Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ con là nam tử hán, con sẽ bảo vệ mẹ!

Phiên bản Dịch · 2337 chữ

Chiều hôm đó, Hạ Nghiên Lạc tiếp tục tìm quán thuê cuối cùng cũng tìm một quán nhỏ.

Cô xem đoạn đường thấy từ quán đến trường tiểu học của Hạ Thần Hy chỉ có một bến tàu điện ngầm, chỉ cần 10 phút là đến nơi cho nên cô lập tức liên lạc với bên cho thuê.

Người cho thuê dường như cũng đang gấp gáp muốn chuyển nhà cho nên hai người hẹn nhau hai rưỡi chiều trực tiếp đến xem cửa hàng.

Đến cửa hàng, Hạ Nghiên Lạc nhìn một cái, cửa hàng nhỏ này khoảng 20 mét vuông, bên ngoài có phòng khách, bên trong có phòng bếp, nhà vệ sinh đầy đủ, tốt nhất là còn có một cái kho nhỏ, trong đó có thể để vừa một cái cái giường nhỏ rộng khoảng 1m.

Như vậy nếu như cô mệt có thể vào trong nghỉ ngơi.

Giá thuê cũng hợp lý, mỗi tháng là hai nghìn ba.

Hơn nữa ở đây giao thông thuận tiện, bên cạnh là một trường mỹ thuật, sinh viên ở đó tương đối có tiền, chỉ cần đồ ăn ngon thì mấy đứa trẻ ấy sẽ bỏ tiền mua thôi.

Hạ Nghiên Lạc và chủ nhà lưu lại phương thức liên lạc, hẹn hôm sau đến ký hợp đồng.

Sau khi hết bận rộn cũng là lúc cô phải đi đón Hạ Thần Hy.

Hạ Nghiên Lạc đi đến cửa trường tiểu học, không lâu sau đã trông thấy các bạn nhỏ xếp hàng đi ra.

Hạ Thần Hy ở phía xa đã trông thấy cô bèn vẫy tay với cô.

Mà bên này, cũng có bạn nhìn ra thế là bèn kéo tay Hạ Thần Hy hỏi: mẹ bạn đến sao bố bạn không đến?

“Bố tớ tối hôm qua bị thương rồi, ở nhà dưỡng thương!” có lúc trái tim của trẻ con cũng ham muốn một ít hư vinh.

Hạ Thần Hy đi đến trước mặt Hạ Nghiên Lạc ngẩng đầu nhìn cô cười: “Mẹ xinh đẹp, hôm nay sao lạ đến đón con trai đẹp trai của mẹ thế? Chú Hoắc đâu?”

“Hy ca, có chuyện này mẹ muốn nói với con.” Hạ Nghiên Lạc đột nhiên cảm thấy lúc này tự nhiên lại khó mở miệng.

Dường như bản thân làm tấm gương không tốt cho con, để thằng bé nhìn thấy bây giờ nó lại phải quay về thực tế xã hội tàn khốc, những gì tươi đẹp đã trở thành cái bạt tai lên khuôn mặt nó rồi!

Cô nắm tay con dẫn nó đến quán nhỏ bánh chè trôi nước rồi mới mở miệng: “Hy ca, sau này mẹ sẽ đón con tan học, bởi vì mẹ và chú Hoắc chia tay rồi.”

Hạ Thần Hy ngẩn ra: “Mẹ, nghĩa là sao? Hai người sau khi chia tay thì không liên lạc gì nữa à? Vậy chúng ta...”

“Hy ca, sáng hôm nay mẹ đã dọn ra khỏi nhà chú ấy rồi.” Hạ Nghiên Lạc nói: “Sau này chúng ta sống cùng nhau.”

“Ừ.” Ánh sáng trong đáy mắt đứa trẻ đột nhiên biến thành u tối: “Mẹ, có phải chú ấy bỏ rơi chúng ta không, cho nên…”

“Không phải, chỉ vì mẹ và chú ấy vốn dĩ là hợp đồng, Hy ca, con quên rồi sao, hợp đồng ý.” Hạ Nghiên Lạc tự cười trào phúng: “Hợp đồng xóa bỏ rồi, cho nên mẹ và chú ấy chia tay.”

“Mẹ, mẹ không vui à?” Hạ Thần Hy nhìn biểu hiện của Hạ Nghiên Lạc đưa tay ra khéo lấy tay cô.

“Không.” Hạ Nghiên Lạc nhìn thằng bé mỉm cười: “Mẹ chỉ cảm thấy có lỗi với con, trước đây mẹ nói cho con qua bên đó sống hơn hai năm, mẹ nhìn ra con rất thích phòng tập gym của chú ấy, thích cái biệt thự đó…”

“Mẹ xinh đẹp, mẹ nói cho con biết có phải là chú ấy nói chia tay không?” Hạ Thần Hy nhìn vào mắt Hạ Nghiên Lạc.

“Ừ.” Hạ Nghiên Lạc xoa đầu con trai: “Không sao, mẹ thật sự không sao.”

“Mẹ, con cũng không sao!” đáy mắt Hạ Thần Hy mang theo sự kiên cường: “Chú ấy ở nơi to như thế nhưng con cũng không cần! Con không cần chú ấy, không cần nhà của chú ấy, cái gì của chú ấy con cũng không cần!”

Nó nói xong, chạy vào lòng Hạ Nghiên Lạc: "Mẹ xinh đẹp, con phải chăm chỉ học hành, tương lai sẽ cho mẹ sống ở ngôi nhà to như thế! Không, phải to hơn nhà của chú ấy!"

Những người sống dưới hàng rào hoa lệ đó rồi cũng có một ngày bắt đầu lo sợ, sợ rằng cuộc sống hoa lệ ấy phải trả lại.

Chỉ có tự mình làm ra mới không bị bất cứ ai cướp mất.

Hạ Nghiên Lạc không biết tại sao khi Hoắc Khải Quân nói chia tay cô không khóc, cô dọn khỏi nhà anh ta cũng không khóc. Nhưng trong khoảnh khắc này khi được Hạ Thần Hy ôm chặt lấy cô đột nhiên không biết tại sao lại không khống chế được nước mắt.

"Mẹ, đừng khóc!" Hạ Thần Hy kễnh gót chân lên muốn giúp cô lau nước mắt: "Con không để ý đến chú Hoắc nữa! Con ghét chú ấy! Con nói rồi sau này con nhất định đánh bại chú ấy! Mẹ, mẹ đừng buồn nữa!"

"Mẹ không phải vì chú ấy mà buồn, mà vì những câu nói của con mà vui." Hạ Nghiên Lạc lau nước mắt nhìn Hạ Thần Hy mỉm cười: "Hy ca, sau này chúng ta cùng nỗ lực."

"Ừ, mẹ đừng sợ, sau này buổi tối nếu có chuột, con là nam tử hán con sẽ bảo vệ mẹ!" Hạ Thần Hy vỗ ngực.

Hạ Nghiên Lạc nghĩ đến trước đây có rất nhiều đêm cô vì đi làm về muộn, lại sợ chuột nên thường gọi Hạ Thần Hy xuống đón.

Còn nữa, Hạ Thần Hy thực ra rất sợ chuột nhưng lại ra dáng tiểu nam tử hán bảo vệ mẹ...

Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy may mà ông trời với cô không bạc lại cho cô một đứa con trai đơn thuần như thế này, luôn luôn bên cạnh cô cùng cô vượt qua hơn nghìn ngày đêm này.

Hôm ấy hai người cùng nhau về nhà nghỉ, Hạ Thần Hy vì thể hiện không có gì luôn miệng khen nhà nghỉ tốt, còn có thể cùng mẹ ngủ trên một chiếc giường.

Chiều tối, hai người xuống tầng ăn cơm, ngày hôm sau Hạ Nghiên Lạc đưa Hạ Thần Hy đến trường sau đó chuẩn bị đến Hoắc thị từ chức.

Chỉ là trên đường đến Hoắc thị, cô nhận được một cuộc điện thoại từ đó gọi đến.

Căn cứ theo hợp đồng trước đây, ba vị trí cao nhất của 'Ca sĩ khiêu chiến' đều phải có nghĩa vụ giúp giải trí Hoắc thị tuyên truyền.

Mà vừa hay phía Hoắc thị gọi điện thông báo cho Hạ Nghiên Lạc nói buổi tuyên truyền ấn định vào sáng hôm nay tại quảng trường Hoắc thị.

Hạ Nghiên Lạc đột nhiên nghĩ ra, Hoắc Khải Quân nói đợi cô ba ngày, để cô suy nghĩ, lẽ nào lợi dụng lần tuyên truyền này, để cô thấy được sự to lớn của Hoắc thị để thức tỉnh cô không được mạo phạm sao?

Cô kìm nén nghi hoặc đi đến Hoắc thị nộp đơn từ chức dưới sự kinh ngạc của mọi người sau đó rời đi không ngẩng lại.

Chiều ngày hôm đó cô liên hệ với chủ căn hộ chung cư, cuối cùng người đó đồng ý giảm xuống mấy chục nghìn, vậy là cuối cùng hai bên cũng bàn bạc xong chuyện nhà cửa.

Dưới sự chứng kiến của bên môi giới Hạ Nghiên Lạc đưa tiền cọc, hai bên hẹn chiều mai sẽ xử lý chuyển nốt tiền và làm thủ tục sang tên đổi chủ.

Mười giờ sáng hoạt động tuyên truyền tại quảng trường Hoắc thị theo kế hoạch được tiến hành.

Lúc này Hạ Nghiên Lạc đã thay một cái váy dài màu tím của bên tài trợ, đi đến hậu đài.

Không ngờ Giản Vũ San thế mà đã đến trước.

Trông thấy Hạ Nghiên Lạc cô ta chỉ cong khoé môi sau đó xoay người đi trang điểm.

Hạ Nghiên Lạc cũng không để ý cô ta, mà đi sang một phía cùng chàng trai trẻ tên Khê Xuyên nói chuyện vài câu.

Bên này sân khấu đã chuẩn bị xong, khi nhân viên thông báo MC chương trình tuyên bố chính thức bắt đầu chương trình thì Hạ Nghiên Lạc sẽ là người mở màn. Vừa rồi khán giả đến xem vẫn chưa coi là nhiều thế mà bây giờ đã thành một biển người rồi.

MC nam Tiểu Cao: "Tiểu Điền cô có nghĩ hôm nay sẽ có nhiều người như vậy không?"

MC nữ Tiểu Điền: "Không ngờ được! Nói thực thì tôi bị dọa chết mất rồi."

"Nhưng tôi thì nghĩ đến đấy!" Tiểu Cao nói: "Cô có xem tin hai ngày nay trên weibo không, đều là xin ảnh chụp Lạc Tuyết gần một chút! Cô không nhìn xem các fan ở dưới đều cầm máy ảnh chuẩn bị xong chưa?"

"Hoá ra là như vậy!" Tiểu Điền nói: "Vậy chúng ta không ở đây làm mất thời gian của mọi người nữa! Tiếp sau đây xin mời cô Lạc Tuyết hát tặng mọi người ca khúc "Nếu tình yêu bị quên lãng." !"

"Mời cô Lạc Tuyết." Tiểu Cao nói xong phía dưới đã hò reo ầm ĩ.

Hạ Nghiên Lạc hít sâu một hơi đi lên sân khấu.

"Luôn có những điều mà em chưa kịp nói

Luôn có một người mãi tồn tại trong trái tim em

Nhớ lại những lời nói ấy, một chút ngô nghê

Nước mắt lại tuôn rơi

Chỉ muốn hỏi anh một câu: "Dạo này có khỏe không ?"

Tại một nơi nào đó phía dưới sân khấu có một đôi mắt tĩnh lặng luôn dán chặt vào bóng hình trên sân khấu.

Kiều Dịch Dương trước khi làm thủ tục xuất viện lúc này khi nghe được những ca từ đó tâm trạng biến đổi, anh đau khổ trả lời cô gái trên sân khấu: "Anh không khoẻ."

Không khoẻ bởi vì không có em. Bởi vì anh làm mất em rồi.

Phía trong cánh gà Giản Vũ San thấy khán giả hò reo kích liệt như thế, khoé môi cô ta lộ ra một nụ cười độc ác.

Tiếp tục đi, để mọi người tiếp tục hight mấy phút nữa đi, bởi vì sắp có một tin chấn động được công bố ra!

Cô ta chỉ cần nghĩ đến hiệu quả nó mang lại đã kích động đến toàn thân phát run.

Trên sân khấu Hạ Nghiên Lạc tiếp tục hát, phía dưới khán giả cổ vũ, máy ảnh trong tay và đáy mắt họ đều sáng lên, trong lòng vô cùng kích động.

Thế giới này đúng là chạy theo cái đẹp, bởi vì cô đẹp nên họ mới thành fan hâm mộ.

Vậy thì nếu như cô xấu xí? Ha ha...

"Nếu như đã hiểu được giá trị của lời hứa trong tình yêu

Vậy những thứ anh đã chẳng thể trao cho em

Xin hãy giành trọn vẹn cho cô ấy.

Em nhủ rằng mình đã quên, cũng chẳng còn đớn đau nữa

Là bởi vì em đã hiểu được tình yêu này

Em đã cười, đã tha thứ, vì anh xứng đáng được như vậy"

Tất cả khán giả đều không biết phía sau sân khấu trong một phòng làm việc Hoắc Khải Quân đang đứng bên cửa sổ trực tiếp nghe Hạ Nghiên Lạc hát.

Lúc anh ta nghe được những câu hát này, đồng tử mắt thoắt cái co lại.

Hôm ấy 'Lý Nhược Tuyết' nói với anh ta, chúc anh ta và cô gái kia hạnh phúc.

Lúc này, lời hát cũng giống vậy anh ta dường như lại nhìn thấy nụ cười kiên cường của cô, dường như lại nhớ tới lúc cô dựa vào lòng anh ta mùi vị được anh ta an ủi...

"Dùng sự vui vẻ của anh nói cho em biết, bây giờ buông đôi tay là đúng, đừng trách em, phần nhiều là không nỡ... "

Đúng anh ta không nỡ, giờ đây anh ta thực không nỡ.

Rất nhanh anh ta sẽ cưới một người phụ nữ khác, tất cả qua đi cuối cùng sẽ trở thành quá khứ, được anh ta giấu sâu trong lòng!

Hạ Nghiên Lạc hát xong câu cuối cùng cúi chào khán giả, mà khán giả sớm đã loạn lên rồi.

Người đứng gần nhất hoàn toàn có thể nhìn rõ dung mạo của cô, vẫn đẹp khiến người ta mê mẩn, nhất thời họ điên cuồng hét lớn tên cô, thực ra MC đã ba lần yêu cầu trật tự nhưng đều không hiệu quả.

Mà lúc này giữa đám người đột nhiên có người ném lên không trung rất nhiều bức ảnh.

Bởi vì khoảng cách xa nên Hạ Nghiên Lạc không nhìn rõ đó là ảnh gì, nhưng trong lòng đột nhiên có dự cảm không hay.

Người đầu tiên vô tình bắt đầu ném ảnh ra, từ các phía trong đám đông cũng có người lấy một tập ảnh từ trong túi ra, sau đó ném về phía khán giả.

Mọi người mới vừa rồi còn âm ĩ nay bị thu hút nên cũng yên lặng mấy giây.

Sau đó lại có một giọng nói cực lớn xuyên qua không khí hét về phía khán giả: "Mọi người xem ảnh trong tay và ảnh trên báo, xem xem Nhược Tuyết mà mọi người theo đuổi là người như thế nào?"

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 168

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.