Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghiên Lạc, tôi muốn tiến hành hôn ước của chúng ta

Phiên bản Dịch · 2435 chữ

“Tuyết Tuyết, cái này là anh tặng em…” Hoắc Khải Quân chỉ cảm thấy sợi dây chuyền này thứ ánh sáng mà nói phản chiếu lại quá chói mắt.

“Với thân phận hiện giờ của tôi còn có thể đeo nó sao, không biết sẽ bị bao nhiêu người nghi ngờ đây.” Hạ Nghiên Lạc cười trào phúng, cầm hành lý: “Đi đây!”

“Tuyết Tuyết, anh giúp em.” Hoắc Khải Quân đón vali hành lý trên tay Hạ Nghiên Lạc: “Em sống ở đâu?”

“Anh đưa tôi ra đường cái là được rồi, ra đó gọi một chiếc tắc xi là được.” Hạ Nghiên Lạc nói.

Thực ra, bây giờ ở đâu? Nếu muốn mua nhà cũng không nhanh vậy mà mua được, có lẽ đành cắn răng ở khách sạn mấy ngày vậy.

May mà lúc đầu cô không nói với Trần Ngọc Đình mình dọn đến nhà bạn trai, nếu không chưa được bao lâu đã bị đuổi đi thì đúng là mất mặt quá!

Hạ Nghiên Lạc nghĩ đến đây tự cười trào phúng, quay sang nhìn Hoắc Khải Quân đặt hành lý phía sau cốp xe của anh ta.

“Tuyết Tuyết, em trước tiên ở tạm chung cư của anh, đợi em tìm được nhà rồi…” Hoắc Khải Quân nói.

“Không có gì, không cần.” Hạ Nghiên Lạc ngồi ghế sau, ngước mắt nhìn người đàn ông đang ngồi vị trí lái xe: “Hoắc tổng, thực ra tôi nên cảm ơn anh, hợp đồng giữa chúng ta mới một tháng ngắn ngủi đã kết thúc, mà thù lao anh trả cho tôi lại hào phóng như thế, tôi thành tâm cám ơn anh!”

Hoắc Khải Quân đột nhiên nắm chặt lấy tay lái, không nói câu nào.

Rất nhiều câu trong đầu anh ta là: anh ta không có lập trường, không biết mở miệng.

Hoặc anh ta càng hy vọng cô không động lòng, vì như thế nếu có chia tay cô cũng sẽ không đau lòng.

Xe đi đến đường cái, dưới sự kiên trì của Hoắc Khải Quân, Hạ Nghiên Lạc chỉ đành đồng ý để anh ta đưa cô đến một nhà nghỉ nhỏ.

Cô đặt xong phòng cùng anh ta mang đồ lên, lúc nhìn thấy thiết bị trong phòng đều rất đơn giản trái tim anh ta lại một lần nữa khó chịu.

“Ở đây cũng được, cám ơn anh đã đưa tôi đến đây, buổi chiều tôi tự đi đón Thần Hy được rồi.” Hạ Nghiên Lạc nhìn Hoắc Khải Quân lại khôi phục lại biểu tình thoải mái như bình thường: “Hoắc tổng, chúc anh hạnh phúc!”

Anh ta dán chặt vào mắt cô mấy giây sau đó xoay người rời đi.

Cửa phòng được kéo ra sau đó Hạ Nghiên Lạc nghe được tiếng khóa cửa, cô chầm chậm ngã lên sô pha.

Cô buồn không? Muốn khóc không?

Dường như, đều không có.

Chỉ là bản thân mơ một giấc mơ không nên mơ, lại còn trầm luân trong đó nhất thời phải tỉnh mộng thôi.

Vốn dĩ đó đều không phải là những thứ thuộc về cô, vốn dĩ cô không thuộc về thế giới xa hoa đó, cô chỉ nên quay về với vị trí vốn có của mình mà thôi!

Hạ Nghiên Lạc hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra tra cứu thông tin tìm nhà.

Cô nghĩ rồi, mua nhà theo dự án quá chậm, muốn ở cũng phải đợi hai ba năm mới ở được không bằng trực tiếp mua nhà xây sẵn.

Cô lên mạng tìm kiếm một lát, thật sự đã tìm được một căn.

Căn phòng này gần chỗ đèn giao thông bên trường Hạ Thần Hy, là áp mái, có thể là mùa hè nóng mùa đông lạnh, cho nên giá tiền cũng coi như hợp lý.

Một phòng nhỏ hai phòng ngủ, nhà khoảng 68m, giá khoảng một triệu tư.

Cô tính rồi mình trả trước tám trăm nghìn, còn lại sáu trăm nghìn sẽ trả trong 30 năm, tính ra mỗi tháng cũng không đến nỗi phải bỏ ra nhiều tiền.

Trước đây Hoắc Khải Quân có đưa cho cô một cái thẻ một trăm nghìn cô cơ bản chưa tiêu đồng nào.

Bây giờ, chỉ cần lập tức tìm được một cửa hàng phù hợp, mở một quán ăn nhỏ, thu nhập hàng tháng đủ nuôi sống cô và con trai, dư lại có thể dùng trả tiền nhà, cuộc sống chắc vẫn ổn.

Tương lai nếu như cửa hàng có thể phát triển thì đến lúc đó sẽ suy tính tương lai tiếp theo.

Nghĩ đến đây Hạ Nghiên Lạc quyết định trước tiên đến giải trí Hoắc thị lấy chi phiếu của cô đã.

Cô tháo lớp hóa trang nhưng sợ người ta sẽ nhận ra cô là Nhược Tuyết cho nên đội cái mũ của Hạ Thần Hy, mặc một bộ quần áo không nổi bật lắm rồi mới đi ra ngoài.

Nhưng khi cô nhìn thấy xe của Hoắc Khải Quân vẫn đang đỗ bên ngoài cửa nhà nghỉ, đồng tử mắt bất giác mà chau lại.

Nhưng dường như anh ta đang nghe điện thoại nên không có nhìn ra ngoài.

Nhân cơ hội này, Hạ Nghiên Lạc nhanh chóng rời đi, cô đi đến ngân hàng Hoa Hạ gần nhất.

Đến ngân hàng, Hạ Nghiên Lạc lấy chi phiếu ra, giao dịch viên bảo cô đợi lát rồi đi vào trong tủ quầy gọi điện thoại cho Thẩm Nam Thông.

Hoắc Khải Quân lúc này vẫn đang đợi ngoài cửa nhà nghỉ, biết được vị trí của Hạ Nghiên Lạc từ Thẩm Nam Thông anh ta lập tức khởi động xe.

“Cô Hạ, cô đợi chút, vì cần người phụ trách của chúng tôi ký tên cho nên cô qua bên kia chờ một lát nhé.” giao dịch viên nói xong còn đưa cho Hạ Nghiên Lạc một cốc nước ấm.

Hạ Nghiên Lạc cũng là lần đầu tiên sử dụng chi phiếu nên cũng không nghĩ nhiều, vậy là cô ra chỗ nghỉ ngồi chờ.

Chỉ là sau 10 phút có một bóng dáng từ ngoài cửa đột nhiên hướng vào tầm nhìn của cô.

Đó là Hoắc Khải Quân!

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc căng thẳng, nhưng rồi cô ý thức được bây giờ mình không phải Lý Nhược Tuyết, lúc này mới buông lỏng hơn.

Hoắc Khải Quân dường như là đến tìm cô, anh ta đi thẳng đến trước mặt cô.

“Chào Ngài Hoắc tổng.” Hạ Nghiên Lạc đứng dậy lễ phép nói.

“Cô Hạ, chi phiếu đổi xong chưa?” Hoắc Khải Quân hỏi.

“Còn đang đợi bên đó ký tên.” Hạ Nghiên Lạc nói, nhìn ra sau vừa lúc thấy giao dịch viên đang đi về phía cô.

“Cô Hạ, đã đổi xong, mời cô ký tên.” nhân viên giao dịch đưa giấy tờ đến sau đó nói: “Làm phiền cô đến quầy giao dịch nhập mật mã, chúng tôi mới có thể chuyển khoản đến tài khoản ngân hàng của cô.”

“Được.” Hạ Nghiên Lạc ký tên rồi nhìn Hoắc Khải Quân nói đợi cô chút.

Làm xong thủ tục, thấy trong tài khoản ngân hàng của mình có một triệu Hạ Nghiên Lạc thở sâu một hơi.

Cô quay lại đứng trước mặt Hoắc Khải Quân: “Hoắc tổng, Ngài tìm tôi có chuyện gì không?”

“Đúng rồi.” Hoắc Khải Quân nhìn cô gái dùng mạo xinh đẹp thanh tân trước mắt trong lòng dường như nghĩ đến một hình bóng khác, trong đáy lòng anh ta lại hiện lên một trận ưu phiền, có điều vẫn mở miệng nói: “Cô Hạ có tiện qua bên kia uống cà phê cùng tôi không?”

Hạ Nghiên Lạc cho rằng anh ta bàn chuyện hợp đồng, thực ra cô cũng nghĩ qua mặc dù thu nhập trong giới showbiz cao nhưng chuyện của bảy năm trước như một trái bom hẹn giờ, hễ phát nổ sẽ khiến mọi thứ sụp đổ.

Cô vẫn cứ làm một cô gái bình thường là được rồi.

“Được thôi.” Hạ Nghiên Lạc gật đầu, trong lòng đã nghĩ đến lý do để cự tuyệt rồi.

Hai người đi vào một quán cà phê, Hoắc Khải Quân gọi hai ly cà phê sau đó trực tiếp mở lời: “Cô Hạ, thực ra tôi hẹn cô đến đây không phải là bàn chuyện hợp đồng, mà là bàn chuyện liên quan đến hai chúng ta.”

Hạ Nghiên Lạc ngẩn ra: “Giữa hai chúng ta?”

Cô thậm chí còn nghĩ, lẽ nào anh ta biết được thân phận của cô rồi?

“Chỗ tư liệu này, cô Hạ xem trước đi.” Hoắc Khải Quân nói.

Hạ Nghiên Lạc nén xuống sự nghi hoặc, mở túi hồ sơ ra.

Lúc nhìn vào nội dung bên trong cô đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Hoắc tổng, Ngài có ý gì?”

“Tôi chỉ muốn dùng số tư liệu này để xác nhận, Hạ Nghiên Lạc trên hồ sơ và cô dưới thân phận người tham gia cuộc thi của giải trí Hoắc thị có phải là một không.”

“Hoắc tổng lo tôi mạo danh thân phận vì hơn một triệu này à?” Hạ Nghiện Lạc không vui nói.

“Không phải.” Hoắc Khải Quân nhìn cô mở miệng: “Hạ gia và Hoắc gia chúng tôi có hôn ước. Nếu bố mẹ cô còn chắc đã nói cho cô nghe chuyện này. Nhưng bây giờ họ lại mất tích, tôi phái người đi điều tra cũng không có manh mối gì. Bây giờ tôi cũng 32 tuổi rồi, sớm đã đến lúc phải lấy vợ sinh con, cho nên tôi muốn tiến hành hôn ước ban đầu.”

Hạ Nghiên Lạc bị những lời nói của anh ta làm kinh động đến mặt cắt không còn giọt máu, dù sao hôm đó cô vô tình nghe được bà Hoắc nói chuyện nhưng cô cơ bản không có ý muốn tiến hành hôn ước ban đầu với Hoắc Khải Quân.

Lẽ nào…

Cô đột nhiên rõ ràng.

Cô vừa mới lộ khuôn mặt thật sự, Hoắc Khải Quân đã lập tức muốn tiến hành hôn ước, cho nên…

Anh ta thực ra sớm đã điều tra cô rồi, hoặc chỉ là không biết nguyên nhân Hạ Nghiên Lạc mất tích có chết hay bị hủy dung nhan không, thậm chí khi thấy là một trang quốc sắc thiên hương vậy là muốn tiến hành hôn ước?

Chẳng trách, anh ta không đợi được mà phải chia tay với cô gái xấu xí ‘Lý Nhược Tuyết’, cơ bản là bởi vì anh ta thích khuôn mặt của Hạ Nghiên Lạc.

Ha ha, đàn ông cuối cùng vẫn là động vật thị giác!

Lúc này, nhìn người đàn ông ngồi trước mặt hai tiếng trước vừa mới nói chia tay với cô, vậy mà chỉ một giây sau lại đi cầu hôn một người phụ nữ khác, Hạ Nghiên lạc không nhịn được mà lạnh lùng cười trào phúng.

“Hoắc tổng, tư liệu của Ngài không phải là toàn bộ.” Hạ Nghiên Lạc trào phúng nói: “Trong tư liệu này không viết tôi thực ra 18 tuổi đã bị trường đuổi học là vì đời sống cá nhân.”

Đồng tử của Hoắc Khải Quân co lại.

Hạ Nghiên Lạc nhìn vào biểu hiện của anh ta khóe môi lộ ra nụ cười càng rạng rỡ hơn: “Cho nên Hoắc tổng không bằng điều tra thêm nữa đi, điều tra xong hết rồi hẵng quyết định! Tránh khỏi đến lúc thấy toàn bộ tư liệu hoàn chỉnh của tôi Ngài lại kinh hãi quá!”

Anh ta áp đặt như vậy lại còn hay ghen sao có thể chấp nhận người phụ nữ bị người đàn ông khác cưỡng bức, còn có thai nữa?

Hạ Nghiên Lạc muốn đứng dậy rời đi thì Hoắc Khải Quân lại mở miệng: “Tôi chỉ nhìn vào tương lại.”

Lần này đổi lại là Hạ Nghiên Lạc kinh động không nói, cô nhìn thẳng vào Hoắc Khải Quân giống như là từ trước đến giờ chưa quen người như thế này.

Hoắc Khải Quân nhìn Hạ Nghiên Lạc, không biết tại sao thời khắc này anh ta lại nghĩ đến đôi mắt của ‘Lý Nhược Tuyết’.

Trong sâu thẳm tâm hồn anh ta càng kích động hơn: “Cô Hạ, cô nói lúc cô 18 tuổi có vấn đề đời sống cá nhân, vậy tôi hỏi cô: cô và người đàn ông đó còn liên lạc không? Có tình cảm đối với anh ta không?”

Hỏi xong, Hoắc Khải Quân đột nhiên cảm giác hơi căng thẳng.

“Không liên lạc.” Hạ Nghiên Lạc nhìn Hoắc Khải Quân, nói từng chữ một: “Tôi hận anh ta còn không kịp!”

Hoắc Khải Quân bị ngữ khí lạnh lùng của cô làm cho hơi run nhẹ, ngọn lửa tự trách trong lòng anh ta hiện giờ càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Anh ta uống một ngụm cà phê, thu lại toàn bộ trạng thái cảm xúc: “Nếu đã không có tình cảm, sau này cũng không liên lạc nữa, vậy thì xin cô Hạ nghiêm túc suy nghĩ một chút kiến nghị vừa rồi của tôi, hôn ước của chúng ta.”

Anh ta nghĩ muốn nói cho cô chân tướng sự thật chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Nếu như cô đã hận anh ta như vậy, hễ biết được người đàn ông năm đó là anh ta thì sẽ phản ứng thế nào đầy?

Vậy thì dùng thời gian sau này, để anh ta từ từ hàn gắn vết thương gây ra cho cô, để cô từ từ chấp nhận anh ta.

Anh ta đã phụ một người phụ nữ, sau này không thể lại phụ cô nữa, cũng coi như anh ta cho mình một cái phao cứu sinh cuối cùng.

Hạ Nghiên Lạc thấy thái độ nghiêm túc của Hoắc Khải Quân như vậy trong lòng càng có thêm nhiều suy nghĩ.

Hóa ra vẻ ngoài của phụ nữ lại quan trọng đến vậy? Quan trọng đến mức anh ta có thể khắc phục được chứng bệnh sạch sẽ, có thể tiếp nhận một cô gái đã từng vấy bẩn? Nhưng lại không chấp nhận một cô gái bình thường nhưng thanh khiết như tờ giấy trắng!

Cô đứng dậy, nhìn Hoắc Khải Quân nói: “Được, Hoắc tổng đề nghị của Ngài tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ, bất luận kết quả thế nào, tôi đều cho Ngài câu trả lời.”

“Được, tôi đợi cô.” Hoắc Khải Quân nói

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.