Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn cơm dã ngoại trong núi gặp kiểm lâm

Phiên bản Dịch · 2464 chữ

Nghe Lý Thanh Vân nói kêu hải đông thanh hái hồng, người ở đây đều trợn tròn mắt, đều cho rằng hắn đang nói đùa. Chỉ có Điền Mục từng được thấy sự thần dị của Nhị Ngốc Tử, lại nửa tin nửa ngờ, nói thầm: “Chú em, nói thật hay đùa vậy? Hải đông thanh có thể hái hồng sao? Anh ít học, cậu đừng lừa anh.”

Vương Siêu kêu la ầm ĩ nhất, trợn tròn mắt nói: “Nếu như hải đông thanh của cậu huấn luyện được hái quả hồng, tôi bằng lòng ra mười triệu tệ, nhân dân tệ chứ không phải mệnh giá khác. Tôi chơi chim nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy chim nào biết làm việc tinh tế như thế.”

“Ha ha, anh bằng lòng ra mười triệu, tôi còn không bán đâu.” Lý Thanh Vân nói xong, vỗ đầu hải đông thanh, nói nhỏ vài câu bên tai nó, giả vờ giả vịt trao đổi tình cảm với nó, đồng thời hạ mệnh lệnh.

Tất cả mọi người trừng lớn mắt, nín thở, nhìn con hải đông thanh vĩ đại này hái quả hồng như thế nào.

Hải đông thanh Nhị Ngốc Tử chưa từng làm việc gì tinh tế như thế, trước kia từng giúp hắn buộc dây thừng ở trong hang động đá vôi dưới lòng đất, nhưng phải huấn luyện vài lần. Vào lúc này, Lý Thanh Vân tùy tiện giơ một ngón tay ra, lại ngoắc tay, đây là mệnh lệnh hắn quen dùng cho Nhị Ngốc Tử, ý nói lấy thứ ta ngụ ý về.

Nhị Ngốc Tử rít lên, rất nể tình, đột ngột bay lên trên một cây hồng gần nhất, dùng móng vuốt túm lấy cành nhỏ trên ngọn cây kia, trên đó có sáu quả hồng. Nhưng móng vuốt của nó có lực nữa cũng không vặn được cành cây tươi này, bởi vì cây có tính dẻo.

Nếu như dùng sức vặn, nó thật sự không có phương pháp khống chế sức mạnh đặc thù này. Hai móng của nó quắp lấy cành cây, vỗ cánh, hơi nóng nảy. Nó rạp người xuống, rắc rắc, dùng xương mỏ trên miệng mổ vài cái.

Nhánh cây thô chừng ngón tay cái theo tiếng gãy ra, sau đó nó quắp lấy cành cây này, nhẹ nhàng lượn vòng, trong trợn mắt há hốc mồm của mọi người, bay đến trước mặt Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân giơ tay nhận lấy cành cây, lại chỉ tiếp, cũng giơ một ngón tay, kêu Nhị Ngốc Tử tiếp tục bận rộn.

Nhị Ngốc Tử giống như vội vã quay trở về tiểu không gian, hơi bất mãn rít to, lại không thể không nghe lời, dùng phương pháp giống vậy, bẻ gãy vài nhánh cây nhỏ, hái được hơn hai mươi quả hồng. Có một vài quả hồng ở chạc cây không tiện, nó không động đến, trải qua nó bận rộn như vậy, quả hồng trên hai cây bị nó hái xuống 2/3, chỉ có 1/3 lưu lại trên cây.

“Đủ ăn chưa?” Lý Thanh Vân nhận lấy chạc cây cuối cùng, vỗ vai mình, kêu Nhị Ngốc Tử trở về.

Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, mừng rỡ đến không ngậm miệng được, kêu lên: “Đủ đủ, con mẹ nó, chỉ xem hải đông thanh hái hồng thôi đã xem no, có thần điểu như vậy, tôi vào núi một năm cũng không đói chết.”

Còn có mấy cô gái dùng di động quay lại, cuối cùng khi Nhị Ngốc Tử rơi lên trên bả vai hắn, kể cả hắn cũng lọt vào khung hình.

“Quá hay, nếu như truyền lên mạng, tuyệt đối có thể khiến cho tất cả mọi người điên cuồng.” Mấy cô gái hưng phấn kêu to, hiển nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện như vậy, trong lòng kích động không thôi.

“Mười triệu, tôi bằng lòng ra mười triệu mua con hải đông thanh này của cậu!” Vương Siêu hạ quyết tâm, lần đầu tiên đưa ra giá cả rõ ràng.

“Ha ha, tôi không thiếu tiền, mà nó chỉ có một, tôi không bán. Nhưng gần đây nó đẻ được hai quả trứng, nếu như ấp trứng thành công, đến lúc đó tôi sẽ cân nhắc.” Lý Thanh Vân quyết đoán từ chối, sau đó cũng cho hắn một hy vọng.

Điền Mục cũng mắt sáng lên, túm lấy cánh tay Lý Thanh Vân kêu to: “Nếu như ấp ra, cũng bán cho anh một con! Cậu được đấy, lần trước tôi dùng xe Land Rover đổi với cậu, cậu chưa hề nhắc đến chuyện nó đẻ trứng, chắc chắn chê anh ra giá thấp! Nhưng mà chim ưng bình thường, ở trên chợ mới bán cho hai ba mươi ngàn, nếu như đạt đến tiêu chuẩn hải đông thanh, ra giá cũng chỉ trong vòng một triệu thôi, định giá theo năng lực và phẩm chất cơ bản. Nếu ra giá mười triệu, cậu cũng phải huấn luyện nó hái được quả hồng, có thể hái được quả táo cũng được.”

“Anh Điền, anh đừng oan uổng em, nó mới đẻ trứng gần đây thôi, mấy tháng trước, em đâu thể đoán trước được? Không nói nữa, chúng ta nếm thử quả hồng trước đi, đã chín, vỏ đều mềm nhũn, ừm, thật ngọt!” Lý Thanh Vân chỉ lấy một quả, còn lại chia cho bọn họ ăn, mình ăn hồng trong tiểu không gian nhiều, hoa quả bên ngoài lại thơm lại ngọt nữa cũng cảm thấy thiếu gì đó, nói trắng ra là thiếu linh khí.

Điền Mục cũng chỉ ăn một quả, nói thầm: “Vừa ăn hai quả cảm giác không tệ, sao lại không muốn ăn nữa nhỉ? Còn kém hoa quả trồng trong nhà Lý Thanh Vân một khoảng.”

Người nhiều, hơn hai mươi quả hồng này chỉ chớp mắt đã bị người ăn sạch. Tuy rằng ánh mặt trời vừa đúng, nhưng ăn hơi lạnh ruột, đặc biệt là sau khi trên thân đổ mồ hôi, trong ngoài đều lạnh, cảm thấy vẫn hoạt động tương đối tốt.

Lúc này mới hơn mười giờ, nhưng đốt lửa nấu cơm dã ngoại phải tiến hành trước, bằng không đói chết cũng không ăn vào miệng được.

“Chỉ một con thỏ, không đủ ăn đâu.” Có người oán giận nói: “May mà khi tôi tới có cầm mấy túi thịt bò ngâm tương và mấy lon bia, bằng không thật sự bị đói bụng.”

“Xí, anh cho rằng chỉ có mình anh cầm theo đồ ăn chắc, mấy người bọn tôi không mang hả? Anh quên tình huống trước kia của chúng ta ra sao rồi à? Trừ bỏ mấy con chim hoang ra, kể cả thú lớn hơn chút đều không dám bắt, nấu một nồi canh chim, đủ lấp bụng ai chứ?” Mập mạp khinh thường vỗ ba lô sau lưng mình, ý bảo mình mang nhiều đồ ăn, kêu mọi người đừng lo lắng.

“Một con thỏ hoang không đủ ăn, tôi lại kêu Nhị Ngốc Tử bắt thêm con nữa về…” Vừa nói đến đây, chợt nghe Vương Siêu chỉ vào phía trước kêu to, có hai con thỏ hoang, một lớn một nhỏ, kêu mọi người mau nổ súng.

Tuy rằng mọi người luống cuống tay chân nổ súng, nhưng coi như có kiềm chế, không nổ súng loạn về phía người, bằng không sẽ có phiền toái lớn. Sau một trận súng loạn, bắn trúng được con thỏ hoang nhỏ, có chừng 1kg, tương đối xui xẻo, trên thân trúng ba phát đạn, ngã trong vũng máu không động cựa.

Một con thỏ hoang lớn khác giống như cũng bị thương, tuy rằng trốn vào trong bụi cỏ, nhưng động tác đã hơi chậm chạp. Mọi người đồng thời thu súng, cho phép đại bàng hoặc chim ưng trên vai mình cất cánh, kêu chúng nó đi bắt con thỏ bị thương về.

Lý Thanh Vân không cho hải đông thanh tham gia vào, huýt sáo kêu Kim Tệ và Đồng Tệ chạy tới. Hai con chó săn này vừa ra tay, vốn không có chuyện gì của mấy con chim ưng khác, nửa phút sau, Kim Tệ đã ngậm con thỏ hoang lớn này về, cắn đứt cổ, đã không nhúc nhích.

“Ha ha, phen này miễn cưỡng đủ ăn.” Mọi người cười to, đi cũng có sức, rất nhanh leo lên đỉnh núi nhỏ. Vị trí trên đó không tệ, có hai tảng đá lớn chắn gió, có thể dùng hòn đá nhỏ làm bếp. Bên cạnh triền núi, phần lớn là bụi cây nhỏ, khô tươi đều có. Tươi có thể dùng để làm giá nướng, khô dùng để đốt.

Người nhiều lực lượng lớn, phụ nữ đi nhặt củi, đàn ông đi bắc nồi, lột da thỏ, đến dòng suối gần đó tìm nước, rửa nguyên liệu nấu ăn. Không bao lâu sau, mười mấy con chim ngói đã được ném vào trong nồi, bắt đầu nấu canh.

Những người này mang đủ nguyên liệu, xem ra là đội chờ ăn sẵn, kể cả nấm hương khô đều có, ngâm một ít, chờ nấu một khoảng thời gian, chờ nở ra bỏ vào. Lại thêm một ít thịt chân giò hun khói, có thể nấu thành một nồi canh thịt thập cẩm.

Lý Thanh Vân xuyên hơn chục con chim sẻ lại, đầu tiên dùng muối ướp, chờ ngấm để lát sau nướng. Điền Mục đã dựng xong giá, thúc giục Lý Thanh Vân đặt chim sẻ lên trên nướng, hơi đói bụng rồi, nướng mấy con chim sẻ nếm thử trước.

Con thỏ khá lớn, cần đặt lên trên một cái giá khác nướng, mập mạp và Vương Siêu đang bận rộn trên một đống lửa kia. Mọi người phân công rõ ràng, không quá bao lâu, trên đỉnh núi nhỏ này đã bay ra mùi thịt.

Chính là nhóm lửa dẫn đến có khói bốc lên, dưới màn trời cuối thu mát mẻ, vô cùng dễ thấy, khói xanh lượn lờ, giống như ba cây cột, cách rất xa đều có thể nhìn thấy.

Khi chim sẻ sắp nướng chín, Lý Thanh Vân nghe thấy có tiếng còi và tiếng chó sủa truyền đến từ giữa sườn núi, bốn nhân viên kiểm lâm dắt chó, đeo súng săn, trên tay áo khâu mảnh vải đỏ, dùng chữ vàng thêu hai chữ kiểm lâm, xuất hiện ở lưng chừng núi.

Bọn họ tìm kiếm theo phương hướng cột khói, rất nhanh đã tìm thấy, có người thổi còi, có người hét lớn, giọng nghiêm khắc kêu bọn họ đừng trốn, tiếp nhận xử lý.

Nơi này không có một ai định chạy trốn, mùi chim sẻ đã bay ra, màu vàng óng tươm dầu, rắc bột thì là lên, mùi bay rất xa, không ăn vài miếng thật đáng tiếc. Hơn nữa bọn họ cũng không sợ kiểm lâm, chỉ cần không đốt lửa ở trong rừng, cũng không ầm ĩ ra vấn đề, đốt lửa nấu cơm ở bãi đất trống trong rừng, ở đây chẳng có chuyện gì cả.

Lý Thanh Vân lại hơi nhíu mày, bởi vì hắn có nghe nói đến mấy thợ săn của thôn Trương Kiều làm kiểm lâm, dường như hơi khó chơi, có khi còn chơi xỏ cả dân địa phương, nếu như bị bọn họ phát hiện đốt lửa nấu cơm ở trong núi cũng sẽ phạt tiền, phạt nhiều phạt ít, do bọn họ định đoạt. Có người không cho thì ra tay đánh người, không ít người lên sở công an trong thị trấn tố cáo bọn họ, nhưng mà thợ săn của thôn Trương Kiều dường như khó chơi, vị trí địa lý cũng đặc thù, nếu như xử lý bọn họ, lại không có kiểm lâm thích hợp nữa, nên vẫn đè những chuyện này xuống, đồng thời chiều hư bọn họ.

Dẫn đầu những kiểm lâm này tên là Trương Hổ, kẽ hở giữa hai chiếc răng cửa rất lớn, khiến cho hắn la hét dữ dội nhất, miệng ngậm một điếu thuốc. Hắn mới vừa bò lên, nhìn thấy nhiều người như vậy thì hơi sững sờ, nhưng nhìn thấy trong mười một người kia có năm người đẹp, con mắt ti hí lập tức sáng lên, nhưng chỉ liếc nhìn vài lần, không dám làm ra chuyện gì khác người.

“Mấy người có nghe thấy không? Tôi kêu mấy người dập tắt lửa, kêu đến khàn họng, mấy người lại không có động tĩnh gì. Có ý gì hả? Không nghe hiểu tiếng người đúng không?” Trương Hổ kẹp điếu thuốc trên miệng về tay, liếc mắt, vẻ mặt hung ác kêu ầm lên: “Mấy người làm vậy là chống lại việc thực thi pháp luật có biết không hả? Phải phạt tiền gấp bội! Một đống lửa một ngàn tệ, tổng cộng ba ngàn, thiếu một xu đều không được.”

Không nhận ra Vương Siêu là một người có tính khí pháo đốt, lập tức ném gậy gỗ trong tay đi, đứng lên mắng: “Mày con mẹ nó mới không hiểu tiếng người đấy? Mày thằng khốn này nói gì? Làm kiểm lâm thì ghê gớm à? Là có quyền lợi mắng người à? Mày cũng không nhìn xem thứ mày đang cầm trong tay là cái gì? Mày có thể ngậm thuốc lá chạy loạn trong rừng, thì không cho bọn tao đốt lửa nấu cơm ở trên bãi đất trống hả?”

“Ái chà, người trong thành phố này còn rất ngang ngược nhá! Ông đây không cho mày nếm thử một chút lợi hại, mày con mẹ nó sẽ không biết nơi đây là địa bàn của ai. Các anh em, trói thằng ranh này lại cho tôi, lát nữa bắt nó lên đồn công an, tôi kêu người xử lý nó.” Trương Hổ cười kỳ quái, lại vứt thuốc xuống, giơ súng săn trong tay lên, nói với Vương Siêu.

Lý Thanh Vân không nhìn nổi nữa, là người dẫn đường bản địa, hắn nhất định phải đứng ra, duy trì ích lợi cho đoàn đội nhỏ này.

Hắn chắn ở trước mặt Vương Siêu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Trương Hổ, nói: “Anh là người của Trương Kiều đúng không? Tôi là người của Lý gia trại, cách đây không xa, làm việc đừng quá phận. Đều là đồng hương, gây ra chuyện, thể diện mọi người đều khó coi. Có vấn đề gì, mọi người ngồi xuống thảo luận, đừng hở ra là chĩa súng về phía người khác! Xảy ra chuyện, không ai gánh chịu nổi.”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.