Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra Đi

Tiểu thuyết gốc · 1496 chữ

Biên: rongcama96

-----------------------------

Thôn Cẩu Phủ nằm ở phía bắc núi Vạn Yên trên YY đại lục nổi tiếng là một nơi thanh bình với núi rừng xanh tốt trăm hoa đua nở. Đây thật đúng là một địa phương thích hợp để an cư lập nghiệp.

Nhưng đó chỉ là thường ngày, còn hôm nay trên đường lớn của thôn Cẩu Phủ tất cả mọi người đều đang đổ xô đuổi theo một người thanh niên trông náo nhiệt vô cùng. Người thanh niên kia có dáng người cao ráo tầm mét bảy, khuôn mặt thanh tú phía sau đeo một chiếc túi lớn, vừa chạy vừa cười làm vang vọng cả thôn.

Phía sau hắn có đến vài chục người đang truy đuổi, nhưng trái ngược với hình tượng tiêu sái của người thanh niên kia thì mọi người ai nấy đều mặt đỏ như gấc, bừng bừng sát khí.

- Một vị lão nhân ngồi ngay trước hiên nhà ngước lên nhìn người thanh niên đó xong rồi quay đầu lại hỏi một tiểu cô nương đang ăn kẹo ngồi kề bên:

- Cớ gì mà hắn lại phải chạy như thế?

Tiểu cô nương kia quay đầu lại nhìn gia gia của mình ngây thơ đáp:

- Nghe nói hắn tới phá đám hôn lễ của nhà người ta.

- Chả trách ... nhớ năm đó, ta ... ài…

Lão nhân khẽ lắc đầu rồi nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.

Gần đến cửa thôn, người thanh niên kia như thấy được hy vọng nên vội dùng hết sức bình sinh tăng tốc, đám người đuổi theo phía sau bỗng nhiên bị bỏ lại cách một đoạn khá xa, họ tức giận kêu gào:

- Kim Bảo, ngươi mau đứng lại cho ta!

Người dẫn đầu trong đám đông dừng lại gào to:

- Cẩu Đại ta mà bắt được ngươi thì ngươi đừng mơ được toàn thây!

Đám đông phía sau người thì cầm chổi, kẻ thì cầm gậy, ai nấy cũng nhao nhao chửi rủa:

- Các ngươi phải hứa không đuổi tiếp thì ta mới không chạy nữa a.

Người thanh niên chạy phía trước quay đầu gào to, nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ “Cho dù các ngươi có không đuổi nữa thì ta cũng vẫn sẽ chạy mà thôi”.

Dứt lời, người thanh niên đó liền vội lắc mình qua dòng người đông đúc phía trước rồi chạy ra khỏi thôn. Chạy được một đoạn thấy không còn ai đuổi theo thì hắn ta bèn ngừng lại, hắn đứng trên ngọn đồi nhỏ nhìn về phía thôn Cẩu Phủ một lúc lâu rồi thở dài:

- Haizz! Trước khi rời đi ta chỉ muốn các ngươi nhớ ta lâu hơn một chút thôi mà.

Người thanh niên đó tên là Kim Bảo sinh ra ở thôn Cẩu Phủ này, cha mẹ mất sớm nên từ nhỏ hắn đã được trưởng thôn nuôi dưỡng coi như con ruột của mình. Hắn rất thông minh, học gì biết đó, tới năm mười sáu tuổi thì trưởng thôn cũng bỏ hắn mà đi. Một năm nay hắn như đổi tính, đi khắp thôn trêu chọc mọi người, hễ ở đâu nghe thấy tiếng ồn ào là người trong thôn lại biết đó là do hắn gây ra.

Hắn lại thở dài một hơi rồi quay đầu nhìn về những dãy núi hùng vĩ phía xa. Nơi đó thấp thoáng trong sương là một tòa thành lúc ẩn lúc hiện, mặt của hắn không còn chút đau buồn nàolúc trước mà thay vào đó là vẻ mặt tươi cười:

- Ta đến rồi đây! Các tiểu cô nương thanh thuần xinh đẹp hãy chờ đó cho ta!

Nói xong hắn nhắm thẳng hướng con đường đầy sỏi đá dẫn về phía ngọn núi cao nhất mà chạy như bay.

............

Hai ngày sau, trước cổng một tòa thành cao lớn, hùng vĩ người người ra vào tấp nập có một thanh niên mặt mày lem luốc, quần áo rách rưới đang lê từng bước chân nặng nề về phía cổng thành, hắn đi tới đâu thì người ta cũng vội vàng tránh né.

Người thanh niên đó không ai khác là Kim Bảo, hắn nhìn cổng thành cao lớn phía trên được chạm khắc hai chữ “Bạch Thành” trước mắt mà thều thào như muốn khóc:

- Cuối cùng thì cũng đến nơi! Tại sao ta còn chưa gặp được mỹ nữ mà lại sắp phải đi gặp diêm vương cơ chứ!

Vừa đi hắn vừa nhìn đông ngó tây lẩm bẩm:

- Vì đám người trong thôn mà ta còn chưa kịp chuẩn bị thức ăn thì đã phải lên đường, hai ngày nay đã làm khó lão ca bao tử rồi, ta phải mau chóng tìm món gì đó để bỏ vào bụng thôi.

Bạch Thành là một trong những tòa thành lâu đời và to lớn bậc trung của YY đại lục. Tòa thành này đã đứng sừng sững ở nơi đây không biết bao nhiêu năm mà không hề suy chuyển vì nó thuộc quyền quản lý của một tông môn tu tiên nằm trên ngọn núi gần kề. Cứ mỗi ba năm thì tông môn đó lại mở hội chiêu thu đệ tử ngoại môn và tạp dịch.

Tất cả thanh niên ở những thành lân cận đến dịp này đều sẽ đổ xô về Bạch Thành để thử vận may. Tu tiên, trường sinh chính là mơ ước của tất cả mọi người trên đại lục YY này.

Đây cũng chính là lý do khiến cho Kim Bảo rời thôn Cẩu Phủ, nơi hắn đã sinh sống từ nhỏ để đi tìm con đường trường sinh, cái chết của cha mẹ và trưởng thôn đã để lại một nỗi ám ảnh cho hắn. Đúng vậy Mục Kim Bảo hắn là một người rất sợ chết!

Vì đang đói bụng nên nơi đầu tiên hắn ghé thăm ở Bạch thành này là một tửu lâu nằm ở góc đường. Hắn bước vào và gọi to:

- Cho một phòng tốt và một tô mì hai trứng đi.

Mọi người trong quán đều quay đầu lại nhìn về phía người thanh niên ăn mặc rách rưới mới bước vào kia với vẻ khinh thường. Nhưng người thanh niên này có vẻ như chẳng thèm quan tâm đến những người ở đây, hắn ung dung ngồi xuống rồi gác chân lên ghế.

Không bao lâu thì có một tiểu cô nương bưng tô mì ra đặt lên bàn. Hắn nhìn tô mì trước mắt mà như thấy mỹ nữ, hai tay không dừng đũa, chỉ vài đũa thôi là tô mì đã không còn thừa chút gì. Trước ánh mắt đang mở to đầy kinh ngạc của tiểu cô nương kia hắn bê cả tô lên rồi húp sùm sụp.

- Ngươi làm gì mà cứ như quỷ đói thế hả?

Tiểu cô nương kia không nhịn được phải thốt lên.

Hắn làm như không nghe thấy những gì nàng vừa nói:

- Tính tiền.

Tiểu cô nương bất đắt dĩ lắc đầu:

- Tiền phòng 80 đồng, tô mì hai trứng 8 đồng tổng cộng là 88 đồng.

Hắn liền bật dậy nói to:

- Sao đắt vậy, chỗ ta thuê một căn phòng có 50 đồng, một tô mì cũng chỉ có 5 đồng mà thôi, 55 đồng có lấy hay không.

- Ngươi muốn ăn quỵt phải không?

Tiểu cô nương kia tỏ vẻ khinh thường nhìn người thanh niên:

- Ăn một tô mì mà cũng trả giá! Ngươi có phải là nam nhân không vậy?

Người thanh niên cũng không chịu thua kém, hắn nhìn vị tiểu cô nương một cách kì quái nói:

- Sao ngươi biết ta không phải nam nhân? Ngươi kiểm tra chưa mà biết?

- Ngươi... ngươi..!!!

Vị tiểu cô nương kia mặt đỏ tới mang tai, nàng đang định cãi lại thì có một giọng nói trầm thấp vang lên:

- Tĩnh Tĩnh con thôi đi! Người ta chắc là mới đến nên chưa biết giá cả ở đây.

Một người đàn ông trung niên bước ra từ gian bếp lên tiếng :

- Chào tiểu huynh đệ, thức ăn chỗ ta là rẻ nhất ở cái Bạch Thành này rồi. Ngươi mới từ nơi khác đến nên không biết, ngày mai là ngày Thiên Vân tông chiêu thu đệ tử nên tất cả tửu lâu trong thành đều lên giá hết cả rồi, đi chỗ khác cũng không có giá này đâu.

Kim Bảo nghe thấy Thiên Vân tông sắp chiêu thu đệ tử thì hai mắt sáng rực, hắn không thèm trả giá nữa mà liền trả tiền phòng và thức ăn lên bàn luôn.

Hắn lên phòng nằm xuống chiếc giường gỗ mà miệng thì cười ngu ngơ, tự lẩm bẩm:

- Ngày mai ta nhất định sẽ được vào Thiên Vân tông, ta phải học đạo, ta muốn trường sinh. Các tỷ tỷ, muội muội xinh đẹp của ta ơi! Ta rất nhanh sẽ tới thôi!

Bạn đang đọc Nhất Lộ Chi Tiếu sáng tác bởi NhấtLộSátCẩu

Truyện Nhất Lộ Chi Tiếu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhấtLộSátCẩu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.