Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần bí thiếu niên

Tiểu thuyết gốc · 3425 chữ

Bách Nguyệt Lâu.

Trong quán, khách hàng đông nghịt, bồi bàn chạy qua chạy lại tiếp khách nhưng vẫn không thể đáp ứng hết tất cả.

Thiếu Sơ là một tay bồi bàn ở đây. Hắn đã làm được ở tửu lâu này được hơn hai năm.

Vì đây là toà tửu lớn nhất của Bạch Dạ Thành, nên có rất nhiều khách tứ xứ dừng chân ở đây nghỉ chân. Rượu và thức ăn ở đây luôn là thứ nhất ở thành này, nên chả lạ gì khách nhân lại đông như vậy.

Thiếu Sơ bưng một tay lồng bánh bao hấp, một tay xách theo một vò rượu nhanh nhảu bước đi.

" Một lồng bánh bao hấp và một vò trúc diệp thanh của ngài đây. Xin lỗi vì đã để ngài chờ đợi lâu như vậy, nhưng giờ này là giờ cao điểm nên khách quá đông, chỉ vài tên tiểu nhị như tiểu nhân không thể xoay sở kịp. "

Vị khách nhân này là một tay kiếm khách, đầu đội mũ rộng che hết khuôn mặt. Hắn không nói gì với Thiếu Sơ cả chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Thiếu Sơ cười lấy lòng rồi quay người đi thở phào.

Hắn sợ nhất là bưng đồ cho mấy tay kiếm khách như vậy. Trước đây từng có một tên kiếm khách tính tình quái gở, chỉ vì chờ đợi lâu một chút mà rút kiếm chém đứt tay của một tay tiểu nhị rồi bỏ đi. Từ đó nên hắn rất sợ mấy tay kiếm khách vào ngồi.

Thiếu Sơ vội vàng chạy vào nhà bếp để bứng tiếp món khác lên cho khách. Hắn quẹt vội mồ hôi trên trán của mình.

" Tiểu nhị, ta muốn gọi món. "

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên phía sau lưng hắn khiến hắn dừng lại. Hắn quay đầu lại nhìn về phía bàn cất ra tiếng nói.

" A! "

Hắn nhìn thấy ngồi ở bàn đó là một vị cô nương. Khuôn mặt thanh tú,da trắng như tuyết

, thân mặc một bộ váy xanh, miệng cười lộ ra má lúm đồng tiền.

Ngồi bên cạnh nàng là một cụ ông mặc một bộ trường sam màu xám, dáng lưng hơi còng. Ánh mắt ông ta nhìn vào Thiếu Sơ một cách thiếu thiện cảm.

Thiếu Sơ vội vàng bước đến, cười hì hì xoa tay.

" Vị khách quan này muốn gọi món gì ạ? Ở đây có rất nhiều món cho khách quan lựa chọn, ví như… "

" Một dĩa Lý Dao Ngư hấp và một lồng bánh bao hấp là được. Nhanh chân lên, ta không có nhiều thời gian. Đi đi. "

Cụ ông kia nói xong xua tay đuổi hắn đi. Thiếu Sơ dù khó chịu nhưng miệng vẫn tưoi cười rời đi.

Trước khi đi, hắn đã kịp nhìn ra một chi tiết ở vị cô nương này.

Đây là một cô gái mù.

Thiếu Sơ vào nhà bếp gọi đầu bếp chuẩn bị món, lại vội vàng lấy món ăn và rượu ra cho khách.

Tửu lâu lại tiếp tục ồn ào, người gọi món, người la lớn giục đồ, tiểu nhị chạy qua chạy lại.

" Thiếu chủ. Ngài nhìn xem vị tiểu nương tử kia xem. Da thịt trắng nõn, mặt mày thanh tú, là cực phẩm đấy. "

Một tên mặt mày đen đủi, miệng hơi vẩu, ánh mắt dâm tà nhìn vị cô nương áo xanh dưới lầu thì thầm vào tai vị công tử đang ngồi vân vê ly rượu.

Vị công tử này khuôn mặt có thể nói là khá tuấn lãng, thân mặc một bộ áo quần màu vàng. Nhìn khí chất từ người hắn toát ra, có thể thấy y là một vị công tử nhà giàu có.

Vị công tử nhấp nhẹ ngụm rượu, nhìn vào cô gái ngồi dưới lầu, ánh mắt lóe lên dục vọng. Nhưng hắn không phải là một tên thiếu gia ngu ngốc, nên cũng không có động thái gì. Vị công tử nhìn vào ông lão ngồi cạnh vị cô nương kia đánh giá.

" Ta chưa biết vị cô nương kia là người ở đâu, có lai lịch như thế nào. Không thể tùy tiện hành động. Ngươi thử xuống đó thăm dò lai lịch của nàng cho ta. Nếu chỉ là loại thường dân, ta sẽ có cách nắm nàng trong tay. "

Tên kia cười cười tuân lệnh xuống lầu. Vị công tử kia nhấm nháp ly rượu, ánh mắt nhìn chăm chăm xuống dưới lầu.

Thiếu Sơ đứng một góc bên cạnh, hắn nghe thấy những gì mà hai người họ bàn với nhau.

Việc những tay công tử này chuyên cậy quyền thế để cưỡng bức con gái nhà lành không có gì lạ ở thế giới này. Huống chi vị công tử này là con trai của thành chủ, ông ta lại là người nổi tiếng xấu xa, bao che khuyết điểm. Nếu vị cô nương kia chỉ là con nhà giàu có bình thường thì coi như xong, kiếp này chỉ có thể chịu ấm ức. Cũng sẽ không có ai sẽ đứng ra bảo vệ vị cô nương này, vì đây là nội thành, quân binh rất nhiều. Nếu ra tay chỉ rước hoạ vào thân.

Thiếu Sơ vờ như không nghe thấy, tiếp tục tiếp khách. Nhưng không thấy hắn tỏ ra thông cảm, mà chỉ thấy một nụ cười thương hại loé lên một cái rồi biến mất.

Tên tay sai xuống lầu, hắn tiến đến chỗ bàn của vị cô nương kia. Tự nhiên kéo ghế ra rồi ngồi xuống, hắn cười tươi tiếp chuyện.

" Vị tiểu cô nương này sao lại ngồi đây một mình như vậy? Ở đây là tửu lâu, long xà hỗn tạp, có không ít hạng bất lương đang ở đây. Cô nương lại xinh đẹp như vậy, chỉ sợ không ít kẻ đang có ý xấu nhìn chằm chằm vào cô nương. Công tử nhà ta là con trai của thành chủ Bạch Dạ thành, có chút tiếng nói ở thành này, thấy cô nương như vậy sợ bị kẻ xấu khinh nhờn, đặc biệt sai ta xuống lầu mời cô nương lên trên kia uống trà… "

" Cút! "

Tên nô tài kia chưa kịp nói hết câu, ông lão ngồi bên cạnh nàng mặt mũi đã trầm giọng quát.

Hắn ta nổi giận, giở mặt dữ tợn. Dù hắn chỉ là nô tài bên cạnh vị công tử kia, nhưng vì chuyên cậy quyền chèn ép người đã quen, nay lại bị một người bị hắn xem là người hầu của cô nương kia quát tháo, nên trong lòng rất tức giận.

Hắn gằn từng chữ, nhìn cô nương kia quát .

" Mẹ nó, không biết tốt xấu. Người đâu, bắt ả đàn bà này lại, đánh chết tên chó già này cho ta. "

Hoen chục tên tay sai nghe thấy lệnh của vị nô tài bên cạnh công tử kia, hung ác lao đến bàn của vị cô nương kia, toan bắt nàng lại.

Trên lầu, vị công tử kia tặc lưỡi một cái. Dù hắn chỉ muốn tên nô tài kia thăm dò lai lịch của nàng để tránh sự cố ngoài ý muốn, nhưng hắn lại nổi nóng làm việc ngoài ý muốn của gã. Nhưng hắn chỉ cần bắt cô nương kia giam lại, lại đánh chết lão già kia bịt đầu mối. Những người trong thành cũng sẽ khôn ngoan im lặng về chuyện này thì trời biết, đất biết chuyện này.

Mấy tên tay sai tay cầm gậy gộc, lao đến vị lão giả kia, toan đánh chết lão. Những tên này theo vị công tử kia đã lâu, làm ác thành quen, nên rất dứt khoát trong chuyện này.

Vị cô nương kia không nhúc nhích gì, chỉ khẽ cười mỉm, tay vuốt tóc một cái. Hành động của nàng rất ung dung, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lão giả kia thì ánh mắt trầm xuống khi thấy đám người lao đến. Nét mặt từ âm trầm dần dần chuyển sang giận dữ.

" Tốt, tốt, tốt. Chỉ là một toà tiểu thành thị, lại có nhân vật lợi bá đạo lợi hại như vậy, một tay che trời. Lão phu bội phục. "

Nói đoạn, lão rút ra từ trong túi áo một cây dao ngắn. Thân dao loé lên màu đỏ sắc bén như máu người, khiến những người xung quanh hô hấp dồn dập.

Có một vị khách nhân trung niên ngồi gần đó, khi thấy lão giả rút thanh dao kia ra, suy nghĩ nhanh một cái rồi hét lên kinh hãi.

" Là Hắc Huyết Ma Dao, là người của Ám Nguyệt Tông! "

Tiếng hét của vị khách nhân rất lớn, mọi người đều nghe được. Khi nghe đến ba chữ Ám Nguyệt Tông, sắc mặt mọi người đều đại biến.

Ám Nguyệt Tông, là một tông môn tu hành Thánh Cấp. Đây là một con quái vật khổng lồ áp chế, bành trướng thế lực của cả ba đại đế quốc là Thượng Vân đế quốc, Chiến Long đế quốc và Hạ Vân đế quốc. Bạch Dạ thành là một tiểu thành thị thuộc một trong ba đế quốc trên, Chiến Long đế quốc.

Ám Nguyệt tông tuy là chính tông,nhưng xử lý mọi việc rất vô tình chưa hề nương tay. Từng có một vị vương hầu của Chiến Long đế quốc đắc tội một vị nội môn đệ tử,sau này cả nhà đều lặng lẽ bị giết chết. Việc này từng gây lên sóng gió một thời gian dài, và phía triều đình lại nhắm mắt cho qua,đủ hiểu họ e ngại đến nhường nào. Ám Nguyệt Tông có tín vật là một thanh Hắc Huyết Ma Dao, đệ tử của tông khi hành tẩu đều mang vật này.

Mà lão giả kia lại là người của Ám Nguyệt Tông, là nhân vật không thể chọc vào. Đừng nói là thành chủ Bạch Dạ Thành, đến cả vương hầu của đế quốc còn bị giết cả nhà. Đằng này vị công tử con trai thành chủ nhỏ nhoi lại dám đánh ý đồ lên người người của Ám Nguyệt Tông, thì kết quả chỉ có một con đường chết.

Tên nô tài kia khi nghe đến lão giả kia là người của Ám Nguyệt Tông thì run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, ngã vật xuống đất. Mấy tên tay sai đang lao đến thì mặt mày xanh như đít nhái, có tên còn trực tiếp ngất đi.

Tên công tử ngồi trên lầu mặt mày cũng không khá hơn là bao, cũng trắng bệch ra.

Đây là đại hoạ.

Lão giả kia sau khi rút dao ra thấy mấy tên lao tới đều sợ hãi run lẩy bẩy cũng không thu hồi vũ khí. Lão dữ tợn rót pháp lực vào vũ khí, ánh sáng màu đỏ của thanh dao càng đậm lên. Trong không khí bỗng xộc lên một mùi máu tanh tưởi.

Ánh mắt lão hung ác nhìn đám người kia, toan ra tay, thì vị cô nương kia khẽ nói.

" Túc Cầu lão gia, ngừng lại đi, không cần hạ thủ. "

Lão giả gọi Túc Cầu kia nhanh chóng thu lại dao, hừ nhẹ một cái rồi ngồi xuống. Xung quanh mọi người đều mồ hôi chảy ròng ròng, còn mấy tên tay sai kia thì mặt cắt không còn giọt máu, nằm ngã vật vã trên mặt đất không dám đứng lên.

Vị công tử trên lầu quệt vội mồ hôi trên trán. Hắn thấy vị Túc Cầu lão gia kia nghe lời cô gái thu hồi lại vũ khí,đoán chắc cô gái này là nhân vật không hề tầm thường.

Sở dĩ hắn ra tay là do hắn cũng là một người tu hành, tu vi đã là Bách Biến cảnh tứ biến. Lại nhìn trên người hai người đó không hề có mệnh lực dao động, nên nghĩ là thường dân. Giờ nghĩ lại, hắn mới sợ hãi. Không phải là họ không có mệnh lực, mà là tu vi của họ cao hơn hắn rất nhiều. lại ẩn dấu đi nên hắn không phát hiện được.

Nói như vậy, hai người đó tuyệt đối tầng lớp phía trong nội môn Ám Nguyệt Tông.

Vị công tử nghĩ đến đây liền tê cả da đầu. Hắn muốn lập tức mọc cánh để bay ra khỏi chỗ này ngay lập tức.

Lão giả kia vẫn còn tức giận, ánh mắt lão sắc lẹm nhìn xung quanh. Tất cả mọi người khi thấy lão liếc tới đều nhao nhao quay đầu, không dám nhìn.

Cô nương kia thì vẫn ngồi bình thản uống trà. Mày khẽ nhíu một cái, như phát hiện cái gì đó bất thường. Nàng khẽ nhấp một ngụm trà, đang âm thầm suy nghĩ cái gì.

Được một lúc thì đám tay sai kia cũng hoàn hồn, tên nào cũng chạy thục mạng ra khỏi tửu lâu. Còn vị công tử kia thì cũng lẳng lặng trèo cửa sổ chuồn mất.

Chưởng quỹ thì nép vào cái cột sau quầy. Thấy mọi chuyện đều đã ngừng lại thì lau mồ hôi đang chảy ra ròng ròng, vỗ ngực thở phào.

" Mụ nội nó, thật đáng sợ. Cũng may là không động thủ, nếu không sợ sẽ có rắc rối không nhỏ. "

Thiếu Sơ từ trong bếp ra đi ngang quầy, cười hì hì châm chọc.

" Cũng may không động thủ, nếu không chỉ sợ không có cái hang nào cho người béo trốn. "

Chưởng quầy biết là tên tiểu nhị này ghẹo mình, nhưng cũng không tức giận. Thường ngày tên này rất được lòng lão, lại một miệng nịnh hót thượng thừa, nên hắn xem Thiếu Sơ rất vừa mắt. Chưởng quầy chỉ phì cười một cái, giơ tay lên xua xua hắn đi.

" Mẹ tên tiểu tử thối này, cút đi cút đi. Miệng toàn phân không có một câu sạch sẽ. "

Thiếu Sơ tay bưng đồ, tiến nhanh đến bàn của vị cô nương kia. Dù bây giờ bầu không khí rất căng thẳng, nhưng hắn không có chút gì e ngại. Chưởng quầy thấy vậy cũng hơi nhảy lên một cái, chỉ sợ hắn sơ xuất làm hai vị kia tức giận sẽ sinh ra đại hoạ.

Thiếu Sơ bưng đồ ăn đến đặt lên bàn, cười hì hì.

" Lý Dao ngư một đĩa. Một lồng bánh bao hấp đây, mời khách quan dùng. "

Đám người nhìn tên tiểu nhị này ánh mắt kì quái, thầm khen tên này lá gan cũng thật lớn.

Lão giả không nói gì, khi thấy hắn đặt đồ ăn xuống xong thì xua tay bảo hắn đi đi. Thiếu Sơ cũng nhanh lẹ xoay người, toan rời đi.

Đúng lúc ấy, cô gái áo xanh bỗng cất tiếng nói.

" Chậm đã! "

Thiếu Sơ dừng lại bước chân, quay người lại.

Vị cô nương kia nhìn hắn như đánh giá gì đó, mỉm cười nói.

" Không ngờ là đồng đạo. Không biết vị công tử đây sao lại che giấu tu vi, làm một người giúp việc ở thành nhỏ này. "

Lão giả khẽ giật mình nhìn lại tên tiểu nhị. Lão không ngờ tên này cũng là người tu đạo, mà lão lại không hề phát hiện ra chút pháp lực nào trên người hắn.

Mấy tay khách quan khác cũng ồ lên kinh ngạc. Không ngờ tên tiểu nhị này cũng là một người tu hành. Phải biết, điều kiện để bước chân vào tu hành giới, phải là người đặc biệt phi phàm, là rồng phượng trong loài người, trăm người mới có một hai người. Ấy vậy mà tên tiểu nhị mặt mày nhếch nhác kia lại là một trong số đó.

Chưởng quầy thì tê cả da đầu. Tên xú tiểu tử mà hắn ngày ngày cười đá mông vậy mà lại là tu hành người. Chỉ sợ hắn sẽ ghi hận trong lòng, chờ ngày trả thù. Hắn nghĩ mấy người tu hành này ai cũng là cực đoan hung ác.

Thiếu Sơ mặt vẫn tươi cười, nhưng mắt lại híp lại nhìn vị cô nương kia. Bỗng hắn bật cười ha hả.

" Không hổ là Hỗn Nguyên Ma Đồng, dù đã mất đi thị lực, ánh mắt vẫn còn sáng lắm. "

Sắc mặt lão giả đại biến. Hắn rút ra một một cái chuông đồng, trên đó khắc hình một con dị thú dữ tợn, rót pháp lực vào đó.

Vị cô nương kia mặt cũng trầm xuống, thân hình khẽ nhúc nhích muốn động thủ.

Thiếu Sơ chỉ nhàn nhạt nhìn hành động của hai người, hắn cười nhạt một cái. Thân hình nhoáng một cái bỗng biến mất, tránh thoát khỏi đòn công kích từ lão giả. Hắn xuất hiện ở khoảng cách ngoài năm mét sau lưng, sau đó lùi nhanh về phía sau.

Lão giả kia giật mình một chút, âm thầm khen thân thủ thật tốt.

" Công tử pháp lực thâm hậu, mắt lại sắc bén không gì bì kịp. Không biết quý danh của công tử là gì? "

Cô gái kia cũng tương tự giật mình. Thân thủ nhanh như vậy, khẳng định đây không phải là một người đơn giản.

Thiếu Sơ chỉ nhìn hai người ở xa, cười hì hì không trả lời.

Bỗng một tiếng chuột kêu chít chít ở đâu vang lên. Một bóng đen nhỏ bé nhanh chóng xoẹt qua mọi người, hướng về phía Thiếu Sơ. Tốc độ của nó quá nhanh, không ai có thể thấy được nó.

Sau một khắc, một con chuột nhỏ bỗng xuất hiện trên vai tên tiểu nhị. Đây là một con chuột màu lông vàng óng, mắt màu xanh thẫm rất quỷ dị. Nó khẽ dụi đầu vào mặt Thiếu Sơ, kêu lên chít chít.

Thiếu Sơ cười xòa một cái, sau đó giơ tay lên bắt quyết. Trong nháy mắt hắn làm vô số động tác kì lạ, không khí trong tử lâu bỗng hạ xuống lạnh buốt.

" Tấn lão gia, tiền công tháng này ta không lấy. "

Nói xong tjan hình hắn khẽ nhoè đi, sau đó biến mất khỏi tửu lâu.

Lão giả thấy tình huống quỷ dị như vậy lấy làm sợ hãi. Hắn muốn nhìn xem tay tiểu nhị này đã trốn ở đâu. Nhưng khi lão điều động pháp lực lại phát hiện ra phăp lực của mình đang bị trì trệ lại không thể vận chuyển.

Cô nương kia cũng đã phát hiện ra sự khác thường, chỉ thở dài một hơi.

" Là một vị cao nhân. "

Lão giả kia nhăn mày ngồi xuống. m thầm nhìn ngó xung quanh, nhưng đã không còn bất cứ dấu vết gì của tên tiểu nhị kia.

Tất cả khách quan trong quán đều mộng. Lần đầu thấy sự việc quỷ dị như vậy, tự dưng một người lại biến mất ngay trước mắt của cả trăm người, trong đó còn có hai vị tu hành người, cũng không thể nhìn thấu thủ đoạn.

Cô gái kia khẽ cau mày.

Nàng là Hỗn Nguyên Ma Đồng trời sinh, tuy thị lực đã đại giảm gần như mù. Nhưng với pháp lực đặc biệt sáng tỏ. Sở dị nàng biết tên tiểu nhị là người tu hành vì nàng thấy mờ mờ trong cơ thể y có một tia pháp lực loé lên rồi biến mất khi hắn nhìn nàng. Không ngờ người này lại là một vị cao nhân thâm bất khả trắc.

Mọi người đều im lặng,bầu không khí bỗng yên tĩnh lạ thường.

Không ai biết rằng trên bầu trời, hiện giờ đang lẳng lặng xuất hiện một đám mây ngũ sắc.

Một cô gái dung mạo tuyệt trần, tóc đen óng mượt, khuôn mặt hoàn mỹ. Thân hình chỗ lồi chỗ lõm cực kì mê người, thân khoác một tầng lụa mỏng cảng tôn lên dáng người của nàng đến cực điểm.

Vị cô nương kia nhìn xuống tửu lâu, nghiến răng nghiến lợi.

" Xú nam nhân. Đừng để lão nương bắt được ngươi, bằng không ta sẽ để ngươi sống không bằng chết. "

Bạn đang đọc Nhìn vào thời không sáng tác bởi muclangdado

Truyện Nhìn vào thời không tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi muclangdado
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.