Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NOCTURNE

2097 chữ

NOCTURNE

ÁC MỘNG VĨNH CỬU

Hắc ám đang tới gần...

~ Nocturne

Bước ra từ những cơn ác mộng ám ảnh tâm trí mọi sinh vật có tri giác, Nocturne là thứ lực lượng nguyên thủy của khủng bố thuần túy, là hiện thân của hỗn mang, là một bóng ma vô diện với đôi mắt sắc lạnh và những lưỡi dao quái đản. Sau khi thoát khỏi linh hồn giới, giờ Nocturne tiếp tục gieo rắc kinh hoàng trên thế giới tỉnh thức, sống nhờ nỗi sợ chỉ xuất hiện trong hắc ám thực sự.

Dù mọi loại ma thuật đều nguy hiểm và khó lường, nhưng vẫn có một số địa hạt mà ngay cả những pháp sư cao tay ấn nhất cũng phải tránh xa, với lý do chính đáng. Trong nhiều thế kỷ, “ma thuật bóng tối” đã bị cấm trên khắp Runeterra vì e sợ sẽ đánh thức những nỗi kinh hoàng mà thứ sức mạnh này từng gọi dậy.

Nỗi kinh hoàng ghê gớm nhất có tên riêng, và tên nó là Nocturne.

Khi Chiến Tranh Cổ Ngữ dần đến hồi chung cuộc, các bè phái chiến-pháp-sư tìm kiếm mọi cách để giành ưu thế trước đối thủ. Không biết ai là những người đầu tiên rời khỏi thể xác và bước vào linh hồn giới, nhưng có một điều chắc chắn: các cuộc đụng độ không chỉ diễn ra trên chiến trường, mà cả trong vùng đất tạo nên từ tiềm thức và cảm xúc. Thoát ly ràng buộc của những quy luật vật lý, các chiến-pháp-sư sử dụng nhiều cách thức vượt trên hiểu biết thông thường, triệu hồi lũ sát thủ siêu nhiên để phục vụ mình. Pháp sư bóng tối làm việc này giỏi nhất—và cứ thế đến một lúc nào đó họ thống trị linh hồn giới, kéo nó vào suy tàn.

Khắp mọi nơi, tâm trí phàm nhân bị hắc ám chạm tới. Nó hút đi ý chí và tiêm nhiễm cơn ác mộng khôn cùng vào đầu họ, đẩy họ đến chỗ phạm những tội ác kinh khủng với chính đồng loại.

Không ai dám chắc liệu có phải những thống khổ ấy đã tạo nên Nocturne, hay chúng đã biến đổi một tay sát thủ thấp kém sang thứ gì đó mạnh mẽ và chết chóc hơn, nhưng hình dáng hư ảo và nỗi sợ vô biên là điều tất cả biết đến ở sinh vật bóng tối này. Nocturne chẳng hề có chút khái niệm về tử tế, danh dự, hay cao quý—nó là sự khủng bố đã hóa thành thực chất, không có ràng buộc nào để kiểm soát bản thân.

Nơi linh hồn giới, Nocturne rình rập những tên pháp sư dại dột đem lại nguồn sinh mệnh cho nó. Đau đớn giày vò nó, khiến nó trở nên tàn bạo, nhưng chẳng bao lâu, nỗi sợ của phàm nhân trở thành chất gây nghiện mạnh nhất với nó. Thời gian có ý nghĩa gì ở chốn này, nhưng Nocturne vẫn cố kéo dài mỗi cuộc truy lùng hết mức có thể, thỏa thuê trước cơn tuyệt vọng của con mồi trước khi cắt đứt sợi chỉ sống mong manh của chúng trong thoáng chốc. Rất nhanh chóng, không còn ai dám bước vào lãnh địa của Nocturne nữa.

Liệu kết quả của Chiến Tranh Cổ Ngữ có khác đi nếu không có con quỷ kia đứng phía sau? Khó nói lắm, nhưng cuối cùng, những thông tin ít ỏi còn sót lại về ma thuật bóng tối đều bị bưng bít, và ở nhiều nơi, ai dám luyện thứ này sẽ bị xử tử ngay lập tức.

Mắc kẹt trong linh hồn giới không bóng người, Nocturne bắt đầu chết đói. Thứ duy nhất bù đắp được cho những bữa tiệc sợ hãi ngon lành trước đây là khi tâm trí phàm nhân vô tình lạc đến đây trong giấc ngủ. Lần theo dòng chảy ma thuật đến lằn ranh giữa hai thế giới—nơi những giấc mơ êm đềm nhất cũng dễ dàng biến thành ác mộng—Nocturne đã tìm ra cách để bản thân hiện diện trên thế giới tỉnh thức.

Giờ, bóng ma với đôi mắt cháy rực ánh sáng lạnh lẽo Nocturne đã là hình ảnh của nỗi sợ nguyên thủy nhất trong lòng nhiều người Runeterra. Từ những thành phố sầm uất đến những bình nguyên hoang vu, từ những vị vua quyền lực đến những thường dân thấp hèn, bất kỳ điểm yếu nào trong linh hồn đều là lời mời gọi con quỷ tới bóp méo nó thành khủng bố và hắc ám vĩnh hằng.

CÁNH CỬA BÓNG TỐI

TÁC GIẢ: IAN ST MARTIN

“Kể cho con một câu chuyện nữa đi.”

“Nào, nào, Abel,” Celwyn đặt cuốn truyện lên bàn và sửa lại chăn cho cậu con trai. “Đã hai câu chuyện rồi. Giờ đến lúc đi ngủ nhé.”

“Nhưng,” cậu bé kéo chăn lên tận mắt và thì thầm, “nếu lũ quái vật bắt được con thì sao?”

Celwyn mỉm cười. Ông tự trách bản thân đã kể cho con trai những câu chuyện đó, một tập truyện xưa ở Valoran đầy những anh hùng dũng cảm chiến thắng trước đám phù thủy tà ác và quái vật hung bạo. Cha của Celwyn đã đọc cho ông quyển sách này khi ông còn nhỏ—dù chắc không nhỏ bằng Abel bây giờ.

Celwyn vừa đọc Cánh Cửa Bóng Tối, câu chuyện hồi nhỏ ông thích nhất, trong đó một cậu tùy tùng trẻ tuổi đánh bại một vị vua xấu xa định phủ bóng tối lên cả thế giới. Nó dọa ông sợ phát khóc, Celwyn trìu mến nhớ lại. Có lẽ ông nên đợi thêm ít lâu nữa rồi mới đọc cho con trai mình nghe.

“Chỉ là một câu chuyện thôi mà,” Celwyn ngồi bên mép giường của Abel. “Kể cả khi con gặp ác mộng, lũ quái vật trong chuyện cũng không thể làm hại con, được chứ? Đều là tưởng tượng cả. Chúng không có thật đâu.”

Ông cúi xuống hôn trán Abel, nhưng cậu bé né khỏi ông.

“Hả?” Celwyn bật cười. “Lớn rồi nên không cần hôn hả?”

Tiếng cười của ông tắt lịm khi Abel tiếp tục chìm sâu vào trong giường.

Cơn lạnh chạy dọc sống lưng Celwyn khi thấy con trai mình cứ chìm mãi, chìm mãi, như thể có một cái hố đột ngột mở ra dưới tấm đệm. Abel khóc thét lên trong lúc chiếc chăn quấn chặt lấy người cậu bé. Nó bắt đầu sáng lên, nhớp nháp và ẩm ướt như một cái lưỡi đỏ to tướng.

Celwyn giật mình thoát khỏi cơn choáng váng khiến ông chôn chân tại chỗ. Ông túm lấy Abel, chật vật tìm cách kéo cậu bé ra.

Nhưng cái lưỡi siết chặt thêm, và trượt dần xuống.

Thành giường gãy rắc một tiếng. Những thanh gỗ lởm chởm nhô lên, sắc bén và vàng xỉn như răng nanh. Khung giường biến đổi thành một bộ hàm khổng lồ gớm ghiếc đang muốn nuốt chửng con trai Celwyn.

“Abel!” ông gào lên, người ông lảo đảo và bắt đầu nôn ọe. Từng cuộn sương đen tuồn ra từ mũi và miệng ông, xoáy tròn quanh giường như cơn bão đang tích tụ.

Cái hàm há rộng, phun ra một tiếng thét chói tai đủ làm máu người ta đông lại. Không phải tiếng gầm của một kẻ săn mồi cỡ lớn, cũng không phải tiếng tru của một con thú gọi bầy đi săn. Celwyn nghe nó như tiếng khóc chào đời… nhưng là trong đau đớn.

“Bố ơi!” Abel thét lên trước khi biến mất.

Cái hàm khép lại.

Celwyn ngồi bật dậy, há miệng hớp từng ngụm không khí vào đầy buồng phổi, hai bàn tay vuốt dọc khuôn mặt đẫm mồ hôi lạnh. Ông dáo dác nhìn căn phòng tối om. Ở Piltover giờ đang là nửa đêm, người ta chỉ thấp thoáng thấy mấy ngọn đèn đường bên ngoài rèm cửa.

Một lát sau, khi trái tim thôi đánh trống trong lồng ngực, ông bình tĩnh trở lại. Ông không nhớ nổi lần cuối cùng mình gặp ác mộng là khi nào, chưa kể một cơn ác mộng sinh động và thật đến mức này.

Sực nhớ đến con trai, ông định ra khỏi giường đi xem Abel thế nào. Xem liệu có phải cậu bé—

“Bố ạ?”

Celwyn giật mình trước giọng nói đó. Đôi mắt ông quen dần với bóng tối, đủ để thấy hình dáng nhỏ nhắn của cậu con trai đứng ở cuối giường.

“Abel?” Celwyn nhấp nháy mắt. “Abel, con đang—”

“Tại sao?” cậu bé hỏi.

Celwyn cau mày. “Con đang làm gì thế? Con ổn chứ?”

“Sao bố lại mơ giấc mơ đó?”

“Cái gì?” Celwyn tỉnh hẳn.

“Sao bố lại làm thế?” Abel lặp lại, giọng có chút van vỉ. Celwyn chỉ thấy lờ mờ những đường nét trên mặt con trai khi rèm vén lên… nhưng ông không nhớ mình có vén rèm. “Bố không biết đó là thứ nuôi sống hắn sao?”

Celwyn chợt thấy người lạnh toát. Ông nhìn ra phía sau Abel và thấy cái bóng cao lớn hắt lên tường.

Cái bóng không phải của con trai ông.

Abel rùng mình, người cậu bé hòa lẫn với cái bóng trên tường. Trong thoáng chốc, cậu bé biến mất trong hắc ám đang bành trướng. Celwyn vươn tay tới chỗ con trai, và phát hiện một sợi tua sương đen mỏng manh thòi ra từ miệng Abel, giống hệt điều ông đã mơ thấy.

Trong tiếng rít ùng ục, cái bóng bắt đầu tách khỏi tường. Nỗi sợ bóp nghẹt Celwyn khi ông nhìn thấy sinh vật xuất hiện trước mặt. Trông nó giống một cái bóng người biết cử động, từ phần ngực trở xuống nhỏ dần như lưỡi kiếm. Con quái vật nhòe nhoẹt như thể Celwyn nhìn nó qua làn nước đen, với cặp mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào ông, sâu tới tận linh hồn.

Sợ hãi tràn ngập cơ thể Celwyn, bản năng trong từng thớ thịt thúc giục ông chạy trốn. Nhưng dù cố đến đâu, dù tứ chi khẩn thiết van cầu đến đâu, tâm trí ông vẫn phản bội ông. Ông tê liệt, không làm được gì hơn ngoài chứng kiến thứ vốn dĩ chỉ có trong những câu chuyện cha kể con nghe.

Một con quái vật. Một con quái vật thật sự.

Nó há miệng, để lộ những chiếc răng dài sắc nhọn. Rồi nó nói với ông, dùng những suy nghĩ hoảng loạn của Celwyn để nói bằng giọng của chính ông.

“Ngươi là ai?” nó rền rĩ.“Ngươi đến từ đâu?”

Nó lướt đến gần hơn, lơ lửng trên đầu ông. Những giọt đen ngòm rỉ ra từ người nó, tan đi vào hư vô như mực rơi trên đại dương. Con quái vật duỗi dài đôi tay với đoạn cuối xoắn xuýt và mỏng dẹt thành những lưỡi dao quái đản.

Mặt Celwyn trắng bệch, nhìn chằm chằm vào cơn ác mộng đang cúi mình xuống, cho đến mắt nó ngang tầm mắt ông.

Nó thì thầm chỉ một từ trước khi cắm ngập lưỡi dao vào tim ông. Đáp án cho câu hỏi của ông, khẽ khàng thoát ra bằng giọng của một kẻ chết đuối đang chìm sâu vào vực thẳm tăm tối.

“Ngươi.”

Bình minh lên mang theo tiếng ồn ào náo nhiệt của một thành phố thương nghiệp sầm uất. Mặt trời tưới tắm khắp nơi, chiếu sáng mọi khung cửa sổ, kể cả cái trong phòng ngủ của Celwyn.

Bên kia cửa có tiếng nói vang lên, kèm theo tiếng gõ nhẹ từ bàn tay nhỏ bé. “Bố ơi?” Nắm đấm cửa khẽ xoay, Abel hé cửa nhìn vào. “Sáng rồi này!”

Cậu bé bước vào phòng cha, mở rộng cánh cửa xua tan bóng tối. Nó lui bước trước nắng sớm, nhưng dường như chậm hơn và miễn cưỡng hơn mọi khi.

“Bố ơi? Bố đâu rồi?” Abel gọi, nỗi sợ lẫn trong giọng nói khi cậu bé ngó quanh phòng.

Không có dấu hiệu nào của cha cậu bé hay ai khác. Tuy nhiên, cậu không thể rũ bỏ ý nghĩ rằng có gì đó ẩn trong góc tối nhất căn phòng đang theo dõi cậu.

Abel ho một tiếng trước khi đi ra sảnh và đóng cửa lại, không nhận ra một điểm sương khói mỏng manh bám phía sau.

Bạn đang đọc Những Mẫu Truyện Huyền Thoại của Riots Game
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DươnggiaĐạithiếu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.