Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 8117 chữ

Sự nhắc nhở của Berter rằng nàng gần như đã hứa hôn rõ ràng tác động làm cho Elizabeth tỉnh táo lại và tâm trạng này đã ở lại với nàng khi nàng bước xuống cầu thang đi vào phong khiêu vũ. Viễn cảnh phải đối mặt với Ian Thornton không lâu sau lại làm cho nàng rung động mạnh mẽ. Và nàng cố gắng không cảm thấy hối tiếc về lời từ chối không mời nàng nhảy của chàng cũng như thậm chí không muốn nghĩ đến chàng. Với vẻ duyên dáng tự nhiên nàng bắt đầu nhìn xuống khắp phòng khiêu vũ nơi các đôi đang nhảy nhưng có vẻ như hầu hết mọi người đang tụ tập lại thành từng nhóm, nói và cười.

Bước thêm vài bước về phía dưới nàng dừng lại giây lát lướt qua những người khách, tự hỏi các bạn nàng đang tụ tập ở đâu. Nàng nhìn thấy họ đang ở cách đó chỉ một vài mét và khi Penlelope vẫy tay gọi nàng lại Elizabeth gật đầu và cười.

Nụ cười vẫn ở trên môi nàng, nàng bắt đầu quay đi, rồi đông cứng lại khi nàng nhìn thấy chàng. Đứng với một nhóm đàn ông ở gần cầu thang, Ian Thornton đang nhìn nàng chằm chằm, ly rượu của chàng được giữ gần môi chàng. Cái nhìn táo bạo của chàng quét từ mái tóc vàng lấp lánh của nàng xuống ngực rồi hông nàng, thấp xuống đôi giầy bằng xatanh màu xanh của nàng, rồi đột ngột ngược lên mặt nàng và có một nụ cười thán phục thực sự lấp lánh trong mắt chàng. Có vẻ như để xác nhận điều đó, chàng nhướng đôi lông mày lên và nâng ly rượu của chàng lên có vẻ như chúc mừng trước khi uống cạn.

Không biết làm cách nào mà Elizabeth có thể chế ngự được cảm xúc và giữ biểu hiện bình thản khi nàng tiếp tục duyên dáng bước xuống cầu thang, nhưng cảm xúc mạnh mẽ luôn thay đổi của nàng lại tăng gấp đôi và tâm trí của nàng thì hoàn toàn bối rối. Có một số người đàn ông nhìn nàng hoặc là cư xử với nàng như cái cách mà Ian Thornton vừa làm. Nàng thấy vừa phẫn nộ vừa thích thú.

Huân tước Howard, người anh họ của Tử tước Mondevale, đang đợi ở chân cầu thang. Người đàn lịch sự với cách cư xử rất dễ chịu này không bao giờ là một trong số những người theo đuổi nàng, nhưng anh ta gần như là bạn nàng vậy và anh ta luôn rất ủng hộ Tử tước Mondevale tiến xa hơn nữa với nàng. Bên cạnh anh ta là Ngài Everly, một trong số những người theo đuổi Elizabeth kiên trì nhất, là một người trẻ đẹp trai, nhưng hơi bừa bãi, anh ta được thừa hưởng tước hiệu và đất đai khi còn trẻ. Không giống như Elizabeth, anh ta thừa hưởng sản nghịêp phong phú. “Tôi nói đúng mà” Everly lách tới, giơ tay ra cho Elizabeth khoác “Chúng tôi nghe nói là cô ở đây. Trông cô thật tuyệt vời tối nay.”

“Quyến rũ” Howard đối lại. Với một nụ cười đầy ý nghĩa “Everly, có một người luôn yêu cầu được hộ tống một quý cô tiến lên phía trước - nhưng anh ta không bao giờ thọc cánh tay của anh ta vào con đường của cô ấy”. Quay lại phía Elizabeth, anh ta cúi đầu chào và nói “Cho phép tôi” và đưa cánh tay mình ra.

Elizabeth nén cười, và bây giờ khi nàng đã hứa hôn nàng cho phép bản thân phá vỡ một số luật lệ nhỏ “Sẵn sàng, thưa ngài” nàng nhắc lại và rồi nàng khoác tay cả hai người. “Tôi hy vọng các ông đánh giá đúng công lao của tôi trong việc tôi có ý định ngăn cản hai ông lao vào cuộc ẩu đả. Tôi giống như một quý bà cao tuổi, quá yếu để có thể đi mà không có ai đó ở hai bên giữ cho tôi đứng thẳng”.

Hai người đàn ông cười vang và Elizabeth cũng vậy - và đó là cảnh mà Ian Thornton chứng kiến khi bộ đi qua chỗ chàng đứng. Elizabeth cố gắng kiềm chế bản thân mình đừng liếc nhìn chàng cho đến khi họ gần như vượt qua chàng, nhưng rồi một ai đó gọi Huân tước Howard, và anh ta dừng lại trong giây lát để trả lời. Đầu hàng cám dỗ, Elizabeth lén lút liếc nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang đứng giữa nhóm.

Đầu chàng cúi xuống và chàng xem ra đang chăm chú lắng nghe bài tường thuật của người phụ nữ duy nhất trong nhóm. Nếu chàng có nhận thấy Elizabeth đứng gần đó, chàng cũng không biểu hiện một dấu hiệu nào dù là nhỏ.

“Tôi phải nói rằng” Ngài Loward nói với nàng giây lát sau đó khi anh ta tiếp tục hộ tống nàng “Tôi hơi ngạc nhiên vì nghe nói là cô ở đây.”

“Tại sao vậy?” Elizabeth hỏi, cứng rắn thề là sẽ không nghĩ đến Ian Thornton nữa. Nàng đã trở nên bị ám ảnh bởi một người đàn ông xa hoàn toàn xa lạ, hơn nữa nàng gần như đã là một người phụ nữ đã đính hôn.

“Bởi vì Charise Dumont toàn chơi với giới ăn chơi” anh ta giải thích.

Ngước nhìn lên, Elizabeth chuyển toàn bộ sự chú ý vào người đàn ông tóc vàng hấp dẫn đó “Nhưng mà cô Throckmorton-jones- người bầu bạn của tôi- không bao giờ có một sự phản đối dù là nhỏ nào đối với các cuộc viếng thăm của tôi tới bất kỳ thành viên trong gia đình khi ở London. Mẹ của Charise là bạn của mẹ tôi.”

Nụ cười của Huân tước Howard vừa có vẻ chắc chắn vừa có vẻ lo lắng “ở London” anh ta nhấn mạnh “Charise là một bà chủ nhà kiểu mẫu. ở nông thôn, ở một chừng mực nào đó, buổi dạ hội mà cô ta hướng tới, như chúng ta thấy, có phần thiếu khuôn mẫu và giới hạn.” Anh ta dừng lại để lấy hai ly sâmpanh, đưa cho Elizabeth một ly trước khi tiếp tục: “Tôi không bao giờ có ý nói bóng gió là danh tiếng của cô có thể bị phá huỷ vì ở đây. Sau tất cả, Everly và tôi cũng ở đây, cho thấy rằng ít nhất một vài người trong số chúng ta ở giữa cái nhìn đầu tiên của xã hội.”

“Khác những người khách khác của cô ấy” Huân tước Everly thêm vào một cách khinh khỉnh, lắc nhẹ đầu về phía Ian Thornton, “Có người không bao giờ được nhận vào những phòng khách đáng kính trọng ở tất cả mọi nơi ở London.”

Còn ai vào đây nữa

Nàng nhấm nháp một ngụm sâmpanh, dùng nó để giải thích cho việc tìm hiểu về người đàn ông cao lớn, rám nắng, người đã xuất hiện quá nhiều trong suy nghĩ của nàng từ cái khoảng khắc mà nàng nói chuyện với chàng lần đầu tiên. Với Elizabeth chàng hoàn toàn trông giống một quý ông thanh lịch và tự chủ: áo jacket màu rượu vang đỏ thẫm và cái quần của chàng làm tôn lên đôi vai rộng của chàng và nhấn mạnh chiều cao của chàng, đôi chân khoe những bắp thịt rắn chắc một cách hoàn hảo chứng tỏ được may bởi một thợ may tốt nhất London, cavát màu trắng tuyết của chàng được thắt một cách hoàn hảo và mái tóc đen của chàng được chải chuốt cẩn thận và rất đẹp. Thậm chí trong tư thế nghỉ ngơi, thân hình cao lớn của chàng cũng nổi lên những cơ bắp lực lưỡng của người ném đĩa, trong khi nét mặt rắm nắng của chàng nổi lên vẻ kiêu ngạo lanh lùng của tầng lớp quý tộc. “Anh ta tệ như thế nào?” nàng hỏi, liếc nhìn vê phía nét mặt nghiêng nghiêng như điêu khắc của chàng.

Nàng dừng những ấn tượng riêng của nàng về sự thanh lịch của chàng, vì trong giây lát sau đó câu trả lời làm tổn thương của Huân tước Everly đã để lại dấu ấn trong tâm trí nàng: “Anh ta rất tệ, là một con bạc điển hình, một tên cướp, một kẻ đê tiện và rất tệ.

“Tôi không thể tin tất cả điều đó” Elizabeth nói, quá choáng váng và thất vọng để có thể giữ im lặng.

Huân tước Howard ném cái nhìn đàn áp về phía Everly, rồi mỉm cười làm an lòng Elizabeth đang bị tác động, không hiểu nguyên nhân việc mất tinh thần của nàng.”Đừng chú ý đến ngài Everly, thưa quý cô. anh ta chỉ thấy khó chịu bởi vì Thornton làm mất của anh ta 10000 bảng hai tuần trước trong một cuộc đánh bạc. Ngừng, Thorn” Anh ta thêm vào khi thấy bá tước giận dữ bắt đầu phản đối “Anh sẽ làm cho quý cô Elizabeth sợ phải ngủ trên giường của cô ấy tối nay đấy.”

Tâm trí của nàng vẫn đặt vào Ian Thornton, Elizabeth chỉ nghe được một nửa những điều mà các bạn gái của nàng nói khi hai người hộ tống của nàng mang nàng đến chỗ họ. “Tôi không hiểu những người đàn ông thấy gì ở cô ta,” Georgina đang nói. “Cô ta không xinh đẹp hơn bất kỳ ai trong chúng ta.”

“Bạn đã bao giờ chú ý,” Penelope thêm vào một cách thản nhiên “Cả bọn đàn ông đều là những con cừa. Nơi nào mà có một người đi đến thì cả bọn đều theo sau.”

“Mình chỉ ước là cô ta sẽ chọn một người nào đó để đám cưới và biến đi để chúng ta yên” Georgina nói.

“Mình nghĩ cô ta đã bị anh ta thu hút rồi.”

“Cô ta đã lẵng phí thời gian của cô ta trong 15 phút.” Valerie cười khinh bỉ, giật cái váy màu hồng của mình một cách giận dữ. “Mình đã nói với các bạn từ sớm, Charise đã đảm bảo với mình là anh ta sẽ không hứng thú với những cô gái trẻ còn trinh mà. Mặc dù vậy” cô ta nói với tiếng thở dài bực tức “Sẽ rất thú vị nếu cô ta phát triển những âu yếm của cô ta đối với anh ta. Nhảy cùng nhau một hoặc hai lần, một vài cái nhìn khao khát và chúng ta sẽ được giải thoát khỏi cô ta hàon toàn sớm thôi khi các câu truyện ngồi lê đôi mách đến tai những người theo đuổi tha thiết của cô ta, thật tuyệt vời, Elizabeth!” cô ta kêu lên, cuối cùng cũng chú ý đến Elizabeth, người đang đứng ngay bên cạnh và ở đằng sau cô ta một chút. “Bọn mình nghĩ bạn đang nhảy với Huân tước Howard”

“Một ý kiến tuyệt vời” Huân tước Howard lên tiếng. “Tôi xin được thỉnh cầu là người nhảy tiếp theo, quý cô Cameron, nhưng nếu cô không phản đối thay vì vậy xin là người thứ nhất?”

“Trước khi anh chiếm cô ấy hoàn toàn,” Huân tước Everlychen vào với đôi mặt giận dữ giành cho Huân tước Howard, người mà anh ta lầm tưởng là tình địch của anh ta. Quay về phía Elizabeth, anh ta tiếp tục, “Có một cuộc đi chơi cả ngày vào làng ngày mai, khởi hành vào buổi sáng. Tôi có thể có được vinh hạnh là người hộ tống của cô khônh?”.

Khó chịu vì loại câu chuyện ngồi lê đôi mách xấu xa của các cô gái tự cho phép mình nói, Elizabeth chấp nhận với vẻ biết ơn lời đề nghị của Huân tước Everlyvà rồi đồng ý lời mời khiêu vũ của Huân tước Howard. Trên sàn nhảy anh ta cười với nàng và nói. “Tôi hiểu là chúng ta sẽ sớm trở thành anh em họ” nhìn phản ứng ngạc nhiên của nàng về việc anh ta biết sớm, anh ta liền giải thích “Mondevale đã kể cho tôi nghe rằng cô sẽ làm cho nó trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất - cho rằng anh trai của cô không quyết định về một tiêu chuẩn nào cụ thể.”

Từ khi Robert nói rõ rằng là anh ta muốn Tử tước Mondevale chờ đợi, Elizabeth nói điều duy nhất nàng có thể nói: “Quyết định là tuỳ thuộc vào anh tôi.”

Howard có vẻ hài lòng.

Một giờ sau Elizabeth nhận ra rằng Huân tước Howard gần như vẫn tiếp tục hiện diện bên cạnh nàng cho rằng bản thân anh ta rõ ràng có nhiệm vụ là người bảo vệ nàng tại cuộc tụ họp này, nơi mà anh ta cho rằng là không phù hợp với một cô gái trẻ và ngây thơ. Nàng cũng nhận ra, khi anh ta rời khỏi để lấy cho nàng một ly rượu, rằng số lượng đàn ông trong phòng cũng như nữ giới, đang dẫn ít đi khi khách biến mất vào phòng đánh bài ngay cạnh đó.

Thông thường thì phòng đánh bài là thế giới riêng của đàn ông trong vũ hội nơi các bà chủ nhà giành riêng cho cánh đàn ông (thường là đã kết hôn hoặc cũng là vài năm nữa sẽ kếy hôn) những người bị bắt phải tham dự vũ hội, nhưng cứng rắn từ chối dành toàn bộ thời gian buổi tối cam kết nghe những bài thuyết trình về xã hội phù phiếm. Ian Thornton, như nàng biết, đã vào đó rất sớm và ở lại trong đó và bây giờ thậm chí các bạn gái của nàng cũng nhìn với vẻ khát khao vào trong đó. “Có điều gì đặc biệt xảy ra trong phòng đáng bài vậy”.” Nàng hỏi Huân tước Howard khi anh ta quay trở lại với một ly rượu cho nàng và bắt đầu dẫn nàng về phía các bạn nàng.

Anh ta gật đầu với nụ cười mỉa mai “Thornton đang thua rất nhiều và đây là một đêm rất không bình thường đối với anh ta.”

Penelope và những người khác đang nghe lời bình luận của anh ta với vẻ say sưa, háo hức biểu lộ “Ngài Tilbury nói với chúng tôi là ông ấy nghĩ tất cả mọ thứ mà ông Thornton có đều đã đặt lên bàn, cả thẻ đánh và những ghi chú hứa hẹn trả.”

Dạ dày của Elizabeth quặn thắt “Anh ấy, anh ấy đã đặt cược tất cả ư?” nàng coi bản thân mình là người vệ “Tất cả vào cờ bạc ư? Tại sao lại anh ấy lại làm điều ngu ngốc đó?”

“Thật rùng mình. Tôi tưởng tượng. Những con bạc thường làm điều đó.” Elizabeth không thể tưởng tượng được tại sao bố nàng, anh trai nàng và một số người khác có vẻ rất thích mạo hiểm một số tiền lớn vào một việc chẳng có chút ý nghĩ nào cho trò chơi may rủi này, nhưng rồi nàng không có cơ hội để bình luận, bởi vì Penelope ra hiệu cho Georgina, Valerie và thậm chí cả Elizabeth và nói với một nụ cười quyến rũ, “ tất cả chúng ta có thể rất thích vào và xem, Huân tước Howard và bạn có thể đi cùng với chúng tôi, không có lý do gì mà chúng ta không làm điều đó. Sẽ rất thú vị và phần lớn mọi người ở đây đều đã sẵn sàng.”

Huân tước Howard không thể làm ngơ trước 3 khuôn mặt xinh đẹp đang nhìn anh ta với vẻ hy vọng, nhưng anh ta lưỡng lự, liếc với vẻ không chắc chắn về phía Elizabeth người mà anh ta có trách nhiệm bảo vệ.

“Không có gì là không chính đáng” Valerie thúc giục “ở đây còn có các qúy cô khác mà.”

“Rất tốt,” anh ta đồng ý. Khoác tay Elizabeth anh ta hộ tống cả đám con gái vào phòng đánh bạc.

Cố kìm nén cảm giác muốn khóc khi nàng nghĩ mình không muốn nhìn thấy Ian Thornton trở thành kẻ ăn mày, Elizabeth cố bắt mình phải giữ không biểu lộ cảm xúc khi nàng nhìn quanh nhóm người đang đánh bạc trên những cái bàn rộng, và những khán giả đang tụ tập lại từng nhóm để theo dõi với vẻ rất thú vị.

Huân tước Howard dẫn những qúy cô của anh ta tới chỗ mà một số người đàn ông vừa mới đi khỏi và Elizabeth thấy bản thân mình ở nơi cuối cùng mà nàng muốn đứng - đứng gần sát khuỷu tay của Ian với tầm nhìn hoàn hảo rõ ràng nơi có thể nhìn thấy sự đại bại về tài chính của chàng.

Bốn người đàn ông khác ngồi xung quanh một cái bàn bên cạnh chàng bao gồm Huân tước Everly, người với khuôn mặt còn trẻ đang đỏ bừng lên vì thắng lợi của mình. Bên cạnh là một người đàn ông trẻ nhất trong đám, Huân tước Everly là người duy nhất mà nét mặt và dáng điệu biểu lộ rõ ràng cảm xúc của mình. Trái ngược hoàn toàn với Huân tước Everly, Ian Thornton ngồi dựa vào ghế một cách lạnh nhạt, nét mặt của chàng bình thản. Đôi chân dài của chàng duỗi dài dưới bàn, áo jacket của chàng mở toang. Ba người đàn ông còn lại xem ra hoàn toàn tập trung vào những lá bài trên tay, biểu hiện của họ là không thể đọc được.

Công tước Hammund, người ngồi đối diện với chỗ Elizabeth đứng, phá vỡ yên lặng “Mình nghĩ cậu đang tháu cáy (mình chẳng biết nó là gì đâu vì mình không biết đáng bài), Thorn,” anh ta nói với một nụ cười ngắn, “Hơn nữa, cậu đang ở vận đen cả tối nay. Mình đã ăn của cậu 500 bảng, anh ta thêm vào, ném 5 tấm thẻ lên phía trước.

Có hai điều làm Elizabeth bất ngờ cùng một lúc là: rõ ràng là tên hiệu của Ian là Thorn, và đức ông, Công tước Hammund, công tước đứng đầu địa hạt, gọi tên riêng của chàng với vẻ thân thiết. Những người khác, ở một mức độ nào đó, vẫn tiếp tục đối xử với Ian với vẻ lạnh nhạt khi lấy 5 thẻ trong chồng của họ đẩy chúng về phía chồng mà họ đã chất ở giữa bàn.

Khi đến lượt Ian Elizabeth để ý với một nỗi sợ hãi trào lên là chàng không có một chồng như mọi người mà chỉ còn 5 thẻ trơ trọi màu trắng. Trái tim của nàng chùng xuống khi nàng quan sát chàng đẩy tất cả 5 thẻ còn lại lên chồng giữa bàn. Nàng không thể hiểu được vì sao một người có đầu óc lành mạnh lại có thể đặt cược tất cả mọi thứ anh ta có vào một cái không khác gì hơn là một trò chơi may rủi ngu ngốc.

Lần đánh cược cuối cùng và công tước Hammund đưa những lá bài của anh ta ra có một đôi át. Hai người khác hình như có ít hơn bởi vì họ xin rút lui “Tôi đánh bại ông” Huân tước Everlynói với công tước với vẻ đắc thắng vì anh ta đưa ra ba quân k, nhoài người về phía trước anh ta bắt đầu thu chồng thẻ về phía mình, nhưng Ian nói vẻ uể oải ngăn anh ta lại “Tôi tin là chúng là của tôi” chàng nói và chàng đưa bài của mình ra 3 con 9 và một đôi 4.

Không thể tưởng tượng được điều đó, Elizabeth bật ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm, Ian đột ngột nhìn chằm chằm vào mặt nàng, biểu lộ không phải chỉ nhận ra sự có mặt của nàng lần đầu, nhưng đôi mắt màu xanh lục lo lắng và nụ cười nhợt nhạt của nàng cũng không hề gì. Một nụ cười bâng quơ nở trên môi chàng trước khi chàng liếc nhìn những người khác và nói nhẹ nhàng. “Có lẽ sự hiện diện của các qúy cô cực kỳ đáng yêu này cuối cùng cũng đã thay đổi vận may của tôi.”

Chàng nói “Các quý cô” nhưng Elizabeth cảm thấy... nàng biết...lời nói của chàng ám chỉ nàng.

Không may, dự đoán của chàng về việc thay đổi vận may của chàng là sai. Trong nửa giờ sau đó Elizabeth vẫn đứng đó, theo dõi với một trái tim chùng xuống và một sự căng thẳng không thể chịu nổi khi chàng mất gần hết số tiền mà chàng thắng khi nàng lần đầu tiên đến đứng ở cạnh bàn. và trong suốt khoảng thời gian đó chàng vẫn tiếp tục dựa vào ghế, không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Elizabeth, dù như thế nào cũng không thể chịu đựng lâu hơn nữa việc nhìn chàng thua và nàng chờ cho đến khi một đợt kết thúc là nàng có thể rời đi mà không quấy rầy những người chơi. Khi công tước Hammund thông báo “Tôi nghĩ chúng ta cần một chút nghỉ ngơi”. Ông ta vẫy một gia nhân đứng gần đó, người mà đã đến lấy đi những ly rỗng từ tay các quý ông và rót đầy trở lại và Elizabeth quay nhanh về phía Huân tước Howard “Xin lỗi” nàng nói với giọng căng thẳng và nâng váy lên để rời khỏi. Ian không hề liếc nhìn nàng một lần nào từ khi chàng nói đùa về sự thay đổi vận may của mình và nàng cho rằng chàng đã quên mất sự hiện diện của mình, nhưng khi nàng nói chàng quay đầu và nhìn thẳng vào nàng “sợ phải ở lại đây đến cùng ư” chàng nói nhẹ nhàng và ba người đàn ông trên bàn, những người đã thắng gần hết tiền của chàng, cười vui vẻ nhưng không nhiệt tình.

Elizabeth lưỡng lự, nghĩ rằng mình phải điên lên mất vì nàng thực sự có cảm giác là chàng muốn nàng ở lại. Dù thế nào cũng chắc chắn đó chỉ là nàng tưởng tượng ra cảm giác của chàng, nàng dũng cảm cười với chàng “Tôi chỉ đi lấy một ly rượu thôi, thưa ngài” nàng nói quanh co, đi lấy một ly rượu và trở lại đứng cạnh Ian.

Bà chủ nhà của họ đi vào phòng đánh bài ngay sau đó và cúi xuống với cái nhìn khiển trách lên những người đang sử dụng bàn đánh bài. Rồi chị ta quay lại phía Ian, cười quyến rũ khác với những lời nói nghiêm khắc của chị ta. “Bây giờ, Thorn, thực sự thì cuộc chơi này đã quá lâu. Tại sao không kết thúc cuộc chơi và lại ra nhập cùng chúng tôi trong phong khiêu vũ.” Sau nỗ lực không thành, chị ta liếc nhìn chàng và những người đàn ông quanh bàn “Các quý ông” chị ta cảnh báo một cách vui vẻ “Tôi sẽ cắt nguồn cung cấp xìgà và rượu của các quý ông trong 20 phút nữa. Một số khán giả cũng bước ra ngoài cùng chị ta, cả những người cảm thấy có lỗi khi sao nhãng nhiệm vụ là những người khách lịch sự của mình và những người thấy buốn chán vì xem Ian thua tất cả.

“Tôi nghĩ tối nay thế là đủ rồi” Công tước Hammund thông báo.

“Tôi cũng vậy” Một số người khác cũng bắt chước.

“Thêm một số ván nữa đi” Huân tước Everlycố nài “Thornton vẫn còn cầm một số tiền của tôi và tôi nhắm là sẽ thắng lại được”

Những người đàn ông trong bàn trao đổi những cái liếc nhìn nhẫn nhục, rồi Công tước gật đầu đông ý “Được rồi, Everly, thêm một số ván nữa rồi chúng ta sẽ quay lại phòng khiêu vũ.”

“Không giới hạn đặt cọc cho đến ván cuối?” Huân tước Everlyhăm hở hỏi. Tất cả đều đông ý và Ian chia bài cho mỗi người.

Mở đầu bằng cách đặt cược 1000 bảng. Suốt 5 phút sau đó các thẻ cứ tới tấp tập trung vào giữa bàn làm số tiền lên tới 25000 bảng. Từng người từng người một từ bỏ cho đến khi chỉ còn lại Everly và Ian, và cũng chỉ còn một quân bài vẫn chưa chia sau khi đặt cược. Im lặng bao trùm cả căn phòng và Elizabeth lo lắng xoắn chặt tay khi Huân tước Everly lấy quân bài thứ tư của mình.

Anh ta nhìn nó, và rồi Elizabeth nhìn thấy tia đắc thắng loé lên trong mắt người đàn ông trẻ. Trái tim nàng đập thình thịch khi anh ta nói “Thornton, lá bài này sẽ lấy của anh 10000 bảng nếu anh muốn ở lại đủ lâu để có thể nhìn thấy nó.”

Elizabeth cảm thấy một thôi thúc mạnh mẽ từ Everly và tương tự ở Ian khi chàng tăng mức đánh cược lên 5000 bảng.

Nàng không thể tin được là Ian lại thiếu suy nghĩ như vậy thậm chí khi nàng có thể đọc được vẻ mặt không thể thất bại của Everly. Không thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa, nàng liếc nhìn những khán giả đang tụ tập quanh bàn theo dõi Everly đặt cược, rồi nàng nâng váy rời đi, di chuyển nhẹ nhàng của nàng có vẻ làm lôi kéo sự chú ý của Ian. Khi Elizabeth nhìn lại chàng với vẻ khổ sở, chàng nhẹ nhàng, hầu như không thể nhận ra quay những lá bài làm nàng có thể nhìn thấy chúng.

Chàng đang giữ bốn con mười. Cảm giác khuây khoả bay vút lên trong nàng, ngay lập tức kèm theo đó là cảm giác sợ hãi là khuôn mặt của nàng có thể để lộ ra cảm xúc của nàng. Quay lại nhanh chóng, nàng gần như va phải Huân tước Howard tội nghiệp khi nàng vội vã rời khỏi ngay lập tức khu vực bàn đánh bài. “Tôi cần một chút không khí” nàng nói với anh ta và anh ta đang mê mải chờ đợi Everly theo cược nên gật đầu đồng ý mà không phản đối. Elizabeth nhận ra rằng hành động cho nàng thấy quân bài của chàng làm cho nàng an tâm phần nào, Ian đã mạo hiểm khi nàng có thể nói hoặc làm điều gì đó ngu xuẩn khiến cho chàng bị lộ bài và nàng không thể nghĩ được tại sao chàng lại có thể làm điều đó vì nàng. Ngoại trừ việc, khi nàng đứng cạnh chàng, nàng biết rằng bằng cách nào đó chàng nhận biết được sự có mặt của nàng cũng như nàng nhận thấy sự hiện diện của chàng vậy và rằng chàng phần nào thích sự có mặt của nàng bên cạnh chàng.

Bây giờ khi nàng đã ra ngoài, Elizabeth không thể quyết định được làm cách nào có thể che dấu được sự rút lui vội vã của nàng và vẫn ở lại trong phòng đánh bài, vì vậy nàng đi lang thang về phía các bức vẽ miêu tả cảnh săn bắn và làm ra vẻ say mê.

“Đến lượt đặt cược của anh, Everly” nàng nghe thấy Ian kích động.

Câu trả lời của Everly làm nàng run lên “25000 bảng” anh ta nói lè nhè.

“Đừng có điên” Công tước nói với anh ta “Thế là quá nhiều cho một lần đánh cược, thậm chí là cả với cậu.”

Bây giờ đã sẵn sàng khi nàng khống chế được những cảm xúc trên khuôn mặt, Elizabeth đi thơ thẩn về phía bàn.

“Tôi có đủ khả năng mà” Everly thản nhiên nhắc nhở họ. “Lo lắng làm gì. Thornton, dù anh có trả được tiền đặt cược hay không thì anh cũng thua mà.”

Elizabeth ngần ngại như sự sỉ nhục lăng mạ ném vào nàng vậy, nhưng Ian chỉ ngã người ra phía sau ghế và nhìn Everly trong im lặng lạnh lùng và chắc chắn. Sau một khoảng khắc dài căng thẳng, chàng nói với một giọng nói nhẹ nhàng nguy hiểm. “Tôi có khả năng theo thêm 10000 bảng”

“Anh làm gì có 10000 bảng khác cho cái tên đáng nguyền rủa của anh,” Everly nói to “Và tôi sẽ không đặt tiền của tôi chống lại những tờ ghi nợ vô giá trị của anh.”

“Đủ rồi!” công tước Hammund cáu kỉnh. “Cậu đã đi quá xa Everly. Mình sẽ đảm bảo cho cậu ấy. Bây giờ đặt cược đi hoặc là thôi”

Everly nhìm Hammund một cách dữ dội và gật đầu một cách khinh khỉnh với Ian “Thêm 10000 nữa. Bây giờ hãy cho tôi xem anh có gì nào.”

Không thể nào tả bằng lời khi Ian ngả bàn tay xuống và những lá bài bày trên bàn 4 con mười.

Everly bật dậy khỏi ghế của mình “Anh là kẻ lừa bịp. Tôi đã thấy anh chia lá bà cuối cùng lên bàn. Tôi biết điều đó nhưng tôi từ chối tin rằng đó là bàn của anh.”

Tiếng xì xào nổi lên khắp phòng về lời sỉ nhục không thể tha thứ được này nhưng có một ngoại lệ là những cơ trên quai hàm Ian, nét mặt của chàng không hề thay đổi.

“đồ con hoang” Everly rít lên, nắm tay thành nắm đấm trên bàn và nhìn trừng trừng vào Ian.

“Theo nguyên tắc” Ian nhắc lại với một giọng nói lạnh lẽo, “Tôi tin rằng tôi là một người quyết định đúng nếu tôi muốn đấu súng”

“Đừng ngu ngốc, Everly” ai đó rít lên “Anh ta sẽ đập cậu như một con ruồi” Elizabeth sợ hãi khi nghe thấy điều đó. Tất cả những gì mà nàng biết là sẽ có một cuộc đấu súng có thể xảy ra.

“Đây là tất cả chỉ là một lầm lẫn đáng tiếc” nàng nói to và cả phòng với những khuôn mặt tức giận và hoài nghi quay lại nhìn nàng “Ông Thornton không gian lận” nàng giải thích nhanh chóng “Ông ấy giữ tất cả 4 con mười trước khi ông rút lá bài cuối cùng, tôi đã nhìn trộm chúng khi tôi rời đây vài phút trước và tôi nhìn thấy chúng trên tay ông ấy.”

Trước sự ngạc nhiên của nàng, không ai tỏ ra có một dấu hiệu nào chứng tỏ họ tin nàng hoặc thậm chí là quan tâm đến những gì nàng nói bao gồm cả Huân tước Everly người đạp bàn tay xuống bàn “Damn you, tôi gọi anh là kẻ nói lừa đảo. và bây giờ tôi gọi anh là một..”

“Vì chúa” Elizabeth kêu lên, cắt ngang từ “hèn nhát” cái mà nàng biết sẽ khiến cho nhưng người đàn ông có tự trọng lao vào một cuộc đấu súng “Không ai trong các ông hiểu tôi đang nói gì à?” nàng van xin, nhìn một vòng những người đàn ông đứng xung quanh, suy nghĩ tại sao họ lại không quan tâm, họ hiểu rõ lý lẽ hơn là Huân tước Everly. “Tôi vừa nói ông Thornton đã cầm tất cả 4 con mười và”

Không một khuôn mặt đàn ông kiêu kỳ nào thay đổi thái độ và trong giây lát rõ ràng như pha lê ấy Elizabeth nhận thức được điều gì đang xảy ra và nhận ra tại sao không một ai trong số họ đứng ra hoà giải. trong phòng đầy những quý tộc được phong tước những người ý thức một cách rõ ràng sự ưu việt của nhau, Ian Thornton thấp hơn họ và lẻ loi. Chàng đứng ngoài, Everly là một trong bọn họ, và họ không bao giờ đứng về phía một người ngoài chống lại một trong số họ. Hơn nữa, bằng lời từ chối ôn tồn việc chấp nhận thách thức của Everly Ian đã khôn ngoan tạo nên ý nghĩ rằng chàng trai trẻ đã tốn thời gian hoặc nỗ lực của mình và tất cả những gì mà họ nói chỉ là sự xúc phạm cá nhân.

Huân tước Everly biết điều đó và nó làm cho anh ta giận dữ hơn và liều lĩnh hơn khi anh ta nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Ian “Nếu anh không đồng ý đấu súng vào ngày mai, tôi sẽ đi tìm anh, anh...”

“Anh không thể làm điều đó” Elizabeth nói to. Everly chuyển cái nhìn giận dữ của anh ta từ Ian sang nhìn chằm chằm nàng một cách ngạc nhiên giận dữ và với sự xuất hiện của khả năng suy nghĩ, nàng chợt nhận ra điểm yếu của của anh ta và anh ta có thể bị mưu mẹo của nàng khuất phục. Nàng cười rực rỡ với Thomas Everly, nói với anh ta với một giọng nói nhẹ nhàng đầy vẻ tán tỉnh, hy vọng làm cho anh ta mê đắm để có thể chỉ huy anh ta “Đừng có ngớ ngẩn, thưa ngài, suy tính về cuộc đáu súng ngài mai trong khi anh đã hứa với tôi về cuộc đi chơi ngày mai vào làng.”

“Bây giờ, thực ra, Quý cô Elizabeth, đây là...”

“Không, tôi rất xin lỗi, quý ông, nhưng tôi yêu cầu,” Elizabeth ngắt ngang với cái nhìn ra vẻ vô tội. “Tôi không thể bị đẩy sang bên cạnh giống như” nàng liều lĩnh kết thúc “Đây là một sự khiêu khích đối với tôi khi cho rằng tôi bị đối xử hèn hạ. và tôi bị sốc khi anh cho rằng có thể phá vỡ lời hứa của anh đối với tôi. Anh ta trong như thể là anh ta đang đứng giữa ngã ba đường khi Elizabeth tập trung cái nhìn đầy uy lực từ đôi mắt màu xanh ngọc và nụ cười mê hoặc vào anh ta.

Với một giọng đè nén anh ta nói dữ dội “Tôi sẽ hộ tống cô đến làng sau khi tôi hạ tên khốn này lúc bình minh.”

“Lúc bình minh” Elizabeth hét lên với vẻ giả vờ mất can đảm. “Anh sẽ quá yếu để có thể vui vẻ đi cùng tôi nếu anh dậy quá sớm. Và bên cạnh đó, sẽ không có một cuộc đấu súng nào cả trừ phi ông Thornton chọn thách đấu với anh cái mà tôi chắc chắn là ông ấy sẽ không làm bởi vì” nàng quay lại phía Ian Thornton, khi nàng kết thúc với vẻ đắc thắng “Bởi vì ông ấy sẽ rất không thú vị khi bắn anh khi mà tước đi của tôi sự hộ tống của anh ngày mai” không cho Ian một cơ hội để phản đối nàng quay lại phía những người đàn ông còn lại trong phòng và kêu lên với vẻ sáng ngời “Bây giờ, tất cả lại như cũ. Không có ai gian lận trong bài bạc và cũng sẽ không có ai bắn ai cả.”

Với nỗ lực của mình Elizabeth nhận được những cái nhìn giận dữ và khiển trách từ phía tất cả đàn ông trong phòng trừ hai người là Công tước Hammund, người trông như thể là anh ta đang cố gắng quyết định xem là nàng là người khờ dại hay là người có tài ngoại giao và Ian, người đang nhìn nàng với vẻ mặt lạnh lùng, khó hiểu, cứ như là đang chờ để nhìn thấy sự cố gắng ngớ ngẩn mà nàng có thể thử tiếp theo.

Khi không ai có vẻ muốn di chuyển, Elizabeth liền tìm ra giải pháp cho vấn đề “Huân tước Everly, tôi tin rằng đây là một điệu van và có phải anh đã hứa dành cho tôi một điệu van.” Có một tiếng cười ha hả ở phía kia căn phòng cái mà huân tước Everly lầm tưởng là nhắm vào mình, không phải Elizabeth, làm anh ta gần như trở nên đỏ ửng. Với một cái liếc nhìn giận dữ với nàng anh ta quay bước chân và sải bước rời khỏi nơi anh ta đứng nơi mà có cả cảm giác lố bịch và cảm giác nhẹ nhàng bớt căng thẳng. Huân tước Howard cuối cùng cũng tỉnh lại sau cú sốc của mình, bình tĩnh giơ tay về phía Elizabeth “Cho phép tôi thay thế Huân tước Everly” anh ta nói.

Không phải chỉ đến khi họ vào phòng khiêu vũ Elizabeth, mà tất cả những gì nàng có đã làm là đứng thẳng đứng trên đôi chân run rẩy của mình. “Cô là người mới ở đây” Huân tước Howard nói nhẹ nhàng “Và tôi hy vọng cô sẽ không ghét tôi nếu tôi nói với cô rằng những điều cô đã làm ở đây cản trở những vấn đề của đàn ông không phải đã là tất cả mọi điều.”

“Tôi biết,” Elizabeth thừa nhận với một tiếng thở dài “Cuối cùng, bây giờ tôi cũng biết điều đó. Tôi sẽ không ngừng suy nghĩ.”

“Em họ của tôi” Huân tước Howard nói nhẹ nhàng, nói hộ cho Tử tước Mondevale “Là một người có bản tính dễ thông cảm và hiểu biết. Tôi sẽ chắc chắn rằng cậu ấy sẽ nghe sự thật từ tôi trước khi nghe những điều thổi phồng từ bất cứ người nào.”

Khi mà điệu nhảy kết thúc Elizabeth tha thứ cho bản thân và rời sang phòng nghỉ hy vọng có thể có một vài phút yên tĩnh một mình. Không may là có sự xuất hiện của một vài người phụ nữ những người đang nói chuyện về sự kiện xảy ra trong phòng đánh bài. Nàng liền nghĩ rằng nơi hoàn toàn an toàn cho nàng là phòng ngủ của nàng, nên nàng muốn bỏ bữa ăn tối muộn được phục vụ lúc nửa đêm nhưng rồi sự khôn ngoan đã cảnh báo nàng rằng thu mình lại là điều tệ nhất mà nàng có thể làm. Không còn sự lựa chọn nào khác, Elizabeth nở một nụ cười thanh thản và bước ra hiên để hít thở không khí trong lành.

Ánh trăng tràn ngập hiên và chiếu rọi khắp vườn, sau một khoảng thời gian yên tĩnh hạnh phúc Elizabeth muốn tìm kiếm nhiều hơn nữa. Nàng đi thơ thẩn về phía trước, gật đầu lịch sự với một vài cặp mà nàng vượt qua. Đến cuối vườn nàng dừng lại và rồi rẽ trái. Âm thanh bị mất hẳn ở đây, chỉ văng vẳng lại một điệu nhạc nhẹ nhàng nghe rất xa. Nàng đứng ở đó vài phút, khi một giọng nói khàn khàn cất lên đằng sau nàng “Nhảy với anh, Elizabeth”

Giật mình vì Ian đến trong yên lặng, Elizabeth quay ngoắt lại và ngước lên nhìn chàng, cổ họng nàng tự động nghẹn lại. nàng đã nghĩ là chàng giận nàng khi ở trong phòng đánh bài, nhưng biểu hiện trên mặt chàng là cả buồn rười rượi và dịu dàng. Những nốt nhạc du dương bồng bềnh quanh nàng và chàng đưa cánh tay ra “Nhảy với anh” chàng nhắc lại với cùng cái chất giọng khàn khàn.

Cảm thấy như thể là nàng đang ở trong một giấc mơ, Elizabeth bước về phía cánh tay chàng và cảm nhận cánh tay phải của chàng vòng quanh eo mình, mang nàng lại gần dựa vào thân thể rắn chắc khoẻ mạnh của chàng. Tay phải của chàng đan vào những ngón tay của nàng, đè chúng xuống và rồi đột ngột nàng quay vòng nhẹ nhàng trong vòng tay của một người đàn ông người đang nhảy điệu van với vẻ uyển chuyển thoải mái như đã nhảy với nhau hàng ngàn lần rồi.

Bên dưới găng tay của nàng đôi vai của chàng rộng với những cơ bắp cuồn cuộn, không có miếng đệm và cánh tay chàng vòng quanh eo nàng cứng như thép giữ cho nàng gần sát chàng một cách lịch sự. Nàng cảm thấy bị đe doạ và áp đảo - đặc biệt là bóng tối - nhưng thay vì vậy nàng cảm thấy an toàn và được bảo vệ. Nàng, ở một chừng mực nào đó, bắt đầu cảm thấy ngượng ngiụ và nàng quyết định một vài kiểu bắt đầu câu chuyện. “Tôi đã nghĩ là anh giận tôi vì sự cản trở của tôi.”

Có một nụ cười trong giọng nói của chàng khi chàng trả lời “Không giận, mà kinh ngạc.”

“Tôi không thể cho phép họ gọi anh là kẻ bịp bượm khi mà tôi biết anh hoàn toàn không phải như vậy.”

“Anh có thể tưởng tượng được việc anh bị coi là tệ hại” chàng nói nhẹ nhàng “Đặc biệt là với anh bạn trẻ nóng nẩy của em Everly.”

Elizabeth tự hỏi còn có điều gì có thể coi là tệ hại hơn việc bị gọi là kẻ bịp bượm, nhưng vì lịch sự đã ngăn nàng hỏi. Ngước đầu lên, nàng nhìn vào đôi mắt chàng với vẻ sợ hãi và hỏi “Anh không có ý là sẽ yêu cầu đấu súng với Huân tước Everly vào ngày tiếp theo đấy chứ?”

“Anh hy vọng” chàng cười chòng ghẹo “rằng anh không quá vô ơn khi tước đoạt mọi thành quả của công việc mà em đích thân làm ở phòng đánh bài. Bên cạnh đó, sẽ là không lịch sự với em nếu giết anh ta khi em vừa mới nói rõ ràng rằng anh ta đã hứa là sẽ hộ tống em vào ngày mai.

Elizabeth cười thầm, hai má nàng đỏ lên vì thẹn. “Tôi biết điều đó nghe thật ngu ngốc, nhưng đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra để nói. Anh biết đấy, anh trai của tôi cũng là một người nóng nảy. Sau một thời gian tôi khám phá ra rằng khi nào anh ấy nóng nảy, nếu tôi khiêu khích hoặc là phỉnh phờ anh ấy thì anh ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần hơn là tôi cố gắng giải thích lý do với anh ấy.”

“Anh sợ rằng” Ian nói với nàng “Em sẽ vẫn không có sự hộ tống của Everly vào ngày mai.”

“Bởi vì anh ấy sẽ giận dữ với tôi vì cản trở, ý anh là vậy phải không?”

“Bởi vì lúc ấy anh ta sẽ bị bao vây bởi một toán gia nhân tận tuỵ thức anh ta giây và sắp xếp đồ đạc để trở về. Anh ta không muốn ở đây nữa, Elizabeth sau tất cả những gì xảy ra ở phòng đánh bài. anh sợ rằng em đã làm bẽ mặt anh ta trong nỗ lực cứu cuộc sống của anh ta và cả anh nữa khi bằng cách từ chối đấu súng với anh ta.

Đôi mắt màu xanh lục của Elizabeth tối sầm và chàng thêm vào muốn làm yên lòng nàng “Thay vào đó, anh ta sẽ sống khá hơn và khiêm tốn còn hơn là chết và kiêu ngạo.”

Điều đó, Elizabeth thầm nghĩ có lẽ là điểm khác nhau giữa hai người một quý ông bẩm sinh, như Huân tước Everly và một quý ông được rèn luyện, như Ian Thornton. Một quý ông thực sự sẽ chọn cái chết thay vì bị ghét bỏ theo Robert, ít nhất, anh ta sẽ mãi mãi được ghi nhớ vì đã tạo ra được sự khác biệt trong tầng lớp của anh ta.

“Em không đồng ý.”

Nàng chìm đắm trong ý nghĩ của mình, nàng gật đầu và nói “Huân tước Everly là một qúy ông và là một quý tộc anh ấy thà chọn cái chết còn hơn là bị nhục nhã.”

“Huân tước Everly” chàng phủ nhận nhẹ nhàng, “Là một kẻ trẻ tuổi liều lĩnh ngu ngốc đã mạo hiểm cuộc sống của mình vào trò chơi đánh bạc. Cuộc sống là điều vô cùng quý giá. Một ngày nào đó anh ta sẽ cám ơn anh vì đã từ chối đấu súng với anh ta.”

“Đó là chuẩn mực của một quý ông có danh dự.” Nàng nhắc lại.

“Chết vì một sự tranh cãi không phải là danh dự, đó là lãng phí cuộc sống của một người đàn ông. Một người đàn ông tình nguyện chết vì một niềm tin mà anh ta tin tưởng hoặc là để bảo vệ một người khác mà anh ta quan tâm. Có hàng ngàn lý do đỡ ngu ngốc hơn.

“Nếu tôi không cản trở, anh có chấp nhận thách thức của anh ấy không?”

“Không”

“Không, ý anh là gì?” nàng hỏi ngạc nhiên “Anh để anh ta gọi anh là một kẻ bịp bượm và không nhấc thậm chí là một ngón tay để bảo vệ danh dự và tên tuổi của mình?”

“Tôi không nghĩ danh dự của tôi đặt trong một cuộc đánh cược, thưa cô và hơn nữa tên tuổi của tôi chưa bao giờ là một vấn đề đánh quan tâm.”

“Nếu có như vậy, tại sao Công tước Hammund lại bênh vực anh, tại sao ông ấy làm như tối nay?”

Cái nhìn của chàng mất dần vẻ dịu dàng và nụ cười của chàng nhạt dần. “Điều đó thì có vấn đề gì?

Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách quyến rũ của chàng, với cánh tay chàng đang vòng quanh người nàng, Elizabeth không thể suy nghĩ mạch lạc được. Nàng không sẵn sàng suy nghĩ bất cứ điều gì trong thời điểm này ngoại trừ giọng nói trầm ấm của chàng, nàng nói run run “Tôi cho là không”

“Nếu sẽ phải cam đoan lại với cô là tôi không phải là kẻ hèn nhát, tôi cho rằng tôi có thể sắp xếp lại với anh ta. âm nhạc kết thúc rồi.” Và lần đầu tiên Elizabeth nhận ra là điệu van đã kết thúc lâu rồi mà họ vẫn say vòng nhẹ nhàng cùng nhau. Không có lý do gì khác để ở lâu hơn trong vòng tay của chàng, Elizabeth cố gắng không để ý đến cảm giác thất vọng đang ùa đến và lùi lại, nhưng rồi các nhạc công lại bắt đầu một giai điệu khác, và rồi cơ thể họ lại di chuyển cùng nhau trong khoảng khác tuyệt vời của âm nhạc.

“Từ khi tôi lấy đi của em một người hộ tống khi đến làng vào ngày mai” chàng nói sau một và phút “Em đã có sự lựa chọn nào khác chưa?”

Trái tim nàng bay vút lên, vì nàng nghĩ là chàng sẽ đề nghị được hộ tống nàng. Một lần nữa chàng đọc được ý nghĩ của nàng, nhưng giọng nói của chàng làm nàng cụt hứng.

“Tôi không thể hộ tống em được,” chàng nói thẳng thừng, nụ cười của nàng nhạt dần “Tại sao không?’

“Đừng có ngờ nghệch. Em không thấy rằng sự bầu bạn với tôi không thể nào là các làm tăng danh tiếng của một cô gái lần đầu ra mắt.”

Đầu óc nàng quay cuồng, cố gắng kiếm một lý do thích đáng để bác bỏ khẳng định của chàng. Hơn nữa chàng được Công tước Hammund yêu mến... nhưng trong khi Công tước được cho là một đám hôn nhân tốt, danh tiếng của anh ta là một kẻ chơi bời, phóng đãng không đủ làm cho các bà mẹ sợ họ vẫn thèm muốn anh ta làm con rể. Mặt khác, Charise Dumont được coi là đáng kính trọng. Ngoại trừ việc Huân tước cho rằng nơi này bị nhận những lời chỉ trích.

“Tại sao anh lại từ chối nhảy với tôi khi tôi yêu cầu anh?”

“Điều đó cũng là một phần của lý do.”

“Là điều gì?” nàng tò mò hỏi.

Điệu cười của chàng đầy vẻ dữ tợn “Đó gọi là một khuynh hướng hoàn toàn phát triển của bản năng tự bảo vệ”

“Cái gì?”

“Đôi mắt của em gây chết người còn hơn cả một cuộc đấu súng, em yêu ạ.” Chàng nói đầy vẻ giễu cợt “Nó có thể làm cho một vị thánh cũng phải quên mất nghĩa vụ của mình.”

Bạn đang đọc Như Cõi Thiên Đường của Judith McNaught
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.