Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rút Lui

Tiểu thuyết gốc · 997 chữ

Sau khi Trần Phàm rời đi, trời bắt đầu đổ mưa.

"Bạch bạch bạch". Nước mưa rơi xuống tí tách từng giọt tạo thành từng vũng nước đọng, tiếng bước chân chạm vào vũng nước vang lên đều đều.

Trang phục của binh sĩ đều bị ướt hết, thần sắc ai cũng buồn bã, chán nản, dọc đường đi không ai nói một lời nào, phảng phất như quân đoàn chết.

Trần Phàm trong xe tank cũng không thèm nhìn xung quanh, hắn nằm dài, hai mắt nhắm nghiền, suy nghĩ về bước tiếp theo khi đến thành Gia Định.

"Báo" Một tên trinh thám từ phía trước cưỡi ngựa chạy tới, hô to một tiếng.

Dương Bình từ trên yên ngựa đi xuống, sắc mặt âm trầm, hỏi:"Nói, có chuyện gì xảy ra?".

Tên trinh thám nói:"Thưa thiếu úy, phía trước có một ngôi làng khoảng 200 người, chúng ta có thể đến đó để nghỉ ngơi"

Dương Bình khẽ gật đầu, lấy radio ra thông báo cho Trần Phàm.

Trần Phàm đang buồn ngủ thì radio vang lên tiếng chuông nhắc nhở có người gọi tới, hắn có chút buồn bực nhưng cũng cầm radio lên.

"Có chuyện gì không?"

Dương Bình vội nói:"Thưa chủ công, phía trước có một ngôi làng khoảng 200 người, chúng ta có nên tới đó không ạ?"

Trần Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:"Tới đó đi, dù sao trời cũng sắp tối rồi, tới đó nghỉ ngơi một đêm vậy, ngươi lệnh cho binh sĩ hành quân nhanh lên"

"Vâng". Dương Bình đáp, radio chuyển sang tần số của các sĩ quan, hắn thông báo một lượt rồi tắt radio.

Các sĩ quan nhận lệnh, lập tức tốc độ hành quân tăng rất nhanh, dù sao binh sĩ cũng không muốn bị cảm lạnh giữa trời mưa thế này.

Làng Trung Sơn là một ngôi làng nhỏ nằm trên địa phận tỉnh Hồ Bắc, cách thành Gia Định khoảng 70km.

Đây kì thực là một con số không lớn nhưng phải nhớ thời này chưa có đường xá bằng phẳng như bây giờ, các dãy núi trùng trùng điệp điệp bao phủ khắp nơi khiến con đường này rất khó đi, hầu như là phải đi bộ qua.

Điểm kỳ lạ ở đây đó là ngôi làng này có rất nhiều phòng ốc bị bỏ trống, tuy nói số dân làng chỉ có 200 người nhưng phòng ốc thừa lên đến con số 1 vạn căn nhà, đây là điều rất lạ.

Người dân ở đây làm nông là chính, thực phẩm tự cung tự cấp nên không cần nguồn hàng từ bên ngoài, cuộc sống rất an nhàn.

Trưởng làng là một gã mập mạp, hai mắt híp lại nhìn không ra sâu cạn, hắn ta đang nằm ngủ trong nhà thì một gã đàn ông trung niên tiến lại nói:"Báo cáo trưởng làng, cách đây vài trăm mét có một đoàn người đang tiến tới đây ạ".

Mập mạp giật mình tỉnh dậy, hai mắt lờ đờ còn chưa kịp tỉnh ngủ, theo bản năng hắn quát to:"Cút ngay, đừng làm phiền ta ngủ".

Gã nam nhân trung niên hơi do dự một chút rồi nói:"Nhưng mà trưởng làng à, đoàn người này cũng khoảng hơn 1 vạn người, dự là 30 phút nữa họ sẽ đến đây, nếu như vậy thì ngôi làng này có thể gặp nguy hiểm"

Gã mập mạp hai mắt vẫn nhắm hờ, quát:"Ta bảo cút, nghe không, đoàn người gì đó thì mặc kệ họ, chẳng liên quan tới làng chúng ta

Lúc nói ra câu này thì hắn cảm thấy có chút gì đó không đúng, mà thôi kệ đi, hắn đang buồn ngủ dữ lắm, thế là hắn nhắm nghiền hai mắt ngủ tiếp, chẳng quan tâm nữa.

"Chuyện này....haizz...vậy nghe theo trưởng làng". Gã nam nhân trung niên nói, xoay người rời đi.

Hiện tại là 5h chiều, dùng đầu gối cũng biết đoàn người này 99% là đến đây để xin ngủ nhờ qua đêm.

Nghĩ đến đây gã nam nhân trung niên đành phải tìm vài tên thanh niên trong làng, an bài họ tìm số phòng trống, cũng may là phòng ốc trống cực kỳ nhiều, chứa 1 vạn người cũng không thành vấn đề.

Trần Phàm trong xe tank nhìn qua rada3z, hắn thấy rõ tình hình trong làng, khẽ mỉm cười, hắn nói qua radio:"Thông báo cho toàn bộ sĩ quan, toàn quân chuẩn bị chiến đấu, Dương Bình làm tiên phong, Nguyễn Bình ở phía sau hỗ trợ".

"Rõ" Cả Dương Bình và Nguyễn Bình cùng đáp, các binh sĩ cũng lấy súng ra, tinh thần mọi người đều căng cứng.

Khi cách cổng làng tầm 70 mét, một đám thanh niên trong làng chạy ra, dẫn đầu là gã trung niên, thần sắc ai cũng hoảng hốt, nôn nóng.

"Dương Bình, ngươi dẫn một ít lính đi lên xem họ nói gì" . Trần Phàm nói qua radio.

"Vâng". Dương Bình khẽ phất tay, một toán lính đi theo sau hắn cùng tiến lên.

Gã đàn ông trung niên tên là Trịnh Sâm, lúc này hắn vội chạy lên phía trước, cung kính ôm quyền nói:"Mời các vị tiến vào làng, chúng tôi luôn luôn hoan nghênh các vị".

Dương Bình hừ lạnh một tiếng, nói:"Được rồi, các ngươi dẫn đường đi".

Trịnh Sâm vội nói:"Vâng", chúng tôi đã dọn sẵn phòng ốc cho các vị, xin mời".

Dứt lời, hắn xoay người trở về làng, đám thanh niên bên cạnh thấy vậy cũng hai mắt nhìn nhau rồi cũng đi theo.

Trần Phàm lười biếng nói:"Làm theo hắn đi".

"Vâng". Dương Bình đi theo, phía sau các binh sĩ có chút lúng túng không biết nên làm gì.

Trần Phàm thầm nghĩ bọn này có chút ngáo ngơ a, hắn ra lệnh:"Toàn quân mau tiến vào làng"

Đám binh sĩ lúc này mới không chần chừ nữa, cùng tiến vào.

Lời Nhắn Chương 90
Có Làm Thì Mới Có Ăn
Không Làm Thì Ăn Cứt Với Ăn Đầu Buồi
Bạn đang đọc Đế Quốc Nam Việt sáng tác bởi thaynhonn

Truyện Đế Quốc Nam Việt tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.