Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quần áo bị ướt rồi thì cởi thôi

Phiên bản Dịch · 2344 chữ

Chạng vạng hôm nay Hoắc Khải Quân đi gặp một khách hàng, xong việc cũng đã hơn chín giờ rồi.

Anh ta từ công ty lái xe ra, vốn định về nhà nhưng nhìn trời mưa không biết tại sao trong lòng lại lo lắng.

Người phụ nữ kia không biết ra ngoài có mang theo ô không? Bây giờ tiệm buôn bán tốt thế không biết cô đã đóng cửa chưa?

Nghĩ đến đây, anh ta bất tri bất giác hướng xe về phía con phố nơi Hạ Nghiên Lạc buôn bán.

Mưa, càng lúc càng lớn, ánh đèn xuyên qua màn mưa, chỉ có thể chiếu lên phía trước ba bốn mét.

Nhìn thấy cái cây to quen thuộc phía trước, khóe môi của Hoắc Khải Quân cong lên một cách dịu dàng sau đó anh ta dừng xe và nhìn vào cửa hàng đằng kia.

Bên trong là một khoảng tối đen, lẽ ra cô ấy về nhà rồi?

Ngay khi Hoắc Khải Quân chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên nhìn thấy cánh cửa dường như đang mở!

Qua ánh sáng ngoài đường hắt vào, anh ta cẩn thận nhìn kỹ lại một lần nữa. Trái tim bỗng nhiên thắt lại!

Người phụ nữ anh thích đang nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự!

Gió và mưa bên ngoài khá lớn, mưa từng giọt từng giọt rơi trên người cô, nhưng cô vẫn nằm yên bất động!

Hoắc Khải Quân mở cửa xe nhưng không lấy ô, anh ta cứ thế lao thẳng ra ngoài!

Tuy khoảng cách chỉ có vài bước chân nhưng mưa nhanh chóng làm ướt quần áo của anh ta rồi, đế giày của anh ta dẫm lên mấy vũng nước khiến ống quần bị ướt hơn một nửa.

"Tuyết Tuyết!" Anh sải bước về phía trước, cúi xuống nơi Hạ Nghiên Lạc đang nằm: "Tuyết Tuyết!"

Cô không phản ứng, cơ thể rất nóng.

Trong lòng anh ta căng thẳng, nhanh chóng ôm cô dậy.

“Sao không sáng vậy?” Hoắc Khải Quân bật công tắc đèn mấy lần nhưng nó không có chút phản ứng nào.

Anh ta muốn bế cô ra xe nhưng khi chạm vào áo sơ-mi của cô đã ướt sũng rồi, anh ta tạm dừng bước chân.

Anh ta bế cô lên và đi vào trong.

Trong phòng, có một cái gì đó nhấp nháy, Hoắc Khải Quân hướng theo ánh sáng đó cuối cùng cũng nhìn thấy điện thoại di động của Hạ Nghiên Lạc.

Từ ánh sáng trên màn hình điện thoại của cô anh ta nhìn thấy rằng đôi mắt Hạ Nghiên Lạc nhắm chặt, lông mày chau lại, rõ ràng cô đang rất khó chịu.

"Tuyết Tuyết, anh lập tức tìm bác sĩ đến!" Hoắc Khải Quân nói, đặt Hạ Nghiên Lạc lên giường, sau đó nhanh chóng quay lại xe, lấy điện thoại và ô.

"Bác sĩ Đổng, bạn gái tôi bị sốt, rất nóng, mau đến giúp tôi!" Hoắc Khải Quân nói qua điện thoại di động: "Tôi sẽ gửi địa chỉ cho ông, lập tức qua đây!"

Anh ta cúp điện thoại và bước vào phòng một lần nữa. Lại nghĩ rằng quần áo trên người Hạ Nghiên Lạc vẫn còn hơi ướt vậy nên anh ta bèn lại gần cởi cúc áo cho cô.

Bởi vì sắp đến Tết Trung thu nên cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Anh ấy cởi được một nửa cúc đã cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn mấy lần rồi.

Đầu ngón tay truyền đến cảm xúc nâng nâng, anh ta bất giác hơi tim đập chân run.

Tuy nhiên, cảm thấy nhiệt độ của cô càng lúc càng nóng, Hoắc Khải Quân nhanh chóng phản ứng trở lại.

Anh ta nhanh chóng cởi áo sơ mi và quần dài của Hạ Nghiên Lạc, do dự một lát anh ta đưa tay chạm vào áo lót bên trong của cô.

Ở đó, có một chút ẩm ướt. Anh ta khống chế nhịp tim của mình, vươn tay ra ôm Hạ Nghiên Lạc vào lòng rồi cởi móc khóa của áo lót sau lưng cô.

Có vẻ như thực sự không có kinh nghiệm cộng thêm một chút lo lắng, anh ta phải một lúc lâu sau mới cởi xong mà cả người anh ta đã đổ đầy mồ hôi rồi.

Lúc này, làn da trắng bóc của người phụ nữ xuất hiện trước mặt anh mà không có bất kỳ vật che chở nào.

Cổ họng của Hoắc Khải Quân nóng lên, anh ta lấy chiếc chăn bên cạnh nghiêm túc đắp lên người Hạ Nghiên Lạc.

"Khụ..." người phụ nữ trên giường ho hai tiếng, trong lòng Hoắc Khải Quân lại càng thêm buồn bực: "Thế nào mà bác sĩ Đổng vẫn chưa đến?!"

Anh ta sờ trán Hạ Nghiên Lạc, đồ lông mày chau lại càng nhiều.

Người phụ nữ ngốc này, sao lại biến mình thành ra thế này?

Anh ta đứng dậy xoay người tìm trong nhà kho xem có thuốc không.

Nhưng nơi này là không biết là nơi quái quỷ nào, cơ bản không có lấy một viên thuốc.

Lúc Hoắc Khải Quân vội vã xoay người, vì không gian ở đây thực sự quá hẹp, cánh tay anh ta không cẩn thận chạm vào một cái hộp nhỏ trên bàn, tức thì cái hộp đó rơi xuống đất.

Đồ trong hộp rơi ra, có một chùm chìa khóa dường như có cái gì đó nữa nhưng anh ta không nhìn rõ.

Hoắc Khải Quân rất tự nhiên cúi người xuống nhặt nhưng khi anh ta nhặt chìa khóa lên lại chạm vào vật gì đó nho nhỏ, tức thì đồng tử của anh cau lại!

Nhẫn !

Bảy năm trước anh ta lấy chiếc nhẫn của mình đeo lên cho Hạ Nghiên Lạc.

Bảy năm sau lúc anh ta lại một lần nữa gặp Hạ Nghiên Lạc trên tay cô sớm đã không có chiếc nhẫn nào nữa rồi.

Anh chớp mắt và muốn xem xem có phải mình hoa mắt không, nhưng khi anh nhặt chiếc nhẫn lên, kích cỡ và cảm giác quen thuộc lúc tiếp xúc khiến cơ thể anh khẽ rung động!

Đó là chiếc nhẫn của anh ta, năm đó là di vật để lại cho Hạ Nghiên Lac, nó đại diện cho sức mạnh tiềm ẩn của anh ta!

Anh ta thử đeo chiếc nhẫn vào ngón tay út của mình, hoàn toàn vừa khít.

Tuy nhiên, tại sao chiếc nhẫn ở chỗ Lý Nhược Tuyết? !

Ánh mắt Hoắc Khải Quân từ từ rơi xuống người phụ nữ đang nằm trên giường.

“Tuyết Tuyết, sao em lại có chiếc nhẫn này?” anh ta cúi đầu hỏi, còn quỳ bên giường của cô.

Cô đã hôn mê rồi, cơ bản không nghe thấy câu hỏi của anh ta.

Chỉ là khi người phụ nữ vô tình lật người phía sau cổ lộ ra một cái nốt ruồi, anh ta lập tức vô cùng kinh ngạc!

Cái khoảnh khắc anh ta nhìn thấy cái nốt ruồi kia tất cả cảm xúc hoàn toàn không cố định được!

Anh ta nhớ rất rõ hôm đó lúc Hạ Nghiên Lạc xảy ra sự cố ngoài ý muốn khi hát được anh ta ôm trong văn phòng, cùng là vị trí đó anh ta cũng thấy một cái nốt ruồi tương tự.

Anh ta thấy nhịp tim của mình nhanh hơn một chút, không biết tại sao, trước mắt anh ta đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh.

Ánh mắt ban đầu khi Lý Nhược Tuyết cầu xin anh ta và ánh mắt của Hạ Nghiên Lạc ngày hôm đó khi bị anh ta bức ép.

Hình ảnh lúc Lý Nhược Tuyết rời đi và từ chối, và hình ảnh khi Hạ Nghiên Lạc nói căm ghét người đàn ông bảy năm trước ...

Ngoài ra còn có đôi mắt tuyệt đẹp của Lý Nhược Tuyết dưới ánh trăng ngày hôm đó nữa …

Rất nhiều, rất nhiều, những điều từ trước đến giờ cho là không thể vậy mà thời khắc này tự nhiên lại có một cảm giác hô hấp không thông.

Anh ta cảm thấy hoang đường nhưng lại không khống chế được tiếng nói sâu trong nội tâm mình.

Hoắc Khải Quân nhìn trong phòng có một chậu nước, còn có khăn mặt, trong lòng kích động muốn đi qua đó.

Nước hơi lạnh, anh ta bèn thay một chậu nước mới, vò khăn mặt đi đến bên giường Hạ Nghiên Lạc.

Mà lúc này bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô, rất nhanh có một giọng nam vang lên: “Ông Hoắc, ở đây đúng không?”

Hoắc Khải Quân để khăn mặt sang bên cạnh xác định đã đắp kín chăn cho Hạ Nghiên Lạc lúc này mới đi ra: “Đúng rồi.”

Bác sĩ Đổng cùng Hoắc Khải Quân đi vào, nhìn người phụ nữ trên giường: “Ông Hoắc, trước tiên phải kiểm tra nhiệt độ một chút, sau đó lấy máu đi xét nghiệm.”

“Được, đưa cặp nhiệt độ cho tôi.” Hoắc Khải Quân lấy cặp nhiệt độ từ tay chỗ bác sĩ Đổng cặp cho Hạ Nghiên Lạc.

Sau một phút anh ta đưa cho bác sĩ Đổng.

“39 độ, sốt cao.” bác sĩ Đổng vừa đưa một cái gối tiêu độc vừa nói: “Bây giờ lây máu cô ấy xét nghiệm, cậu giúp tôi giữ tay cô ấy.”

Hoắc Khải Quân cẩn thận rút tay cô từ trong chăn ra sau đó nắm chặt lấy tay cô: “Nhẹ chút.”

Bác sĩ Đổng biết Hoắc Khải Quân đã lâu rồi vẫn là lần đầu tiên thấy anh ta cẩn thận với một cô gái như thế, bất giác nhìn Hạ Nghiên Lạc trên giường hai lần.

“Ông Hoắc, buổi tối trang điểm đối với da không tốt, cậu nhớ giúp cô ấy tẩy trang nhé.” bác sĩ Đổng nói rồi cầm kim tiêm lấy máu của Hạ Nghiên Lạc.

Trong cơn mơ màng cô dường như cảm giác được nên nhẹ nhàng kêu mấy câu.

Nghe tiếng của cô hô hấp của Hoắc Khải Quân có chút loạn.

Tại sao lại giống với âm thanh ngày hôm đó của Hạ Nghiên Lạc vậy?

“Được rồi, tôi cần mang đi phân tích.” Bác sĩ Đổng nói xong bắt đầu bận rộn.

Mà thời khắc này Hoắc Khải Quân nhìn người phụ nữ trên giường tâm tình bắt đầu như sóng cuồn cuộn chảy.

Một lát sau bác sĩ Đổng nói: “Ông Hoắc, cô ấy là bị cảm tôi kiến nghị truyền thuốc.”

“Được.” Hoắc Khải Quân gật đầu nhìn cô gái đáng thương trên giường, trong đầu là sự vội vã: “Truyền xong sẽ khỏe sao?”

Bác sĩ Đổng gật đầu: "Ừ, trong đó cũng có thành phần giảm sốt, lát nữa có thể sẽ ra mồ hôi, đến lúc đó cậu thay cho cô ấy một bộ quần áo sạch, sau này chắc sẽ ổn thôi."

"Biết rồi." Hoắc Khải Quân nhìn mũi kim nhọn cắm vào mạch máu của Hạ Nghiên Lạc, anh ta cảm thấy mình giống như đang bị chói rất không thoải mái.

"Ông Hoắc, vậy tôi sẽ đi trước đây." Bác sĩ Đổng cũng nhận ra rằng đây không có chỗ cho ông nữa, vì vậy ông nói: "Sau một giờ, sẽ bắt đầu giảm sốt, nếu có vấn đề gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi, tôi sẽ đến ngay lập tức.”

Nói xong, bác sĩ Đổng đưa thuốc cho Hoắc Khải Quân hướng dẫn anh ta cách sử dụng.

Nghĩ đến vẫn chưa đóng cửa, Hoắc Khải Quân lại đi ra đóng cửa sau đó mới quay lại phòng, thay nước mới rồi đến trước Hạ Nghiên Lạc.

Dường như, một bí mật như giấc ngủ sâu trong bảy năm sắp được giải đáp. Lúc này, những ngón tay của Hoắc Khải Quân có chút run rẩy.

Khăn mặt, từ trán của Hạ Nghiên Lạc nhẹ nhàng tiếp xúc trên khuôn mặt cô.

Hoắc Khải Quân nhìn thấy bột phấn bám vào khăn mặt làm nó xỉn màu, anh ta lại đem nó sạch sẽ rồi tiếp tục lau.

Dần dần, không chỉ có trán, mà ngay cả lông mày, cũng dần thay đổi hình dạng ban đầu.

Má của cô ấy ban đầu vốn đen hơn cổ, nhưng tại thời điểm khắc này, nó đã trắng lại như ban đầu.

Lông mày của cô ban đầu hơi dày và nhọn. Tuy nhiên, sau khi lau đi phấn trang điểm nó lại khiến người ta nhớ đến những ngọn núi xa xăm, dáng vẻ liễu yếu đào tơ.

Tiếp đến là đôi mắt …

Hoắc Khải Quân chỉ cảm giác khăn mặt này đúng là thần kỳ, nó dần dần biến một cô gái có dung mạo bình thường thành một người có dung mạo vô cùng diễm lệ.

Cứ vậy cho đến khi anh ta lau sạch đến cằm, lớp hóa trang trên mặt được rửa sạch cả khuôn mặt hoàn chỉnh của cô gái lộ ra trước mặt anh ta.

Anh ta nhìn cô nhìn vào khuôn mặt trong ký ức của bảy năm trước, trong đầu là một mảng trắng!

Khăn mặt trong lòng bàn tay rơi xuống, tầm nhìn của Hoắc Khải Quân bắt đầu từ cái trán trắng sáng của cô gái rồi lướt qua đôi lông mày như sương khói, tiếp đến đôi mắt đang khép lại nhưng cũng tràn đầy sinh khí, cứ thế từng chút từng chút một, cuối cùng lưu lại trên cánh môi pha lê của cô.

Anh ta yên lặng nhìn mấy giây sau đó đột nhiên xoay người cúi đầu hôn lên môi cô.

Tức thì cảm giác thân thuộc lại tràn về khiến cho tâm hồn anh ta chợt xao động!

Không lâu trong đầu anh ta mới chầm chậm xuất hiện mấy chữ: “Lý Nhược Tuyết chính là Hạ Nghiên Lạc!”

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.