Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỗ dựa đại Phật chấn nhiếp yêu ma

Phiên bản Dịch · 2084 chữ

Sở Ứng Đài và Chủ tịch tỉnh Tống đều biến sắc, vệ sĩ và nhân viên cảnh vệ do bọn họ mang đến cũng cực kỳ khẩn trương, nhanh chóng che chắn cho hai người vào bên trong, cẩn thận đề phòng.

“Ha ha, tôi mới muốn biết rõ, mọi người định làm gì vậy?” Sở Ứng Đài còn có tâm tình để vui đùa, nói: “Các bà con quá nhiệt tình rồi, biết rõ tôi lần đầu tiên đến đây, cả thôn đều tới đón tiếp sao?”

Sắc mặt của Chủ tịch tỉnh Tống hơi khó coi, cao giọng hô lớn: “Xin mọi người bình tĩnh một chút, có phải giữa chúng ta đã có hiểu lầm gì rồi không? Đây là lần đầu tiên bọn tôi đến trấn Thanh Long, cũng là lần đầu tiên đến Lý gia trại, một là đến để du lịch, hai là đến để thăm một người bạn, trước đó, chưa từng làm gì cả.”

Lý Thiết Trụ tức giận nói: “Kẻ lừa đảo! Cục trưởng Cục Quản lý Đô Thị nện cổng kia còn từng mượn lửa của ông đây trước khi ra tay đấy! Ôi má ơi, chính là y tàn nhẫn nhất, đánh người ra sức nhất.”

Lý Thanh Mộc lại kêu lên: “Mấy người đến đây để du lịch? Lừa ai chứ, đỗ xe ở đâu không đỗ, sao cứ đỗ ở trước cổng nông trường vậy? Còn mang theo nhiều tay đấm trẻ khỏe cường tráng như vậy nữa?”

Hay thật, vệ sĩ đỉnh cao do Sở Ứng Đài mang đến và lính cảnh vệ đỉnh cao do Chủ tịch tỉnh Tống mang đến, ở trong miệng anh ấy, toàn bộ thành tay đấm đỉnh cao. Lời này vừa nói ra, những vệ sĩ và lính cảnh vệ đang bảo vệ đều đen mặt.

Thông qua lên án liến thoắng của những người này, Chủ tịch tỉnh Tống và Sở Ứng Đài đều biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Hai người liếc nhìn nhau, toàn bộ trên mặt Sở Ứng Đài đều là chế nhạo, giống như đang nói, nhìn xem, đều là chuyện tốt do các ngươi làm ra, liên lụy đến ta người từ bên ngoài đến này.

Còn Chủ tịch tỉnh Tống thì thật sự tràn ngập lửa giận, cộng thêm xấu hổ, mất mặt đến tận nhà bà ngoại. Không biết là thằng khốn nào lạm dụng chức quyền, gây tai họa cho hàng xóm láng giềng, lại để cho hai người mình gánh tội thay.

Ông không nói gì, chỉ trừng mắt liếc nhìn thư ký đi theo, thư ký kia lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy của thành phố Vân Hoang. Trong thành phố xảy ra chuyện, người phụ trách đầu tiên là Bí thư, tiếp theo mới là Chủ tịch thành phố.

“Bí thư Vương của thành phố Vân Hoang sao? Tôi là thư ký của Chủ tịch tỉnh Tống, hiện giờ bọn tôi đang ở Lý gia trại thuộc trấn Thanh Long, phát sinh một ít tình huống bất ngờ, cần anh đến hiện trường giải thích một chút. Đúng, hiện giờ, lập tức, lập tức…” Giọng nói của thư ký rất bình tĩnh, nhưng dùng từ cực kỳ nghiêm túc, đã gần phẫn nộ. Quá mất thể diện, chuyện này tuyệt đối phải điều tra nghiêm túc, bằng không còn không biết Sở Ứng Đài sẽ cười nhạo lãnh đạo của mình như thế nào nữa.

Bí thư Thành ủy thành phố Vân Hoang Vương Tử Cường cầm điện thoại đã bị cúp, trên trán đổ mồ hôi lạnh, hiện giờ đầu óc vẫn còn hỗn loạn, trấn Thanh Long ở đâu? Lý gia trại là nơi quỷ quái gì vậy? Vì sao Chủ tịch tỉnh Tống lại sẽ đi đến nơi đó, nơi đó lại phát sinh tình huống bất ngờ gì? Vì sao lại kêu ta đến hiện trường giải thích? Ai có thể nói cho ta biết đang xảy ra chuyện gì vậy?

Ông căm tức gọi thư ký tới, thư ký vừa nghe, lập tức giật mình, nhắc nhở: “Mới vừa rồi Thị trưởng Hoàng trở về, chẳng phải có mở một hội nghị chính phủ khẩn cấp sao, nói là thị trấn phát sinh một vụ án kiện phá hoại đánh bị thương người, bọn họ đã thành lập một tiểu tổ điều tra, bằng tốc độ nhanh nhất đi đến huyện Linh Sơn, điều tra toàn diện nguyên nhân của sự kiện này.”

“Sao cậu không nói sớm cho tôi biết? Sao Thị trưởng Hoàng lại không cho người đến báo cáo chứ? Quá kỳ quái. Nhanh nhanh nhanh, nhanh chuẩn bị xe xuất phát, gọi điện thoại cho người phụ trách ở trong huyện cho tôi, hỏi bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì đây, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao tôi là Bí thư lại không biết rõ? Trong mắt có còn Bí thư là tôi đây nữa không?” Bí thư Vương giận dữ, không mặc thêm quần áo chạy thẳng ra ngoài.

Thư ký của ông không dám giải thích, bởi vì Thị trưởng Hoàng gọi điện thoại tới hai lần, đều bị Bí thư Vương từ chối vì đang nhận một cú điện thoại quan trọng. Hiện giờ thật sự có việc, lại trách người khác không nói cho ông biết.

May mà có người gọi điện thoại cho Lý Thanh Vân, nói cho hắn biết chuyện đã xảy ra ở cổng nông trường, dưới phối hợp khẩn cấp mới tránh dẫn đến xung đột hiểu lầm. Chờ khi Lý Thanh Vân lòng như lửa đốt vội vàng chạy về, ngoài ý muốn phát hiện ra nhóm người Thị trưởng Hoàng, cũng vừa vặn đuổi tới, đang báo cáo với Chủ tịch tỉnh Tống.

Nhóm người này chạm mặt cũng giảm bớt một phen giải thích của Lý Thanh Vân. Thật ra Thị trưởng Hoàng rất vui vẻ, vốn đồng ý giúp đỡ Lý Thanh Vân, đơn thuần là vì thiếu nợ nhân tình của hắn nhiều lắm, không giúp về lương tâm không thể nào nói nổi. Nào ngờ khi mình đến điều tra theo lẽ công bằng lại gặp được nhóm người Chủ tịch tỉnh Tống.

Thật ra ở trong tỉnh, Chủ tịch tỉnh Tống luôn thờ ơ với ông, giống như có lời đồn, nói Chủ tịch tỉnh Tống không ưa chuyện ông dùng thế lực trong nhà vợ. Nhưng một phen này lại khiến cho ấn tượng của Chủ tịch tỉnh Tống đối với ông thay đổi rất nhiều, thậm chí sau khi giải thích rõ ràng tình huống đã xảy ra, cuối cùng còn nở nụ cười khen ngợi ông nữa.

Lúc Lý Thanh Vân trở về đã nhìn thấy hình ảnh hòa thuận vui vẻ như vậy. Các bà con đã sớm bị trưởng thôn giải tán, nếu như là hiểu lầm, trưởng thôn Lý Thiên Lai lại không ngốc, còn không nhân cơ hội biểu hiện cảm giác tồn tại của bản thân một phen sao? Cho thấy sự vất vả của quan chức trong thôn? Biết đâu có thể nhân cơ hội bò lên trên một bước.

Nhìn thấy Lý Thanh Vân trở về, người vui mừng nhất là Sở Ứng Đài. Ông cụ Sở đã sớm không nhiệt tình với chuyện chính trị, đã sớm chán nghe xã giao của những người này, đang chán ngán đến mức ngồi xổm chọc cá chình đấy.

“Bạn nhỏ Thanh Vân, lão hủ không mời tự đến, cậu bỏ qua cho. Ha ha, mới vừa rồi nhân cơ hội đi dạo một vòng, nhìn thấy không ít đồ ăn ngon, đến chỗ cậu xem như đến đúng chỗ. Cho dù cậu để ý, lão hủ cũng phải ở lại đây mười ngày nửa tháng, để bớt thèm.” Sở Ứng Đài rất hào hứng, nói ra lời dí dỏm, rất có dáng vẻ của lão ngoan đồng.

“Hoan nghênh hoan nghênh, ông Sở vừa đến đây, cấp bậc của thôn nhỏ trong núi chúng cháu lập tức tăng lên mấy lần, có thể tiến vào thôn du lịch nổi tiếng.” Lý Thanh Vân nhiệt tình bắt tay ông ta, chỉ nhìn từ năng lực có thể để cho Chủ tịch tỉnh Tống đi theo cùng của ông ta, đã tuyệt đối không thể khinh thường.

Thời gian hiện giờ, giờ cơm trưa đã qua, nhưng những người này đều có tâm sự riêng, lại không ai thấy đói. Chờ chủ nhà Lý Thanh Vân trở về, lúc này mới sắp xếp cho bọn họ vào Thanh Hà cư, bữa tiệc rau dưa đặc sắc, món ăn thôn quê này, kể cả Sở Ứng Đài có khẩu vị kén chọn nhất cũng khen không dứt miệng.

Chuyện buổi chiều dễ sắp xếp, Thị trưởng Hoàng tiếp tục điều tra, chụp ảnh hiện trường đập phá, chụp ảnh xong lại đi hỏi người chứng kiến, rất nhanh đã quay trở về trong huyện. Không đề cập đến chuyện khác, riêng Cục trưởng Cục Quản lý Đô thị là khó tránh khỏi số kiếp, mà sau khi báo án công an lại không lập án, Cục Công an cũng sẽ xui xẻo một lãnh đạo cấp bậc phó Cục trưởng trở lên.

Còn Lý Thanh Vân thì bố trí cho Chủ tịch tỉnh Tống và Sở Ứng Đài đi câu cá, sau khi tiêu thực lại đi dạo ở trong thôn, ngồi thuyền sang bờ bên kia cũng được. Nhưng mấy người mới vừa bắt đầu thả câu, Bí thư Thành ủy Vương Tử Cường cuối cùng đuổi tới, tốc độ này xem như bình thường.

Vương Tử Cường cũng có chỗ khó xử của ông ta, vốn định đến trong huyện giải quyết việc này trước, nhưng mà ông ta cũng mờ mịt không rõ ràng, người trong huyện biết tai vạ đến, không một ai dám ôm lấy chuyện này, đều không biết, càng không rõ ra sao.

Chuyện này đã chọc tức Bí thư Vương, mắng những lãnh đạo huyện này một trận, lúc này mới chạy vội tới Lý gia trại, muốn báo cáo cho Chủ tịch tỉnh Tống.

Đáng tiếc, Chủ tịch tỉnh Tống đã rõ ràng mọi chuyện, không hề có ấn tượng tốt với Bí thư tốn hai ba tiếng mới đến nơi xảy ra chuyện, ông hừ lạnh rồi tập trung vào câu cá, thu lại vui vẻ thường ngày.

Còn Vương Tử Cường đổ mồ hôi như mưa, sốt ruột nhìn ra xung quanh, lúc này mới phát hiện Lý Thanh Vân hơi quen mặt, cẩn thận nghĩ lại, rất nhanh đã nhớ ra. Người trẻ tuổi này chẳng phải đã từng uống rượu chung với Thị trưởng Hoàng và thủ trưởng của quân khu tỉnh kia sao? Sao hắn lại ở đây?

“Cậu, cậu chẳng phải là tiểu Lý kia sao, ha ha, sao cậu cũng ở đây vậy?” Dưới tình thế cấp bách, Vương Tử cường định tìm kiếm cửa đột phá từ trên thân người bên cạnh Chủ tịch tỉnh Tống.

Lý Thanh Vân thấy cá đã mắc câu, chậm rãi kéo lên, lại không thu được gì, nhìn thoáng qua mồi câu không còn, lập tức rất mất hứng, than thở con cá giảo hoạt, lúc này mới trả lời vấn đề của Bí thư Vương: “Tôi ở trong thôn nhỏ này mà, tôi không ở đây còn ở đâu được chứ? Đúng rồi, nông trường bị đập phá kia là do tôi mở ra.”

Nghe Lý Thanh Vân nói như vậy, mồ hôi trên mặt Bí thư Vương càng nhiều hơn, đù má nó, hóa ra phạm phải một sai lầm lớn. Ông ta trừng mắt lườm thư ký, đồ đần độn này, trước đó đã điều tra kiểu gì vậy, kể cả manh mối quan trọng như thế đều không điều tra rõ.

Cuối cùng vẫn là Chủ tịch tỉnh Tống không chịu được cái nhìn chằm chằm của đám người đằng sau, ông khoát tay nói: “Được rồi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, nên trở về đâu làm việc thì về đó đi. Có thời gian đứng ở đây ngẩn người, còn không bằng thương thảo với Thị trưởng Hoàng xem, giải quyết việc này như thế nào. Cậu làm Bí thư, khi nắm toàn cục trong tay cũng đồng thời không thể không để mắt đến vấn đề chi tiết.”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.