Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tinh Thần Quyết Tử (2)

Tiểu thuyết gốc · 1050 chữ

Sau một hồi đám bảo tiêu tìm tòi, một tôn thương nhân cung kính khom người với Long Sâm nói:"Thưa ngài, đám bảo tiêu của tôi đã cố gắng tìm kiếm nhưng chỉ thấy xác của bọn lính và mảnh thuyền vỡ, còn súng thì không thấy".

"Cái gì? sao lại có chuyện vô lý như vậy???" Long Sâm trừng to mắt, tỏ vẻ không thể tin nổi, hắn còn đang nghĩ được đại nhân Luvc ban thưởng thế nào mà bây giờ lại không tìm thấy???

"Mau lục soát tìm tòi thật kỹ cho ta". Long Sâm rống to, khuôn mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ, chỉ vì 10 tên lính quèn mà lại tốn bao nhiêu thời gian ở đây, chưa kể nếu chậm chạp thì đám lính trên thuyền kia trở về dẫn người theo thì hắn chỉ có chết.

"Không cần tìm nữa, nó đây nè" Dương Bình và Thanh Mộc cùng nhau quát một tiếng, tay nâng M44 hướng thẳng vào Long Sâm nổ súng.

"Đoàng, đoàng, đoàng". Một tên thương nhên gần đó trúng đạn vào ngực, nội tạng bị vỡ nát lập tức chết đi, trước khi chết hắn còn trừng mắt nhìn những tên lính ăn mặc kỳ lạ kia.

"Chạy mau" không biết là ai rống lên, đám bảo tiêu lẫn thương nhân đều chui xuống tầng hầm trốn, cả Long Sâm cũng không ngoại lệ.

"Cứ trốn đi, dù sao các ngươi cũng chết". Dương Binh hừ một tiếng, cầm trong tay lựu đạn F3 ném vào con thuyền gỗ.

F3 vừa chạm vào ván gỗ, cứ tưởng rằng sẽ có vụ nổ kinh thiên động địa gì đó nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, tấm ván gỗ lập tức bị bốc lửa cháy lớn, ngọn lửa phảng phất như bị đổ dầu hỏa vào càng cháy dữ dội hơn, chỉ sau vài giây con thuyền đã bị bao trùm bởi biển lửa.

Lựu đạn F3 là loại lựu đạn chuyên dùng để đối phó với các nhà kho hay những con thuyền gỗ này, chỉ một quả lựu đạn thì tất cả sẽ bốc cháy dữ dội, giá trong cửa hàng sơ cấp là 50 xu một quả.

4 con thuyền khác đã sớm quay đầu bỏ chạy nhưng làm sao Trần Phàm để bọn chúng được như ý? Thanh Mộc nhanh chóng chặn đầu chúng, với hỏa lực của binh sĩ Trần Phàm thì không ai trong số đám thương nhân dám ra khỏi căn hầm của thuyền.

5 phút sau, con thuyền chính chở Long Sâm đã bị thiêu thành tro, toàn bộ số người trong hầm ngầm đều bị hỏa thiêu, đến xương cốt cũng không còn.

Về phía 4 chiếc thuyền thì vẫn đang bị vây lại, thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng chốc đã 5h trôi qua kể từ khi đám người Dương Bình đến, 4 chiếc thuyền vẫn đóng cửa cố thủ nhất quyết không ra.

Trần Phàm lúc này cũng đã đến nơi, vốn chỉ cần 4 quả F3 là hạ 4 chiếc thuyền này dễ dàng nhưng hắn tiếc xu nên đành phải bao vây lại.

Trần Phàm chợt này ra một ý tưởng, hắn lấy loa to lên hô:"Đầu hàng không giết".

Sau vài chục lần hô to như vậy, đám thương nhên trong hầm ngầm cũng thống nhết ý kiến, hồi lâu sau cửa hầm mở ra, binh lính của Trần Phàm đã đợi sẵn, chỉa thẳng súng vào người của đám thương nhân.

Đám thương nhân đặt hay tay sau gáy, bộ dáng rất bất đắc dĩ nhưng cũng đành chịu thôi, không hàng thì chết mà hàng thì còn có chút hi vọng sống.

Sau khi đám thương nhân và bảo tiêu xếp thành hàng ngay ngắn, ánh mắt Trần Phàm lóe lên sự lạnh lẽo, hắn quát to:"GIẾT".

Lập tức, hàng trăm khẩu M44 đồng loạt nổ súng, nhất thời tiếng súng vang lên liên tục, đám thương nhân lộ ra thần sắc kinh hoảng xoay người bỏ chạy thì bị những viên đạn ghim vào người, kết cục chỉ có chết.

Trốn thì chỉ có nhảy xuống biển, nhưng đám thuyền nhỏ đã đợi sẵn bên dưới, chỉ cần có kẻ nhảy xuống là ăn đạn vào người ngay.

Trên thuyền lớn vang lên những tiếng kêu la thảm thiết, kẻ thì bị đạn ghim vào hai tay, chỉ còn chân để chạy, kẻ thì khóc lóc dập đầu quỳ gối van xin nhưng cũng bị đạn ghim vào đầu, kẻ thì la hét rống to chửi bới thì cũng ăn đạn vào người.....

Tóm lại, dù đám thương nhân còn khoảng 600 người(200 người đã bị chết cùng với Long Sâm) nhưng kết cục bọn họ vẫn là chết, có kẻ liều mình chống lại, cố giết được vài tên lính của Trần Phàm rồi cũng bị bắn chết.

Cuộc tàn sát đẫm máu diễn ra suốt 2 tiếng đồng hồ, xác người chết đã chât thành đống, máu thịt bấy nhầy nhụa pha lẫn huyết dịch tạo thành một mùi huyết tinh cực kỳ nồng đậm.

Trần Phàm nhìn mà chậc lưỡi, chỉ khi tận măg thấy cảnh đám thương nhân bị tàn sát mới thấy sự khủng bố của chiến tranh.

[Đinh! chúc mừng túc chủ nhận được danh hiệu "Sát Tinh" thu hoạch được 1 vạn xu]

"Ồ, lại có 1 vạn xu nữa rồi, bây giờ tổng số xu ta có là bao nhiêu hả hệ thống?".

[Đinh! túc chủ có 2 vạn 8000 xu]

"Lảm thế nào để mở Cửa Hàng Trung Cấp đây hệ thống?".

[Đinh! chỉ cần túc chủ thống nhất Đông Nam Á là được]

"Ừ....tới lúc đó phải mua ngay "Hoán Đổi Đan" mới được... ở cơ thể nữ nhân chán lắm rồi". Trần Phàm thì thào, hai mắt vô thức đảo qua bộ ngực khủng trên người rồi nở nụ cười tươi như hoa, lẩm bẩm:"Thật ra cũng không tệ lắm".

"Thu dọn chiến trường đi, trở về ..... à mà khoan đã, Nguyễn Ánh đang ở đảo Phú Quốc mà nhỉ? nhân cơ hội này gặp nhân vật lịch sử cái đã nào". Trần Phàm trầm ngâm một chút rồi ra lệnh:

"Tất cả chuẩn bị tiến về đảo Phú Quốc".

Bạn đang đọc Đế Quốc Nam Việt sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.