Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị Ngốc Tử cướp chồng

Phiên bản Dịch · 2482 chữ

“Ha ha, ai thèm quan tâm mày ở đâu, ông đây chẳng sợ gây chuyện, mày có thể như thế nào?” Trương Hổ thật sự xông tới, nước miếng phun ra xa, kêu ầm lên: “Súng săn trong tay tụi mày đều là đồ trái pháp luật, tao chỉ cần gọi một cú điện thoại cho đồn công an thôi, bọn mày đều phải vào tù, lại còn tự coi trọng mình hả. Việc tao phải làm là trừng trị bọn mày.”

“Vậy anh gọi điện thoại thử xem.” Đối đãi với người như vậy, Lý Thanh Vân đã lười phải nhiều lời, giở trò tâm nhãn xong, cuối cùng vẫn phải cần đến thực lực.

Trương Hổ thấy đám người Lý Thanh Vân cũng giơ súng lên, vẻ mặt càng thêm phẫn nộ, chỉ vào bọn họ nói: “Bọn mày còn dám giơ súng? Định tạo phản hả! Bọn mày làm vậy là tập kích nhân viên việc công quốc gia! Được, bọn mày chờ đấy, tao gọi điện thoại kêu người của đồn công an đến. Vì để chứng minh năng lực của tao, tao gọi điện thoại cho đồn trưởng Lưu.”

Nói xong, Trương Hổ tự nhiên gọi điện thoại, còn kiểm tra tín hiệu vài lần dưới ánh mặt trời gay gắt, tạm được, miễn cưỡng có hai ba vạch tín hiệu, có thể gọi. Nhưng mà chuông vang lên nhiều lần, đối phương đều không nhận.

Vương Siêu tức giận chưa tiêu, cười lạnh nói: “Sao vậy, hồi lâu đều không liên lạc được với đồn trưởng đồn công an thế? Còn kêu bọn tôi đợi bao lâu nữa? Ái chà, tya ông đây đều nâng đến tê mỏi, tất cả mọi người bỏ súng xuống đi. Chẳng phải nhờ quan hệ sao, chúng ta cũng có quan hệ.”

Trên mặt Trương Hổ hơi xấu hổ, trong mắt lại càng thêm phẫn nộ, giải thích: “Khả năng đồn trưởng Lưu đang họp, hoặc không nghe, tao thử lần nữa.”

Nói xong, hắn tiếp tục gọi điện thoại. Còn Vương Siêu thì nói với người bạn gầy yếu kia: “Anh bạn, phải nhờ cậu đấy, nhanh gọi điện thoại tìm người đi, chúng ta không thể vào tù vì trò xỏ lá của vài kiểm lâm nông thôn chứ?”

Người đàn ông gầy yếu cười khổ nói: “Con mẹ nó, quan hệ của ông đây ở trong thành phố, muốn phát triển cũng phát triển lên tỉnh chứ, ai rảnh rỗi đi phát triển xuống dưới hả? Đừng nói thị trấn, kể cả quna hệ ở trong thành phố tôi đều không quen, cậu kêu tôi gọi điện thoại cho ai đây? Nhờ một vòng, biến thành dư luận xôn xao, còn chưa đủ nước mất mặt đâu.”

Điền Mục cười mắng: “Đào Tử, con mẹ mày chưa có một lần nào đáng tin cả, lần đó khi đến thời khắc nguy cấp, cậu đều từ chối, chưa từng thấy cậu ra sức được lần nào, ông già cậu ở trong thành phố coi như uổng phí. Có quyền không cần, quá thời hạn trở thành phế thải, chắc cậu từng nghe nói đến câu này.”

“Thật mất hứng, săn món dân dã thôi cũng bị người quấy rầy, người ta đã đói bụng đến sắp xẹp lép rồi.” Mấy cô gái ở bên cạnh kêu khổ thấu trời, mỗi người dùng ánh mắt hoài nghi một lần nữa quan sát bạn trai mình, muốn nhìn xem bọn họ có phải giống như bình thường vẫn khoác lác, la người có địa vị có thân phận chân chính không. Nếu như kể cả vài tên kiểm lâm đều không trị được, vậy trò cười lớn.

Mấy người đàn ông cũng phát hiện ra ánh mắt của bạn gái mình không thích hợp, ai nấy đều xấu hổ vô cùng, Điền Mục được đề cử làm đại biểu, tiến đến bên tai Lý Thanh Vân, thấp giọng hỏi sách lược.

“Chú em Lý, nếu không chúng ta bỏ ít tiền, đuổi bọn họ đi nhé? Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, phép vua thua lệ làng, nếu như hôm nay không dẹp yên được bọn họ, cả một ngày đều không có tâm tình đi săn, còn có thể dẫn đến hoài nghi của bạn gái mang theo, lỗ vốn.” Điền Mục nhỏ giọng nói ý tứ của mình cho Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân lắc đầu, kêu hắn đừng nên gấp gáp, lấy điện thoại di động của mình ra, nói với Trương Hổ vẫn còn đang gọi điện thoại kia: “Tôi thấy anh không gọi được, vừa khéo tôi cũng có quen biết đồn trưởng Lưu, nếu không để tôi thử xem?”

“Mày? Dựa vào đâu phải nhường mày thử? Tao lại không phải không biết dùng điện thoại di động.” Trương Hổ không hiểu rõ ý tứ của Lý Thanh Vân, lại bởi vì sốt ruột, đổ mồ hôi khắp người.

Lý Thanh Vân lắc điện thoại di động của mình, nói: “Tôi dùng điện thoại của tôi, hiểu chưa?” Nói xong, cũng không quan tâm đến Trương Hổ đang trợn mắt há hốc mồm, suy nghĩ mới vừa vòng về, tự nhiên tìm được số điện thoại của đồn trưởng Lưu, gọi tới.

Chuông điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, đối phương đã nhận, trong điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng của hắn: “Là chú em Lý sao, cậu người bận rộn, sau hôm nay có rảnh rỗi gọi điện thoại cho anh vậy?”

“Ha ha, chẳng phải vì nhớ ông anh sao? Bây giờ đang làm gì vậy, gần đây đang bận rộn gì vậy?” Lý Thanh Vân tám chuyện riêng với hắn trước.

Lý Thanh Vân và đồn trưởng Lưu trò chuyện đến nóng sốt, lại làm cho vài kiểm lâm nhìn trợn tròn mắt, mặt Trương Hổ đỏ lên, đột nhiên quát: “Giả hả, mày lừa ai chứ, đừng tưởng rằng tao không biết mày bấm số của người khác. Mày đưa điện thoại đây, để tao nghe…”

Nói xong đã cướp lấy điện thoại của Lý Thanh Vân, đặt bên tai nói: “Mày là ai, giả mạo đồn trưởng Lưu là có ý gì? Tao là kiểm lâm Trương Hổ của thôn Trương Kiều… ôi má ơi, anh thật sự là… đồn, đồn trưởng Lưu?”

“Vô nghĩa! Tôi không phải là đồn trưởng Lưu, còn có thể là cậu sao? Mới vừa rồi cậu gọi cho tôi vài cuộc điện thoại, đã đủ phiền ròi, hiện giờ còn cướp điện thoại của Lý Thanh Vân làm gì? Đừng gây chuyện cho tôi, mau trả điện thoại lại cho cậu ấy!” Đồn trưởng Lưu quát ở trong điện thoại.

Trương Hổ hoảng hốt, vẻ mặt sợ hãi trả điện thoại lại cho Lý Thanh Vân, nghe Lý Thanh Vân giải thích vài câu trong điện thoại, sau đó kéo đề tài lên trên xung đột mới vừa rồi.

Trương Hổ vừa nghe, lập tức nóng nảy, vội nói: “Đều là hiểu lầm, không cần làm phiền đến đồn trưởng Lưu đâu, mọi người tiếp tục chơi đi, dù sao chỗ đốt lửa cách xa cánh rừng, khi rời đi nhớ dập tắt hết lửa là được. Đi, bọn tôi đi trước.”

Trương Hổ còn lôi theo cả vài kiểm lâm đang ngây người ở đó, vừa nở nụ cười vừa nói xin lỗi, đảo mắt đã rời khỏi đỉnh núi nhỏ, đi hơi chật vật và vội vàng.

Thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vừa vừa rồi là một tên lưu manh ngang ngược như vậy, lại sợ đồn trưởng đồn công an cơ sở, hơn nữa rất sợ hãi, hai câu dạy dỗ đã đàng hoàng tử tế, vừa xin lỗi vừa giải thích, đảo mắt đã rời đi.

Lý Thanh Vân thuật lại chuyện mới vừa xảy ra, cũng nói Trương Hổ chột dạ, đã xin lỗi rời đi rồi. Đồn trưởng Lưu vẫn tỏ vẻ, thằng cha kia cần phải thường xuyên dạy dỗ, bằng không chỉ chớp mắt sẽ lại gây chuyện, chuyện lớn mặc kệ, chuyện nhỏ liên tục, nếu như không phải thật sự không tìm được kiểm lâm thích hợp, đã sớm bắt bọn họ lại.

Hai người nói vài lời khách khí, hẹn ngày nào đó rảnh rỗi uống rượu với nhau, lúc này mới cúp điện thoại.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đều khen ngợi Lý Thanh Vân có năng lực, mở bia ra, nhất định phải mời hắn. So với dè dặt và bài xích ban đầu, hiện giờ mới xem như coi Lý Thanh Vân trở thành bạn bè trong vòng của mình, nói gì đều có thể nói, nói đùa cũng nhiều hơn.

Chim sẻ rất dễ chín, trên thân cũng không có bao nhiêu thịt, chủ yếu là thịt ngực và đùi nhiều chút, ăn chẳng ra sao, mục đích chỉ vui là chính. Hai ba miếng đã giải quyết xong chim sẻ nướng. Có người lấy đồ ăn vặt nhắm rượu ra, thịt bò, đậu khô, măng khô, rong biển cắt sợi, lạc…khi chờ thịt thỏ nướng, những đồ ăn vặt này có tác dụng lớn.

Lý Thanh Vân lấy lý do uống nhiều bia phải đi vệ sinh, tìm được một góc hẻo lánh, đang định thu hải đông thanh vào tiểu không gian. Nhưng trên bầu trời đột nhiên truyền đến một loạt tiếng chim kêu, tiếng rít hơi hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn lên, đằng sau một đống chim tước màu đen có một chấm trắng nhỏ đang thoải mái đuổi theo, giống như đang kén chọn, không muốn bắt lấy mấy con chim tước bình thường bay sau cùng.

Nhị Ngốc Tử ở trên bờ vai lại rít gào lên, giương cánh bay lên không trung, tiếng kêu hơi vui sướng. Lý Thanh Vân còn đang buồn bực thì thấy Nhị Ngốc Tử lao thẳng đến chỗ chấm trắng nhỏ kia, dáng bay của chúng nó tao nhã giống nhau, thần vận cực kỳ giống, lại là đồng loại.

Đồng loại sẽ giống nhau, tuy rằng hải đông thanh rất hiếm, ngẫu nhiên gặp được đồng loại, cũng không phải việc lạ gì. Chính là chúng nó bay một lúc, dạo vòng chơi đùa trong không trung, lượn vài vòng, Nhị Ngốc Tử lại bắt đồng loại nhỏ hơn nó rất nhiều này về.

Đây là một con hải đôn thanh to khỏe, dáng vẻ tương tự với Nhị Ngốc Tử, lông toàn thân trắng như tuyết, không có một sợi lông tạp, ánh mắt sắc bén, lông sáng bóng, to hơn hải đông thành bình thường một vòng, nhưng nhỏ hơn Nhị Ngốc Tử vài vòng. Do đó Nhị Ngốc Tử bắt lấy nó giống như chơi đùa, cũng không để ý đến hoảng sợ và chống đối của nó, lại bay một vòng trên đỉnh đầu Lý Thanh Vân, ý muốn quay về tiểu không gian.

Lý Thanh Vân vui vẻ, trong lòng tự nhủ Nhị Ngốc Tử có năng lực, biết có người muốn mua hải đông thanh nên nó bắt cho mình một con sao? Nghĩ lung tung, cũng mở tiểu không gian ra, để cho Nhị Ngốc Tử đi vào.

Sau khi đi vào, Lý Thanh Vân mới phát hiện, hóa ra Nhị Ngốc Tử bắt con hải đông thanh đáng thương này là vì ấp trứng giúp nó. Mới đầu hải đông thanh vừa tới rất chống đối, khả năng không quen thuộc tiểu không gian này, lại nhìn thấy linh thể của Lý Thanh Vân bay vào được, sợ đến mức định chạy trốn.

Nhưng mà sau lần thứ hai bị Nhị Ngốc Tử dễ dàng bắt về, nó đã nhận mệnh, bắt đầu thấp thỏm bất an nằm trong tổ, đầu xoay loạn, thân thể lại không dám động.

Nhị Ngốc Tử cũng không để nó bận rộn uổng công, bay đến trong hồ nước không gian, bắt hai con cá nhỏ đưa đến bên miệng nó. Ăn cá sống không gian ngon lành, con hải đông thanh mới tới nhất thời an phận, rì rầm nho nhỏ vài tiếng với Nhị Ngốc Tử, đàng hoảng tử tế ở lại trong tổ.

“Hả? Cướp chồng về ấp trứng giúp nó sao? Nhị Ngốc Tử này đúng là bá đạo? Lấy hình thể của nó hiện giờ, cướp một con chim điêu về cũng không thành vấn đề. Cướp con hải đông thanh đáng thương này, khiến cho ta nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hìn thể của nó… Hả? Sẽ không phải là đối tượng trước kia của Nhị Ngốc Tử chứ? Bằng không, Nhị Ngốc Tử cũng sẽ không thể yên tâm kêu nó hỗ trợ ấp trứng được đâu.”

Bình thường sau khi chim mái đẻ trứng, phải để cho chim trống ấp trứng một phen, để cho trứng được thụ tinh, sau khi thụ tinh thành công, chim nào ấp trứng đều được, chỉ cần nhiệt độ thích hợp, đến thời gian, chim nhỏ sẽ phá vỏ chui ra, nhận lấy lễ rửa tội cuộc đời mới. Nếu như không có chim trống, hoàn toàn do chim mái ấp thì sẽ trở thành trứng ung, cho đến khi có mùi cũng không có khả năng ấp ra chim non.

Trước kia Lý Thanh Vân chưa từng nuôi chim đẻ trứng, cũng không biết chuyện ấp trứng, nếu như lấy ý tưởng của hắn, vẫn luôn nhốt Nhị Ngốc Tử ở trong tiểu không gian ấp trứng, hai quả trứng này nhất định sẽ ung. Dù sao lấy trình độ không phân biệt nổi chim trống và chim mái của hắn, định thủ công can thiệp vào quá trình ấp trứng chim, kết cục sẽ rất thảm.

Lý Thanh Vân còn không biết chuyện này, chỉ cảm thấy Nhị Ngốc Tử cướp về một hải đông thanh không tệ, biết rõ dẫn đồ về nhà, về sau đẻ trứng nhiều chút, chúng nó gây giống hưng thịnh, mình cũng kiếm tiền.

Buổi chiều khi trở về, đoàn người Điền Mục thật vui vẻ, chơi cũng rất thỏa thích, còn xách theo một ít con mồi về. Lý Thanh Vân cũng thật vui vẻ, Nhị Ngốc Tử bắt một con hải đông thanh trống về, lấy linh tuyền không gian nuôi nấng, con cháu của chúng nó tuyệt đối không kém, bán giá cao đổi lấy ngọc thạch, có thể tiến thêm một bước thăng cấp tiểu không gian, hình thành tuần hoàn tốt.

Mấy người này đã hẹn Lý Thanh Vân, có thời gian lại đến săn thú, đồng thời cũng kêu hắn lên thành phố chơi, nói dẫn hắn đi đến vài câu lạc bộ cấp cao mở rộng tầm mắt, kêu hắn hưởng thụ một chút cảm giác sống mơ màng.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.