Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[Mục <span class='green'>57</span>]Nhật Thực - Chương 26 - Phần 2

Phiên bản Dịch · 5347 chữ

– Vâng…

– Trước khi con làm chuyện gì… trọng đại, con có thể nói cho bố biết được không? Trước khi con cao chạy xa bay với nó hay là ai khác?

– Bố à – Tôi rền rĩ.

– Bố nói nghiêm túc đấy. bố sẽ không làm ầm ĩ lên đâu. Chỉ cần cho bố biết thôi. Hãy cho bố cơ hội được ôm tạm biệt con.

Thần kinh rùn lại, tôi đưa một tay lên… tuyên thệ.

– Chuyện này quả là kì cục thật. Nhưng để bố vui… con xin hứa.

– Cảm ơn con, Bella – Bố tôi đáp lời – Bố yêu con.

– Con cũng rất yêu bố, bố ạ – Tôi chạm vào vai bố đoạn rời khỏi bàn ăn – Con đến chỗ ông Billy, bố cần gì thì tìm con ở đó nhé.

Trong lúc chạy đi, tôi không một lần ngoái nhìn lại. Ổn rồi, đây là điều tôi muốn làm nhất lúc này. Tôi thầm nhủ với mình trên suốt quãng đường xuống La Push.

Chiếc MercEdwardes đen của bác sĩ Carlisle không còn đậu ở trước cửa nhà của ông Billy nữa. Điều đó vừa may mà cũng vừa rủi nữa. Thật ra là tôi muốn nói chuyện riêng với Jacob. Tuy nhiên, tôi vẫn mong được nắm lấy tay của Edward, như lần trước, khi Jacob bất tỉnh. Không, không thể như thế được. Nhưng tôi nhớ Edward quá đỗi – buổi chiều với Alice trôi qua thật lâu. Và dường như điều đó càng khiến tôi có thêm sự chắc chắn về câu trả lời của mình. Tôi không thể sống được nếu không có Edward. Song, sự thật ấy cũng chẳng giúp cho hành trình tôi đang thực hiện đây bớt đau khổ hơn được.

“Cốc, cốc, cốc…” Tôi gõ cửa nhè nhẹ.

– Cháu vào đi, Bella – Ông Billy lên tiếng. Chẳng khó khăn gì để nhận ra tiếng rền rĩ thống khổ của chiếc xe thuộc quyền sỡ hữu của tôi.

Tôi đẩy cửa, bước vào.

– Cháu chào bác Biily. Cậu ấy dậy chưa bác? – Tôi hỏi han.

– Nó dậy được chừng nửa tiếng rồi, cháu; trước khi bác sĩ ra về. Cháu vào phòng nó đi. Bác nghĩ rằng nó đang đợi cháu đấy.

Bỗng dưng tôi thấy mủi lòng, nhưng rồi cũng cố gắng hít vào một hơi thật sâu.

– Cháu cảm ơn bác.

Tôi ngập ngừng ở cửa phòng của Jacob, không biết có nên gõ cửa phòng hay không. Hay là tôi nên ngó qua một cái – tôi vốn là kẻ chẳng bạo dạn gì – có lẽ người thiếu niên đã ngủ trở lại rồi cũng nên. Tôi có cảm giác như mình chỉ còn ở lại đây có vài phút nữa thôi.

“Cách”, tôi mở cửa, hé mắt nhìn vào.

Jacob đang đợi tôi thật, gương mặt thật điềm tĩnh và bình lặng. Vẻ hốc hác, phờ phạc đã biến mất, thay vào đó là sự trống rỗng một cách thấm thía. Đôi mắt đen không còn sinh khí. Tôi chẳng còn lòng dạ nào mà nhìn vào gương mặt của cậu bạn, nhất là khi tôi biết rằng mình đã yêu người thiếu niên ấy. Điều đó tạo nên sự khác biệt lớn hơn tôi đã tưởng. Không rõ lúc này, cậu có cùng cảm nhận đó hay không.

May sao, ai đó đắp cho Jacob tấm mền rồi. thật nhẹ nhõm khi không phải chứng kiến mức độ nguy hiểm của vết thương ấy.

Tôi bước vào phòng và khép cửa lại.

– Chào Jake – Tôi nói nho nhỏ.

Thoạt đầu, người thiếu niên nằm trên giường không trả lời tôi. Cậu ta nhìn tôi một lúc lâu. Rồi sau đó, với một chút nỗ lực, Jacob cũng nở một nụ cười mang đầy vẻ chế nhạo.

– Ừ, bản thân em cũng đã dự đoán được phần nào chuyện sẽ xảy ra như thế này – Người thiếu niên thở dài – Hôm nay, mọi thứ xoay ra tệ hại. Ban đầu là em chọn sai địa điểm, làm lỡ trận đấu quan trọng nhất, để một mình nhóc Seth ôm hết vinh quang. Thế rồi bà Leah ngốc chưa từng thấy muốn chứng tỏ cũng dai sức như tụi em, để đến nỗi em phải lao vào cứu, ôm thay cái ngốc. Giờ thì thế này đây – Nói xong, Jacob vẫy vẫy bàn tay trái về phía tôi; nãy giờ tôi vẫn còn ngập ngừng ở chỗ cửa.

– Em sao rồi? – Tôi thầm thì. Rõ là một câu hỏi ngớ ngẩn.

– Hơi ngầy ngật vì thuốc. Ông bác sĩ Răng Nanh đó không biết em cần bao nhiêu thuốc giảm đau, nên đem em ra làm thí nghiệm và kết quả là sai bét. Ông ta đã cho quá liều.

– Nhưng em không còn đau nữa.

– Đúng. Ít ra thì cũng cũng không còn cảm thấy đau đớn trong người – Jacob xác nhận, kèm theo một nụ cười – vẫn cái kiểu cười mỉa mai.

Tôi cắn môi. Không bao giờ tôi có thể vượt qua được chuyện này.

Tại sao vào lúc tôi muốn chết, không một ai chịu ra tay kết liễu đời tôi?

Sự hóm hỉnh chua cay đột nhiên biến mất trên gương mặt của Jacob, đôi mắt của người bạn nhỏ ấm áp trở lại, cơ hồ như cậu ta đang có nỗi lo lắng.

– Chị thì sao? – Jacob tỏ ra quan tâm một cách chân thành – Chị có ổn không?

– Chị ư? – Tôi trân trối nhìn người thiếu niên. Có lẽ cậu ta bị “thuốc” quá liều rồi – Sao em lại hỏi thế?

– Em, ừm, cũng biết rằng hắn sẽ không làm tổn thương chị, nhưng em không biết tình hình tệ đến mức nào. Khi tỉnh dậy, em phát điên lên vì lo lắng cho chị. Em không biết chị có được phép đến thăm em hay không. Tình trạng hồi hộp, thắc thỏm này thật đáng sợ. Chuyện sao rồi chị? Hắn có hà khắc với chị không? Em xin lỗi nếu vấn đề trở nên tồi tệ nhé. Em không có ý định để chị chịu đựng một mình đâu. Em đã định sẽ đến đó…

Phải mất khoảng một phút sau tôi mới hiểu hết được ẩn ý của người bạn nhỏ. Cậu ta cứ lắp bắp, xem chừng càng lúc càng vụng về cho đến khi tôi vỡ lẽ được tất cả. Tôi vội trấn an người bạn nhỏ:

– Không, không, Jake! Chị không sao hết. Rất– rất không sao. Tất nhiên là anh ấy không hề tỏ ra hà khắc với chị. Nhưng thật lòng thì chị lại mong mỏi anh ấy làm như vậy đấy!

Jacob mở tròn mắt vì ngạc nhiên tột độ.

– Sao cơ?

– Nghĩa là anh ấy không hề giận chị, anh ấy thậm chí cũng chẳng nổi xung thiên với em! Edward bao dung đến mức khiến chị cảm thấy mình càng tồi tệ hơn nữa. Chị ước gì anh ấy to tiếng với chị, hoặc làm một điều gì đó. Không phải là không đáng… Ừm, chị đáng phải chịu những điều còn ghê gớm hơn cả to tiếng, quát tháo nữa ấy chứ. Nhưng anh ấy không hề có bất cứ một động thái gì. Anh ấy thực lòng chỉ mong chị hạnh phúc.

– Hắn không nổi xung thiên lên à? – Jacob hỏi lại, âm điệu câu hỏi chứa đầy sự ngờ vực.

– Không. Ngược lại, anh ấy quá… tử tế.

Jacob chằm chằm nhìn tôi thêm một phút nữa, rồi cau mày.

– Đúng là quỷ tha ma bắt! – Cậu ta hằm hè.

– Sao vậy, Jake? Em bị đau ư? – Hai tay tôi run rẩy một cách vô dụng trong lúc đôi mắt nhớn nhác nhìn quanh quất tìm kiếm lọ thuốc giảm đau.

– Không phải – Jacob gằn từng tiếng một – Em không tin! Hắn không ra tối hậu thư cho chị hay gì à?

– Chẳng có gì cả. Em sao thế?

Jacob cau mặt và lắc đầu:

– Em cũng đã thử lường trước phản ứng của hắn. Quỷ tha ma bắt. Hắn tài tình hơn em tưởng.

Cách nói của Jacob trong lúc tức tối như thế này đây đã làm cho tôi nhớ lại những lời của Edward trong lều sáng nay, về sự lừa dối của Jacob. Điều ấy có nghĩa là Jake sẽ vẫn còn hi vọng, vẫn còn tiếp tục đua tranh. Tôi nhăn nhó trước nhát đâm sâu hoắm đó.

– Anh ấy không đóng kịch đâu, Jake ạ – Tôi khẽ phản đối.

– Chị hãy tập nhìn nhận điều đó một cách chắc chắn đi. Hắn cũng đang đua tranh từng li từng tí một như em thôi, chỉ có điều, hắn biết hắn đang làm gì, còn em thì không. Chị đừng trách em, bởi lẽ hắn chỉ hơn em ở sự khéo léo thôi. Em không năng rày đây mai đó nhiều nên không thể biết được những trò quỷ quyệt của hắn.

– Edward không hề lừa chị!

– Có đấy, có đấy! Chừng nào chị mới chịu tỉnh táo mà nhận ra rằng hắn không tốt đẹp như chị tưởng, hả?

– Ít ra anh ấy cũng không doạ chết để gây sức ép buộc chị phải hôn anh ấy – Tôi vặc lại. Và ngay khi những lời đó vừa thốt ra, tôi nghe hồn mình ngập tràn nỗi tủi buồn – Thôi.

Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Hãy xem như chị không nói ra gì hết nhé. Chị đã nguyện với lòng mình rằng chị sẽ không bao giờ đề cập đến chuyện này nữa.

Jacob hít vào một hơi thật sâu. Và khi mở lời, người thiếu niên đã trở nên bình tĩnh hơn.

– Tại sao lại không đề cập đến nữa?

– Bởi vì chị đến đây không phải để trách móc em.

– Tuy nhiên, đó là sự thật – Cậu ta đáp một cách bình thản – Em đã hành xử đúng như chị nói.

– Chị không bận tâm, Jake à. Chị không giận.

Người thiếu niên mỉm cười.

– Em cũng không bận tâm. Em biết chị sẽ tha thứ cho em mà, và em rất vui vì đã hành động như vậy. Em sẽ lại làm như thế nữa. Ít ra thì em cũng đã làm được tới đấy rồi. Chí ít, em cũng đã làm được cho chị hiểu rằng chị yêu em. Như thế cũng đáng.

– Đáng sao? Điều đó tốt hơn việc chị không biết sự thật à?

– Chị không cho rằng chị cần phải biết cảm xúc thật của mình, để một ngày kia, chị không phải ngạc nhiên khi tất cả đã quá trễ, vì khi ấy, chị đã kết hôn với một tên ma-cà-rồng sao?

Tôi lắc đầu:

– Không, chị không cho rằng điều đó tốt hơn cho chị. À, chị muốn nói là tốt hơn cho em. Để chị biết rằng chị phải lòng em là tốt hay hại cho em đây, khi mà mọi thứ sẽ chẳng có gì thay đổi. Nếu chị không bao giờ cho em biết cảm xúc thật của mình, liệu có tốt hơn không, có dễ dàng cho em hơn không?

Jacob đón nhận câu hỏi của tôi bằng một vẻ nghiêm nghị, người thiếu niên ngẫm nghĩ một lúc trước khi trả lời.

– Vâng, để chị biết thì tốt hơn – Cuối cùng, cậu ta nói – Nếu như chị không nhận ra… Em luôn tự hỏi, nếu một khi đã hiểu rõ lòng mình từ trước, thì liệu rằng quyết định của chị sẽ có khác đi hay không? Giờ thì em biết rồi. Em đã làm hết khả năng của mình – Jacob kéo lê hơi thở và nhắm mắt lại.

Lần này tôi không – không thể – kháng cự lại mong muốn mãnh liệt là được an ủi người bạn nhỏ. Tôi vội vã bước vào phòng, quì xuống ặt mình ở ngang mái đầu của người bạn nhỏ. Tôi sợ rằng nếu mình ngồi trên giường thì sẽ chạm phải vết thương của Jacob và như vậy, cậu ấy sẽ bị đau. Thế rồi tôi áp trán mình lên má người bạn nhỏ.

Người thiếu niên thở dài, nhưng cũng đặt tay mình lên tóc tôi, níu giữ tôi trong trạng thái như vậy.

– Chị xin lỗi, Jake.

– Em vẫn biết mình ít có khả năng thành công. Nhưng đây không phải là lỗi của chị, Bella ạ.

– Cũng không phải là lỗi của em – Tôi rền rĩ – Chị xin em đấy.

Jacob kéo tôi ra xa để nhìn thấy tôi rõ hơn.

– Xin em cái gì?

– Đây là lỗi của chị. Và chị sẽ khổ tâm lắm nếu nghe bảo rằng đó không phải lỗi tại mình.

Người thiếu niên cười toe toét. Nhưng nụ cười ấy không hoà hợp với ánh mắt.

– Chị muốn em la mắng chị không?

– Ừ… muốn.

Jacob mím chặt môi lại, ngầm tính xem mong muốn đó của tôi nhiều tới mức nào. Một nụ cười hiện ra chớp nhoáng trên gương mặt của cậu ta, rồi thoát đanh lại thật dữ dằn.

– Hôn lại em là việc làm không thể tha thứ được kia à – Jacob gằn từng lời với tôi – nếu chị cho rằng chị sẽ làm ọi việc quay trở lại như bình thường, thì chi bằng chị đừng tin vào tình cảm của mình, có thế thôi.

Tôi nhăn nhó, rồi gật đầu:

– Chị xin lỗi.

– Xin lỗi cũng chẳng giải quyết được gì cả, Bella ạ. Chị nghĩ sao vậy?

– Chị chẳng nghĩ gì hết.

– Lẽ ra, chị nên bảo em chết quách đi cho rồi. Chẳng phải lòng chị muốn như vậy hay sao.

– Không, Jacob à – Tôi thút thít, cố ngăn những giọt nước mắt đã lưng tròng – Không! Không bao giờ.

– Chị không khóc đấy chứ? – Người bạn nhỏ hỏi gặng, tông giọng hốt nhiên trở lại bình thường. Cả thân mình cậu ta cử động một cách vụng về.

– Chị đang khóc – Tôi thì thào, bật cười một cách yếu ớt với chính mình giữa hai dòng nước mắt bất chợt ràn rụa.

Người thiếu niên gắng gượng ngồi dậy, cậu ta vung cẳng chân còn lành lặn xuống sàn như đang muốn đứng lên.

– Em đang làm gì thế? – Tôi hỏi giữa những tiếng nức nở – Nằm xuống ngay, đồ ngốc, em sẽ bị thương nữa bây giờ! – Tôi nhổm dậy, dùng cả hai tay ấn bên vai lành lặn của người bạn nhỏ xuống.

Cuối cùng, Jacob cũng từ bỏ ý định đứng lên, cậu ta nằm lại xuống giường với những tiếng thở hổn hển vì đau, nhưng vẫn quàng tay lên ngang thắt lưng tôi, kéo tôi nằm xuống giường, bên cạnh thân mình còn nguyên vẹn của cậu. Tôi thu mình lại, cố gắng ngăn cơn khóc ngốc nghếch bên làn da ấm nóng của người bạn nhỏ.

– Em không ngờ là chị lại khóc đấy – Jacob thì thầm bên tai tôi – Chị biết em chỉ nói vậy là chị muốn em như thế mà, chứ bản thân em đâu có muốn – Bàn tay của cậu ta xoa xoa lên vai tôi.

– Chị biết – Tôi hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra thật chậm, cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân. Làm sao tôi có thể ngăn được sự yếu đuối đã bộc lộ rõ ràng như vậy, khi chính Jacob là người an ủi tôi đây? – Sự thật là như vậy. Nhưng dù sao chị cũng cảm ơn vì em đã nói ra.

– Em đã làm được cho chị khóc rồi đó, có coi như em đã thành công không?

– Chắc chắn là thế rồi, Jake ạ – Tôi cố gắng mỉm cười – Thành công như ý em mong muốn.

– Thôi, đừng lo lắng nữa, Bella à. Mọi chuyện rồi sẽ kết thúc thôi.

– Chị không hình dung được là nó sẽ kết thúc như thế nào – Tôi nói như bị hụt hơi.

Jacob vỗ nhè nhẹ lên đầu tôi:

– Em sẽ chịu thua và sẽ cư xử đúng mực.

– Em lại nghĩ đến mục tiêu khác sao? – Tôi thắc mắc, nghiêng cằm để nhìn rõ gương mặt của người bạn nhỏ.

– Có lẽ như vậy – Người thiếu niên bật cười với một chút cố gắng, rồi lại nhăn nhó – Nhưng em sẽ cố gắng.

Tôi cau mày.

– Đừng có bi quan thế chứ – Jacob phàn nàn – Tin em một chút đi.

– Em nói em sẽ cư xử đúng mực là sao?

– Nghĩa là em sẽ là bạn của chị, Bella ạ – Người thiếu niên hạ thấp giọng – Em sẽ không đòi hỏi điều gì hơn thế đâu.

– Chị nghĩ bây giờ mà quay trở lại thuở ban đầu thì có lẽ đã muộn rồi, Jake ạ. Làm sao chúng ta có thể là bạn được, khi mà chị và em đã phải lòng nhau như thế này.

Jacob ngó thẳng lên trần nhà, ánh mắt cứ tập trung vào đấy, cơ hồ như đang mải mê đọc những con chữ nào đó.

– Có lẽ… nó sẽ là một tình bạn xa cách.

Tôi nghiến chặt răng lại, lấy làm vui lòng vì người bạn nhỏ không nhìn vào mặt mình – tôi đang phải chống chọi với những giọt nước mắt đang đe doạ trào ra nữa. Tôi cần phải mạnh mẽ và không được có ý niệm gì về…

– Chị có nhớ chuyện trong Kinh thánh không? – Jacob chợt hỏi, mắt vẫn nhìn xoáy lên trần nhà vô hồn – chuyện về vị vua phân xử hai người phụ nữ tranh giành nhau một đứa trẻ ấy?

– Có chứ. Vua Sôlômông.

– Đúng rồi. Vua Sôlômông – Người thiếu niên lặp lại – Ngài đã ra lệnh xé đứa bé ra làm hai… chỉ để biết xem ai sẽ buông tay để bảo vệ đứa bé.

– Ừ, chị nhớ.

Jacob nhìn tôi.

– Em sẽ không chọn cách xé chị ra làm hai nữa, Bella ạ.

Tôi hiểu người thiếu niên đang nói gì. Cậu muốn cho tôi biết rằng cậu yêu tôi nhiều hơn, sự từ bỏ của cậu là để chứng tỏ điều đó. Tôi muốn lên tiếng bảo vệ Edward, giải thích cho Jacob hiểu rằng Edward cũng sẽ hành động tương tự nếu tôi mong muốn, nếu tôi cho phép anh làm như vậy. Tôi sẽ không ngần ngại từ bỏ lập trường của mình. Tuy nhiên, chẳng có nghĩa gì khi tranh luận với Jacob, điều ấy chị làm tổn thương đến cậu ta nhiều hơn mà thôi.

Tôi nhắm mắt lại, buộc mình phải kiềm chế nỗi đau. Tôi không thể đẩy nỗi đau đó sang phía Jacob.

Chúng tôi im lặng trong một lúc. Có vẻ như người thiếu niên đang chờ tôi lên tiếng; tôi cũng đang cố gắng nghĩ đến điều gì đó có thể nói được.

– Em có thể nói cho chị biết điều tệ hại nhất được không? – Jacob ngập ngừng khi thấy tôi im lặng – Được không chị? Em sẽ cư xử đúng mực.

– Nó có giải quyết được vấn đề không? – Tôi hỏi nhỏ.

– Có lẽ là được. Sẽ không ai bị tổn thương nữa.

– Vậy điều tệ hại nhất là gì?

– Điều tệ hại nhất là phải đành lòng để nó xảy ra như thế.

– Thì chuyện đó phải diễn ra như vậy mà.

– Không đâu – Jacob lắc đầu – Em mới là một nửa của chị, Bella ả. Chúng ta sẽ chẳng cần cố gắng gì cả, mọi việc sẽ diễn ra rất thoải mái, dễ dàng như hít khí trời vậy. Em chính là đích đến tự nhiên của cuộc đời chị… – Jacob thoáng nhìn vào mênh mông, và tôi chờ đợi – Nếu như thế giới này diễn ra theo đúng trật tự của nó, nếu như không tồn tại quái vật, không tồn tại những phép màu…

Tôi hình dung được những gì Jacob nhìn thấy, và tôi biết rằng cậu ấy nói đúng. Nếu như thế giới này thật sự an lành như người ta vẫn nghĩ, Jacob và tôi sẽ là một cặp trời sinh. Và chúng tôi sẽ hạnh phúc. Trong thế giới ấy, cậu sẽ là người yêu tri kỉ của tôi – sẽ mãi là người yêu tri kỉ của tôi – nếu như tất cả mọi điều về cậu không bị một thứ khác mạnh mẽ hơn nhiều che khuất đi, thực tế là có một điều mạnh mẽ đến mức nó không thể tồn tại trong thế giới của lí trí.

Và ngược lại, phải chăng với Jacob cũng sẽ là như vậy, khi quyết định được ình ai là người yêu tri kỉ trong tương lao? Tôi tin như thế.

Hai tương lai, hai người yêu tri kỉ… quá nhiều ột con người. Và thật không công bằng khi tôi không phải là người duy nhất trả giá cho điều đó. Nỗi đau của Jacob có vẻ như là một cái giá quá cao. Co rúm người lại trước ý nghĩ ấy, tôi tự hỏi nếu như tôi đã dao động, nếu như tôi đã không từng mất Edward một lần. Nếu như tôi không biết được rằng cuộc đời tôi sẽ ra sao nếu như không có anh. Tôi cũng không biết nữa. Kí ức đó đã ăn sâu vào hồn tôi, tôi không thể hình dung được nếu chưa từng có chuyện đó, cảm xúc của tôi sẽ như thế nào.

– Hắn là thuốc phiện của chị, Bella ạ – Giọng nói của Jacob vẫn bình thản, không hề có một chút dấu vết của sự chỉ trích nào – Giờ thì em đã hiểu rằng chị sẽ không thể sống được nếu thiếu hắn. Muộn quá rồi. Nhưng em mới đích thực là nguồn sinh lực của chị, không phải chất gây nghiện; em là không khí, là mặt trời.

Một bên khoé miệng của tôi nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng đầy nuối tiếc.

– Chị đã luôn nghĩ về em theo hướng đó, em biết không. Mặt trời. Em là vầng thái dương của riêng chị. Em kiểm soát những đám mây mù cho chị.

Jacob thở dài.

– Em có thể ngăn được mây mù, nhưng em không thể chống chọi được với nhật thực.

Tôi chạm tay lên gương mặt của người thiếu niên, áp tay lên má cậu, Jacob dịu lại trước sự đụng chạm của tôi, cậu ta khép mi mắt vào. Tĩnh mịch. Chừng một phút sau, tôi nghe được nhịp đập của trái tim cậu, chậm và đều.

– Cho em biết điều tệ hại nhất của chị đi – Jacob thì thầm.

– Có lẽ em không nên biết đâu.

– Thôi nào, em muốn biết.

– Em sẽ bị tổn thương đấy.

– Em vẫn cứ muốn biết.

Làm sao tôi có thể từ chối Jacob về chuyện này đây?

– Điều tệ hại nhất là… – Tôi lưỡng lự, nhưng rồi sau đó đã để cho những lời nói của mình cứ tự nhiên tuôn ra – Điều tệ hại nhất là chị đã mường tượng ra được toàn bộ mọi thứ toàn bộ cuộc đời của chúng ta. Chị rất muốn như thế, Jake ạ, chị muốn nó diễn ra như thế. Chị muốn mình sẽ mãi ở đây và không bao giờ đi đâu nữa. Chị muốn yêu em và mang đến cho em hạnh phúc. Nhưng chị không thể làm được, và chị khổ sở vì điều đó. Cũng giống như Sam và Emily, Jake à, chị không có sự lựa chọn. Chị luôn biết rằng mọi thứ sẽ không thay đổi. Có lẽ đó là lí do vì sao chị lại né tránh em nhiều như vậy.

Dường như Jacob đang tập trung vào việc điều hoà hơi thở.

– Chị biết là không nên để cho em biết điều đó.

Người thiếu niên chậm rãi lắc đầu.

– Không, em lại thấy vui vì đã được chị cho biết. Cảm ơn chị – Nói xong, Jacob hôn vào đỉnh đầu tôi, sau đó, thở dài – Kể từ bây giờ, em sẽ cư xử đúng mực.

Tôi ngẩng mặt lên, Jacob đang mỉm cười.

– Vậy là chị sẽ kết hôn hả?

– Chúng ta không cần phải nói về điều đó đâu.

– Em muốn biết một số điều. Chứ biết khi nào chúng ta mới có dịp nói chuyện trở lại.

Phải đợi những một phút sau, tôi mới có thể cất nên lời. Khi đã chắc chắn rằng giọng nói của mình sẽ không bị bể, tôi mới trả lời câu hỏi của người bạn nhỏ.

– Thật tình chị không muốn như vậy… nhưng mà, ừ, chị sẽ kết hôn. Điều đó có ý nghĩa với anh ấy lắm. Ừ, sao chúng ta lại không thể nói về vấn đề này nhỉ?

Jake gật đầu.

– Đúng rồi. So ra, chuyện này chẳng đến nỗi lớn lao đến như vậy.

Giọng nói của người thiếu niên đã điềm tĩnh trở lại, rất bình thường. Tôi chú mục vào cậu, ngạc nhiên về nỗi làm sao cậu có thể xoay sở đến như vậy, và vô tình làm hỏng mất sự nỗ lực đó. Jacob đón nhận ánh nhìn của tôi chỉ trong một giây rồi quay đầu sang phía khác. Tôi chờ cho đến khi hơi thở của cậu ta trở lại như bình thường, mới lên tiếng.

– Ừ, so ra là như vậy – Tôi nhìn nhận.

– Chị sẽ đi bao lâu?

– Cái đó còn tuỳ thuộc vào việc Alice tổ chức lể cưới ra sao nữa – Tôi cố ngăn một tiếng rên rỉ, hình dung ra những việc Alice sẽ làm.

– Vậy thì… trước hay sau đám cưới? – Thanh âm câu hỏi của người thiếu niên thật xa vắng.

Tôi hiểu cậu muốn ám chỉ điều gì.

– Sau đám cưới.

Jacob gật đầu. Với cậu, đây quả là một điều nhẹ nhõm. Không biết Jacob đã từng trải qua bao nhiêu đêm không ngủ để suy tư về ngày làm lễ tốt nghiệp của tôi?

– Chị có sợ không? – Người bạn nhỏ khẽ hỏi.

– Có chứ – Tôi cũng thì thầm đáp lại.

– Chị sợ điều gì? – Khó khăn lắm tôi mới nghe được giọng nói của Jacob. Cậu bạn nhìn xuống tay tôi.

– Nhiều thứ lắm – Giọng nói của tôi hạ thấp thêm âm lượng xuống, nhưng vẫn thành thật – Chị sợ đau đớn, chị sợ lắm. Và chị mong có cách nào đó đẩy anh ấy tránh xa mình – chị không muốn Edward phải chịu đựng chung với chị, nhưng chị không tìm ra con đường khả dĩ đó. Rồi còn bố chị, mẹ chị nữa… Và rồi sau này, chị hi vọng mình sẽ sớm kiềm chế được bản tính hung hãn. Mà biết đâu, chị sẽ là mối đe doạ khủng khiếp đến độ đội sói sẽ bắt buộc phải ra tay.

Ja nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ phản đối.

– Em sẽ đập què chân tên nào muốn làm điều đó.

– Cảm ơn em.

Người thiếu niên cười một cách miễn cưỡng, nhưng liền ngay sau đó, cậu ta lại chau đôi lông mày lại.

– Nhưng chẳng còn có điều gì nguy hiểm hơn sao? Thần thoại nào cũng kể rằng khó khăn lắm… họ sẽ không thể kiểm soát được bản ngã của mình… nhiều người vô tội sẽ bị chết… – Jacob nuốt khan.

– Không, chị không lo việc đó. Jacob ngốc ạ, em không bết làm gì khác ngoài việc đặt hết lòng tin vào mấy cái truyền thuyết về ma- cà-rồng ấy sao?

Rõ ràng Jacob không nhận ra nỗ lực muốn làm dịu bầu không khí của tôi, cậu ta không nhận ra rằng những lời lẽ ấy chỉ là bông đùa.

– Ừ, dù sao cũng có nhiều thứ phải lo lắm. Nhưng cuối cùng thì cũng đáng.

Người thiếu niên gật đầu một cách cam chịu, và tôi hiểu rằng cậu sẽ không bao giờ đồng ý với tôi.

Tôi rướn cổ lên để thì thầm vào tai người bạn nhỏ, để có thể áp má mình lên làn da ấm nóng của cậu.

– Em biết rằng chị yêu em mà.

– Em biết – Người bạn nhỏ của tôi thở ra, cánh tay cậu tự động siết lấy thắt lưng tôi – Chị có biết rằng em mong tình yêu đó mạnh mẽ lên như thế nào không. Đủ để…

– Chị biết.

– Em sẽ chờ, Bella ạ – Người thiếu niên cam đoan với tôi, giọng nói nhỏ đi và nới lỏng vòng tay. Tôi lùi lại, lờ mờ nhận ra sự mất mát, sự chia li thốn lòng khi để lại một phần linh hồn của mình ở đây, trên chiếc giường này, bên cạnh người con trai da đỏ – Hãy nhớ rằng lúc nào chị cũng có một lựa chọn khác.

Tôi gắng gượng nở một nụ cười:

– Cho tới khi nào tim chị ngừng đập.

Jacob cũng đáp lại bằng một nụ cười.

– Chị biết không, có lẽ em sẽ vẫn còn ở bên chị đấy. Điều đó tuỳ thu6ọc vào việc mùi hương của êm quấn lấy chị nhiều đến mức độ nào.

– Chị có nên quay lại thăm em không? Hay tốt hơn là không nên như vậy?

– Em sẽ nghĩ về chuyện đó và cho chị biết sau – Bạn tôi trả lời – Có lẽ em sẽ cần một người bên cạnh mình, kẻo không sẽ hoá điên mất. Ngài bác sĩ ma-cà-rồng kia đã dặn một câu quan trọng rằng em không được biến đổi, cho tới chừng nào “ngài” cho phép, kẻo không, xương xẩu sẽ đảo lộn tứ tung hết – Jacob nhăn mặt.

– Em tĩnh dưỡng cho tốt và làm theo những gì bác sĩ Carlisle căn dặn. Có như vậy em mới bình phục được nhanh hơn.

– Ừ, em biết rồi, biết rồi.

– Chị tự hỏi chừng nào điều đó xảy ra – Tôi tư lự – Chừng nào cô gái định mệnh của em xuất hiện.

– Đừng mong điều đó, Bella – Giọng nói của Jacob bỗng nhiên trở nên gắt gỏng – Dù em biết rằng nó sẽ làm cho chị nhẹ lòng.

– Có thể là vậy, nhưng cũng có thể là không. Chị không cho rằng cô ấy là điều tốt lành nhất dành cho em. Chị không biết rồi mình sẽ ghen đến mức nào.

– Chắc sẽ vui lắm – Jacob nhìn nhận.

– Nếu em còn muốn chị quay lại đây, hãy cho chị biết nhé, chị sẽ lại đến – Tôi cam đoan.

Người thiếu niên thở dài, chìa má cho tôi.

Tôi đưa người tới, nhẹ nhàng hôn lên má bạn mình.

– Chị yêu em, Jacob.

Jacob khẽ cười.

– Em yêu chị nhiều hơn.

Và cậu nhìn tôi lặng lẽ rời khỏi căn phòng, ánh mắt đem thăm thẳm đầy ấp những cảm xúc khó dò.

Bạn đang đọc Nhật thực (Eclipse) của Stephenie Meyer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.