Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp cận

Phiên bản Dịch · 1599 chữ

“Nghe nói “Hoạt động cứu viện” là do tập đoàn Giang Hoa và công ty Thái Xương đầu tư một khoản lớn, nam diễn viên chính là Ảnh đế Lưu Nghiệp, cậu không phải luôn muốn tham gia giới giải trí sao ? Chúng ta lúc ấy đi Thẩm Dương xem thử, cậu xinh đẹp như vậy, nói không chừng đạo diễn lại nhìn trúng, lại đường đường kiếm được chân vai chính.”

Lưu Bảo Bảo miệng lưỡi giảo hoạt, vì muốn đạt được mong muốn, không ngừng blah blah :

"Đi thôi đi thôi, dù sao cũng không có việc gì làm, chẳng lẽ cậu thật sự muốn học tập cho giỏi, thiên thiên hướng thượng ?”

Bảo Bảo liếc qua bạn mình một cái, chính miệng nói điều này, bản thân nàng còn không tin.

Căn bản Giang Sơ thành tích học tập không tốt, trong lòng chỉ muốn thi xong tốt nghiệp cấp ba để về sau tham gia ngành giải trí.

Hiện tại, suy nghĩ của Giang Sơ tự nhiên cũng không còn như lúc đầu, nhưng khó khăn của cô bây giờ là dù có được nhận vào trường đại học, cũng không đóng nổi tiền học phí.

Thời điểm vẫn còn là Phùng Nam, kiến thức học hỏi được không ít, sau khi trở thành Giang Sơ, cùng một vấn đề như vậy lại không thể lôi được kiến thức ra nữa.

Thì ra, Giang Sơ cô ngoài khuôn mặt, thật sự lại không có gì khác, lại cứ ôm mộng tiến vào làng giải trí, trở thành đại minh tinh, kiếm thật nhiều tiền.

Kiếm nhiều tiền Giang Sơ thật không dám nghĩ, nhưng trong kì nghỉ hè, cũng sẽ nghĩ ra biện pháp kiếm chút tiền.

“Xin cậu đó, đi cùng mình đi.” Lưu Bảo Bảo ôm tay Giang Sơ lắc lắc. "Đây là một bộ phim lớn, rất nhiều ngôi sao lớn đó." Bảo Bảo mò tới điện thoại di động của mình. "Cậu xem, có Lực Băng Băng, Triệu Nhược Quân, đây đều là những Tiểu Hoa Đán đang nổi, nam chính vẫn là Lưu Nghiệp, đạo diễn Trương Tĩnh An, lại vô cùng nổi tiếng, bộ phim hấp dẫn như vậy, kiểu gì cũng trở nên nóng hổi.”

Nhắc đến các ngôi sao nổi tiếng, mắt Bảo Bảo lấp lánh:

"Dự án lớn như vậy, chúng mình đi, nói không chừng có thể chen chân làm vai quần chúng một chút, vận khí tốt nói không chừng còn có thể cùng được chụp ảnh chung cùng ảnh đế, còn xin được chữ kí, đến lúc đó trở về, cả lớp nhất định sẽ hâm mộ chúng mình a ~”

Giang Sơ bị thu hút một chút khi nghe Bảo Bảo nói đến việc đóng vai phụ, “Đóng vai phụ ?”

"Đúng a ~ " Lưu Bảo Bảo gật gật đầu, mắt không dời màn hình di động : "Dự án lớn như vậy, dù sao vẫn cần một số diễn viên quần chúng chứ ? Có thể cùng cùng ngôi sao lớn đóng phim, nói không chừng chúng ta lúc đó sẽ được lên truyền hình đó !"

"Diễn viên quần chúng thì kiếm được bao nhiêu tiền ?" Giang Sơ đối với ảnh đế, ngôi sao không có gì hứng thú, nhưng cô lúc này lại thiếu tiền.

Lưu Bảo Bảo ngọng miệng, hiển nhiên đối với vấn đề này, cô cũng không hiểu biết nhiều, cô cũng chưa từng thử đóng vai quần chúng, nhưng lại không muốn bị Giang Sơ xem thường, suy nghĩ hồi lâu, kiên trì nói :

"Hẳn là cũng khoảng hơn một trăm đồng đi ? Dẫu sao cũng là dự án lớn."

Bảo Bảo nói chuyện không đáng tin lắm, nhưng Giang Sơ ngẫm lại, vẫn là gật đầu: "Vậy thứ bảy đi xem một chút."

Sau khi đồng ý đi cùng Bảo Bảo, cuối cùng Bảo Bảo cũng không còn làm phiền đến Giang Sơ nữa.

Thầy giáo môn số học viết lên bảng số ngày còn lại tính đến ngày thi đại học, ngay sau đó mới bắt đầu giảng bài.

Giang Sơ chuyên tâm nghe một hồi, trong lúc vô tình quay đầu lại xem Bảo Bảo làm gì thì phát hiện tâm hồn cô bạn đã lang thang theo cảnh vật bên ngoài lớp học rồi.

Sáng thứ bảy, Giang Sơ trước tiên giúp mẹ làm bữa sáng, cha dượng bước từ trên lầu xuống, ánh mắt lạnh nhạt liếc cô một chút.

Ông là công nhân một nhà máy điện, đã làm rất nhiều năm, sự nghiệp mãi vẫn không có gì khởi sắc, cầm đồng lương ít ỏi, lại phải nuôi sống cả nhà họ Đỗ.

Giang Sơ không phải con gái ruột của ông, đương nhiên Đỗ Xương nhìn cô cũng không mấy thuận mắt.

Hôm nay là thứ bảy, Giang Sơ lại phải dậy sớm để làm việc, Đỗ Hồng Hồng với Đỗ Thư lại có thể ngủ thỏa thích đến trưa.

Chu Huệ bưng cháo vào phòng của mẹ chồng, trong mâm cơm Đỗ Xương cúi đầu húp một miếng cháo lớn, với tay gắp một đũa dưa muối.

Nhà họ Đỗ xem chừng cũng không mấy lịch sự, đũa cũng không phải là đồ dùng chung, Giang Sơ nhìn hạt cơm dính trên đũa của ông, liền không còn thấy ngon miệng.

Bầu không khí nhất thời trùng xuống, Đỗ Xương nhai miếng dưa muối, nhìn đến đứa con gái riêng đang ăn cơm, trong mắt lộ rõ sự ghét bỏ:

"Con tuổi cũng không còn nhỏ." Ông đột nhiên mở miệng. "Chẳng mấy nữa là thi tốt nghiệp Cao Trung, hồi cha bằng con bây giờ đã vào làm việc trong nhà máy, một tháng có thể kiếm một ngàn đồng, phụ giúp gia đình."

Giang Sơ nghe mấy lời này, chậm rãi liền thả đũa.

"Con cũng thấy hoàn cảnh trong nhà rồi, Hồng Hồng sắp thi Trung Khảo, học phí rồi tiền sinh hoạt, cũng còn chờ chị gái hỗ trợ.” Đỗ Xương mặt không cảm xúc đều đều nói, đưa tay quệt quệt miệng:

"Cha có hỏi qua bên xưởng chỗ ta làm, họ cũng có ý muốn tuyển nhận nữ công nhân."

Giang Sơ không lên tiếng, cha dượng cũng không đợi cô mở miệng, khoác túi lên đứng dậy ra ngoài.

Mặc dù là thứ bảy, nhưng ông cũng không nghỉ ngơi, Giang Sơ chờ ông vừa đi, quay đầu liền thấy mẹ bưng cái chén không đứng tại cửa ra vào, hiển nhiên, chắc bà cũng nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi.

"Cha dượng con nói cũng có lý, tình cảnh nhà này bây giờ..." Khóe miệng Chu Huệ kéo lên nhè nhẹ, Giang Sơ nhẫn nhịn nói: "Nếu như là Hồng Hồng, ông ấy sẽ không để cho nó tốt nghiệp Cao Trung rồi bỏ học phải không ?"

Chu Huệ miễn cưỡng nói: "Thành tích của con cũng không dễ mà..."

Giang Sơ đứng dậy, thu dọn bát đũa trên bàn:

"Con ăn no rồi, con xin phép ra ngoài học cùng bạn.”

Chu Huệ bờ môi nhẹ mấp máy, nhìn cô đem chén bát đi rửa, không lên tiếng nữa.

Từ nhà họ Đỗ đi ra phải mất mười mấy phút mới đi đến trạm xe bus.

Xe bus có điều hòa thì không ngồi nổi, trời rất nóng, Giang Sơ trơ mắt nhìn từng chiếc xe bus lướt qua mặt mình, chờ tới nửa ngày ga cũng dần dần thưa người, mới thấy một cái xe bus không có điều hòa chạy tới.

Cô lên xe, trên xe không có người nào, cô chọn vị trí cạnh cửa, kéo cửa xe ra, gió lùa qua cửa xe khiến cô thấy lạnh đôi chút. Giang Sơ sống mười bảy năm nay, lần đầu nhận ra ý nghĩa sâu sắc của chữ nghèo.

Nhà Lưu Bảo Bảo cách nhà họ Đỗ chỉ bốn trạm dừng, tuy nhà họ Lưu không phải dạng đại phú đại quý, nhưng so với tình hình nhà họ Đỗ, còn khấm khá hơn nhiều.

Giang Sơ gõ cửa Lưu gia, Bảo Bảo đã đợi cả nửa ngày, vừa mở cửa ra thấy Giang Sơ, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Làm sao mà giờ này lại mới đến?"

Lưu Bảo Bảo thấp giọng oán trách: "Mình còn tưởng rằng cậu không đến, dọa chết mình." Tay Bảo Bảo còn cầm bút, hiển nhiên trước khi Giang Sơ tới, Bảo Bảo bị cha mẹ bắt làm bài tập.

Giang Sơ khẽ nhếch miệng, leo lên lầu, mồ hôi đầm đìa:

"Trong nhà có chút truyện."

Lưu Bảo Bảo chu chu mỏ, để Giang Sơ chờ một lát, không bao lâu trở về phòng, đeo cái ba lô nhỏ đi ra, hướng phòng khách mà hô lớn với cha mẹ:

"Cha mẹ, con đi thư viện tìm ít tài liệu cùng bạn học, trưa nay không về ăn cơm, đừng chờ con. "

Không đợi cha mẹ đáp lại, Bảo Bảo kéo Giang Sơ nhỏ giọng giục giã:

"Đi mau đi mau."

Xuống đến lầu, mẹ Lưu vẫn còn ở ban công, gọi với Lưu Bảo Bảo: "Ban đêm nhớ về sớm một chút."

Lưu Bảo Bảo phất phất tay, hai người đi xa một chút, Bảo Bảo mới có hơi hưng phấn:

"Cuối cùng cũng thoát ra ngoài rồi."

Muốn đi thôn Thẩm Dương thật sự rất xa, tuy nói là ở vùng ngoại thành, nhưng ngồi xe cũng phải hơn một giờ mới đến.

Bạn đang đọc Những tin tức giải trí hàng đầu của None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mont
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.