Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu quang xuất hiện, khuynh thành là đây

Phiên bản Dịch · 2498 chữ

Mặc dù chuyện trước đó khiến danh tiếng của Giản Vũ San xấu đi. Tuy nhiên, điều mà ngành công nghiệp giải trí sợ nhất không phải là tiếng xấu, mà là không có tin tức nào cả.

Thế giới biến đổi trong tích tắc, chỉ cần không bỏ qua mỗi một cơ hội nói không chừng một giây sau có thể trở mình.

Giản Vũ San theo vị trí ngồi xuống thì phát hiện chỗ ngồi của cô ta là ghế đầu, bất giác nói với người phụ nữ bên cạnh: “Jenny, chỗ của cô sao mà tốt thế?”

Jenny nói: “Bởi vì bạn trai tôi là nhà tài trợ chương trình này cho nên giành được ghế đầu! À đúng rồi cô và ông Kiều thế nào rồi? Hình như lần này ông Kiều cũng đến!”

“Thật sao?” Giản Vũ San nghe đến đây mắt sáng như sao.

Chỉ là tức thời trong lòng cô ta sinh ra một cơn đau khổ.

Không ngờ chồng chưa cưới cũ của cô ta mà hành tung của anh anh cô ta cũng phải dựa vào người khác mới biết được.

Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy Hoắc Khải Quân và Hoắc Tĩnh Nhiễm đã đến hàng ghế trước rồi.

“Đẹp trai quá!” Jenny cảm thán nói: “Haiz, tôi luôn luôn thích anh ấy, đáng tiếc nam thần như vậy chỉ có thể nhìn từ xa! Không biết cô gái như thế nào mới lạc vào trong mắt anh ấy!”

Giản Vũ San nhìn Hoắc Khải Quân thì nghĩ ngay đến Lý Nhược Tuyết, nhất thời cả khuôn mặt cô ta đều sáng hẳn lên: “Ha ha, cô nhất định là không thể lạc vào mắt anh ta được rồi, người ta là tổng tài thích ăn cháo thanh đạn và rau cỏ, hơn nữa phải là loại thanh thuần cơ!”

“Hả?” Jenny nghe ra điểm gì đó: “San San, cô có phải biết nội tình bên trong, mau nói cho tôi biết.”

Hai người đang nói thì lúc này lại có một người đàn ông mặc một bộ vest màu xanh nhạt đi vào.

Giản Vũ San nhìn lên thì Kiều Dịch Dương quả nhiên đang đi về phía cô ta, hô hấp toàn thân cô ta đều không thoải mái.

Mà Kiều Dịch Dương vốn dĩ muốn đi qua đó nhưng nhất thời lại do dự một lát. Có điều người hợp tác làm ăn bên cạnh dường như nói gì đó với anh nên vẫn đi qua chỗ Giản Vũ San.

Anh ngồi bên cạnh cô ta như cơ bản không thèm nhìn cô ta, dường như cô ta đối với anh mà nói chỉ là người vô hình.

Những lời muốn nói bên môi Giản Vũ San bị ép lại, cô ta chỉ cảm thấy mặt như đỏ nên, cô ta trước mặt bạn bè lại mất mặt như vậy!

Ngược lại Jenny thấy Kiều Dịch Dương và người đàn ông bên cạnh nói chuyện xong bèn quay người xuyên qua Giản Vũ San: “Ông Kiều, chào ông! Tôi là Jenny bạn của San San, ông còn nhớ tôi không?”

“Nhớ, trước đây có gặp trong một bữa tiệc.” Kiều Dịch Dương mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân: “Cô Jenny khiêu vũ rất đẹp!”

Jenny cười nói: “Không ngờ ông Kiều thật sự có ấn tượng với tôi! Kích động quá!”

Hai người nói chuyện xuyên giữa Giản Vũ San mà cô ta ngồi giữa không chen vào được câu nào. Cô ta chỉ cảm thấy hai người dường như đang cho cô ta một cái bạt tai, dưới khuôn mặt của cô ta hô hấp như càng trở nên khó khăn hơn.

Cuối cùng Kiều Dịch Dương nói xong hướng Jenny khách khí gật đầu sau đó xoay người sang chào hỏi những người bạn khác trong giới kinh doanh. Từ đầu đến cuối dường như đều không nhìn Giản Vũ San.

Cô ta nhìn anh gần trong gang tấc, vẫn là đôi mắt như trong ký ức của cô ta nhưng thời khắc này lại trở nên vô tình lạnh lẽo.

Chỉ là đã sắp đến giờ khai mạc buổi buổi diễn thời trang cho nên Giản Vũ San dù khó chịu cũng chỉ đành thu lại tâm tư, dồn toàn lực chú ý lên sân khấu ngày hôm nay, tìm kiếm cơ hội, xem xem bản thân có thu được lợi ích nào không.

Trước khi bắt đầu trang phục do JoJo thiết kế đã mở màn.

Trải qua nhiều năm thăng trầm JoJo sớm đã tạo lập cho mình một hình mẫu riêng trong thiết kế của bản thân, mỗi thiết kế đều mang theo những phong cách khác biệt.

Khí chất, thời thượng, lạnh lùng, phục cổ, mỗi phong cách liên tục thỏa mãn tầm nhìn của khán giả. Vừa mới bắt đầu mà không khí tại đây đã được đẩy lên cao rồi.

Lúc này Hạ Nghiên Lạc đang trong phòng sau sân khấu phối với nhân viên của Nhiễm Khắc Ký trang điểm lần cuối.

Hoắc Tĩnh Nhiễm vì là khách mời của buổi trình diễn hôm nay nên cùng các khách mời khác phải bốc thăm thứ tự biểu diễn. Mà Hoắc Tĩnh Nhiễm bốc thăm được vị trí số 4, đây cũng coi như là vị trí tương đối tốt.

Chỉ là khi nghe màn biểu diễn chính đã xong Hạ Nghiên Lạc càng căng thẳng hơn.

Mặc dù không phải biểu diễn ở vị trí đầu tiên nhưng đây lại là lần đầu tiên cô quay trở lại làm chính mình nổi bật như vậy.

Thêm vào đó cũng là lần đầu tiên làm mẫu cho Hoắc Khắc Ký nên áp lực lại càng lớn.

Chỉ là lúc này điện thoại cô đặt trên bàn rung lên. Hạ Nghiên Lạc cầm điện thoại lên xem. Là tin nhắn Hoắc Khải Quân gửi cho cô: “Bảo Bảo, chụp một bức ảnh cho chồng xem nào!”

Hạ Nghiên Lạc nhìn cách gọi của anh có chút bất lực, nhưng vẫn cầm điện thoại tùy ý chụp một tấm gửi cho Hoắc Khải Quân.

Rất nhanh liền nhận được tin nhắn trả lời của anh: “Liếm màn hình!”

Hạ Nghiên Lạc bất giác mỉm cười, anh thế mà lại nói ra được câu này. Cô trả lời lại: “Hoắc đại thiếu gia, vậy anh chụp bức ảnh anh liếm màn hình gửi qua đây đi!”

Trên khán đàn Hoắc Khải Quân liên tục đợi Hạ Nghiên Lạc gửi tin nhắn, thấy màn hình sáng anh lập tức mở ra xem, nhất thời cười rung cả người.

Bên cạnh Hoắc Tĩnh Nhiễm cảm thán: “Khải Quân, cô trước đây thấy cháu không thích phụ nữ còn cho là cháu thích đàn ông. Không ngờ bây giờ yêu vào lại ra bộ dạng như thế này!”

Hoắc Khải Quân đánh mày: “Đó là vì chưa gặp được người mình thích!”

Nói xong, anh làm một động tác cong môi đáng yêu gửi cho Hạ Nghiên Lạc.

Hạ Nghiên Lạc mở bức ảnh ra suýt chút nữa phun nước bọt.

Không ngờ, tên này không biết ngại là gì! Thế mà anh lại làm ra hành động ấu trĩ như vậy, không sợ người xung quanh nhìn thấy à?

Hạ Nghiên Lạc đang muốn hỏi thì trong đầu nổi lên một ý nghĩ, tiêu chuẩn của Hoắc Khải Quân trả lời cho câu hỏi này là: “Anh thích làm gì thì làm đó, ai dám cười anh?”

Được rồi, cô thua anh rồi!

Nhưng Hạ Nghiên Lạc phát hiện bị Hoắc Khải Quân trọc cho như vậy cô dường như không căng thẳng rồi.

Vậy là cô trả lời anh: “Rất đẹp trai.”

Hoắc Khảo Quân lập tức nói: “Lạc Lạc, có phải em yêu anh rồi không? Vậy về nhà mình cùng tắm nhé, hoan nghênh em tắm hộ anh!”

Hạ Nghiên Lạc: “....” cô gửi cho anh một icon dao dính máu.

“Tiểu Bảo Bảo sao ác vậy, không sợ sau này chồng không cứng được để phục vụ em à?” Hoắc Khải Quân gửi đến một icon đáng yêu nhưng ấm ức.

Ha ha ha người này nói chuyện đều xấu xa như vậy!

Hạ Nghiên Lạc đang muốn ném gạch lại phát hiện đã gọi vị trí số ba rồi mà ở cửa vang lên một tiếng gọi: “Lạc Tuyết chuẩn bị.”

Hậu đài của cô đơn giản là do Hoắc Tĩnh Nhiễm sắp xếp, mà đặc biệt là người mẫu đều phải ở cùng một phòng.

Hạ Nghiên Lạc trả lời: “Được, tôi ra ngay đây.”

Cô đặt điện thoại xuống, nhìn vào gương thấy mặt mình dường như hơi đỏ.

Cô hoàn toàn không trang điểm nhiều lắm, chỉ là vì phải phối hợp với trang phục cho nên dưới đuôi mắt dám thêm một cánh bướm.

Trên khuôn mặt đánh chút má hồng, bầu mắt tán phấn màu bạc mà thôi.

Phần biểu diễn tại vị trí số ba lấy màu trắng làm chủ đạo, đèn sân khấu toàn bộ sáng hết lên, người mẫu được tạo hình theo kiểu thanh tân ưu nhã, còn có mấy mẫu nước ngoài xinh đẹp nên hấp dẫn không ít khán giả thưởng thức bên dưới.

Mà trước khi mẫu của công ty nào đó biểu diễn thì trên màn hình đều có một đoạn giới thiệu ngắn về trang phục đó.

Vị trí số ba kết thúc là phần giới thiệu về vị trí số bốn Nhiễm Khắc Ký xuất hiện trên màn hình.

“Bộ trang phục này dường như cũng chẳng ra sao cả!” Giản Vũ San nhìn Jenny bên cạnh nói, thực ra lại muốn Kiều Dịch Dương nghe thấy.

“Đúng, dường như hơi u ám!” Jenny bổ sung thêm.

“Đúng, còn nói là lưu quang khuynh thành, con bản là chẳng có gì!” Giản Vũ San nói: “Có điều người ta là Hoắc gia tài hùng thế mạnh, Hoắc Tĩnh Nhiễm mặc dù nói là công ty cô ta độc lập nhưng ai mà biết được thể diện của Hoắc gia đã cho cô ta bao nhiêu lợi lộc!”

“Cô Giản, lúc cô đưa ra những bình phẩm này lẽ nào không nghĩ tới bản thân mình sao?” Kiều Dịch Dương nghe Giản Vũ San liên tục nói bất giác đưa ra lời trào phúng.

Giản Vũ San hít một hơi, cô ta hy vọng anh chủ động nói chuyện với cô ta nhưng lại không muốn anh nói như vậy về mình…

Đúng là cô ta ban đầu nhận được rất nhiều lời mời hợp tác đầu là vì thân phận là vợ chưa cưới của Kiều Dịch Dương. Bây giờ cô ta không có chỗ dựa là anh nữa nên thật sự cái gì cũng không còn nữa!

Lồng ngực cô ta phập phồng, đang muốn nói ngọt với anh mấy câu thì thấy đèn trên sân khấu tụ lại một góc rồi đổi màu, xung quanh tối lại nhưng có một luồng sáng trắng từ trên chiếu xuống, hướng về đầu thảm đỏ.

Phía đầu thảm đỏ âm nhạc cổ điển vang lên theo đó là tiếng bước chân chầm chậm di chuyển.

Bởi vì độ sáng yếu cho nên khuôn mặt người mẫu mơ hồ không rõ.

Nhưng có thể nhìn ra mái tóc dài của cô ấy được buộc đơn giản bằng một dải lụa màu xám, buộc cao như đuôi ngựa, di chuyển theo mỗi bước đi của cô mang theo sự linh động và phong tình.

Váy dài ngang vai, đường viền cổ áo được xử lý bằng ren, chỉ lộ một nửa xương đòn.

Váy là sự kết hợp hai màu đen và xám, thắt eo, ôm hông, trước ngắn sau dài, phía sau còn có một cái đuôi dài màu xám.

Tổng thể cắt may vốn rất hoàn hảo nhưng màu sắc làm cho những người ở dưới sân khẩu đặc biệt thất vọng.

Tại sao, lại dùng màu tối vậy?

Hơn nữa hình thể của mẫu đặc biệt đẹp, chỉ là so với các mẫu khác hơi thấp một chút, nhỏ một tý xem ra cao không quá 1m70?

Nhưng lúc mọi người đang muốn lắc đầu đột nhiên ánh đèn phía trên biến đổi, màu xám nguyên bản khi được những tia sáng chiếu vào mang lại hiệu quả vô cùng chói mắt, nhất thời tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Cả một khung hình như có ma thuật điểm khuyết, trang phục trên người người mẫu vốn dĩ là đen và xám nay dần dần biến thành màu kem và bạc, ưu nhã mà mị lực.

Theo từng bước chân, theo từng mảng sáng tối mà không ngừng biến đổi, mọi người cảm giác trang phục này giống như một cơn mưa sao băng tuyệt đẹp.

Mà khuôn mặt của người mẫu theo từng bước chân cô trên sàn càng lạnh lùng hơn.

Lưu quang khuynh thành hóa ra là như thế này…

Trang phục tạo cảm giác khác biệt dưới ánh đèn sẽ tạo ra hiệu quả sáng tối khác nhau, mà dưới ánh sáng hiện lên càng rõ ràng nhất. Người mẫu đúng là khuynh thành!

“Đẹp quá! Đẹp đến phát khóc!”

“Đúng, trang phục đẹp, mẫu càng đẹp! Tôi cảm giác mình bị bẻ cong rồi!”

“Rất muốn cưới cô ấy!”

“Nhìn rất quen, sao lại giống Lạc Tuyết của giải trí Hoắc thị thế, không ngờ tận mắt nhìn thấy cô ấy còn đẹp hơn xem trên tivi…”

Hoắc Khải Quân nghe những lời bàn tán này khóe môi cong lên, người phụ nữ của anh đương nhiên là đẹp rồi! Có điều họ muốn cưới? Kiếp sau cũng đừng mơ.

Mà Giản Vũ San lúc nhìn rõ đó là Hạ Nghiên Lạc cả người có cảm giác so với lúc mất con còn đau khổ hơn.

Đặc biệt cô ta chuyển hướng nhìn, quả nhiên trông thấy Kiều Dịch Dương đang si mê nhìn Hạ Nghiên Lạc. Biểu hiện ấy giống như trong thiên hạ này chỉ có một mình Hạ Nghiên Lạc, anh không muốn nhìn bất kỳ ai khác.

Tại sao cô gái kia còn dám xuất hiện? Cô ta không sợ những lời chỉ trỏ đó sao?

Đáy mắt của Giản Vũ San là nỗi hận, Hạ Nghiên Lạc đúng là âm hồn bất tán? Rất tốt, vậy thì đợi một ngày cô ta triệt để không ngóc đầu lên được đi!

Lời tác giả: Giản Vũ San ý chí chiến đấu lại khôi phục rồi ~ Nhưng dù sao cũng phải nói lần này Hạ Nghiên Lạc đợi cô ta bôi đen! Khiến cho tất cả các hòn đá đều ném dưới chân cô, cuối cùng cô sẽ thành cô đã chúng tìm đường!

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.