Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[Mục <span class='green'>56</span>]Nhật Thực - Chương 26 - Phần 1

Phiên bản Dịch · 3934 chữ

Chương 26

ĐẠO ĐỨC

Trên bệ để đồ trong phòng tắm của Alice bày hàng ngàn các thứ đồ linh tinh, tất cả chỉ để dành cho việc trang điểm. Tất cả thành viên trong nhà này đều quá hoàn hảo, chẳng cần phải tô son trét phấn, nên tôi chỉ có thể hiểu rằng cô bạn của tôi đã mua tất cả những thứ ngày trong lúc nghĩ đếntôi. Tôi đọc những nhãn hiệu mà điếng người, thật là lãng phí quá sức tưởng tượng.

Tôi cẩn thận không nhìn vào tấm gương dài.

Alice chải tóc cho tôi một cách chậm rãi, nhịp nhàng.

– Thôi được rồi, Alice – Tôi lên tiếng một cách chán chường – Mình muốn trở lại La Push.

Tôi đã đợi mất bao nhiêu tiếng đồng hồ rồi, để ngài cảnh sát trưởng cuối cùng cũng phải rời gót khỏi nhà ông Billy cho tôi có thể xuống thăm Jacob? Mỗi phút trôi qua mà không biết Jacob còn thở hay là không, tôi có cảm giác như là đã trải qua mười kiếp vậy. Và rồi, khi cuối cùng, tôi cũng được phép nhìn tận mắt xem Jacob vẫn còn sống, thời gian lại lướt qua quá nhanh. Tôi có cảm giác như mình đã nín thở cho đến lúc Alice gọi điện thoại cho Edward; rồi nhấn đi nhấn lại rằng tôi phải diễn cho trọn cái vở kịch đến ở nhà bạn. Toàn là những chuyện gì đâu…

– Jacob vẫn còn bất tỉnh – Alice nói với tôi – Khi nào cậu ta tỉnh lại, bố mình hoặc anh Edward sẽ gọi điện thoại cho. Dù sao đi nữa thì bạn cũng phải về nhà gặp chú Charlie. Bố bạn đang ở nhà ông Billy, đã biết bố mình và Edward đi du khảo về rồi, chắc chắn đang thắc mắc không biết chừng nào bạn về nhà đấy.

Tôi đã thuộc lòng và chuẩn bị cách ứng đối cho câu chuyện của mình rồi.

– Mình không biết đâu. Mình muốn có mặt bên Jacob khi cậu ấy tỉnh dậy.

– Bây giờ, bạn cần phải nghĩ đến chú Charlie. Bạn đã phải trải qua một ngày thật dài… Mình xin lỗi, mình biết không nên gợi lại chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn trốn tránh trách nhiệm – Giọng nói của Alice vô cùng nghiêm nghị, gần như là quở trách – Bây giờ, nó quan trọng hơn cả việc chú Charlie cứ an nhiên vui sống một cách an toàn, không mảy may hay biết một điều gì cả. Hãy làm tròn bổn phận của mình trước, rồi sau đó, bạn muốn làm gì thì làm, Bella ạ. Thành viên của nhà Cullen cần phải kỹ càng như vậy đó.

Lẽ dĩ nhiênlà cô bạn tôi nói không sai một chút nào. Và nếu không cùng một lý do này – lý do có “trọng lượng” hơn tất cả những nỗi sợ hãi, đau khổ và cảm giác tội lỗi của tôi – bác sĩ Carlisle đã chẳng bao giờ khuyên tôi nên rời Jacob, dù cậu bạn của tôi có đang bất tỉnh hay là không.

– Về nhà đi nào – Alice lại nhắc – Về nhà, trò chuyện với chú Charlie đi. Đấy cũng là để bổ sung thêm cho chứng cớ ngoại phạm của bạn. Hãy làm cho chú ấy an tâm nhé.

Tôi đứng dậy, máu dồn xuống chân, đem lại một cảm giác nhưng nhức như bị hàng ngàn mũi kim chích vào. Tôi đã ngồi lâu quá rồi.

– Bạn mặc chiếc váy này trông đẹp lắm đó – Alice thủ thỉ.

– Hả? Ồ. Ơ… Cảm ơn bạn một lần nữa về bộ đồ nhé – Tôi thì thào nói lời cảm ơn, vì lịch sự hơn là vị biết ơn thật sự.

– Bạn cần phải có bằng chứng mà – Alice lại tiếp, đôi mắt ngây thơ mở rộng – Đi mua sắm kiểu gì mà không có lấy một bộ đồ mới chứ? Đúng là đẹp hết xẩy, mình nhận xét thật lòng đấy.

Tôi chớp chớp mắt, không thể nhớ nổi cô bạn đã tròng cái gì vào người mình. Từng giây từng phút trôi qua, đầu óc tôi cứ chạy tán loạn phương nào không sao ngăn lại được, y hệt như những con côn trùng đang cố thoát khỏi ánh sáng…

– Jacob không sao đâu, Bella – Alice trấn an tôi – dễ dàng nhận ra mối bận tâm nơi tôi – Nếu bạn mà biết bố mình đã tiêm bao nhiêu liều moócphin loại nặng vào người Jacob, để thân nhiệt của cậu ta mau chóng hạ xuống, thì hẳn bạn sẽ hiểu là Jacob còn phải mê man lâu đó.

Ít ra thì người bạn nhỏ ấy cũng không còn phải chịu bất cứ một đau đớn nào. Nhưng vẫn chưa hết đâu.

– Bạn có điều gì cần tâm sự trước khi về nhà không? – Cô bạn hỏi han một cách thông cảm – Bạn bị chấn thương tâm lí không nhẹ đâu.

Tôi biết cô bạn đang thắc mắc chuyện gì, nhưng tôi còn có những câu hỏi khác nữa.

– Liệu mình có giống như vậy không? – Tôi hỏi Alice, trong giọng nói có một sự kiềm nén – Giống cái cô gái tên Bree ở bãi đất trống ấy?

Tôi có rất nhiều điều cần phải suy ngẫm, nhưng tôi không thể đẩy được hình ảnh của cô gái ấy ra khỏi đầu – một ma-cà-rồng non trẻ mà mạng sống đã bị kết thúc một cách đột ngột. Gương mặt của cô gái, se sắt với ước muốn được uống cạn máu tôi, cứ hiện về sau mi mắt tôi.

Alice lay tay tôi.

– Mọi người khác nhau mà. Nhưng tựu trung lại thì cũng giống như thế, ừ.

Tôi lặng người, cố gắng hình dung.

– Rồi cũng qua thôi – Alice quả quyết.

– Phải mất bao lâu?

Cô bạn nhún vai:

– Ít ra cũng phải vài năm. Nhưng với bạn có khi lại khác. Mình chưa từng thấy ai đã lên tinh thần khi bước vào kiếp sống này cả. Không biết điều này ảnh hưởng đến bạn như thế nào nhỉ, chắc sẽ thú vị lắm.

– Thú vị à – Tôi lặp lại.

– Mọi người sẽ giúp bạn thoát khỏi rắc rối.

– Mình biết. Mình tin bạn – Giọng nói của tôi cứ đều đều, không còn sức sống.

Vầng trán của Alice nhăn lại.

– Nếu bạn lo cho bố mình và Edward thì mình tin rằng cả hai đều ổn cả. Mình nghĩ Sam đã bắt đầu tin bọn mình… Ừm, tin bố mình, ít ra là vậy. Thế cũng tốt. Mình có thể hình dung được bầu không khí sẽ căng thẳng như thế nào khi bố mình phải nối lại những chỗ xương gãy…

– Mình xin bạn, Alice.

– Xin lỗi.

Tôi cố hít vào một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh lại mình.

N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Jacob đang bình phục với một tốc độ rất nhanh, tuy một vài khúc xương vẫn còn chưa lành. Người bạn nhỏ ấy phải được hạ thân nhiệt để mau bình phục, biết vậy, nhưng tôi vẫn không yên dạ khi nghĩ đến điều đó.

– Alice, mình có thể hỏi bạn một câu hỏi được không? Về tương lai ấy?

Cô bạn của tôi hốt nhiên tỏ ra cảnh giác :

– Bạn biết là mính không thể nhìn thấy gì mà.

– Không, mình không hỏi chuyện đó. Nhưng đôi lúc, bạn nhìn thấy tương lai của mình mà. Tại sao lại như vậy, bạn có nghĩ rằng đó là vì bạn đã không tác động lên mình không? Jane, anh Edward và ông Aro không hề làm được… – Câu nói của tôi ngưng lại lưng chừng với một mối quan tâm thật sự. Sự hiếu kì của tôi về điểm này không nhiều, trong tôi vẫn còn những cảm xúc khác mãnh liệt hơn hẳn.

Nhưng Alice, tuy vậy, lại nhận ra rằng câu trả lời rất thú vị.

– Jasper cũng thế mà Bella, năng lực đặc biệt của anh ấy cũng tác động lên bạn như vẫn tác động lên bất kì người nào khác. Đó là điểm khác biệt, bạn có nhận ra không? Năng lực của Jasper ảnh hưởng đến cơ thể theo hướng tự nhiên. Anhấy có thể làm cho bạn điềm tĩnh, hay bị kích động. Nó không phải là ảo giác. Còn mình thì nhìn thấy được kết quả, không phải là nguyên nhân hay suy nghĩ đứng sau các quyết định đã tạo ra chúng. Nó nằm ngoài khu lí trí nên cũng không phải là ảo giác ; thực tế là như vậy, hay ít ra cũng gần gần như thế. Nhưng Jane, anh Edward, ông Aro và cả Demetri, thì tác động lên tinh thần người ta. Jane chỉ tạo ảo giác về đau đớn thôi. Cô ta không hành hạ thân xác người khác, nhưng người ta lại cảm nhận được bằng tâm trí. Bạn hiểu không, Bella? Bạn chỉ an toàn trong tinh thần của bạn thôi. Một khi bạn đã trốn trong đó, không một ai có thể chạm tới bạn cả. Không có gì lạ khi ông Aro rất tò mò về năng lực trong tương lai của bạn.

Alice quan sát sắc mặt tôi, chú ý xem tôi có hiểu kịp những lập luận hợp lý của cô ấy không. Kì thực mà nói, khi những lời nói của cô bạn tôi bắt đầu được thốt ra, những âm tiết cùng thanh âm của chúng đã nhanh chóng mất hết ý nghĩa. Tôi không sao tập trung được vào một lời nào của cô ấy. Tuy vậy, tôi vẫn cứ gật đầu. Cố làm ra vẻ đã “lĩnh hội được chân lí”.

Nhưng Alice đâu có dễ để bị qua mặt. Cô bạn đưa tay lên day day cằm tôi, miệng lẩm bẩm:

– Cậu ấy sẽ ổn thôi, Bella ạ. Mình không cần tiên thị cũng biết điều đó. Bạn đã sẵn sàng về nhà chưa?

– Còn một điều nữa thôi. Mình có thể hỏi bạn một câu hỏi khác về tương lai không? Mình không cần biết chi tiết đâu, chỉ chung chung thôi.

– Mình sẽ cố hết sức – Alice trả lời, lại tỏ ra cảnh giác.

– Bạn vẫn trông thấy mình trở thành ma-cà-rồng chứ?

– Trời, tưởng chuyện gì. Điều đó thì tất nhiên rồi.

Tôi gật đầu một cách chậm rãi.

Alice quan sát vẻ mặt tôi, đôi mắt thật khó dò.

– Hình như bạn không tin tưởng mấy vào tinh thần của bản thân, có phải vậy không Bella?

– Có chứ. Chỉ là vì mình muốn được khẳng định cho chắc chắn thôi.

– Mình cũng chỉ biết như bạn thôi, Bella ạ. Bạn cũng biết mà. Nếu bạn thay đổi quyết định, điều mình thấy cũng được thay đổi… hoặc là biến mất, tất cả tuỳ thuộc ở bạn.

Tôi thở dài.

– Dù sao, chuyện đó cũng không xảy ra đâu.

Alice vòng tay ôm lấy tôi.

– Mình xin lỗi. Thật sự, mình sẽ không ủng hộ bạn đâu. Kí ức đầu tiên mình có được là nhìn thấy gương mặt của Jasper trong tương lai; mình luôn biết rằng đường đời của mình luôn có dấu chân của anh ấy bên cạnh. Nhưng mình có thể thông cảm cho bạn. Mình thật sự rất lấy làm tiếc vì bạn phải đứng giữa hai ngả đường, mà cả hai lại đều dẫn đến những nơi tốt đẹp, hạnh phúc.

Tôi giũ tay cô bạn xuống.

– Đừng tiếc ình – Trong cuộc đời, có rất nhiều người xứng đáng được thông cảm. Và tôi không phải là một người trong số đó. Chẳng có sự lựa chọn nào hết. Tất cả chỉ là đã trót làm tan vỡ trái tim của người khác, nên giờ đây, phải chăm sóc lại mà thôi – Mình về với bố đây.

Tôi lái chiếc xe tải về nhà ngài cảnh sát trưởng đang chờ với một vẻ mặt ngờ vực đúng như Alice đã cho tôi dự đoán.

– À, Bella. Chuyến đi mua sắm của con thế nào? – Ngài Charlie cất tiếng hỏi khi tôi bước vào gian bếp. “Ngài” khoanh tay ở giữa ngực, đôi mắt xoáy thẳng vào tôi.

– Dạ lâu lắm bố – Tôi trả lời một cách buồn tẻ – Tụi con mới trở về xong.

Bố ngầm đánh giá tâm trạng của tôi.

– Chắc con đã nghe nói về thằng Jake rồi, phải không?

– Dạ, nhà Cullen bảo tụi con về nhà ngay. Bà Esme cũng cho tụi con biết bác sĩ Carlisle và Edward ở đâu luôn rồi.

– Con có sao không?

– Con chỉ lo cho Jake thôi. Chuẩn bị bữa tối xong, con sẽ xuống La Pchúng tôih.

– Bố đã nói với con rồi, mấy cái xe máy đó nguy hiểm lắm. Sau chuyện này, bố hi vọng con thật sự hiểu rằng bố không nói đùa.

Tôi gật đầu và bắt đầu lôi các thứ ra khỏi tủ lạnh.

Ngài cảnh sát trưởng ngồi vào bàn ăn. Trông “ngài” có vẻ bức xúc hơn thường lệ.

– Chắc con không cần phải lo lắng quá cho thằng Jake đâu. Đứa nào còn mở miệng rủa xả người khác được như nó thì sẽ chóng bình phục lắm.

– Bố thấy Jake tỉnh rồi à? – Tôi hỏi ngay tắp lự, quay sang nhìn ngài cảnh sát trưởng.

– Ờ, nó tỉnh rồi. Giá mà con được nghe… Mà thôi, con đừng nghe thì vẫn tốt hơn. Bố không tin là ở La push lại có người chịu nổi mấy thứ tiếng đầu đường xó chợ của thằng Jake. Không biết nó học mấy cái tiếng đó ở đâu, nhưng bố hy vọng rằng nó đã không ăn nói láo lếu trước mặt con.

– Hôm nay, cậu ấy như vậy, có thể thông cảm được, bố ạ. Jake trông thế nào hả bố?

– Náo loạn hết cả lên. Đám bạn của nó đưa nó về. May mà mấy thằng đó to khoẻ, chứ thằng Jake, ai mà ôm cho nổi. Nguyên nửa thân trên của nó bị đè nát bét, cũng bởi bị mất đà khi đang điều khiển cái xe đáng ghét kia – Bố tôi lắc đầu – Nếu mà bố nghe thấy con đi xe máy một lần nữa, Bella à…

– Không có gì đâu bố ạ. Bố sẽ không nghe thấy đâu. Bố có thật sự nghĩ rằng Jake ổn không?

– Tất nhiên, Bella, con đừng có lo. Nó còn đủ tỉnh táo để chọc tức bố đấy.

– Chọc tức bố ư? – Tôi không thể không hỏi lại vì sững sờ.

– Ờ. Sau khi chửi thề xong, nó bảo: “Dám cược rằng hôm nay, ngài cảnh sát trưởng chỉ mong Bella yêu tên Cullen, thay vì yêu cháu, phải không, thưa ngài?”. Sau đó, nó báng bổ Chúa.

Tôi quay mặt vào tủ lạnh để bố không trông thấy mặt tôi.

– Nhưng bố không thể tranh cãi với nó được. Hoá ra, Edward còn trưởng thành hơn Jacob, lúc nào thằng nhóc đó cũng lo đến sự an toàn của con, bố sẽ biết ơn nó ở điểm đó.

– Jacob cũng trưởng thành lắm mà bố – Tôi lầm bầm chống đối – Con tin chắc rằng đây không phải là lỗi của cậu ấy.

– Hôm nay là một ngày ma trêu quỷ đùa hay sao ấy – Ngài cảnh sát trưởng trầm ngâm sau khoảng một phút – Con biết không, bố không mê tín đâu, nhưng mà kì lắm… Làm như ông Billy biết trước thằng Jake gặp chuyện vậy. Suốt buổi sáng, trông ông ta căng thẳng cứ như con gà tây trong ngày lễ Tạ ơn. Bố không tin là ông ta để lọt tai lấy một lời bố nói.

“Thế rồi sau đó, kì cục hơn… Con có nhờ hồi tháng Hai, tháng Ba, thị trấn mình đụng độ mấy con sói không?”

Tôi cúi xuống chỗ cái chạn để lấy chảo, nhân tiên trốn ở đó thêm một, hai giây nữa.

– Dạaaa – Tôi lí nhí.

– Bố hi vọng là thị trấn mình sẽ không phải gặp chuyện này nữa. Sáng nay, ông Billy và bố đã giong thuyền ra xa, ông ta chẳng để tâm gì đến bố hay cá; bỗng bất thình lình trong rừng vang dậy tiếng sói hú. Mà không phải chỉ có một con đâu, trời ơi, tiếng hú mới to làm sao. Nghe cứ như ở ngay trong làng vậy. Kì cục nhất là ông Billy đã cho quay thuyền lại và cho phóng thẳng vể cảng, làm như chúng vừa kêu ông ta ấy; thậm chí, chẳng nghe thấy là bố hỏi ông ta đang làm gì nữa.

“Khi thuyền vừa cập cảng, mấy âm thanh kia im bặt. Vậy mà đương đùng, ông Billy hối bố về gấp coi trận đấu, ông ta làm nhặng xị cả lên, chả bù cho trước đó, ngồi yên như tượng trên thuyền cả mấy tiếng đồng hồ. Ông Billy cứ luôn miệng nói những câu vô nghĩa, gì mà… trận đấu trực tiếp diễn ra sớm hơn dự định? Bố nói với con rồi, Bella à, kì lắm.”

“Ờ…, thế rồi ông ta tìm được một trận, và bảo rằng muốn xem, mà rốt cuộc cũng có xem đâu. Ông ta ôm lấy cái điện thoại, hết gọi cho bà Sue, tới Emily, rồi gọi cho ông của thằng Quil. Chẳng hiểu ông ta đang làm cái gì nữa, chỉ thấy ông ta trò chuyện với mấy người kia tự nhiên lắm.”

“Sau đó, có tiếng sói hú cất lên ngay bên ngoài nhà. Chưa bao giờ bố nghe thấy tiếng một thứ âm thanh nào giống như vậy, bố nổi cả da gà. Bố đã hỏi ông Billy – mà phải gào khản cổ mới át được cái âm thanh đó – rằng ông ta có đặt bẫy trong sân nhà không? Nghe tiếng con sói thì hình như nó đang bị thương nặng lắm.”

Tôi nhăn nhó, nhưng ngài cảnh sát trưởng đang say mê với câu chuyện đến nỗi không để ý đến thái độ của tôi.

– Tất nhiên là trong thời khắc đó, bố quên hết thảy mọi việc, bởi lẽ đúng lúc ấy, thằng Jake về đến nhà. Mới một phút trước còn nghe ầm ĩ bên tai tiếng sói, thế mà đột nhiên, tất cả im tịt. Những lời nguyền rủa của thằng Jake bắt đầu cất lên. Phải công nhận là nó gào khoẻ thật.

Ngài cảnh sát trưởng dừng lại chừng một phút, gương mặt trầm ngâm.

– Buồn cười là tình trạng lộn xộn đó lại đem đến điềm may. Bố chưa bao giờ nghĩ là ở dưới đó, họ sẽ bỏ qua thành kiến với nhà Cullen. Ngờ đâu, người ta gọi điện thoại cho bác sĩ Carlisle, và ông Billy mừng hẳn lên khi thấy bác sĩ đến. Bố bảo nên đưa thằng Jake đến bệnh viện, nhưng ông Billy một hai muốn nó nằm ở nhà, và bác sĩ Carlisle cũng đồng ý như vậy. Chắc bác sĩ biết cái gì là tốt nhất cho nó. Thật là rộng rãi làm sao tấm lòng của vị bác sĩ ấy, hiếm có người nào chịu đến nhà bệnh nhân nhiều như thế.

“Mà… – Ngài cảnh sát trưởng ngập ngừng, cơ hồ như điều sắp nói ra là cả một sự miễn cưỡng. “Ngài” thở dài, đoạn tiếp tục – Mà thằng Edward… tốt thật đấy. Thấy nó lo lắng cho Jacob y như con… giống như kẻ đang nằm là anh em của nó vậy. Ánh nhìn của nó… – Nói đến đây, bố tôi lắc đầu – Edward là đứa tử tế, Bella à. Bố sẽ cố gắng ghi nhớ điều đó. Nhưng mà… không có hứa đâu” – Ngài cảnh sát trưởng cười rất tươi tỉnh với tôi.

– Con cũng đâu có bắt bố phải hứa – Tôi thỏ thẻ.

Ngài cảnh sát trưởng duỗi thẳng hai chân, làu bàu:

– Về nhà, thấy khoẻ cả người. Con không biết là cái nhà mắt muỗi của ông Billy đông đến mức nào đâu. Bảy đứa bạn của thằng Jake chen chúc nhau trong cái phòng khác, trời ơi, bố không làm sao thở được. Con cũng biết là mấy đứa Quileute to như thế nào mà, phải không?

– Vâng, con biết.

Bố nhìn tôi, đôi mắt hốt nhiên tập trung hơn.

– Thật đấy, Bella ạ, bác sĩ Carlisle bảo rằng thằng Jake sẽ chóng ngồi dậy được và lại chạy nhảy khắp nơi như thường khi; rằng trông thì thấy tệ như vậy chứ mà nó sẽ nhanh chóng khoẻ trở lại cho xem.

Tôi chỉ gật đầu.

Ngay khi ngài cảnh sát trưởng vừa rời khỏi nhà ông Billy, tôi đã tức tốc xuống La Push thăm Jacob, và thấy người bạn nhỏ ấy… yếu ớt làm sao. Khắp người Jacob phải bó nẹp, bó đai. Bác sĩ Carlisle giải thích rằng không cần phải bó bột, khi mà khả năng tự lành vết thương của cậu ta nhanh như thế. Cho dẫu lúc đó đang chìm vào cõi vô thức nhưng gương mặt tái mét của người thiếu niên vẫn buồn bã và mong manh, dễ vỡ. Có lẽ đó chỉ là sự hình dung của tôi đi kèm với nhận thức rằng tôi sẽ phải làm tổn thương cậu.

Giá như có một tia chớp nổi lên xẻ tôi ra làm đôi được. Tốt nhất là phải thật đau đớn. Lần đầu tiên trong đời, từ bỏ thân phận làm người có vẻ như là một sự hi sinh đúng nghĩa. Giống như tôi đã không còn sức để chịu đựng thêm mất mát nữa.

Tôi đặt bữa tối của ngài Charlie lên bàn, ngay cạnh khuỷu tay “ngài” rồi hướng ra cửa.

– Ủa, Bella? Con có thể dừng chân một chút được không?

– Con còn sót điều gì chưa làm hả bố? – Tôi hỏi lại, mắt nhìn qua chiếc đĩa của bố tôi.

– Không, không. Bố chỉ… mong con chấp nhận một chuyện – Ngài cảnh sát trưởng chau mày nhìn xuống đất – Con ngồi xuống đi… bố không nói nhiều đâu.

Tôi ngồi đối diện với bố, có hơi lấy mà khó hiểu. Tôi cố gắng tập trung.

– Bố có chuyện gì ạ?

– Thế này, Bella à – Bố tôi trở nên xúc động – Sau một ngày xuống chơi với ông Billy, thấy ông ta có những hành động kỳ quặc, tự nhiên bố đâm ra… mê tín. Nhưng chuyện bố nói ra đây… hoàn toàn là do tình cảm. Bố có cảm giác… sắp mất con đến nơi.

– Bố đừng suy nghĩ lung tung, bố! – Tôi nói khẽ khàng với vẻ có lỗi – Bố muốn con đi học mà, phải không?

– Con chỉ cần hứa với bố một điều thôi.

Tôi ngần ngừ, thực lòng chỉ muốn đánh bài chuồn.

Bạn đang đọc Nhật thực (Eclipse) của Stephenie Meyer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.