Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin tức

Phiên bản Dịch · 1697 chữ

Bảo Bảo gẩy nắp bút, cặm cụi viết một hàng chữ trên đầu cuốn sách bài tập : “Đang suy nghĩ gì đấy ? Nhìn cậu tới nửa ngày, cũng chẳng thèm để ý người ta một cái !”

Bảo Bảo nằm dài trên bàn học, tay vẫn không ngừng lướt trên màn hình chiếc di động màu hồng, đó là quà sinh nhật 16 tuổi của cô, điện thoại được trang trí đầy những viên đá hoa, còn xen kẽ cả rất nhiều trái tim.

Điện thoại di động chợt lóe lên, Giang Sơ liếc mắt sang, vừa lúc thấy hiện lên dòng tin : một đoàn siêu xe ở phía châu Âu đang điên cuồng tăng tốc, cảnh sát vẫn đang tiếp tục truy đuổi, kết luận ban đầu chủ sở hữu những chiếc xe kia là người Trung quốc.

Dẫn đầu là một chiếc xe đua màu trắng hung hăng, tấm ảnh chụp được từ vệ tinh cho thấy, đầu xe dường như có một biểu tượng, là một dạng ký hiệu riêng rất đặc biệt, cái tên Bùi Dịch lập tức muốn bật ra nơi cửa miệng, cuối cùng cô lại im lặng không lên tiếng.

Lưu Bảo Bảo lắc lắc cái điện thoại, nhìn qua Giang Sơ rồi lại cẩn thận lén lút nhìn vị giáo sư Anh ngữ trên bục giảng, lại gần Giang Sơ thì thầm :

“Sơ Sơ, nhìn thấy không, cái tin đầu tiên ấy ?” – Hỏi xong câu này, trong lòng không kìm nổi tò mò, Bảo Bảo hỏi nhỏ : “Tin trên mạng nói những người điều khiển đoàn xe kia là những người trong nước a ~ Lại còn là những kẻ có tiền…”

Giang Sơ không lên tiếng, Lưu Bảo Bảo lại huých cô một cái :

“Haiz, cậu nói chuyện một chút đi, đoán xem những người này là ai ?” – Bảo Bảo chỉ cây bút đến chiếc xe đua màu trắng : “Đêm qua mình đã xem rồi, xe như thế này thật sự rất rất hiếm.” Bảo Bảo thả bút máy xuống, quơ quơ hai bàn tay : “Năm nghìn vạn.”

Giang Sơ vẫn bần thần suy nghĩ, không để ý.

Đây là loại xe đua được thiết kế riêng, cả thế giới độc nhất vô nhị, ngoại hình xuất sắc như vậy, dĩ nhiên giá cả cũng rất đắt.

“Mình tự nhiên nhớ đến bữa tiệc của nhà họ Vương năm ngoái.” Lưu Bảo Bảo nháy mắt, ý nhắc đến vụ bê bối chấn động toàn làng giải trí Trung Quốc. “Cậu nói xem, những chiếc xe thế kia, bên trong không chừng lại có cô người mẫu xinh đẹp nào đó của làng giải trí, trước là thú chơi xe đua, sau lại là chơi gái.”

“Đừng nói nữa.” Giang Sơ quay sang nhắc nhở, hai người bàn tán xì xào đã khiến vị Giáo sư Anh ngữ kia chú ý, Bảo Bảo còn muốn nói chuyện, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt giáo sư chiếu tới, bĩu môi lè lưỡi, vội nhét điện thoại di động vào trong bàn học, không dám lên tiếng nữa.

Trên lớp không nói đến chuyện này, không có nghĩa là Bảo Bảo đã quên mất câu chuyện kia.

Chuông tan học vừa vang lên, Bảo Bảo lại lôi điện thoại ra, hào hứng kéo Giang Sơ lại :

“Có thể mua nổi một chiếc xe đua giá trị như vậy, cũng là một ngôi sao địa vị tầm cỡ a ~ Ở bữa tiệc của nhà họ Vương năm ngoái, trên du thuyền tập trung toàn những ngôi sao giàu có.”

Giang Sơ chớp mắt : “Cha của cậu có tiếc vì đã mua điện thoại cho cậu không ?”

Lưu Bảo Bảo không ngẩng đầu, lau lau màn hình điện thoại : “Đồ ngốc này, cha tớ không biết.”

Hình ảnh trên điện thoại cùng với tin tức đêm qua Giang Sơ xem đúng là không khác nhau, tiếp sau đó là giới thiệu thêm nhiều kiểu xe đua khác, Bảo Bảo vô cùng thích thú, cô ngồi yên một hồi :

“Chỗ đó gần Bordeaux.”

“Cái gì ? Cái gì Bo… ?” – Lưu Bảo Bảo lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn giãn mở cực độ, nhìn Giang sơ chằm chặp. “Đó là đâu ?”

“Bordeaux, là Bordeaux.” Giang Sơ bật cười trước vẻ mặt choáng váng của cô bạn. “Nơi đó sản xuất rất nhiều rượu vang.”

Lưu Bảo Bảo lúc này mới chợt hiểu ra mọi chuyện, vỗ lên mặt bàn : “Thì ra là nơi đó.”

Giang Sơ vốn là cô gái vui vẻ, chỉ là nhắc tới mấy chữ rượu vang, trong lòng cô lại chỉ muốn thở dài.

Bên cạnh, Lưu Bảo Bảo vẫn thao thao bất tuyệt, trong lòng cô lại nhớ tới Bùi Dịch.

Bùi Dịch là chắt trai của Phùng Chung Lương trước đây, cũng là nối dõi của Bùi gia. Lúc trước cô theo Phùng Chung Lương từ Hong Kong về lại Trung Quốc, cũng đã từng ghé qua thăm hỏi Bùi gia, từ đó quen biết.

Phùng Nam so với Bùi Dịch lớn hơn 5 tuổi, Bùi Dịch và cô có mối quan hệ thân thiết từ bé, cô chăm sóc Bùi Dịch như em trai của mình.

Chắc là do khoảng một tháng trước, cô và Bùi Dịch xảy ra mâu thuẫn, hắn liền đem cơn tức giận kia cùng đám bạn đi sang Pháp.

Hắn có một dinh thự tại Pháp, là nhà họ Bùi bỏ tiền ra mua từ hai năm trước. Hai người đã hẹn nhau cùng đi Pháp vào đầu mùa thu sau vụ thu hoạch nho. Đáng tiếc, không kịp đợi hắn trở về, cô đã biến thành Giang Sơ rồi.

Nghĩ tới đây, tâm tình Giang Sơ có chút suy sụp, nụ cười nhạt đi đôi chút.

Chuyện cãi vã giữa cô và Bùi Dịch chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, hắn là đại thiếu gia của nhà họ Bùi, từ nhỏ đã được cưng chiều đến chẳng biết đạo lý, tính tình kiêu ngạo phách lối, nhưng trong số vô vàn các cô gái, chỉ gần gũi duy nhất với mình cô. Hắn lại là con trai cả của Bùi gia, họ nói hắn có một người chị gái đã mất tích.

Cái ngày hai người cãi nhau, cô cùng với người thừa kế của tập đoàn Giang Hoa dùng cơm, trở về nhà liền cãi cọ với Bùi Dịch. Hắn tính cách mặc dù kiêu căng, nhưng ở trước mặt Giang Sơ luôn nhường nhịn vài phần, nào ngờ ngày đó ầm ĩ một trận xong hắn liền bỏ đi, sự tình này lần đầu tiên xảy ra kể từ khi hai người quen biết nhau.

“Cậu nghĩ gì thế ?”

Lưu Bảo Bảo nhịn không được, lại huých Giang Sơ một cái. “Cầm sách Anh Ngữ tới nửa ngày.”

Bảo Bảo nói đến khát khô cổ họng, cũng không thấy Giang Sơ đáp lại, nhìn lên lại thấy cô vốn không hề để ý đến màn hình điện thoại của mình.

“Cậu có nghe mình nói không ?”

Giang Sơ lắc đầu : “Đừng quan tâm mấy chuyện này nữa, còn vài phút nữa lại vào tiết học khác, tiếp theo là môn Toán đó, đừng để bị thầy phát hiện dùng di động.”

Lưu Bảo Bảo nghe xong mấy lời này, lè lưỡi, liền khóa điện thoại bình thản thả vào túi quần, quơ tay mò mẫm sách vở trong gầm bàn, sờ soạng nửa ngày, vẫn không nhịn được, ngẩng đầu lên :

“Cậu nói xem, những người đó là ai ?”

Giang Sơ lúc này nào có tâm tình nói mấy chuyện đó, cô vẫn còn buồn bực chuyện của mình.

Gạt những chuyện liên quan đến Bùi Dịch qua một bên, sau khi trở thành Giang Sơ, ở cái tuổi trẻ này, ngoài dung mạo xinh đẹp, cô thật sự không có một chút lợi thế.

Ngày hôm ấy cô tỉnh lại, một bên má sưng đỏ, Đỗ Hồng Hồng mồm miệng lia lịa theo sau, nó đã biết đêm trước đó cô cùng Đỗ Thư tranh cãi đôi câu, nên bị cha dượng cho một bạt tai.

Ngay từ đầu, Giang Sơ chỉ là con ghẻ trong nhà họ Đỗ, từ trên xuống dưới nhà này đều không thích cô, đến nay cái cục diện rối rắm này cô cũng đã sớm thích nghi rồi.

Sáng nay cha dượng nói chuyện với mẹ, cô đều nghe được hết, chẳng mấy nữa là thi đại học, chỉ sợ Đỗ Xương lại không cho cô tiền để nộp phí thi đại học, dù muốn hay không, cô vẫn phải tự mình tìm cách.

Giang Sơ xoay người lôi sách Toán ra mở trên bàn, cũng sắp cuối kì, ấy vậy mà sách Toán của Giang Sơ vẫn còn như mới, dở qua dở lại vẫn không thấy dấu mực viết.

Lưu Bảo Bảo vẫn còn đang cười :

“Cậu đúng là nước tới chân mới nhảy.” Cô chu mỏ. “Thật là chán a ~, tối thứ bảy này phim “Hành động cứu viện“ quay ở thôn Thẩm Dương, mình thật sự muốn đi.”

“Muốn đi thì đi.”

Giang Sơ đáp ngắn gọn, Lưu Bảo Bảo liền nhào tới ôm chặt tay cô, thân thể dán chặt vào người cô, cọ qua cọ lại.

“Mình vô dụng a ~ ”.

Cô dùng tay kia đẩy khuôn mặt Bảo Bảo ra, vẻ mặt Bảo Bảo vô cùng cầu khẩn :

“Gần đến ngày thi, cha mình quản thúc mình như quản một con lừa vậy, ngày nào cũng bắt mình ôn tập, mau cứu mình đi ~”

“Cậu nên tìm mẹ của cậu thì hơn.” Giang Sơ bật cười trước bộ dạng đáng thương của cô bạn, Lưu Bảo Bảo lập tức ngồi thẳng dậy, ôm lấy tay cô đung đưa:

“Cậu tới nhà tìm mình, nói bọn mình hẹn nhau đi thư viện học bài, cha mình chắc chắn sẽ cho phép, sau đó đi thôn Thẩm Dương cùng với mình.”

Bạn đang đọc Những tin tức giải trí hàng đầu của None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mont
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.