nhà, đừng tham gia vào chuyện này, nói là có lãnh đạo tỉnh lên tiếng, đã không ai có thể lật bàn được.

“Có lãnh đạo tỉnh lên tiếng? Trời ạ, sao có thể như vậy chứ?” Chu Tuệ Phân không hỏi nhiều, tắt điện thoại. bà ta kêu Tần Dao nhanh chóng đưa bà ta về nhà, định ngay mặt hỏi ba mình, rốt cuộc nhận được tin tức như thế nào. Không phải chỉ là một việc nhỏ thôi sao, đập phá cổng của một nông trường, đánh bị thương hai nông dân quèn, có cần ầm ĩ lớn đến như vậy sao, nào là lãnh đạo thành phố, nào là lãnh đạo tỉnh.

Tần Dao lái xe, đưa mẹ Chu Tuệ Phân về, trở lại nhà tập thể nhân viên trường Trung học số Một. Ông ngoại của cô là lão hiệu trưởng Chu Đức Bình của trường Trung học số Một, đức cao vọng trọng, có rất nhiều học sinh đang ở vị trí quan trọng. Trong số các học sinh thường xuyên liên lạc với ông cụ có một Phó thị trưởng, cứ mười lăm tháng tám hàng năm, gần như đều tới nhà chơi.

Nhưng mới vừa đỗ xe xuống dưới lầu, đã thấy có vài cảnh sát vọt tới, đầu tiên là giơ giấy chứng nhận lên, nói với Chu Tuệ Phân đã bị dọa ngốc: “Bà là Chu Tuệ Phân đúng không? Đây là lệnh bắt, xin mời theo bọn tôi đến Cục Cảnh sát để điều tra vụ án cố ý gây thương tích.”

“Không, không phải tôi, tôi không có… Tôi không làm gì cả…” Trong đầu Chu Lệ Văn hoàn toàn trống rỗng, hai chân như nhũn ra, kẹp chặt vào nhau, giống như buồn tiểu ghê gớm, không nhịn nổi nữa.

Khi bị cảnh sát kéo lên xe, trên quần của bà ta đã ướt sũng, bà ta hắng giọng kêu Tần Dao: “Con gái, nhanh đi tìm ông ngoại con đi, mẹ oan uổng mà, mẹ chẳng làm gì cả, nhanh cứu mẹ ra, mẹ không muốn đi vào.”

“A a a a…” Tần Dao cũng bị dọa ngẩn ra, không rõ vì sao hiệu suất của cảnh sát lại cao đến như vậy, mặc dù biết tác dụng của mẹ trong vụ này là sao, nhưng nghĩ thế nào đều không nghĩ ra được sẽ bị cảnh sát tìm đến cửa, bắt bà đi.

Lúc Chu Tuệ Phân bị cảnh sát mang đi, lão hiệu trưởng Chu Đức Bình đứng ở cạnh cửa sổ trên lầu nhìn xem, mang theo cảm giác vô lực, thở dài thật sâu: “Haiz, tự gây nghiệt không thể sống mà!”

Tuy rằng nói như vậy, chờ khi Tần Dao hoảng hốt chạy lên lầu, tìm ông giúp đỡ, ông vẫn buông bỏ thể diện, gọi điện thoại cho một vài người thân bạn bè, kêu bọn họ săn sóc thỏa đáng cho con gái Chu Tuệ Phân này.

Kết quả điều tra vô cùng thần tốc, trước khi trời tối, Bí thư Vương và Thị trưởng Hoàng dẫn theo nhân viên đồng hành, tự mình đến phòng bệnh của bệnh viện công an thăm hỏi vợ chồng Lý Thừa Văn, cũng an ủi chân thành với bọn họ. Trong lúc nói chuyện, tỏ vẻ đồng tình và oán giận với cảnh ngộ bọn họ gặp phải, ngay tại chỗ tỏ vẻ, nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của nhân viên có liên quan, xin bọn họ cứ yên tâm, cũng xin bọn họ đốc xúc tiến trình phá án bất cứ lúc nào.

Chờ sau khi Bí thư Vương và Thị trưởng Hoàng rời đi, vợ chồng Lý Thừa Văn mới phản ứng lại kịp từ trong kinh ngạc, kích động đến lắp bắp nói: “Kia chẳng phải là ông chủ Hoàng đã từng đến nhà chúng ta cọ cơm sao? Hóa ra ông ấy là người làm quan, còn là chủ tịch thành phố nữa! Thảo nào Phúc Oa vừa mới về, ông ta đã tự mình đến đây điều tra, hóa ra là do con trai mình mời tới.”

“Cái gì? Phúc Oa và Thị trưởng Hoàng có quen biết?” Lý Thanh Hà lần đầu tiên nghe được chuyện này, kinh ngạc nói: “Thảo nào vừa rồi nghe nhân viên đi cùng nói, Cục trưởng Cục Quản lý Đô thị có dính dáng kia đã bị bắt lại, Chu Tuệ Phân sai sử đằng sau cũng bị cảnh sát mang đi. Tốc độ phá án này, cũng quá nhanh.”

Dương Ngọc Nô không nghĩ nhiều, chỉ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Phen này tốt rồi, về sau lại có người định bắt nạt chúng ta thì cần phải suy nghĩ trước.”

“Ha ha, chúng ta không bắt nạt người khác đã coi như tốt rồi.” Xua tan oán khí trong lòng, Lý Thanh Hà cũng cười đùa.

Buổi tối Lý Thanh Vân thu xếp cho Chủ tịch tỉnh Tống và Sở Ứng Đài ở trong biệt thự nhà mình, gọi điện thoại kêu nhà nghỉ trúc đưa tới tất cả đồ dùng vệ sinh, lại dặn dò A Khoan những việc cần chú ý, muốn ăn cái gì có thể gọi điện thoại kêu người đưa cho, cũng có thể tự mình nâu nướng, toàn bộ đằng sau biệt thự là nông trường, nhìn trúng rau dưa hoa quả gì có thể cho công nhân hái.

Sắp xếp khách ở trong nhà, còn chủ nhân thì phải đi ra ngoài, tuy rằng không thích hợp lắm, nhưng cũng chẳng còn cách nào, bởi vì ba mẹ còn ở trong bệnh viện mà, là con trai duy nhất, không đi chăm sóc, ở đâu đều không thể nói nổi.

Sở Ứng Đài cũng không quan tâm, quan sát trang trí xung quanh trong ngoài biệt thự, khoát tay cười nói: “Cậu làm chủ nhân rời đi, bọn tôi lại càng thoải mái hơn chút, nhớ ngày mai trở về dẫn bọn tôi đi tham quan xung quanh là được. À đúng rồi, tước khi rời đi, kêu công nhân của nông trường hái một ít hoa quả đưa tới đây, tôi đến đây một chuyến hoàn toàn là vì hoa quả của cậu hấp dẫn đấy.”

Lý Thanh Vân cười to, kêu Lý Thiết Trụ đưa mỗi loại hoa quả trồng sau núi một ít đến. Sau đó hắn đi đến bệnh viện, kêu chị gái mang cháu ngoại về, hắn và Dương Ngọc Nô ở bệnh viện chăm sóc.

Ban đêm hắn tiến vào tiểu không gian, phát hiện hai con hải đông thanh nhỏ bị Nhị Ngốc Tử đuổi ra khỏi tổ, nếu như không phải phạm vi tiểu không gian có hạn, có lẽ đã bị chúng nó chạy tới chân trời.

Bộ lông của hai con hải đông thanh nhỏ mới vừa mọc không lâu, tuy rằng dáng vẻ cực kỳ khỏe mạnh, cũng biết bay, nhưng tư thái bay còn kém xa hai con chim già. Chúng nó uất ức ngồi bên trên một gốc táo dưới chân núi, ngửa đầu lên nhìn cái tổ to trên đỉnh núi, nơi đó là chỗ ở của ba mẹ chúng nó, đáng tiếc đã không thể đi lên.

Nhìn thấy Lý Thanh Vân tiến vào, Nhị Ngốc Tử gào to một tiếng vô cùng nhân tính hóa, bay đến trước mặt Lý Thanh Vân, chỉ vào hai con ưng non, giống như muốn nói, mau thả chúng nó ra ngoài bay lượn đi, cứ rúc trong tiểu không gian này sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của chúng nó.

Hải đông thanh non rất nhanh bị Lý Thanh Vân đưa ra ngoài, lông chim màu trắng tinh, hết sức phong cách, một con bị Vương Siêu đã sớm định trước, một con khác là do Điền Mục dự định, sau khi hai người nhận được chim non, tỏ vẻ phải nghiêm túc huấn luyện, nhất định sẽ thắng được “Hải đông thanh biết hái quả hồng” của Lý Thanh Vân.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.