Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự việc lớn phát sinh ở trong góc xó

Phiên bản Dịch · 2013 chữ

Lý Thanh Vân cúp điện thoại, mới phát hiện chị gái đã mua một đống đồ, đi vào phòng bệnh, cứ mãi lải nhải, nói là sinh bệnh nên ăn thứ tốt, đừng cứ luyến tiếc, hiện giờ không phải như trước kia, có tiền lại không nỡ ăn, truyền đi còn không sợ người ta chê cười sao, có thực lực nhà giàu, lại sống cuộc sống ăn xin.

Hai vợ chồng Lý Thừa Văn chỉ cười trừ, bảo cuộc sống như hiện giờ mà giống ăn xin, vậy con kêu ăn xin chân chính sống như thế nào? Có ăn có uống còn có sản phẩm dinh dưỡng, trừ bỏ mấy chỗ vết thương trên mặt hơi bầm tím hơi đau ra, còn khỏe mạnh hơn cả người bình thường, không cần cả người lớn lẫn trẻ con đều chạy tới đây, nhanh đi về buôn bán, Thanh Hà cư mới vừa khởi sắc, không rời người được.

Dương Ngọc Nô đang chọc Mao Mao chơi, Mao Mao cầm ống kim tiêm trong tay, nói muốn tiêm chữa bệnh cho ông bà ngoại, không để cho thằng nhóc đến gần phòng bệnh, thằng nhóc còn ầm ĩ, nói mình là tiểu thần y, chữa bệnh linh nghiệm.

Ghê chưa, một câu nói đã cướp mất danh hào của Lý Thanh Vân. Lý Thanh Vân đi qua túm tiểu thần y này lên, lập tức dọa sợ tiểu thần y ném ống tiêm xuống, khì khì cười to, ôm cổ Lý Thanh Vân không dám buông.

“Cậu, sao đến giờ cậu mới về vậy? Sáng ngày hôm qua có rất nhiều người xấu đến đây, bọn họ đập phá song sắt lớn của chúng ta, còn đánh người nữa. Hừ, lúc đó cháu không ở đấy, nếu như ở đấy, cháu sẽ dùng ống tiêm nhọn đâm bọn họ.” Mao Mao vung nắm tay nhỏ lên nói.

“Ái chà, tiểu Mao Mao nhà chúng ta lợi hại như vậy rồi, sớm biết thế cậu đã chuẩn bị thêm cho cháu vài ống tiêm nữa. Nhưng mà, nếu như cháu ầm ĩ không nghe lời, cũng phải bị tiêm đấy.” Lý Thanh Vân cười nói.

Vừa nghe nói mình cũng có khả năng bị tiêm, Mao Mao lập tức thành thật rất nhiều, chỉ vào hoa quả trên bàn, đòi ăn xoài: “Cậu, cháu muốn ăn cái kia, ăn ngon đấy, cháu gọt cho cậu.”

Thằng nhóc gian xảo này giật mình, dùng hoa quả hối lộ Lý Thanh Vân trước, miễn cho về sau thật sự bị tiêm.

Dương Ngọc Nô đã cười gọt một miếng thịt xoài cho nhóc, một đao gọt sát hột, sau đó cắt ngang dọc vài đường trên thịt quả, dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy, viên thịt quả cắt ra giống như con nhím nhỏ, từng viên tràn đầy tươi mới.

Mao Mao ăn rất vui vẻ, tạm thời đã quên mất lý tưởng và kế hoạch rộng lớn, ngồi ở trên ghế tựa trong phòng bệnh, ăn liên tục.

Ba mẹ Lý Thanh Vân cũng biết hắn có chút quan hệ ở trong thành, nên hỏi hắn nói chuyện ra sao. Lý Thanh Vân nói không thành vấn đề, người bạn trong thành phố đã đồng ý điều tra, tạm không đề cập đến chuyện khác, ít nhất có thể nói vài lời công bằng, đòi công đạo cho chúng ta.

Lúc này bình tĩnh lại, Lý Thanh Vân mới có thời gian hỏi kỹ càng nguyên nhân xảy ra sự việc. Hóa ra gần đây mẹ của Tần Dao lại đến Lý gia trại, ăn nói lung tung, khoe khoang vô cùng. Hai nông trường của bọn họ ở gần nhau, có vài lời nói quá đáng, Trần Tú Chi đương nhiên bất mãn, hai người lại ầm ĩ một trận, oán khí càng tích tụ càng nhiều, mới dẫn đến bùng nổ mạnh mẽ cuối cùng.

Lý Thanh Vân cười an ủi mẹ, nói mình và Tần Dao đều là chuyện quá khứ, hai người là người lớn còn tham gia vào làm gì. Nhưng nếu như bọn họ quá không hiểu chuyện, vừa dỡ song sắt vừa đánh người, sẽ phải để cho bọn họ trả giá thật nhiều.

Lúc này, một đoàn xe có quy cách cực cao ở trên tỉnh, đoàn xe chỉ có bốn chiếc, chạy đến trấn Thanh Long. Vào trong trấn, Sở Ứng Đài không nhịn được xuống xe, nhìn cận cảnh núi xa giống như trong bức tranh thủy mặc, liên tục tán thưởng, thật sự là một nơi tốt, địa linh nhân kiệt, thực vật sinh trưởng nơi đây hẳn là cũng có thể được phân một chút linh khí.

Thấy Sở Ứng Đài kiên trì xuống xe đi bộ, một nhân vật lớn khác có dáng vẻ quan viên cũng xuống khỏi một chiếc xe khác, thư ký đi theo luôn gọi ông ta là Chủ tịch tỉnh Tống, còn Sở Ứng Đài thì luôn gọi ông ta là lão Tống, mối quan hệ của hai người giống như không tồi, ít nhất không phải là lần đầu tiên gặp mặt.

“Lão Tống, không phải tôi nói ông đâu, hình thể này của ông là do ngồi nhiều gây nên, không có việc gì thì ông đi lại nhiều đi. Ông nhìn xem, nơi đây non xanh nước biếc không khí tốt, không có sương khói mù, hít sâu một hơi, thậm chí có thể ngửi thấy mùi cỏ cây thơm ngát nhàn nhạt. Trước kia tôi ít về đất liền, nếu như sớm biết có một nơi tốt như vậy, nhất định sẽ đến nhiều vài lần.” Sở Ứng Đài nhìn cái gì đều tươi mới, vừa đi vừa nói chuyện, lại sắp đi đến gần Lý gia trại.

“Anh Sở, tôi thật sự không có cách nào so sánh với anh được. Anh là người rảnh rỗi tiêu dao, tôi lại suốt ngày họp hành, đâu có một khắc thanh nhàn chứ? Cho dù nghỉ ngơi theo lệ thường hàng năm, cũng sẽ bị rất nhiều tình huống khẩn cấp quấy rầy. Tính ra, tôi đã có sáu bảy năm không nghỉ ngơi tử tế rồi, hôm nay coi như nhờ phúc của anh, bằng không cũng không có thời gian để du sơn ngoạn thủy, đi đến một thị trấn nhỏ hẻo lánh như vậy.” Chủ tịch tỉnh Tống cũng không tức giận, nói gì đều cười tủm tỉm, giống như Phật Di Lặc không biết giận.

Quản gia A Khoan luôn đi theo đằng sau, nhìn thoáng qua định vị vệ tinh, nhỏ giọng nói: “Lão gia, đằng trước chính là Lý gia trại, căn cứ vào bản photocopy chứng minh thư Lý Thanh Vân lưu lại, hẳn là sơn thôn này. Chúng ta có cần gọi điện thoại cho cậu ấy không, nếu như đi như vậy, có phải quá bất ngờ không?”

Sở Ứng Đài dừng bước, hơi trầm ngâm, nói: “Ừm… nói cũng đúng, thật sự hơi thất lễ. Vậy gọi cú điện thoại cho cậu ấy đi, nên ăn cơm trưa, ít nhất phải kêu cậu ấy chuẩn bị một bữa cơm trưa chứ. Ha ha, chúng ta mang theo lễ vật đến đây, xem như chính thức tới thăm bạn, về tổng thể vẫn rất hợp quy củ.”

Vì thế A Khoan gọi điện thoại cho Lý Thanh Vân, còn Chủ tịch tỉnh Tống thì cười nói: “Anh Sở, tật xấu thèm ăn này của anh khi nào mới sửa được vậy? Vì vài hoa quả, lại bay máy bay riêng đến Xuyên Thục bọn tôi. Tuy rằng không phải đến để đầu tư, nhưng tôi làm Chủ tịch tỉnh cũng phải lang thang cùng anh. Tôi nói trước, đi cùng anh ba ngày, anh phải đầu tư ba hạng mục ở tỉnh tôi, quy mô mỗi một hạng mục không được thấp hơn một tỷ.”

Sở Ứng Đài cười hỏi: “Ông đang nói mệnh giá đồng tiền nào vậy?”

“Ông ấy… trừ bỏ thèm ăn ra, còn nói nhiều nữa.” Chủ tịch tỉnh Tống chỉ Sở Ứng Đài cười to, ở trên đường lớn giữa núi rừng, nụ cười to của hai người dọa bay mấy đàn chim rừng.

Lý Thanh Vân đang ăn mấy món chị gái mua về, xem như cơm trưa, buổi chiều còn không biết xảy ra chuyện gì nữa, nghĩ cứ ăn trước một chút, có sức để đối phó chuyện buổi chiều.

Đột nhiên, hắn nhận được điện thoại của A Khoan gọi đến, nói là lão gia nhà ông ta Sở Ứng Đài đã đến Lý gia trại, chuẩn bị đến nhà hắn chơi, như này cũng quá bất ngờ đấy?

Sau khi cúp điện thoại, Lý Thanh Vân cũng hơi bối rối, nghĩ đi nghĩ lại, quan hệ với Sở Ứng Đài cũng chỉ trên một lần làm ăn, thật sự không biết trong lòng những kẻ có tiền này nghĩ sao nữa. Nhưng mà, người ta đã đến tận nhà, ngươi cũng không thể không chiêu đãi chứ.

Lý Thanh Vân nói tình huống với người trong nhà, kêu Dương Ngọc Nô ở lại đây trông, về phương diện an toàn cũng có thể yên tâm. Chị gái cứ đòi ở lại đây để chăm sóc ba mẹ, Thanh Hà cư tạm thời có anh rể La Kiến Đông quản lý.

Vì thế hắn lái xe rời khỏi bệnh viện, chạy tốc độ cao, lấy tốc độ nhanh nhất tình hình giao thông hiện giờ cho phép chạy về nhà. Vào lúc đợi đèn đỏ, lại gọi một cú điện thoại cho La Kiến Đông, kêu hắn chuẩn bị một phòng bao tốt nhất, đồng thời chuẩn bị đồ ăn đặc sắc quy cách cao nhất.

Ngoài cửa biệt thự ở Lý gia trại, Lý Thiết Trụ và Thanh Mộc đang ngồi ở trên bãi đất trống hút thuốc lá tán gẫu, bọn họ bận rộn ở trong nông trường đến trưa, đang đợi người làm cơm trưa. Khi công việc ở trong nông trường không bận, về cơ bản buổi trưa đều bao cơm, có người thay phiên nấu cơm, những người khác có thể nghỉ tạm.

Bọn họ đột nhiên nhìn thấy bốn chiếc xe đỗ ở ven đường gần cổng, lập tức khẩn trương, cho rằng lại là người từ trong thành phố đến gây sự, một cú điện thoại gọi cho trưởng thôn Lý Thiên Lai, không quá vài phút, có mười mấy người trong thôn chạy đến, người già trẻ con đều đến, cầm gậy gộc nĩa, dáng vẻ định liều mạng.

Vào hôm qua khi sự việc xảy ra, bọn họ đến hơi chậm, tuy rằng dọa lui được Trật tự Đô thị, nhưng ba mẹ của Lý Thanh Vân đã bị đánh bị thương, cổng song sắt cũng bị dỡ xuống, điều này khiến cho Lý Thiên Lai cảm thấy rất mất mặt, mình không có năng lực bảo vệ tài sản ở trong thôn, càng cảm thấy không có mặt mũi gặp Lý Thanh Vân.

Ông đã sớm nói với người trong thôn, nếu như lũ Trật tự Đô thị khốn kiếp kia lại dám đến trong thôn gây sự, nhất định phải đuổi đánh vài tên, báo thù cho ba mẹ của Lý Thanh Vân. Vì thế một cú điện thoại của Lý Thiết Trụ nhất thời gọi hơn phân nửa người trong thôn chạy tới.

“Mấy người định làm gì? Lại định đến dỡ nông trường của bọn tôi sao? Một phen này, mấy người không thuận lợi như trước đâu.” Lý Thanh Mộc phẫn nộ chỉ vào Sở Ứng Đài và Chủ tịch tỉnh Tống, tuy rằng nhìn hai người này không giống như tên khốn kiếp, nhưng khí chất của hai người không tầm thường, nhìn như người quyền cao chức trọng quen hạ mệnh lệnh.

Lý Thiết Trụ cũng giơ điện thoại của mình lên nói: “Tôi đã gọi người, những kẻ làm quan như mấy người, đừng mong xằng bậy nữa.”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.