Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàn Kế Sách (1)

Tiểu thuyết gốc · 1375 chữ

Một vị đại hán đầu trọc nói:"Có thật là như vậy không??? biết đâu đây là một trò lừa đảo thì sao???".

Nguyễn Huệ ngồi ở vị trí đầu tiên nói:"Việc này chắc chắn là thật không thể giả, hôm nay ta họp các vị tướng quân ở đây nhằm chuẩn bị binh lực tiến về đảo Phú Quốc truy sát Nguyễn Ánh".

Trần Quang Diệu gật đầu, nói:"Ta cũng nghĩ như chủ công, Võ Văn Dũng ngươi cứ thử suy nghĩ xem, bức thư đó đúng là vật của Nguyễn Ánh thì tấm bản đồ 9/10 là thật".

Võ Văn Dũng chính là đại hán đầu trọc, lúc này hắn hừ lạnh nói:"Thật thật giả giả ai mà biết được???".

Võ Đình Tú lúc này mới chen vào nói:"Theo ta nghĩ thì đây là nửa thật nửa giả, kế trong kế".

Nguyễn Huệ ánh mắt lóe lên tinh quang nhìn Võ Đình Tú, y mở miệng:"Ồ, mời tướng quân giải thích".

Võ Đình Tú che miệng cười khẽ, nói:"Tướng quân thử nghĩ xem, tại sao lại có một đám binh lính mặc trang phục phương Tây đến đây??? mục đích là nhằm hướng suy nghĩ của ngài về người phương Tây, kế ở đây là chúng báo cho ngài biết quân đội phương Tây đã đặt chân đến đất Đại Việt".

"Kế trong kế ở đây là ngài sẽ dời sự chú ý qua bọn thương nhân phương Tây hay thậm chí là dồn binh lực đi tìm đám quân đội bí ẩn đó, còn về Nguyễn Ánh thì lúc này thì ngài sẽ chủ quan cho rằng hắn không còn binh lực nữa nên sẽ cử một ít binh lính đi bắt Nguyễn Ánh, cái hay ở kế này là dù tướng quân có phái bao nhiêu người đi tới thì bộ phận binh sĩ đó cũng sẽ chủ quan, cho rằng đây là việc nhẹ lương cao".

"Tiếp theo thì giống kịch bản cũ, cái quân đội bí ẩn này chỉ cần tập kết ở đảo Phú Quốc, tuy nhiên tại hạ cho rằng chúng sẽ tập kết quân đội ngài trên biển, có khả năng là chúng có đại bác của phương Tây nên mới tự tin như vậy".

Võ Đình Tú nói đến đây thì che miệng cười tủm tỉm, dường như kế trong kế này quá đơn giản với hắn.

6 vị tướng quân còn lại hốt hoảng nói:" Cái gì??? đại bác của phương Tây???".

Lúc bấy giờ, ở châu Âu, chiến hạm nhiều tầng pháo ra đời, trở thành vũ khí ghê gớm trên biển. Chẳng hạn một chiếc chiến hạm hạng nhất của Pháp có 120 khẩu pháo các loại, tương đương hỏa lực 1/3 tổng số thuyền chiến Đàng Trong ở Phú Xuân.

Lợi thể căn bản của loại tàu này so với tàu chiến phương Đông là nó như một dàn pháo di động trên biển, đảm bảo hỏa lực liên lục không đứt đoạn. Chính vì vậy, với các triều đại phong kiến phương Đông, loại tàu này như một “con ngáo ộp” rất đáng sợ.

Vì vậy, thứ đáng sợ nhất của phương Tây vào thời này là những chiến hạm trên biển, Đại Việt vừa trải qua trận Ngọc Hồi- Đống Đa, quốc khố cạn kiệt, chiến hạm chẳng còn bao nhiêu, ngay cả đại bác cũng chỉ còn 1/3 so với thời Trịnh- Nguyễn.

Nguyễn Huệ gõ gõ cái bàn, nói:"Thứ đáng sợ của phương Tây đúng là chiến hạm, nhưng chẳng lẽ Đại Việt ta đánh không lại chúng sao? từ xưa đến nay đất nước ta nhiều lần chiến thắng giặc phương Bắc là nhờ mưu trí chứ không phải sự dũng mãnh hay số lượng, các vị có cao kiến gì không?".

Nguyễn Văn Tuyết xoa xoa chùm râu dài, nói:"Tướng quân xin cứ yên tâm, tại hạ có một kế này không biết có được không".

"Ồ, kế gì?". Nguyễn Huệ mỉm cười hỏi.

Nguyễn Văn Tuyết xoa xoa tay, nói:"Hiện tại chúng ta đang gặp phải tiến thoái lưỡng nan, nếu bỏ mặc tên Nguyễn Ánh đó thì sau này hắn gầy dựng lại thế lực đánh trở vào Đại Việt thì rất khó, còn chưa kể hiện nay trinh sát chúng ta ở nước Pháp báo tin rằng Nguyễn Ánh đã bắt đầu cầu cứu người Pháp, Bồ Đào Nha, nếu sau này bọn họ đồng ý giúp đỡ hắn tiến đánh Đại Việt thì lúc đó tình thế thật sự là nguy cấp".

Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, xác thực phương Tây đặc biệt là đế quốc Pháp đang muốn mở rộng thị trường tiêu thụ hàng hóa, đồng thời họ còn muốn tiến hành thực dân hóa ở châu Á nhưng do vướng bận chiến tranh với Napoleon Bonaparte nên tạm thời còn không rảnh để đánh xuống châu Á.

Tuy nhiên sự tham lam của họ đã được thể hiện rõ khi các nước phương Tây, đặc biệt là nước Anh đã tấn công vào châu Phi, giết hại người da đỏ, thực dân người da đen, sớm muộn gì họ cũng sẽ đánh chủ ý tới châu Á.

Nguyễn Huệ cười nhạt, ý kiến của Tuyết Quang hầu( Tước phong của Nguyễn Văn Tuyết) rất hơp vời ý của y, y mở miệng hỏi tiếp:"Vậy Tuyết Quang Hầu có ý kiến gì?".

Nguyễn Văn Tuyết cười nhạt, hai tay xoa xoa chùm râu đen, nói:"Chúng ta cần phải dụ Nguyễn Ánh xuất hiện, chỉ cần thông cáo cho thiên hạ biết Nguyễn Ánh đã bị tướng quân chém đầu, thuộc hạ của hắn bị ngài toàn diệt, sau đó là ôm cây đợi thỏ".

"Ôm cây đợi thỏ??? chẳng lẽ tên Nguyễn Ánh đó sẽ coi trọng danh dự mà xuất đầu lộ diện, phải biết ngay cả mộ tổ tiên của hắn cũng đã bị tướng quân đào móc ra rồi, vậy mà hắn vẫn nhẫn nhịn nhục nhã này mà bỏ chạy được, theo ta thấy thì kế sách này không khả thi". Võ Văn Dũng nói nhanh.

Tuyết Quang hầu cười nói:"Vũ Quốc công đừng nóng vội, nghe ta nói hết đã".

Vũ Văn Dũng hừ lạnh một tiếng, im lẵng không nói gì nữa.

Lúc này Tuyết Quang hầu mới lạnh nhạt nói:"Nguyễn Ánh là kẻ đê tiện, là con rùa rụt cổ, việc này đúng là không sai, lúc trước sở dĩ kế sách này không dùng được nhưng bây giờ thì chúng ta đã biết hắn đang ở đảo Phú Quốc, chỉ cần cho một số binh lính giả dạng thành người dân nghèo rồi cho họ đến đảo Phú Quốc để họ tuyên truyền thông tin này là được, không nhất thiết phải tuyên bố ở lãnh thổ Đại Việt".

"Chỉ là một đám dân đen tất nhiên Nguyễn Ánh sẽ không cản họ tiến nhập đảo, khi Nguyễn Ánh biết tin này thì sẽ rất tức giận, chúng ta chỉ cần mai phục ở xung quanh đảo Phú Quốc, chắc chắn Nguyễn Ánh sẽ không chịu để yên chuyện này mà đích thân hắn phải đến cầu đế quốc Pháp xuất thủ, lúc này chắc chắn chúng ta sẽ bắt được hắn".

"Nên nhớ rằng binh lực của Nguyễn Ánh hiện tại rất ít, tại hạ chắc chắn rằng số binh lính của hắn chưa tới 1 vạn".

"Với số binh lực ít ỏi đó nếu là người khác thì đế quốc Pháp chắc chắn sẽ không coi vào đâu, tuy nhiên đây là, Nguyễn Ánh, hắn là cháu nội của chúa Nguyễn Phúc Khoát, vị chúa Nguyễn áp chót ở Đàng Trong, hắn đích thực là người thừa kế ngôi vị hoàng đế ở đất Đại Việt này".

"Một kẻ hợp pháp như vậy thì khi đế quốc Pháp sang đánh Đại Việt sẽ có lí do chính đáng, phù trợ chúa Nguyễn lấy lại ngôi vị gì gì đó".

"Binh lực của chúng ta cần phân thành từng tóp nhỏ xung quanh đảo Phú Quốc, một khi Nguyễn Ánh có động tĩnh gì thì lập tức báo lại cho chiến hạm chúng ta cách đó không xa, đây là kế sách dụ hổ ra khỏi hang".

Bạn đang đọc Đế Quốc Nam Việt sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.