Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh ta có thể cho cô ấy cả một đời sủng ái

Phiên bản Dịch · 2415 chữ

Lý Nhược Tuyết chính là Hạ Nghiên Lạc!

Chẳng trách bắt đầu từ ngày hôm đó anh ta không trông thấy Hạ Nghiên Lạc nữa!

Chẳng trách anh ta rõ ràng là mắc bệnh sạch sẽ nhưng đối với Lý Nhược Tuyết lại mất tác dụng.

Chẳng trách anh ta vì Lý Nhược Tuyết mà động lòng nhưng đồng thời cũng đau khổ khi thấy Hạ Nghiên Lạc bị tổn thương!

Hóa ra anh ta lâu như thế khó chịu, đau khổ giày vò cơ bản là quá vô nghĩa rồi.

Bởi người anh ta yêu hoàn toàn chỉ là một người!

Là vị hôn thê của anh ta Hạ Nghiên Lạc!

“Tuyết Tuyết, không, Lạc Lạc, tại sao em lại trốn anh như vậy?” anh ta đưa tay ra nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt của Hạ Nghiên Lạc, nhẹ nhàng lẩm nhẩm.

“Xin lỗi.” Hoắc Khải Quân nhìn cô nói, ngữ khí trầm mặc đau khổ: “Bảy năm này xin lỗi em.”

Cô ấy vẫn trầm mặc ngủ yên không trả lời anh ta.

“Tuyết Tuyết, anh xin lỗi.” anh ta nghĩ tới lúc chính miệng nói chia tay với cô.

Rõ ràng khi ấy bọn họ tốt đẹp như vậy, rõ ràng anh ta nhìn ra có đối với anh ta có hảo cảm, khi nhìn vào ánh mắt anh ta rõ ràng còn mang theo nụ cười.

Nhưng anh làm sao có thể giải thích cho cô biết đây?

Sự việc của bảy năm trước nên nói hết sao? Không, hôm đó từ hận ý trong đáy mắt của Hạ Nghiên Lạc anh ta nhớ rất rõ!

Nếu cô ấy biết anh ta chính là người đã cưỡng bức cô bảy năm trước và hủy hoại cuộc đời cô, sợ rằng cả đời này họ sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa!

Lúc này, Hạ Nghiên Lạc trên giường dường như bắt đầu giảm sốt, cô nói mê mấy câu, cơ thể bắt đầu bất giác lật lại.

"Lạc Lạc, có chuyện gì vậy?" Hoắc Khải Quân nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang truyền thuốc của Hạ Nghiên Lạc vì sợ rằng máu của cô sẽ chảy ngược lại ống truyền.

"Ư ..." Hạ Nghiên Lạc thấp giọng nói: "Lạnh ..."

Hoắc Khải Quân quét mắt một cái thấy ở chỗ này không còn cái chăn nào nữa. Anh ta hơi do dự nhưng rồi cũng bắt đầu cởi quần áo của mình.

Quần áo của anh ta vẫn còn ẩm ướt, lúc này tất cả đều bị anh ta cởi ra hết.

Anh ta nhìn vào chiếc giường nhỏ này, cẩn thận bế cô lên, rồi để cô nằm trong vòng tay anh ta.

Cơ thể anh ta nằm trên một chiếc giường nhỏ như vậy gần như không thể lật lại được, nhưng cô nằm nép mình trong vòng tay anh dường như rất yên lặng nhưng không nói lạnh nữa.

Cơ thể trong vòng tay anh ta vẫn cứ thanh tú bé nhỏ như thế. Hoắc Khải Quân đột nhiên hiểu tại sao hôm đó khi trao giải lúc nắm tay He Hạ Nghiên Lạc anh ta lại cảm thấy rất quen thuộc.

Anh ta cúi đầu, hôn lên tóc cô, thở dài đau khổ: "Lạc Lạc, để anh chăm sóc em được không?"

Tại sao cô ấy bướng bỉnh như vậy, tại sao ...

Chỉ là, lúc này một hình dáng nhỏ bé đột nhiên xuất hiện trước mắt anh ta.

Lý Thần Hy!

Đứa trẻ đó tên là Lý Thần Hy!

Thời khắc này Hoắc Khải Quân đột nhiên phát hiện tim mình đập rất nhanh.

Anh ta cúi đầu nhìn khuôn mặt cô gái trong lòng, đột nhiên cảm giác, dường như tướng mạo và hình dáng rất giống Lý Thần Hy.

Hơn nữa Lý Nhược Tuyết nói Lý Thần Hy là con trai của chị dâu cô ấy, nhưng lúc anh ta vô tình nhìn thấy ảnh của họ trong điện thoại của cô thì hai người kia dáng vẻ rất bình thường, sao có thể sinh ra đứa con trai đẹp như thế?

Hơn nữa con cái không phải là bố mẹ nuôi sao, vậy tại sao lại để cô nuôi thế này?

Mà năm nay Lý Thần Hy 6 tuổi, Hạ Nghiên Lạc bảy năm trước có thai…

Rất nhiều chuyện dường như đều nói cho anh ta biết, thực ra Lý Thần Hy cơ bản chính là con trai của anh ta!

Không phải gọi là Lý Thần Hy, cũng không phải là Hạ Thần Hy mà nên là Hoắc Thần Hy!

Vậy thì mấy năm này cô ấy trải qua như thế nào?

Mang thai, đau khổ chịu đựng sự dị luận tàn khốc của người đời, không có đường để đi, nhận một người anh trai và chị dâu, thay đổi thân phận và che giấu khuôn mặt thật sự của bản thân, cứ vậy mà cũng đã bảy năm rồi!

Hoắc Khải Quân nhớ tới những thông tin mà Thẩm Nam Thông gửi cho anh ta.

Theo hồ sơ, Lý Nhược Tuyết đã làm rất nhiều công việc trong quá khứ. Cô từng làm bồi bàn trong nhà hàng, nhân viên chuyển phát nhanh, phóng viên săn ảnh còn nhiều công việc chân tay khác nữa mà phụ nữ không làm nổi ...

Cô rõ ràng có một bàn tay đẹp vậy mà giờ đây lòng bàn tay ấy gầy gò, anh ta còn cảm nhận được sự thô ráp đó là vì nó là vết tích của cô trong bảy năm này!

Mà bảy năm qua anh ta sống thế nào đây?

Anh ta đúng là luôn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm cô nhưng anh ta sống trong nhung lụa, ở trong một ngôi biệt thự đẹp đẽ, lái những chiếc xe xa xỉ, tiếp nhận ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, chỉ một câu nói là nắm giữ quyền sinh sát trong tay.

Mà phía sau sự hào nhoáng này anh ta lại không hay biết vợ của anh ta cơm không đủ ăn, vất vả ngày đêm, sống trong căn phòng có chuột, hai bàn tay trắng nuôi con trai của bọn họ!

Anh ta đột nhiên cảm thấy đôi mắt hơi ướt, anh ta ôm chặt cô muốn nói với cô lời xin lỗi, nhưng lại phát hiện ba chữ này đối với những gì cô đã trải qua đúng là quá mất mặt!

Không có gì có thể bù đắp cho nỗi đau cô đã trải qua, cũng không có cách nào để thời gian quay trở lại.

Cái anh ta có thể cho cô chính là cả một đời sủng ái.

Còn có bảo bối Thần Hy của bọn họ nữa, thế mà suýt chút nữa anh ta đã nói không cần con rồi!

Chẳng trách anh rõ ràng là không thích trẻ con lại bất tri bất giác tiếp nhận nó.

Chẳng trách hôm đó cùng Hạ Nghiên Lạc nắm tay thằng bé bóng ba người in xuống mặt đường lại cảm giác như một nhà ba người hạnh phúc!

Tất cả không phải vì cốt nhục tình thâm sao, đó chính là vì đó là con của anh ta và Hạ Nghiên Lạc.

Chỉ là bảy năm này anh ta không làm một người chồng tốt, một ông bố có trách nhiệm, lại để cho vợ và con mình mai danh ẩn tích, sống nơi đầu đường xó chợ.

Nước mắt nóng hổi trong khóe mắt anh ta càng nhiều, Hoắc Khải Quân cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ yên trong lòng chỉ cảm thấy trong đầu là cảm xúc phức tạp đang chiếm giữ toàn bộ suy nghĩ của anh ta, không dễ gì để anh ta buông ra được.

Cô đang hạ sốt, trên trán đã có mồ hôi, anh ta vì luôn luôn ôm cô nên cũng bị mồ hôi của cô dính vào người.

Thân thể của cô trong lòng anh ta trở nên càng lúc càng mềm mại, nhưng lúc này Hoắc Khải Quân chẳng còn tâm trạng đi suy nghĩ mấy chuyện đó nữa.

Lần đầu tiên anh ta bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào để chứng minh trái tim mình với cô gái này, làm sao để cô chấp nhận anh ta, làm thế nào để con trai anh ta đối với người bố xa cách lâu ngày này chấp nhận anh ta.

Thời gian chầm chậm qua đi, nhiệt độ của Hạ Nghiên Lạc dần dần khôi phục như bình thường.

Cô muốn xoay người, động đậy hai cái rồi hừ một tiếng.

Cơ thể Hoắc Khải Quân bị căng cứng một lúc, anh ta sợ Hạ Nghiên Lạc sẽ tỉnh dậy, khi phát hiện thấy mình thì không biết giải thích thế nào.

Tuy nhiên, có lẽ thuốc có thành phần an thần nên Hạ Nghiên Lạc chỉ cau mày sau đó tiếp tục ngủ.

Thời khắc ấy Hoắc Khải Quân thấy dáng vẻ yên lặng của cô, chỉ cảm giác trái tim mình hoàn toàn sụp đổ, trong đó tràn đầy sự mềm mại.

Dần dần bình truyền thuốc cũng đã cạn đến đáy, Hoắc Khải Quân cẩn thận ôm cô đặt lên giường, sau đó lấy một miếng bông rồi giúp cô rút kim.

Sau khi rút kim cô dường như cũng thấy hơi đau lên hừ một tiếng, có điều vẫn chưa tỉnh lại.

Cô vừa ra mồ hôi, chăn bị ướt, Hoắc Khải Quân sờ vào ga trải giường thấy nó vẫn dùng được thế là anh ta bèn lật lại mặt phía trên của chăn.

Anh ta vốn muốn nằm tiếp nhưng thấy giường bé như vậy, anh ta nằm không vừa nếu cố nằm thì khiến cô khó chịu. Thế là anh ta bèn tìm một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh giường của Hạ Nghiên Lạc.

Thời gian từ từ trôi qua. Trong giấc mơ Hạ Nghiên Lạc cảm thấy cơ thể nặng nề mệt mỏi của mình đã tiêu tan rất nhiều, vì trước đó uống nhiều nước nên bây giờ muốn đi vệ sinh.

Cô vật lộn trên giường một lúc, cuối cùng cũng mở mắt ra.

Trong tầm mắt cô là một mảng tối đen, nhưng cô mơ hồ cảm thấy có gì không đúng.

Có điều vì Hạ Nghiên Lạc đang trong cơn mơ mơ màng màng nên cũng không suy nghĩ nhiều, cô động đậy một chút, mở chăn ra ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh.

Hoắc Khải Quân vốn dĩ luôn ở bên giường của Hạ Nghiên Lạc, hoặc vì hô hấp của cô khiến anh ta an tâm nên không biết từ bao giờ anh ta cũng ngủ mất.

Chỉ là khi Hạ Nghiên Lạc từ trên giường ngồi dậy Hoắc Khải Quân mới phản ứng lại mở hai mắt ra.

Mà anh ta vẫn chưa kịp lên tiếng Hạ Nghiên Lạc đã cho chân xuống đất rồi, sau đó cả người đổ vào người anh ta!

“A!” Hạ Nghiên Lạc không ngờ được mình thế nào lại va vào thứ gì giống như cơ thể người, bất giác hét lên một tiếng rồi vội vàng đứng dậy.

Cơn buồn ngủ của Hoắc Khải Quân hoàn toàn biến mất, anh ta mở miệng: “Tuyết Tuyết, là anh, đừng sợ!”

Hạ Nghiên Lạc nghe thấy giọng nói hình như là của Hoắc Khải Quân nhưng vì trong này tối đen cho nên cô vẫn có chút sợ hãi.

Cô trốn trong chăn nói: “Sao anh lại ở đây?”

Hoắc Khải Quân đột nhiên nghĩ đến một vấn đề then chốt: Anh ta vừa mới lau sạch sẽ mặt cho cô, cho nên nếu cô soi gương không phải sẽ biết là anh ta sớm đã biết cô là Hạ Nghiên Lạc sao?

Vậy cô ấy có lại một lần nữa biến mất không? Trong lòng anh ta hoảng loạn.

Nghĩ đến đây Hoắc Khải Quân thấy hơi vui vì may mà vừa rồi phản ứng đầu tiên của anh ta là gọi ‘Tuyết Tuyết’, cho nên anh ta quyết định tiếp tục vờ như không biết!

Anh ta giải thích: “Tuyết Tuyết, anh vừa đến cửa hàng thì phát hiện em bị ngất chi nên mới bế em vào đây.”

Hạ Nghiên Lạc dần dần nhớ lại, vốn dĩ cô dự định đóng cửa nghỉ ngơi, kết quả dường như vẫn chưa khóa xong cửa liền cảm thấy không làm được gì nữa…

Vậy là cô mở miệng: “Cảm ơn.”

“Tuyết Tuyết, em sốt đã thấy đỡ chưa?” Hoắc Khải Quân lại hỏi.

Dường như thật sự đỡ hơn nhiều rồi… Hạ Nghiên Lạc gật đầu nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn.”

Nói xong, cô động đậy thân thể một chút: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

“Ừ.” Hoắc Khải Quân đứng dậy, kéo ghế ra: “Đèn nhà em hỏng rồi, có cần anh chiếu đèn cho em không?”

“Không cần.” Hạ Nghiên Lạc mở miệng: “Lớn như thế này rồi tôi tự mình đi là được rồi.”

Nói xong cô đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh nhưng không biết cô bị cái gì kéo lại nên bị ngã xuống đất...

Chỉ là cô theo bản năng hét lên mà Hoắc Khải Quân cũng nhanh tay dang cánh tay ôm cô vào lòng. Vậy là cô trực tiếp ngã vào lòng anh ta.

"Tuyết Tuyết, không sao chứ?" Hoắc Khải Quân căng thẳng hỏi.

"Không..." Hạ Nghiên Lạc chưa nói xong đột nhiên lại có cảm giác có một chậu nước từ trên dội xuống.

Hình như cô không mặc gì.

Cô đưa tay ra sờ vào người, phát hiện quả nhiên toàn thân chỉ mặc một cái quần lót, ngay cả áo lót cũng không có.

Lúc này bị anh ta ôm, lòng bàn tay của anh ta đang để sau lưng và eo cô, chỗ tiếp xúc đột nhiên nóng lên rất nhiều.

Lồng ngực cô căng lên, không biết là do tức giận hay xấu hổ: "Quần áo của tôi đâu?"

Hoắc Khải Quân vừa rồi cũng bị sự mềm mại trong cái ôm này làm cho trấn động, vậy là khi nghe Hạ Nghiên Lạc hỏi nghĩ cũng không cần nghĩ, anh ta bá đạo nói thẳng: "Anh cởi hết rồi!"

Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 206

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.