Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 10987 chữ

Elizabeth đi chầm chầm xuống đại sảnh, rẽ về phía hành lang, có ý định quay trở lại chỗ Alexandra, nhưng đầu gối của nàng rung lên mãnh liệt làm nàng dừng lại đặt tay lên tường để chấn tĩnh bản thân. Ian Thornton, vấn đề của những ngày tới là nàng sẽ phải đối mặt với Ian Thorton.

Cái tên của chàng quay cuồng trong tâm trí nàng, làm cho đầu nàng quay tròn trong mớ hỗn độn của sự căm ghét, nhục nhã và sợ hãi. Cuối cùng nàng quay lại và bước vào một ban công nhỏ nơi mà nàng ngồi xuống ghế sofa, và ngước nhìn một cách vô hồn lên mảng nhỏ trên tường nơi đã từng treo bức tranh của Rubens.

Không một phút giây nào Elizabeth tin rằng Ian Thornton có lúc nào đó mong muốn cưới nàng. Nàng không thể tưởng tượng điều gì có thể là động cơ khiến cho bây giờ chàng lại chấp nhận lời đề nghị xúc phạm của chú nàng. Nàng là kẻ khờ khạo và cả tin chắc là những vấn đề mà chàng quan tâm.

Bây giờ khi nàng ngã đầu ra phía sau và nhắm mắt lại. Nàng có thể tin chắc rằng nàng không thể không lo lắng hoặc là thảnh thơi cho đến tuần lễ nàng gặp chàng. Nàng đã từng tin chắc rằng tương lai của nàng sẽ rực rỡ, nhưng giờ thì nàng không có lý do để nghĩ khác đi.

Cha mẹ nàng mất khi nàng mười một tuổi đó là khoảng thời gian đen tối nhất của nàng, nhưng rồi Robert đã an ủi nàng, động viên nàng và hứa rằng mọi việc sẽ sớm trở nên sáng sủa trở lại. Robert lớn hơn nàng tám tuổi và mặc dù chỉ là anh cùng mẹ khác cha là con trai của mẹ trong cuộc hôn nhân đầu của mình. Nàng rất yêu mến và tin tưởng anh. Cha mẹ nàng thường xuyên vắng nhà đến nỗi dường như họ chỉ giống như những du khách đáng yêu nhẹ nhàng đến và đi 3 hoặc 4 lần trong năm trong cuộc đời nàng, mang cho nàng những món quà và sau đó thì sớm biến mất.

Ngoại trừ việc mất cha mẹ, tuổi thơ của Elizabeth thực sự rất vui vẻ. Tính tình vui vẻ của nàng làm cho nàng trở thành người được yêu thích đối với tất cả gia nhân những người đã mê mẩn nàng. Người đầu bếp đưa cho nàng bánh kẹo, người quản gia dạy nàng đánh cờ...

Nhưng tất cả “Bạn” của nàng ở Havenhurst, có một người mà Elizabeht đã trải qua phần lớn thời gian với là Oliver, Người làm vườn chính người đã đến Havenhurst khi nàng 11 tuổi. Một người đàn ông trầm lặng với đôi mắt dịu dàng, Oliver chăm sóc cây cối ở Havenhurst rất cẩn thận và dịu dàng “Cây cối cũng cần được yêu mến” ông giải thích khi cô bé Elizabeth ngạc nhiên khi thấy ông đang khích lệ một cây violet đang rũ xuống. Ông đã mời nàng đi về hướng cây violet “hãy cho cây violet những lời động viên”.

Elizabeth cảm thấy đó là điều ngốc nghếch nhưng nàng vẫn làm theo lời chỉ dẫn, vì Oliver là một người làm vườn thành thạo, không thể phủ nhận trong một tháng qua từ khi ông đến vườn tược ở Havenhurst đã phát triển nhanh chóng. Và nàng đi về phía cây violet và nói “mình hy vọng bạn sẽ sớm khoẻ lại và sẽ đáng yêu như trước đây”

“Cháu đã cho nó một liều thuốc đặc biệt. Khi cháu quay lại đây sau vài ngày cháu sẽ thấy cô ấy sẽ không ngần ngại cho cháu thấy cô ấy đã cảm thấy tốt hơn như thế nào.” Oliver nói. Elizabeth cuối cùng cũng nhận ra là có một số cây là cây cái còn số khác là cây đực.

Ngày hôm sau, Elizabeth ra nhà kính nhưng cây violet vẫn chưa khá hơn. 5 ngày sau nàng quên mất cái cây và chỉ đi ra nhà kính vì muốn mang cho Oliver một cái bánh.

“Bạn của cháy đang đợi cháu ở đàng kia, cô chủ.” Oliver nói.

Elizabeth bước về phía cái giá để cây và khám phá ra rằng cây violet đã có những bông hoa cứng cáp đẹp tuyệt. Oliver, “Chú làm thế nào thế?”

“Đó là do những lời động viên của cháu và một ít thuốc của chú” Ông nói và bởi vì ông có thể thấy được ánh sáng le lói của sự quyến rũ châ thật. Và có lẽ bởi vì ông muốn làm sao lãng đi sự buồn phiền vì mới bị mồ côi của cô bé. Ông hướng những suy nghĩ của cô bé về nhà kính, giới thiệu tên của cây cối và cho cô xem những thứ ông định làm. Sau đó, ông hỏi cô có muốn có một khu vườn nhỏ của riêng mình và khi Elizabeth tán thành họ bắt đầu đi về phía cây giống trong nhà kính, bắt đầu lên kế hoạch về những loài hoa mà cô bé muốn trồng.

Những ngày sau đó đánh dấu sự bắt đầu của niềm đam mê lâu dài của Elizabeth với việc trồng trọt. Làm việc bên cạnh Oliver, với một cái tạp dề để bảo vệ váy áo của mình, cô bé đã học tất cả những điều mà ônh có thể dạy cho cô về trồng trọt.

Và khi mà Oliver đã dạy cho nàng tất cả những gì mà ông biết thì nàng bắt đầu dạy lại ông những kiến thức mới mà nàng có được trong thư viện - niềm tự hào của ông nàng. những kiến thức mới đã giúp cho cây trồng của họ phát triển nhanh hơn. Trong vòng năm ngày khu vườn nhỏ của Elizabeth đã trở thành một mảng chính của nhà kính. Oliver nói với nàng “Chúng biết cháu yêu chúng và chúng cho cháu biết chúng yêu cháu bằng cách mang lại cho cháy những gì tốt nhất của chúng.”

Khi mà sức khoẻ của Oliver yêu cầu phải đến một nơi có khí hậu ấm áp hơn, nàng rất nhớ ông và thậm chí còn dành nhiều thời gian tronh vườn của nàng hơn nữa.

Ngoài niềm đam mê với vườn tược và mối quan hệ gần gũi với gia nhân, Elizabeth còn có một điều tuyệt vời là tình bạn của nàng với Alexandra Lawrence. Alex là hàng xóm gần nhất cùng độ tuổi với nàng và mặc dù hơn nàng một tuổi, họ cùng chia sẻ cảm giác tuyệt vời khi nằm trên giường vào buổi tối, kể những câu chuyện ma rùng rợn cho đến khi cười khúc khích vì hoảng sợ hoặc là ngồi trên ngôi nhà cây to của Elizabeth kể những bí mật của con gái và những giấc mơ thầm kín.

Kể cả khi Alex cưới chồng và đi xa, Elizabeth vẫn không bao giờ cảm thấy cô đơn, bởi vì một thứ mà nàng yêu mến đã chiếm cứ toàn bộ kế hoạch cũng như thời gian của nàng. nàng có Havenhrst, trước tiên là một lâu đài, bao quanh bởi hào và các hàng rào đá cao, Havenhurst là di sản của người chồng của bà cố thế kỷ thứ 12 của Elizabeth. Người chồng của bà cố đặc biệt này lợi dụng ảnh hưởng đối với nhà vua để thêm vào di chúc một số điều khoản bổ xung là điều khoản kế thừa theo thứ tự của Havenhurst đảm bảo rằng nó sẽ thuộc về vợ của ông và người thừa kế của họ lâu chừng nào họ còn có thể giữ nó, bất kể người đó là nam hay nữ.

Vì vậy mà kết quả là, ở tuổi 11 khi mà cha mất, Elizabeth đã trở thành nữ bá tước của Havenhurst, và mặc dù tước hiệu đó có rất ít ý nghĩ đối với nàng, thì Havenhurst, với lịch sử nhiều màu sắc là tất cả đối với nàng. Cùng với thời gian ở tuổi 17 nàng đã trở nên quen thuộc với lịch sử của lâu đài những cái mà nàng thuộc về. Nàng biết tất cả mọi thứ về thời kỳ khó khăn mà Havenhurst đã phải trải qua, nàng biết tất cả các cái tên của những kẻ tấn công và những người chỉ huy mà các bá tước và nữ bá tước của Havenhurst đã giao cho việc giữ cho nó an toàn. Nàng biết tất cả về những chủ nhân trước đây, những việc họ đã hoàn thành và cả những điểm yếu của họ từ vị bá tước đầu tiên, người đã thể hiện can đảm và khéo trong một trận đánh đã tạo nên một huyền thoại về mình (nhưng là người rất sợ vợ), cho đến con trai của ông.

Tường hào bao quanh đã được lấp lại thế kỷ trước và tường của lâu đài được di chuyển và lâu đài được mở rộng và biến đổi cho đến khi trông giống như một ngôi nhà nông thôn tuyệt đẹp và rộng rãi không hoặc có giống một chút giống bản thân nó trước kia. Nhưng Elizabeth biết những cuộn giấy da và những bức tranh trong thư viện chỉ chính xác nhưng nơi trước kia là bức tường đá cao và hào.

Tất cả những điều đó làm cho Elizabeth không giống như phần lớn các quý cô trẻ sinh ra trong những gia đình quý tộc. Sự hiểu biết phi thường, sự tự tin, với tính thực tiễn được chứng minh thêm mỗi ngày. Nàng được người quản gia dạy cho biết những điều cần thiết để có thể điều hành sản nghiệp của mình. Bao quanh bởi những người đáng tin cậy, nàng lạc quan một cách ngây thơ rằng tất cả mọi người đều phải tốt và đáng tin cậy như những người mà nàng đã gặp tại Havenhurst.

Có một sự ngạc nhiên lớn vào một ngày định mệnh, khi Robert đột ngột trở về từ London, kéo nàng ra khỏi bụi hồng mà nàng đang tỉa, cười thoải mái, thông báo cho nàng rằng nàng sẽ có lễ ra mắt lần đầu tiên trong vòng 6 tháng tới. Nàng đón nhận một cách thích thú và không quan tâm đến tất cả những khó khăn có thể gặp phải.

“Tất cả đã được sắp xếp” Anh nói trong sự xúc động của nàng. “qúy bà Jamison đồng ý đỡ đầu cho em- vì yêu mến những ký ức về mẹ chúng ta. Những sẽ tốn kém.

Elizabeth ngước nhìn anh ngạc nhiên “Anh chưa bao giờ để ý đến giá trị của bất cứ cái gì trước đây, chúng ta không gặp bất cứ khó khăn gì về tài chính chứ Robert?”

“Không còn nữa” Anh nói dối “Chúng ta có một tương lai ở đây, chỉ là anh không nhận ra”

“Nơi nào” Elizabeth hỏi hoàn toàn thất bại vì tất cả mọi thứ nàng nghe làm cho nàng cảm thấy lo lắng.

Anh cười và kéo nàng đến trước gương, nâng mặt nàng lên trên bàn tay mình, để nàng nhìn vào hình bóng mình trong đó.

Elizabeth em có nhìn thấy vết bẩn trên má em không?

Không em chỉ thấy gương mặt mình.

Elizabeth gương mặt của em bây giờ là tương lai của chúng ta. Anh không bao giờ nghĩ đến cho đến ngày hôm qua, khi mà Bertie Kanlde nói với anh về lời đề nghị tuyệt vời của Ngài Cheverley đối với chị gái anh ta.

Anh đang nói về điều gì thế?

Anh đang nói về đám cưới. Em sinh đẹp gấp đôi chị gái của Bertie. Với gương mặt của em và Havenhurst là của hồi môn. Em có thể có một cuộc hôn nhân lan truyền khắp nước Anh. Cuộc hôn nhân sẽ mang lại cho em nữ trang, váy áo và một ngôi nhà đẹp và có thể mang lại cho anh mối liên hệ đáng giá rất nhiều tiền. Bên cạnh đó” Anh trêu chọc “Nếu anh không chạy nhanh bây giờ, thì anh biết rằng em sẽ ném hàng nghìn bảng trong phạm vi của anh từ tiền của em.

“Chúng ta thiếu tiền, phải không” Elizabeth tiếp tục hỏi.

Chúng ta có một số khó khăn.

Elizabeth chỉ vừa mới 17 tuổi, nhưng nàng biết khi nào thì anh lừa rối nàng và biểu hiện của nàng rõ ràng là nghi ngờ những việc anh đã làm.

Thực ra thì chúng ta đang ở trong tình trạng rất khó khăn, rất tệ. Anh miễn cưỡng thừa nhận.

Chúng ta có thể làm gì. nàng hỏi và mặc dù nỗi sợ hãi bắt đầu run rẩy trong nàng, nàng vẫn cố nói với vẻ bình tĩnh.

Sự lúng túng phủ lên gương mặt đẹp trai của anh nàng: đầu tiên, cha ra đi để lại những món nợ đang kinh ngạc, một trong số chúng là do cờ bạc. anh cũng tạo nên một số món nợ. Anh đã cố giữ chủ nợ của ông và của anh không đòi trong nhiều năm tốt nhất mà anh có thể nhưng họ bây giờ bắt đầu khó chịu. Mà không chỉ có thế. Giá trị của Havenhurst cũng bắt đầu giảm. Thu nhập không đủ cho những chi phí lâu dài và sẽ không bao giờ đủ. Kết quả là chúng ta phải thế chấp tài sản của chúng ta cả anh và em. Chúng ta sẽ phải thế chấp những gì có được trong nhà để trả cho một số khoản nợ hoặc là chúng ta có thể có khả năng ló mặt ra ở London hoặc là chúng ta không còn gì nữa. Havenhurst là của em không phải của anh nhưng nếu em không có một cuộc hôn nhân tốt thì mọi việc sẽ kết thúc bằng việc phải đấu giá các tài sản và sớm thôi.

Giọng của nàng nói nhỏ nhẹ, nhưng trong thâm tâm là cả một khối hoang mang và sợ hãi “Anh vừa nói rằng mùa lễ hội ở London rất tốn kém và rõ ràng chúng ta không có tiền” nàng chỉ ra thực tế.

Các chủ nợ sẽ chờ một thời gian khi họ thấy em đính hôn với một người đàn ông và anh hứa là em sẽ không có vấn đề gì trong việc tìm kiếm một người.

Elizabeth nghĩ rằng tất cả kế hoạch này có vẻ lạnh lùng và hám lợi nhưng Robert lắc đầu: Em là phụ nữ em cần tình yêu và có một đám cưới, em biết là tất cả phụ nữ rồi đều phải có một đám cưới. Em sẽ không gặp được ai thích hợp nếu cứ giam mình ở Havenhurst. Và anh sẽ không khuyên em là chúng ta sẽ chấp nhận lời đề nghị từ bất cứ kẻ nào. anh sẽ chọn ai đó em có thể phát triển một sự yêu mến lâu dài và rồi anh sẽ mặc cả một thoả thuận lâu dài dựa trên nền tảng tuổi trẻ của em. Không một người đàn ông nào có thể lao vào một cuộc hôn nhân với một cô gái 17 tuổi trước khi cô ấy sẵn sàng. Đó là cách duy nhất.” Anh an ủi nàng khi nàng có vẻ sẽ tranh cãi.

Elizabeth biết rằng anh nàng không vô lý khi trông chờ đám cưới của nàng. Trước khi cha mẹ nàng chết thì họ nói rõ ràng rằng nghĩa vụ của nàng là phải kết hôn theo ý nguyện của gia đình. Trong trường hợp này, anh trai cùng mẹ khác cha của nàng có trách nhiệm lựa chọn và Elizabeth tin tưởng anh hoàn toàn.

“Thêm nữa. Em chưa bao giờ mơ sẽ mặc một chiếc váy cưới tuyệt đẹp và được tán tỉnh bởi một anh chàng theo đuổi diển trai.”

“Có lẽ là thỉnh thoảng” Elizabeth thừa nhận với một nụ cười ngượng ngập và đó là sự thừa nhận giảm nhẹ. Nàng là một cô gái bình thường, khoẻ mạnh, đầy đam mê và nàng thường đọc những tiểu thuyết lãng mạn. nàng nói với một nụ cười lặng lẽ dứt khoát “Chúng ta sẽ thử xem”.

Trong sáu tháng sau đó, Robert bắt đầu tìm cách khắc phục các trở ngại để có thể ngăn cản Elizabeth tạo ra ấn tượng ngoạn mục trước xã hội thượng lưu London. Một người phụ nữ tên là Porter đã được thuê để dạy Elizabeth những kỹ năng xã hội phức tạp mà mẹ nàng và các gia sư trước đây không có. Từ bà Porter Elizabeth đã được học rằng nàng phải không bao giờ để lộ ra là nàng thông minh, hiểu biết hoặc là có chút xíu nào đó quan tâm đến nghề làm vườn.

Một người may y phục đắt tiền ở London được thuê để thiết kế và may tất cả các váy áo mà bà Porter cho rằng cần thiết cho mùa lễ hội.

Cô Lucinda Throckmorton-Jones, một người đã từng bầu bạn với rất rất nhiều cô gái thành công nhất trong lần ra mắt đầu tiên của những mùa lễ hội trước đây. Là một người phụ nữ 30 tuổi với mái tóc thô và xoắn màu xám, được cô búi thành búi và có một tư thế thẳng đứng cứng đơ. Cô ta có một gương mặt nhăn nhó thường trực, khi mà cô ta cảm thấy không đồng ý điều gì đó nhưng rất có giáo dục khi nhận xét về điều đó. Thêm vào diện mạo tự nhiên làm nản lòng của người đi kèm, Elizabeth còn quan sát một thời gian ngắn sau cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ và phát hiện rằng cô Throckmorton-Jones có khả năng gây ngạc nhiên là có thể ngồi yên lặng hàng giờ mà không động đậy thậm chí một ngón tay.

Elizabeth từ chối thái độ lạnh lùng của cô Lucinda và bắt đầu tìm cách vui vẻ hơn với cô ta. Để trêu chọc, nàng gọi cô ta là Lucy và khi cái tên hiệu trìu mến ngẫu nhiên ấy làm cho cô ta nổi giận lôi đình, Elizabeth cố gắng tìm một phương cách hành động khác. Nàng khám phá ra nó khá sớm. Một vài ngày sau khi Lucinda đến sống tại Havenhurst cô ta phát hiện ra nàng đang thu mình trong một chiếc ghế ở trong thư viện rộng lớn của Havenhurst, đang mê mải một cuốn sách.

“Cô thích đọc sách à” Lucinda hỏi một cách cộc cằn và ngạc nhiên là cô ta chú ý đến tên sách.

“đúng” Elizabethầcm đoan với cô ta, rồi mỉm cười hỏi “Cô đã bao giờ đọc Christopher Marlowe chưa?”

“Rồi nhưng tôi thích Shakespeare hơn.”

Sau đó chủ đề chính của họ mỗi đêm sau bữa ăn tối là tranh luận về sự xuất sắc của mỗi cuốn sách mà họ đã đọc. Sau đó rất lâu Elizabeth nhận ra rằng nàng đã khiến cho Lucinda tôn trọng một cách miễn cưỡng. Và có thể chắc chắn là nàng đã khiến cho Lucinda yêu mến mình, chỉ có một cảm xúc mà cô ta chưa bao giờ biểu hiện là giận dữ, và chỉ có một lần với kẻ bán hàng vô lại trong làng. Đó là một biểu hiện mà Elizabeth không bao giờ quên. Lucinda tiến về phía người đàn ông không may và dùng những ngôn từ mà Elizabeth chưa từng nghe. Ngay sau đó, cô lại dấu kín cảm xúc của mình.

Cuối cùng thì nhà Cameron, cùng với Lucinda và một số gia nhân cần thiết, đến London trong lễ ra mắt lần đầu của Elizabeth, Elizabeth đã học được tất cả những gì mà bà Porter có thể dạy cho nàng và nàng cảm thấy mình rất có khả năng vượt qua những thách thức mà bà Porter miêu tả. Trên thực tế, khác với việc ghi nhớ những quy tắc xã giao, nàng có một trở ngại nhỏ là sự thái quá mà nàng có thể tạo nên. Sau tất cả, nàng học nhảy trong sáu tháng để có thể hoàn thành lần ra mắt đầu tiên và nàng có thể chuyện trò từ khi nàng 3 tuổi, nhiệm vụ duy nhất của nàng khi ra mắt là trò chuyện một cách lịch sự chỉ trong những chủ đề tầm thường, che giấu sự thông minh của mình bằng mọi giá và nhảy.

Ngày sau khi họ ổn định chỗ ở trong ngôi nhà ở trung tâm thành phố bên cạnh người đỡ đầu của nàng, Quý bà Jamison, đã ghé thăm Elizabeth và Robert. Cùng với hai cô con gái, Valerie và Charise. Valerie lớn hơn Elizabeth một tuổi và đã ra mắt lần đầu tiên vào năm trước; Charise lớn hơn 5 tuổi và là vợ goá trẻ tuổi của Ngài Dumont người đã mất chỉ một tháng sau ngày cưới vì tuổi già, để lại người vợ mới cưới giàu có, thanh thản và hoàn toàn độc lập.

Hai tuần trước mùa lễ hội Elizabeth trải qua phần lớn thời gian với những cô gái lần đầu ra mắt trẻ tuổi giàu có những người tập hợp lại trong phòng khách của nhà Jamison để bàn tán một cách hạnh phúc về tất cả mọi thứ và tất cả mọi người. Tất cả bọn họ đều đến London với cùng một nhiệm vụ cao quý và mục đích của gia đình; cưới chồng theo ý nguyện của gia đình, những người cầu hôn giàu nhất có thể để làm tăng thêm sự giàu có và vị thế xã hội của gia đình họ. Khi ở phòng khách này Elizabeth học thêm được rất nhiều điều. Nàng khám phá ra rằng bà Porter đã đúng khi nói về sự phô trương thanh thế. Nàng cùng khám phá ra rằng hình như không bị coi là có cử chỉ xấu khi mổ xẻ tình trạng tài chính cũng như triển vọng của những người đàn ông chưa vợ. Ngày đầu tiên tất cả những gì nàng có thể làm là không để lộ sự thiếu hiểu biết của mình với một sự kinh ngạc khó chịu về những mẩu đối thoại xung quanh nàng: Ngài Peters là một món béo bở đấy. Tại sao, bởi vì anh ta có lợi tức 20.000 bảng và triển vọng là có thể thừa kế tước hiệu của bác anh ta là tòng nam tước nếu như ông ấy chết vì đau tim đó là tất cả những lý do để có thể trong đợi ở anh ta.” Một trong số những cô gái thông báo và một cô khác thêm vào: “Shoreham là một dinh cơ nguy nga lộng lẫy ở Wiltshire và... Elizabeth, đợi đến khi Richard Shipley. đừng để vẻ bề ngoài quyến rũ của anh ta đánh lừa bạn. anh ta hoàn toàn là một kẻ vô lại” Lời khuyên cuối cùng đến từ Valerie Jamison, người mà Elizabeth coi như là người bạn thân nhất trong số những cô gái này.

Elizabeth vui vẻ chấp nhận tình bạn chung này và bề ngoài có vẻ chấp nhận lời khuyên của họ. Bên cạnh đó, nàng cảm thấy càng ngày càng cảm thấy lo lắng về quan điểm của họ về những người mà theo đánh giá của họ là ở tầng lớp thấp kém hơn họ là điều rất ngạc nhiên đối với quý cô trẻ là người coi người quản gia và người giữ ngựa của nàng là ngang hàng với nàng.

Mặt khác, nàng rất thích London, với những đường phố nhộn nhịp, các công viên được chăm sóc cẩn thận và không khí sôi nổi, và nàng nàng rất yêu mến những người bạn những người mà khi họ không buôn chuyện về ai đó thì rất vui vẻ.

Vào buổi tối vũ hội đầu tiên của nàng, sự tin tưởng và vui thích của Elizabeth đột nhiên biến mất. Khi nàng đi xuống cầu thang của nhà Jamison bên cạnh Robert, thình lình nàng cảm thấy kinh hãi chưa từng thấy trong đời. Đầu của nàng quay cuồng với những thứ nên và không nên làm và nàng có ý nghĩ tồi tệ là nàng sẽ người không có bạn nhảy tệ nhất của mùa vũ hội. Nhưng khi nàng bước vào phòng khiêu vũ, cảnh tượng chào đón làm cho nàng quên tất cả sự khiếp sự è dè ngượng ngập và làm cho mắt nàng sáng lên sự kinh ngạc. Những ngọn đèn treo với hàng nghìn ngọn nến, những người đàn ông đẹp trai và những người phụ nữ lộng lẫy trong những bộ quần áo bằng lụa và xatanh.

Nhìn những người đàn ông trẻ xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng ngước ánh mắt ngời sáng về phía người anh trai đang mỉm cười. “Robert” Nàng thì thầm, đôi mắt màu xanh lục rạng rỡ “Anh đã bao giờ tưởng tượng nơi nào có những người đẹp nhất và những phòng lên nhất trên thế giới như ở đây chưa?”

Mặc một bộ váy bằng sa mỏng màu trắng điểm thêm những hoạ tiết dát vàng với một bông hoa hồng trắng cài trên mái tóc màu vàng và đôi mắt màu xanh lục sáng lấp lánh, Elizabeth trông như một nàng công chúa bước ra từ chuyện thần tiên.

Cuối buổi Elizabeth cảm thấy là nàng đang ở trong một câu chuyện thần tiên. Các chàng trai trẻ vây quanh nàng, tự giới thiệu và mời nàng nhảy, và mong có cơ hội để lọt vào mắt xanh nàng. Nàng cười và nhảy, nhưng nàng không bao giờ phải sử dụng đến khả năng ve vãn như các cô gái khác thường sử dụng, thay vì thế nàng lắng nghe với vẻ quan tâm chân thật và nở nụ cười thân thiện với tất cả những người theo đuổi khi họ nói chuyện với nàng. Nàng làm cho họ thoải mái. Mọi người yêu mến nàng và hầu hết các chàng trai trẻ ở vũ hội say mê nàng. Elizabeth Cameron với vẻ đẹp thiên thần, mái tóc vàng óng ả và đôi mắt màu xanh lục lấp lánh, đã cuốn London vào một cơn bão. She was not a rage, she was the rage.

Người đến thăm nhà nàng vào sáng hôm sau như một dòng suối không bao giờ ngừng nghỉ và tại đây không phải ở phòng khiêu vũ, nàng đã tạo ra một cuộc chinh phục vĩ đại nhất của mình, nàng thậm chí còn dễ dàng chinh phục mọi người hơn nàng đã làm ở phòng khiêu vũ vì nàng không chỉ đơn thuần trông đáng yêu, xinh xắn. Trong vòng 3 tuần có 14 quý ông cầu hôn nàng, và London rì rầm bàn tán vì chuyện này chưa từng xảy ra. Thậm chí đối cả với Quý cô Mary Gladstone người mà sắc đẹp đã thống trị hai mùa vụ hội liên tiếp gần đây, cô còn nhận được ít lời cầu hôn hơn nàng.

12 trong số những người cầu hôn nàng còn trẻ, mụ mẫm vì nàng và có đủ tư cách, còn hai người thì quá già và cũng say mê nàng điên cuồng. Robert, với niềm kiêu hãnh quá mức và cũng thiếu tế nhị không kém, khoe khoang với những người cầu hôn và tàn nhẫn loại bỏ họ khi thấy không phù hợp và không tương xứng. Anh ta đợi, trung thành giữ lời hứa với Elizabeth là chọn cho nàng một người chòng vừa ý với người đó nàng có thể hạnh phúc.

Người thứ 15 đáp ứng tất cả yêu cầu của anh ta. Cực kỳ giàu có, đẹp trai, tử tước Mondevale, 25 tuổi, không còn nghi ngờ gì nữa là đám tốt nhất. Robert biết điều đó, và khi anh ta nói với Elizabeth tối đó, anh ta trông cực kỳ hứng thú rằng anh ta gần như quên mất bản thân anh ta và rời khỏi bàn đến bên Elizabeth để chúc mừng nữ tử tước tương lai.

Elizabeth hài lòng khi quý ông mà nàng quan tâm một các đặc biệt cũng quan tâm đến nàng. “Robert, anh ấy rất đáng yêu nhưng em không chắc là anh ấy thích em đủ để cầu hôn em.’

Robert đặt một nụ hôn trìu mến lên trán nàng “Công chúa, không một người đàn ông nào nhìn em mà không mất trí hoàn toàn, chỉ là vấn đề thời gian thôi”.

Elizabeth cười và nhún vai. Nàng thật sự chán ngấy việc mọi người chỉ quan tâm đến vẻ đẹp của nàng mà không bận tâm đến những gì đằng sau nó. Vả lại, tất cả những họat động điên cuồng và hào nhoáng của mùa lễ hội, cái ban đầu đã mê hoặc nàng đã bắt đầu nhanh chóng làm nàng chán ngấy.

“Mondevale có kế hoạch đến thăm em chiều nay. Nhưng anh không có ý định trả lời anh ta trong một hoặc hai tuần tới. Chờ đợi sẽ làm anh ta thêm quyết tâm, bên cạnh đó, em xứng đáng có một thời gian tự do trước khi là một người đã đính hôn.”

Người đã đính hôn, Elizabeth cảm thấy nôn nao một cách kỳ quặc và cảm thấy khó chịu khi nghe từ đó, cuối cùng nàng nhận ra là nàng cực ký dại dột.

Anh phải thú nhận rằng anh sợ phải nói với anh ta là món hồi môn của em chỉ là 5000 bảng nhưng có vẻ như anh ta không quan tâm.

“Tuyệt vời” Elizabeth nói một cách yếu ớt, cố gắng một cách khó khăn để cảm thấy mọi chuyện đang tốt đẹp hơn, nhưng vẫn cảm thấy một sự một sự cắn rứt lo lắng một cách không thể giải thích nổi.

“Em thật tuyệt vời” Robert nói, vuốt tóc nàng “Em đã kéo cha, anh và Havenhurst ra khỏi sự phá sản nhục nhã.”

3 giờ sau đó tử tước Mondevale đến. Elizabeth gặp anh ta trong phòng khách, anh ta đi vào rồi cầm lấy tay nàng trong tay anh ta và mỉm cười ấm áp “Câu trả lời là có phải không” anh ta nói, nhưng đó có vẻ là một lời khẳng định hơn là một câu hỏi.

Anh đã nói chuyện với anh trai em. Elizabeth ngạc nhiên hỏi.

Không chưa đâu

Vậy tại sao anh biết câu trả lời là có. Nàng hỏi và mỉm cười bối rối.

Bởi vì anh phát hịên ra rằng cô Lucinda Throckmorton-Jones không có mặt bên cạnh em lần đầu tiên trong tháng. anh ta đặt một nụ hơn ngắn làm nàng bất ngờ và đỏ mặt. “Em có biết là em xinh đẹp đến thế nào không?”

Elizabeth có một ý định mơ hồ từ khi tất cả mọi người luôn nói nàng xinh đẹp và nàng có gắng kìm nắn cảm giác thôi thúc muốn hỏi lại “Anh có biết em thông minh đến đâu không” Không phải là nàng tưởng tượng là nàng là người thông minh có trí tuệ nhưng mà nàng rất thích đọc, suy nghĩ và tranh luận các vấn đề và nàng không chắc chắn là anh ta thích điều đó ở nàng. anh ta chưa bao giờ bày tỏ quan điểm về bất cứ vấn đề gì trừ những vấn đề chung chung tầm thường và anh ta chưa bao giờ hỏi ý kiến của nàng.

“Em thật quyến rũ” anh ta thì thầm và Elizabeth tự hỏi, một cách nghiêm túc rằng, tại sao anh ta lại nghĩ như vậy. Anh ta không biết rằng nàng yêu thích câu cá, thích cười, và nàng có thể bắn súng ngắn và thậm chí là nàng là một tay thiện sạ, rằng nàng rất yêu thích việc trông trọt. Anh ta không biết rằng nàng có thể tự điều khiển xe ngựa đua vòng quanh Havenhust. Thậm chí nàng cũng không biết anh ta có thích nghe kể về những điều tuyệt vời về Havenhust. Anh ta biết rất ít về nàng và nàng thậm chí còn biết về anh ta ít hơn nữa.

Nàng ước gì có thể hỏi ý kiến của Lucinda nhưng Lucinda bị ốm và ở lại trong phong suốt từ hôm qua.

Elizabeth vẫn cảm thấy có chút lo lắng về tất cả những điều đó cho đến chiều ngày tiếp theo khi nàng tham dự một buổi liên hoan cuối tuần nơi mà đã đẩy nàng lên con đường của Ian Thornton và thay đổi toàn bộ cuộc đời nàng.

Bữa tiệc được tổ chức tại căn nhà nông thôn đáng yêu của chị gái Valerie, quý bà Charise Dumont. Khi Elizabeth đến thì ngôi nhà đã đầy khách đang cười đùa và uống sâmpanh trong vườn. Theo tiêu chuẩn của London, bữa tiệc này hơi nhỏ, hiện tại chỉ có ít hơn 150 khách, trong đó chỉ có 25 người bao gồm Elizabeth và ba người bạn của nàng là thực sự ở lại cả kỳ nghỉ.

Nếu nàng không quá ngây thơ và được che chở quá nàng hẳn đã nhận ra giới ăn chơi khi nàng nhìn thấy nó tối hôm đó. Nàng nhận thấy khi nhìn thoáng qua rằng các khách mời ở buổi tiệc này qúa già, nhiều kinh nghiệm và quá tự do so với những người mà nàng đã từng tiếp xúc.

Bây giờ, khi ngồi ở salon tại Havenhurst, hồi tưởng lại cuối tuần bất hạnh và điên rồ ấy, nàng lấy làm ngạc nhiên về sự ngây thơ, khờ khạo và cả tin của mình.

Ngửa đầu tựa vào sofa, nàng nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế sự đau khổ nhục nhã. Tại sao, nàng thất vọng tự hỏi, tại sao các ký ức hạnh phúc cứ ngày càng mờ nhạt khi mà nàng chỉ mới vừa hồi tưởng về nó, trong khi nhữung ký ức tồi tệ dường như vẫn cứ tồn tại như một vết cắt sắc nhọn đau đớn? Thậm chí bây giờ nàng vẫn có thể nhớ lại, nghe được và cám thấy được chúng.

Hoa nở rực rỡ trong khu vườn chính khi nàng bước ra ngoài tìm kiếm các bạn của mình. Hao hồng. Mọi nơi đều thơm lừng mùi hoa hồng. Trong phòng khiêu vũ ban nhạc đang chơi nhạc, thình lình một điệu van đáng yêu lọt ra ngoài vườn và làm cho khu vườn ngập tràn tiếng nhạc.

Trời đang vào lúc chạng vạng và một vài gia nhân đang thắm lên những ngọn đuốc trong vườn. Không phải tất cả đều được thắp sáng, tất nhiên - dưới một góc tối thuận lợi có một số đôi những người muốn được riêng tư những Elizabeth không nhận ra cho đến khi đã muộn.

Mất gần nửa giờ để tìm kiếm các bạn, bởi vì họ đang tụ tập bàn tán ở một góc xa của khu vườn nơi mà họ lén lút nhìn về phía bờ rào. khi nàng đến gần các cô gái nàng nhận ra họ không đứng ở phía hàng rào mà đang lén nhìn về phía đó, đang nói huyên thuyên vẻ rất thú vị về người nào đó mà họ đang theo dõi - ai đó dường như làm cho họ cực kỳ kích động. “Bây giờ” Valerie cười khúch khích, nhìn chằm chằm về phía hàng rào “đây có phải là cái mà chị mình gọi là sức quyến rũ mạnh mẽ không?” tóm lại, im lặng một cách cung kính cả 3 cô gái còn lại nhìn chăm chú người đàn ông hoàn hảo đầy chất đàn ông người nhận được sự tán dương của Valerie tuyệt đẹp và người chị sáng suốt của cô, Charise. Elizabeth chỉ nghĩ đến vết bẩn trên giầy của nàng và buồn rầu suy nghĩ về cái giá cắt cổ của đôi giày trong khi tự hỏi có thể mua chỉ một chiếc giầy thay vì cả đôi không. “Mình vẫn không thể tin được đó là anh ấy” Valerie thì thầm “Charise nói là có thể là anh ấy sẽ ở đây, nhưng mình đã không tin điều đó. Mọi người có sẽ chết vì ghen tị khi chúng ta trở về London và kể cho họ nghe chúng ta đã gặp anh ấy” Valerie thêm vào, rồi cô chú ý đến Elizabeth và vẫy tay ra hiệu cho nàng đến “Nhìn này, Elizabeth, có phải anh ấy tuyệt diệu một cách bí ẩn, và rất nguy hiểm không”.

Thay vì nhìn chăm chú về phía hàng rào, Elizabeth chỉ nhìn thoáng qua, lướt về phía vườn, nơi đầy những người đàn ông và đàn bà phục sức lộng lẫy, những người đang cười và nói chuyện khi họ di chuyển về phía phòng khiêu vũ.

Cái nhìn của nàng bị cuốn vẩn vơ về phía một người đàn ông trong chiếc quần ống túm bằng xâtanh màu nhạt và chiếc áo gilê cùng chiếc áo jacket nhiều màu làm cho chúng có vẻ giống như một công đực sặc sỡ, loè loẹt “Đoán tôi thấy ai nào?”

“Ông Ian Thornton, không đợi đã, bạn không thể nhìn thấy anh ấy bây giờ. Anh ấy đã di chuyển khỏi hàng rào.”

Ai là ông Ian Thornton?

Không ai biết, không thực sự biết. Một số nói anh ấy là cháu trai của công tước Stanhope.

Giống như hầu hết các cô gái lần đầu ra mắt, Elizabeth được yêu cầu học danh sách giới quý tộc. “Công tước Stanhope là một người đàn ông lớn tuổi và ông ấy không có người thừa kế”.

Đúng, mọi người đều biết điều đó. Nhưng nghe nói Ian Thornton là cháu trai không hợp pháp của ông ấy.

“Bạn biết không” Penelope góp chuyện một cách hách dịch “Công tước Stanhope đã có một người con trai, nhưng ông ta từ bỏ từ nhiều năm trước. mẹ mình nói rằng đó là một vụ scandal. Con trai của vị công tước già cưới con gái của một tá điền người Scot. Bà ta là một người hoàn toàn xấu xa bất chấp hậu quả. Vì vậy mà có lẽ đó là cháu trai của ông ấy”

“Mình nghe nói anh ta rất giàu. anh ta đã thắng những 25000 bảng chỉ trong một đêm đánh bạc tại Paris.

Anh ta là một con bạc. anh trai mình biết anh ta và anh ấy nói Ian Thornton là một con bạc phổ biến một người không có lai lịch rõ ràng, không giáo dục, không sự sản.

“Mình cũng nghe thấy điều đó.” Valerie thêm vào liếc về phía hàng rào. “nhìn kìa” cô kêu lên “Bạn có thể thấy anh ta bây giờ.Quý bà Mary Watterly hầu như ngã hẳn vào anh ta.

Mình biết là mình sẽ tan chảy nếu anh ấy nhìn mình.

“Mình chắc là bạn sẽ không như vậy đâu” Elizabeth cười châm biếm bởi vì nàng cảm thấy nàng bị bắt buộc phải góp một chút vào câu chuyện.

Bạn vẫn chưa nhìn anh ấy.

Elizabeth thấy không cần phải nhìn anh ta. Nàng biết chính xác kiểu đàn ông trẻ đẹp trai mà các bạn nàng thích là tóc vàng, mắt xanh như thần thoại Hy Lạp 21 hoặc 24 tuổi.

“Mình cho rằng Elizabeth có quá nhiều người theo đuổi giàu có nên làm sao có thể quan tâm đến một người bình thường, không cần biết anh ta đẹp trai và hấp dẫn như thế nào” Valerie nói khi Elizabeth vẫn xa cách một cách lịch sử. Có vẻ như đối với Elizabeth lời khen ngợi ấy giả tạo đầy sự đố kỵ và độc ác. Sự nghi ngờ thật khó chịu làm nàng nhanh chóng loại bỏ nó. Không khi nào từ khi nàng đến London nàng thốt ra những lời lẽ tàn nhẫn chống lại một ai đó. Mặt khác, nàng cũng không bao giờ tham gia vào những câu chuyện ngồi lê đôi mách cũng như có ác ý hoặc nhắc lại những từ ngữ làm hại bất cứ ai. Thậm chí bây giờ nàng vẫn không cảm thấy hoàn toàn thoải mái với những gì mà mọi người nói về người đang nói về người đàn ông mà họ đang quan sát. Có vẻ như Elizabeth không quan tâm đến việc không có tước vị của người đàn ông đó. Và tất nhiên là ý kiến cuả nàng là thiểu số và mọi người cho là nàng khác người vì vậy mà nàng giữ kín quan điểm cho bản thân mình.

Nhưng rồi Elizabeth cảm thấy ý nghĩ của mình là không trung thành với các bạn của mình, và hơn nữa nàng thấy là mình chắc chắn là kẻ thô tục bất lịch sự nếu không tham gia vào câu chuyện vui vẻ của các bạn và cố gắng chia sẻ sự thú vị với các bạn về Ông Ian Thornton. Cố gắng đè nèn bản thân vào trong tâm hồn, nàng cười với Valerie và nói “Mình không có nhiều ngườ theo đuổi như vậy và mình chắc là mình có thể nhìn anh ta. Mình cũng thấy bị hấp dẫn như các bạn thôi.

Có một số lý do khiến những lời nói của Elizabeth làm cho Valerie và Penelope thay đổi nhanh chóng và liếc nhìn một cách bí ẩn, và rồi Valerie giải thích lý do “Cám ơn thượng đế là bạn đã đồng ý, Elizabeth, bởi ba chúng mình có một số rắc rối và chúng mình cho là bạn có thể giúp bọn mình thoát khỏi nó”.

Rắc rối gì?

“Bạn biết đấy” Valerie giải thích “Mình đã phải thuyết phục mãi trước khi Charise đông ý cho bọn mình tới đây vào cuối tuần này.”

Elizabeth gật đầu và trờ đợi.

Có một điều là, khi Charise nói sáng nay rằng Ian Thornton sẽ đến đây, bọn mình như đang ở trên mây vì điều đó nhưng chị ấy lại nói là anh ấy sẽ không chú ý đến bọn minh vì bọn mình quá trẻ và tất cả đều không hợp với sở thích của anh ấy.”

Có lẽ chị ấy đúng. Elizabeth nói với một nụ cười lạnh nhạt.

ồ, anh ấy sẽ phải chú ý. Liếc nhìn các cô gái để nhận sự ủng hộ, Valerie hăm hở nói “Anh ấy chắc chắn sẽ phải chú ý vì bọn mình đã đánh cược toàn bộ một nửa tiền trợ cấp của bọn mình với Charise rằng anh ấy sẽ mời một trong số bọn mình nhảy tối nay. Và anh ấy có thể sẽ không làm vậy trừ phi khêu gợi được sự chú ý của anh ấy sớm.

“Toàn bộ trợ cấp của các bạn” Elizabeth, nói cảm thấy khó chịu vì trò đánh bạc vô lý này. “nhưng bạn có kế hoạch sử dụng chúng để mua thạch anh tím mà bạn đã nhìn thấy trong cửa hàng đồ trang sức ở trên phố Westpôl.

Và mình cũng đã có ý định sử dụng chúng để mua một con ngựa cái nhỏ tuyệt vời mà bố mình đã từ chối mua cho mình. Penelope thêm vào.

“Mình muốn rút lui khỏi vụ đánh cược” Georgina nói “mình không nghĩ..” cô bắt đầu nhưng Penelope hăm hở bật dậy “Anh ấy đi thẳng về phía vườn và anh ấy chỉ có một mình. Sẽ không có cơ hội nào tốt hơn như thế này để thử cố gắng thu hút sự chú ý của anh ấy hơn bây giờ nếu anh ấy không đổi hướng.

Một cách bất ngờ vụ cá cược kỳ quặc này có vẻ giống như một trò đùa bị cấm đoán và Elizabeth nén cười nói “Trong trường hợp này, mình đề cử Valerie thực hiện nhiệm vụ lôi cuốn sự chú ý của anh ta vì đây là ý kiến của bạn ấy và bạn ấy đặc biệt ngưỡng mộ anh ta.”

Bọn mình đề cử bạn. Valerie nói kiên quyết.

Mình? Tại sao lại là mình?

Bởi vì bạn là người đã vừa nhận được 14 lời đề nghị cầu hôn. vì vậy mà hoàn toàn rõ ràng là bạn là người có khả năng thành công nhất. Bên cạnh đó, tử tước Mondevale không thể giúp nhưng có thể ấn tượng khi anh ta nghe thấy rằng Ian Thornton người đàn ông bí ẩn người mà Mary Jane Morrison đã quên cả bản thân mình mà không có kết quả mời bạn nhảy và chú ý đặc biệt đến bạn. không sớm thì muộn Mondevale sẽ nghe thấy điều đó và sẽ không còn chọn lựa nào khác là nhanh chóng bị cột chặt.

Theo luật lệ của xã hội thượng lưu, Elizabeth không bao giờ được cho phép bản thân mình thể hiện bất cứ một sự mến thích nào dù là nhỏ nhất đối với tử tước và nàng giật mình vì nhận ra các bạn nàng đã đoán ra cảm xúc bí mật của nàng. Tất nhiên, họ không thể biết rằng chàng trai trẻ đẹp trai đó vừa mới đề nghị kết hôn với nàng và hầu như đã được chấp nhận.

Bạn quyết định nhanh lên, anh ấy gần đến đây rồi.

Bạn sẽ làm điều đó chứ.

Elizabeth uống ngụm rượu đầu tiên khi nàng quay về hướng vườn. Nàng do dự “Có lẽ mình sẽ làm” nàng nói và chợt cười với các bạn.

Tuyệt vời, đừng quên anh ấy sẽ nhảy với bạn tối nay hoặc là bọn mình sẽ mất trợ cấp của mình.

Vì các bạn gái đứng thành hàng làm che chắm tầm nhìn của Elizabeth nên nàng bước vội những bước dài trên cỏ và nhìn quanh, cố gắng quyết định sẽ ngồi ở đâu. nàng ngồi xuống một chiếc ghế dài chỉ cách đối tượng một chút.

Không để ý đến sự hiện diện của nàng, Ian Thornton bước thêm vài bước, rồi dừng lại gần ngọn đuốc và rút một xì gà ra khỏi túi. Elizabeth quan sát chàng với tâm trạng tràn ngập cảm giác lo lắng, xa lạ và cảm giác kích thích nhoi nhói. Chàng hoàn toàn không giống như nàng đã hình dung. Chàng nhiều tuổi hơn nàng tưởng tượng, nàng đoán chàng ít nhất là 27 tuổi - chàng cao một cách đáng ngạc nhiên, hơn sáu feet, với đôi vai rộng và khoẻ, đôi chân vạm vỡ. Mái tóc dày không phải vàng mà là màu nâu đen hơi xoăn. thay vì mặc những áo bằng xatanh màu sáng thông thường và quần ống túm màu trắng như những người đàn ông khác chàng đen nhánh từ đầu đến chân ngoài trừ chiếc áo sơ mi trắng như tuyết và cà vạt đối lập với màu đen ảm đạm trên áo khoác và áo gilê của chàng. Elizabeth cảm thấy lo lắng khi nghĩ rằng Ian Thornton giống như một con diều hâu săn mồi giữa một bầy công sặc sỡ đã được thuần hoá.

Khi nàng nhận thấy chàng châm điếu thuốc, đầu chàng cúi xuống và khum tay che ngọn lửa. Nàng nhìn trộm xuống dưới chiếc áo khoác màu đen của chàng và dưới ánh sáng của ngọn lửa nàng nhìn thấy rằng bàn tay và gương mặt của chàng vô cùng rám nắng.

Elizabeth cố gắng giữ nhịp thở khi nàng nhận ra là nàng đã rất liều lĩnh và rõ ràng là nàng đã làm cho chàng liếc nhìn nàng với ánh mắt sắc nhọn. ánh mắt của chàng rất ngạc nhiên và khó chịu làm nàng bối rối. bị bắt gặp, Elizabeth thốt ra một câu nói ngu ngốc mà không suy nghĩ gì cả “Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông hút thuốc trước đây. Họ thường rút sang một phòng khác.”

Chàng nhướng đôi lông mày và hỏi nhẹ nhàng “Cô thấy phiền à” và tắt điếu thuốc.

Có hai điều làm Elizabeth xúc động mạnh: Đôi mắt sắc nhọn của chàng có một màu rất lạ lấp lánh màu hổ phách. Trong khi giọng của chàng thật ấm áp và đầy nam tính làm cho nàng bối rối “Phiền gì ạ” nàng nhắc lại một cách ngu ngốc.

“điếu thuốc” chàng nói.

“Ôi, không. Tôi không thấy phiền gì đâu.” nàng vội vàng đảm bảo với chàng rồi nàng chợt thấy mình thật bất lịch sự chàng đến đây để tìm kiếm sự riêng tư và để thưởng thức một điếu xì gà mà nàng lại làm phiền chàng. Cách đó chỗ họ đứng 50 mét, tiếng cười của con gái vọng lại, nàng vô tình quay lại và thấy thoáng qua bóng váy hồng của Valerie và váy vàng của Penelope đang quan sát họ.

Má nàng ửng đỏ vì xấu hổ với cách mà các bạn nàng đang hành động, thật thiếu thận trọng và nàng quay lại phía chàng, bàn tay chàng đút trong túi áo, điếu xì gà gắn trên môi. Chàng nhìn về hướng các cô gái đứng và hỏi “Bạn của cô à” và Elizabeth kinh hãi, cảm thấy tội lỗi khi nghĩ rằng vì một lý do nào đó chàng đã biết toàn bộ vụ cá cược ngu ngốc của các bạn nàng.

Nàng có thể nói một điều nói dối nhỏ nhưng nàng không thích nói dối và có điều gì đó trong mắt chàng làm nàng nói “Vâng họ là bạn tôi” dừng lại để sắp xếp ý nghĩ cho thật tốt, nàng ngước lên nhìn chàng và cười ngập ngừng. Nàng đã xuất hiện mà không giưới thiệu và cho đến giờ không ai làm điều đó một cách đúng đắn, nàng liền vội vàng giới thiệu cố gắng sữa chữa sai lầm của mình “Tôi là Elizabeth Cameron” nàng thông báo.

Cúi đầu vẻ giễu cợt, chàng chấp nhận nàng bằng cách nói đơn giản “Cô Cameron”

Không còn lựa chọn nào khác, nàng hỏi “Còn ông là”

“Ian Thornton”

“Rất vui được gặp ông, ông Thornton” nàng và giơ tay về phía chàng theo đúng quy tắc. Cử chỉ đó làm chàng mỉm cười, một nụ cười quyến rũ, trong khi chàng tiến về phía trước và cầm lấy tay nàng “Rất sẵn lòng” chàng nói nhưng giọng nói của chàng có vẻ giễu cợt.

Bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với kế hoạch này, Elizabeth vận dụng đầu óc cái trong quá khứ đã làm cho những chàng trai liều lĩnh muốn thu hút nàng trong những cuộc trò chuyện phải mê mẩn. Chọn một chủ đề nhẹ nhàng mà nàng cho là thích hợp, nhìn về phía các bạn mình nàng nói “Quý cô mặc váy hồng là cô Valerie Jamison và váy vàng là cô Georgina Granger” khi thấy chàng không có dấu hiệu gì là đã nhận ra nàng tiếp “Cô Jamison là con gái của ngài Jamison và quý bà Jamison” khi thấy chàng chỉ tiếp tục nhìn với vẻ thờ ơ, Elizabeth liều lĩnh nói thêm “Họ ở Herfordshire. ông có biết đó bá tước và nữ bá tước”

Thật sao?

“Đúng, quả thật là vậy” Elizabeth huyên thuyên, cảm thấy càng ngày càng không thoải mái “Và cô Granger là con gái của nam tước và nữ nam tước Grangerley”

“Thật sao?” chàng nhạo báng. Điều đó làm nàng bị sốc và nghĩ đến những điều các bạn đã nói về xuất thân đáng ngờ của chàng và nàng cảm thấy xấu hổ vì đã nói mà không suy nghĩ về tước hiệu của những người mà sẽ không thực sự tôn trọng chàng. Nàng úp bàn tay xuống, vòng tay lại nhận ra những gì mình đang làm và vội vàng dừng lại. Rồi nàng cố gắng trấn tĩnh và nói tiếp “Tất cả chúng tôi ở đây tham dự mùa lễ hội”

Đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng của chàng đột nhiên ấm áp hơn với sự pha trộn giữa thích thú và cảm thông và rồi có một tiếng cười trong giọng nói trầm ấm của chàng khi chàng hỏi “Các cô có thích mùa lễ hội không?”

Có rất nhiều. Elizabeth thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng chàng cùng bị lôi cuốn vào câu chuyện. “Cô Granger, ông không thể nhìn rõ cô ấy từ đây được, là một người rất xinh đẹp với dáng điệu nhẹ nhàng dịu dàng không thể tưởng tượng được. Cô ấy có một tá người theo đuổi.”

Tất cả đều có tước hiệu, tôi đoán là vậy.

Vẫn suy nghĩ về tước hiệu công tước mà chàng đã mất, Elizabeth gật đầu lo lắng “Tôi sợ là vậy” nàng thừa nhận một cách khổ sở và rồi nàng ngạc nhiên vì điều nàng nói làm chàng cười toe toét - loá mắt vì nụ cười từ gương mặt rám nắng của chàng, gương mặt của chàng làm Elizabeth bị tác động sâu sắc. trái tim nàng đập mạnh và rồi đột ngột lùi lại, cảm thấy không thể giải thích được sự thay đổi đột ngột đó “Cô Jamison cũng rất đáng yêu” nàng nói, trở lại bàn luận về các bạn nàng và nở một nụ cười ngập ngừng với chàng.

“Có bao nhiêu đối thủ đang tranh dành được cầu hôn cô ấy.” Elizabeth cuối cùng cũng nhận ra chàng đang chòng ghẹo mình. “Tôi nghĩ là cô ấy một chuyên gia tốt nhất” nàng đáp lại cố gắng bắt kịp going điệu châm biếm của chàng “Vì những người cầu hôn cô ấy diễu hành trước mặt bố cô ấy với số lượng kỷ lục”.

Ánh mắt của chàng lấp lánh nụ cười ấm áp và khi nàng đứng đó cười lại với chàng, sự căng thẳng và lo sợ của nàng chợt biến mất. Thình lình không thể giải thích được nàng cảm thấy như họ là những người bạn cũ đang chia sẻ với nhau những bí mật, chỉ mình chàng có đủ can đảm để thừa nhận cảm xúc của mình trong khi nàng vẫn cố gắng dấu cảm xúc của mình.

Còn cô thì sao?

Tôi cái gì ạ?

Cô có bao nhiêu lời cầu hôn?

Một nụ cười giật mình phát ra từ nàng và nàng lắc đầu. Nói với chàng một cách tự hào về những thành tích của bạn mình thì có thể chấp nhận được, nhưng khoe khoang về bản thân mình thì thật là vượt giới hạn và nàng không thể nói cho chàng biết. Nàng nói với một nụ cười giản dị “Tôi thì rất tệ.”

Tôix in lỗi. Chàng nói, cúi đầu có vẻ chế giễu và một nụ cười cố nén.

Bóng tối tràn ngập khu vườn, và Elizabeth nhận ra là đến lúc nàng phải vào bên trong, nàng chần chừ, không hiểu vì lý do gì không muốn rời khỏi khu vườn được bao bọc bởi sự riêng tư này. Chắp tay ra sau lưng liếc nhìn lên các ngôi sao đang bắt đầu lấp lánh trên bầu trời đêm. “Đây là thời điểm tôi thích nhất trong ngày” nàng liếc về phía chàng để xem xem chàng có chán chủ đề này không, nhưng chàng cũng liếc nhìn lên bầu trời, có vẻ thú vị.

Nàng nhìn lên bầu trời “nhìn kìa. Đó là sao kim hoặc là sao mộc. Tôi không bao giờ hoàn toàn chắc chắn về điều đó”

Đó là sao mộc. Còn kia là chòm sao đại hùng tinh.

Elizabeth nén cười và lắc đầu, nhìn lên bầu trời rồi liếc nhìn chàng hài hước “Có thể đối với anh và những người khác thì nó trong giống một con gấu lớn thì đối với tôi tất cả các chùm sao chỉ giống như những chùm các ngôi sao tập hợp lại với nhau thôi chẳng có hình dạng gì cả. Vào mùa xuân, tôi có thể tìm thấy chòm sao Sư tử, nhưng nó đối với tôi chẳng giống con sư tử tí nào, và vào mùa thu tôi có thể nhận ra chòm sao nhân mã nhưng làm sao họ có thể nhìn thấy con nhân mã trong tất cả cái mớ lộn xộn ấy theo nhận thức của tôi. anh có cho rằng có con người ở đau đó trên đó không?

Chàng quay đầu lại, quan tâm đến nàng với vẻ thú vị. “Cô nghĩ sao?”

Tôi nghĩ là có, tôi nghĩ là thật kiêu ngạo khi tin rằng ngoài các vì sao và các hành tinh, chúng ta là những người duy nhất tồn tại. Có vẻ quá kiêu ngạo khi tin tưởng một cách mù quáng rằng trái đất là trung tâm của vũ trụ và mọi thứ đều quay quanh mình.

Từ khi nào các cô gái lần đầu ra mắt học về vũ trụ vậy” chàng hỏi khi Elizabeth đi về hướng ghế dài để lấy ly rượu của mình.

Tôi mất nhiều năm để đọc. Nàng thừa nhận một cách chân thật. Không nhận thấy cái nhìn mãnh liệt của chàng, nàng lấy ly rượu của mình và quay lại phía chàng “Tôi thực sự phải đi vào bên trong bây giờ, và thay đổi buổi tối.”

Chàng gật đầu im lặng và Elizabeth bắt đầu bước đi và vựơt qua chàng. Rồi nàng thay đổi ý định, ngập ngừng nhớ đến vụ đánh cược của các bạn mình và họ đã hy vọng vào nàng như thế nào “Tôi có một đề nghị khá kỳ quặc muốn xin một ân huệ của anh” nàng nói chậm rãi, cầu nguyện rằng chàng có cảm thấy một chút thân thiết của tình bạn trong những phút vừa qua. Nàng cười ngập ngừng khi thấy đôi mắt bí ẩn của chàng, nàng nói “Anh có thể không hỏi lý do không, tôi không thể giải thích... ” Nàng cảm thấy xấu hổ một cách sâu sắc.

ân huệ gì?

Elizabeth cố gắng thở đều “Anh có thể mời tôi nhảy tối nay không?”. Chàng có vẻ sốc vì lời đề nghị táo tợn của nàng và nàng nhìn thấy một đường thẳng khắc nghiệt trên môi chàng khi chàng trả lời.

Không.

Elizabeth cảm thấy thật xấu hổ và bị sốc vì sự từ chối của chàng, nhưng nàng cảm thấy có sửng sốt vì nghe thấy có sự hối tiếc trong giọng nói của chàng và cả biểu hiện thoáng qua trên gương mặt chàng. Trong một lúc lâu nàng cố gắng hiểu rõ bản chất của chàng nhưng rồi một tiếng cười ở đâu đó vọng lại làm nàng giật mình tỉnh cơn mê. Cố gắng rút lui khỏi tình trạng lố bịch mà mình vướng phải và thề sẽ không bao giờ đưa bản thân mình vào tình trạng tương tự, Elizabeth cầm áo khoác định rời khỏi. Tạo một nỗ lực phi thường để không để lộ cảm xúc trong giọng nói của mình, nàng nói với một giọng tự trọng điềm tĩnh “Chúc buổi tối tốt lành, Ông Thornton.

Chúc buổi tối tốt lành, cô Cameron. Chàng cúi đầu rồi rời đi.

Các bạn của nàng đã lên lầu để thay váy chuẩn bị cho buổi khiêu vũ buổi tối, nhưng trong giây lát khi Elizabeth bước vào phòng thì họ lập tức ngừng nói chuyện và cười đùa làm cho nàng cảm thấy khó chịu nghĩ rằng họ đang cười và nói chuyện về nàng.

Elizabeth cảm thấy khó chịu khi nghĩ rằng mình là tâm điểm của một trò cười đùa bí mật khi nàng nhìn những nụ cười cố nén trên khuôn mặt các bạn chỉ có Valerie là có vẻ điềm tĩnh và hơi xa cách.

“Nào” Penelope hỏi với vẻ mong đợi “Đừng làm cho bọn tớ hồi hộp, bạn có gây được ấn tượng không?”

“Mình đã tạo được một số ấn tượng nhất định, chắc chắn là như vậy.” Elizabeth nói với một nụ cười ngượng ngập “nhưng mà không thực sự thuận lợi như mong đợi đâu.”

“Anh ấy đã ở bên cạnh bạn rất lâu. bọn mình quan sát thấy. Bạn đã nói những gì vậy?

Elizabeth cảm thấy một cảm giác ấm áp lên vào trong người và lên má khi nàng nhớ lại vẻ đẹp trai của chàng, gương mặt rám nắng của chàng và cách chàng cười một cách đặc trưng khi chàng nhìn nàng làm cho nàng trở nên dịu lại “Mình không thực sự nhớ là bọn mình đã nói những gì.” Đó là sự thật. Tất cả những gì nàng có thể nhớ là cái cách kỳ quặc mà đầu gối của nàng run rẩy và trái tim nàng đập thình thịch khi chàng nhìn nàng.

Vậy, anh ấy thế nào?

“đẹp trai” Elizabeth nói với một chút mơ màng trước khi nàng trấn tĩnh lại “Quyến rũ. Anh ấy có một giọng nói rất hấp dẫn.”

“Và không nghi ngờ gì nữa” Valerie nói đầy mỉa mai “Bây giờ anh ấy đang cố gắng khám phá ra anh trai bạn đang ở đâu để nhảy bổ vào xin cầu hôn bạn.”

Đó một quan điểm ngu xuẩn làm Elizabeth sẽ phá lên cười nếu nàng không cảm thấy xấu hổ và bị chàng bỏ rơi một cách kỳ quặc ở vườn “Anh trai mình tối nay an toàn ở một nơi nào đó không bị ngắt quãng trong nhiều giờ. Mình có thể cam đoan với bạn. Mặt khác” Nàng thêm vào với một nụ cười buồn bã “Mình sợ rằng các bạn sẽ mất tất cả một nửa tiền trợ cấp của các bạn vì không có một chút cơ hội monh manh nào là anh ấy sẽ mời mình nhảy đâu.” với một cử chỉ xin lỗi nàng rời khỏi để thay váy áo cho buổi khiêu vũ và trên đường lên tầng thứ ba.

Khi Elizabeth được riêng tư trong phòng ngủ của nàng, tuy nàng thể hiện một nụ cười vui vẻ trước mặt các bạn nhưng rồi nó nhanh chóng biến mất nhường chỗ cho vẻ trầm ngâm tư, bối rối. Đi thơ thẩn về phía giường, nàng ngồi xuống, uể oải vặn vẹo tấm ga giường, cố gắng hiểu cảm giác của nàng khi có sự hiện diện của Ian Thornton.

Ngồi bên cạnh chàng trong vườn, nàng cảm thấy lẫn lộn giữa cảm giác hoảng sợ và vui vẻ - cố gắng làm cho chàng chống lại nàng là cách tốt nhất để thoát khỏi sức hút toả ra từ chàng. Ngoài ra nàng còn cảm thấy gần như đã đạt được sự chấp thuận của chàng, cảnh báo khi nàng thất bại, vui mừng khi nàng thành công. Thậm chí bây giờ, chỉ nhớ lại cách mà chàng cười, cái cách chàng nhìn chằm chằm, vẫn làm cho nàng cảm thấy nóng và lạnh toàn thân.

Âm nhạc vọng ra từ phòng khiêu vũ vang tới tận tầng này và Elizabeth cuối cùng cũng thoát khỏi mơ mộng và gọi Berta đến giúp nàng mặc váy.

“Bác nghĩ thế nào” nàng hỏi Berta nửa giờ sau xoay tròn trước gương dưới sự kiểm tra của bà bảo mẫu.

Berta xoắn bàn tay mũm mĩm của mình khi nàng quay lại, bồn chồn nhìn kỹ vẻ bề ngoài rực rỡ không thể phủ nhận của cô chủ trẻ, không thể nén được nụ cười yêu mến. Mái tóc của Elizabeth được búi thành búi một cách tao nhã, đầu nàng đội vương niệm với những lọn tóc xoăn nhẹ nhàng rủ xuống hai bên má bao lấy khuôn mặt nàng, nàng đeo đôi hoa tai bằng kim cương của mẹ nàng.

Không giống như những chiếc váy khác của Elizabeth, chiếc này chiết eo cao, có màu xanh ngọc bích, trông quyến rũ một cách khác thường. Có một chiếc nơ bằng lụa màu xanh được gắn trên vai trái của nàng còn bên kia thì để trần. Chiếc váy đã làm tôn lên thân hình của nàng, nhấn mạnh ở bộ ngực của nàng làm gián tiếp tôn thêm cái eo thon nhỏ ở bên dưới. “Tôi nghĩ” Berta cuối cùng cũng nói “Lấy làm ngạc nhiên vì Bà Porter đã chọn cái váy đó cho cô. Nó chẳng giống một chút nào với những chiếc váy khác.”

Elizabeth trở lại là cô gái vui vẻ, hoạt bát, nàng mỉm cười bí ẩn khi đeo đôi găng tay màu xanh lục “Không chỉ một mình Bà Porter không chọn nó mà cô Lucinda cũng không thèm nhìn đến nó đấy.”

Tôi không nghi ngờ gì về điều đó.

Elizabeth quay lại đứng trước gương, cau mày khì quan sát kỹ diện mạo của mình “Các cô gái chỉ mới 17 tuổi, còn cháu sẽ 18 trong vài tháng tới. Bên cạnh đó” Nàng giải thích “Khi cháu cố gắng nói với bà Porter, thật là lãng phí khi tiêu quá nhiều cho váy áo rằng sang năm tất cả có thể vẫn còn thể phù hợp với cháu. Cháu sẽ có thể mặc chiếc áo này thậm chí cả khi cháu 20 tuổi.”

Berta lắc đầu “Tôi ngờ rằng Tử tước Mondevale của cô sẽ lại muốn cô mặc cùng một chiếc váy nhiều hơn hai lần.”

Bạn đang đọc Như Cõi Thiên Đường của Judith McNaught
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.