Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giản Vũ San, cô sớm hay muộn cũng đã bị phế truất rồi!

Phiên bản Dịch · 2540 chữ

Nói xong Hạ Nghiên Lạc giãy mạnh rồi lao ra ngoài.

Kiều Dịch Dương không ngờ lực của Hạ Nghiên Lạc lại đột nhiên lớn như vậy, anh bị cô đẩy ra, trọng tâm không vững, đột nhiên lùi lại phía sau nửa bước.

Nhưng tuy anh không nhìn thấy gì, khoảng cách chỉ có nửa bước chân nhưng nó cũng khiến anh cảm giác được trong lòng mình là một khoảng trống không, giống như thứ đồ mà mình yêu quý nhất bị mất, trong lòng đau đớn hoảng loạn.

Bên tai dường như là tiếng bước chân Hạ Nghiên Lạc rời đi.

Anh sợ hãi hướng về phía bóng dáng cô nói lớn: “Nghiên Lạc, anh có khả năng sắp chết rồi!”

Tiếng bước chân của Hạ Nghiên Lạc dừng lại, có điều cô không xoay người lại.

Kiều Dịch Dương sờ mó xung quanh sau đó hướng về phía Hạ Nghiên Lạc.

Nhưng dưới chân anh như có cái gì đó, anh không nhìn thấy nên bị vấp ngã, cả thân mình đổ xuống đất.

Hạ Nghiên Lạc nghe thấy phía sau có tiếng động lớn bất giác quay đầu.

Cô nhìn thấy Kiều Dịch Dương đang ngã trên mặt đất, vẻ mặt rất đau đớn, sau đó lại sờ mó xung quanh rồi đứng dậy.

Cô chưa từng nhìn qua cái dáng vẻ như vậy của anh.

Lúc đầu khi họ ở bên cạnh nhau, anh ưu nhã mà dịu dàng.

Trong bảy năm chia cách, cô chỉ nhìn thấy anh trên tivi, báo đài, nhưng phần nhiều vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng, nó hiện hữu trong mắt cô là sự ngạo nghễ khó ai đến gần.

Vậy mà thời khắc này, anh bị ngã, cơn giận trong lòng cô cũng vơi đi ít nhiều, trong lòng cô là một trận chua xót.

Cô đưa tay ra đỡ Kiều Dịch Dương đứng dậy.

Anh nắm chặt lấy tay cô, khi lòng bàn tay cô nằm trọn trong bàn tay anh, trong lòng cô lại thêm một cơn đau lòng.

Anh ngước mắt lên hướng về phía cô, mặc dù trước mặt anh chỉ là một khoảng không đen tối nhưng anh vẫn cố chấp muốn nhìn rõ dáng vẻ của cô: “Nghiên Lạc, anh phải làm phẫu thuật, tỉ lệ thành công là 50%, nếu thất bại có thể sẽ chết não.”

Giọng nói của Kiều Dịch Dương gia tăng thêm vài phần trầm mặc, không nỡ: “Bất luận tỉ lệ thành công lớn hay nhỏ anh đều muốn làm phẫu thuật. Bởi vì trong bảy năm qua anh không được nhìn thấy em cho nên anh thật sự muốn nhìn thấy em.”

Một bàn tay khác của Hạ Nghiên Lạc khẽ rung sau đó vì kinh ngạc mà nắm chặt lại, vì dùng lực mà nó lại hơi run rẩy.

Trong ngực cô là hàng nghìn tâm sự muốn giãi bày, cô thật sự rất muốn bộc phát ra ngay lúc này.

Anh có biết không, bảy năm trước lúc anh tận tay đeo nhẫn đính hôn cho Giản Vũ San cô đã bị một người đàn ông xa lạ cướp mất sự trong trắng rồi!

Anh có biết không, lúc cô bị trường đại học Ninh Thành đuổi học trong lòng cô tuyệt vọng và bất lực biết bao?

Anh có biết không, trong bảy năm này cô đã trải qua như thế nào? Cô sống ra sao?

Không, anh không biết.

Anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu hối hận thì có thể bù đắp cho mọi đau khổ mà cô đã trải qua sao!

Nó giống như có người đưa cho bạn trăm nghìn con dao, lúc đâm vào người làm bạn chảy máu, sau đó chỉ một câu xin lỗi tôi nhầm rồi sau này sẽ không như vậy nữa, tôi sẽ bồi thường cho bạn.

Nhưng bồi thường thế nào đây? Trừ phi là quay về quá khứ, nếu không những vết thương của những năm tháng thanh xuân ấy vẫn cứ lặng lẽ hiện hữu trên người, cho dù nó có hóa thành tro cũng không như lúc đầu nữa rồi.

Hạ Nghiên Lạc nhìn Kiều Dịch Dương mấy giây mới mở miệng: “Nhưng, tôi đã không còn yêu anh nữa rồi.”

Nếu họ chỉ chia xa một năm, khi cô nghe được những lời như thế này có thể cô sẽ quay đầu lại, sau đó dưới sự an ủi của anh, khóc trong lòng anh sau đó lựa chọn tha thứ cho anh.

Nếu là hai năm, có lẽ cô sẽ cho anh một cái bạt tai, trút hết mọi cơn tức giận lên người anh, sau đó suy nghĩ một chút về tương lai của hai người bọn họ.

Nhưng đây là bảy năm!

Đời người có mấy cái bảy năm? Cô không thể quay lại nữa rồi.

Lúc này Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy khuôn mặt của Kiều Dịch Dương trắng bệch, cô cười nhẹ, giọng nói như gằn từng chữ, giống như là đang nói với người xa lạ: “Kiều Dịch Dương, vì chúng ta đã từng quen biết nên tôi chúc anh phẫu thuật thành công! Nhưng chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

“Không!” Kiều Dịch Dương ôm chặt Hạ Nghiên Lạc: “Nghiên Lạc, nếu như anh phải thể từ bỏ em, anh có lẽ sẽ…”

Anh dám uy hiếp cô?

Trong lồng ngực Hạ Nghiên Lạc đột nghiên dâng lên một cơn tức giận: “Thế thì sao? Tôi không đồng ý anh sẽ đi chết sao?”

Anh dường như từ trước đến giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ này của cô, chỉ cảm thấy trong lòng có một cơn đau mà khó có thể chữa lành được: “Nghiên Lạc, anh không có ý uy hiếp em, anh chỉ là nhớ đến sai lầm trong bảy năm của bản thân, anh rất hối hận tự trách, không biết nên làm thế nào…”

Trong giọng nói của anh dường như có chút tự trách.

“Nghiên Lạc, anh không yêu cầu em lập tức đồng ý với anh, thanh thứ cho anh, anh chỉ muốn biết hiện tại em sống có khỏe không? Để anh sau này lặng lẽ ở bên cạnh em được không?” giọng nói của Kiều Dịch Dương mang theo vài phần cầu khẩn.

Hạ Nghiên Lạc không nói gì lại khiến anh run rẩy, lo sợ, anh lại một lần nữa ôm chặt cô, anh thu cánh tay một chút, cúi đầu muốn hôn Hạ Nghiên Lạc đang nằm gọn trong lòng mình!

Mà đúng lúc này một giọng nữ cao vang lên: “Hai người đang làm gì vậy?”

Hạ Nghiên Lạc cố gắng quay đầu, bèn nhìn thấy Giản Vũ San đang mau chóng đi lại.

“Dịch Dương, vừa nãy không phải anh nói ở nhà sao? Sao giờ lại ở đây?” Giản Vũ San hướng về phía Hạ Nghiên Lạc chau mày: “Người phụ nữ này là ai?”

Vốn dĩ Hạ Nghiên Lạc muốn đi nhưng lúc này khóe môi cô lại cong lên, đáy mắt cô mang theo vài phần hứng thú, cô dựa vào lồng ngực của Kiều Dịch Dương vờ như không nhận ra Giản Vũ San: “Cô từ đâu đến mà quản chuyện của chúng tôi?”

Giản Vũ San thật không ngờ được người phụ nữ này lại to gan lớn mật như thế!

Cô ta lao đến, dơ tay ra muốn kéo cánh tay Hạ Nghiên Lạc: “Cô cút ra cho tôi! Tôi là vị hôn thê của Dịch Dương!”

“Thế ư? Cô là vị hôn thê của anh ấy mà anh ấy thấy cô cũng không có phản ứng gì?” Hạ Nghiên Lạc nhấc chân lên, nói nhỏ vào bên tai Kiều Dịch Dương, dường như rất thân mật, nhưng thực ra là câu cảnh cáo: “Không được nói cho cô ta biết tôi là ai.”

Giản Vũ San lần đầu tiên nhìn thấy ‘tiểu tam’ mà lại ngang nhiên như thế này. Cô ta kéo Hạ Nghiên Lạc ra ngoài: “Cô lập tức cút cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo an!”

“Gọi bảo an!” Hạ Nghiên Lạc còn nghêng ngang nói: “Tốt nhất là gọi cả phóng viên đến đây, để mọi người nhìn xem cô Giản Vũ San của công ty giải trí Kiều thị thực ra sớm đã bị thái tử gia của Kiều thị phế truất rồi.”

“Cô!” Giản Vũ San tức đến toàn thân phát run, cô ta dơ cánh tay lên dùng lực hướng về phía Hạ Nghiên Lạc mà tát!

Kiều Dịch Dương cảm giác có một tiếng gió bên mặt, anh theo bản năng đẩy Hạ Nghiên Lạc vào che chở, nhưng vì không thấy gì nên khi anh đẩy Hạ Nghiên Lạc vào trong vừa hay thế vào vị trí mà cô đang đứng.

Chỉ nghe thấy một tiếng bạt tai vang lên, lúc này ba người đều ngẩn ra.

Kiều Dịch Dương cảm giác trên má mình nóng rát, trong lòng tức giận cũng chẳng thèm giữ hình tượng, may mà không đánh lên mặt Hạ Nghiên Lạc.

Đồng thời anh cũng hối hận, ban đầu mình đúng là mù mắt mới để Giản Vũ San ức hiếp Hạ Nghiên Lạc như thế!

“Dịch Dương, em xin lỗi…” Giản Vũ San nhìn dấu bàn tay đỏ ứng trên má Kiều Dịch Dương, nhất thời biến sắc, ngữ khí cũng dịu đi một chút: “Đau không anh? Vừa nãy em không cố ý, xin lỗi đều là tại em, em chỉ là quá yêu anh nên mới ghen, anh đừng giận em nhé…”

Ha ha, Giản Vũ San kiêu ngạo luôn ở trên người khác vậy mà lại có dáng vẻ như vậy khi đứng trước mặt đàn ông!

Hạ Nghiên Lạc cười lạnh, nhân cơ hội Kiều Dịch Dương bị phân tán lực chú ý bèn rút cánh tay ra khỏi người anh.

Cô vỗ tay hướng về phía hai người vẫy vẫy: “Hai vị tiếp tục nói chuyện, tôi đi trước đây!”

“Đợi chút!” Kiều Dịch Dương đang muốn gọi ‘Nghiên Lạc’ lại ý thức được cô không muốn anh gọi tên mình, nhưng bây giờ anh không nhìn thấy gì nên chỉ đành dương mắt nhìn cô bỏ đi.

Bên cạnh Giản Vũ San khóc như lê hoa đái vũ (khóc rất thương tâm): “Dịch Dương, anh quen biết người phụ nữ vừa nãy à? Tại sao em thấy anh đối với cô ta có cảm giác không nỡ?”

Họ đã cùng nhau hơn bảy năm rồi, anh đối với cô ta mặc dù không tốt bằng so với lúc chưa mất trí nhớ ở bên cạnh Hạ Nghiên Lạc nhưng bên cạnh anh từ trước đến giờ không có bất kỳ người phụ nữ nào.

Cho nên Giản Vũ San luôn luôn yên tâm mặc dù họ đính hôn đã bảy năm mà chưa kết hôn.

Nhưng bây giờ, trong lòng cô ta càng hoảng hốt, cô ta cảm giác sau khi Kiều Dịch Dương mất đi ánh sáng dường như biến thành một con người khác, khiến cô ta có cảm giác không nhìn thấu được.

Kiều Dịch Dương đang muốn đẩy Giản Vũ San ra nhưng trong lòng đột nhiên vang lên một tiếng chuông cảnh báo.

Nếu anh thể hiện quá rõ ràng, Giản Vũ San sẽ chú ý đến Hạ Nghiên Lạc, nói không chừng sẽ phát hiện ra thân phận của cô.

Mà nếu anh phẫu thuật thất bại, thì sẽ không có ai bảo vệ Hạ Nghiên Lạc nếu Giản Vũ San ức hiếp cô.

Nghĩ đến đây, vốn muốn đẩy tay cô ta anh không đẩy nữa mà bình tĩnh nói: “Không quen, chỉ là vô tình nghe được giọng hát của cô ấy, anh thấy rất hay nên dự định mời cô ấy tham gia giải trí Kiều thị.”

Giản Vũ San có chút hoài nghi, thật sự như vậy sao? Tại sao lúc cô ta đến luôn cảm thấy Kiều Dịch Dương dường như đang muốn hôn cô gái kia?

Nhưng người phụ nữ đó dáng người xấu như vậy, quần áo thì cũ kỹ, mặt xấu đến nỗi phải đeo mặt nạ, Kiều Dịch Dương sao mà thích cô ta được?

Vậy là cô ta cũng thả lỏng tâm trạng được chút ít, cô ta khoác tay Kiều Dịch Dương: “Dịch Dương, anh đến là vì muốn nghe em hát sao, muốn cho em một sự kinh hỷ sao? Anh cảm thấy vừa rồi em hát thế nào…”

Sau khi Hạ Nghiên Lạc rời đi thì chạy đến nhà vệ sinh, mau chóng thay quần áo, lúc ra ngoài cô bắt đầu gọi điện cho Hoắc Khải Quân.

Ba tiếng chuông vang lên anh ta đã nhận điện thoại, cách nói chuyện vẫn giản lược như cũ: “Đang ở đâu?”

“Tôi vừa mới rời công ty, bởi vì hôm qua vẫn chưa làm xong công việc cho nên hôm nay đến làm bù.” Hạ Nghiên Lạc giải thích.

“Lập tức quay về, tự chăm sóc thằng bé đi, tự quản nó đi!” Hoắc Khải Quân nói xong thì cúp điện thoại.

Hạ Nghiên Lạc nghe anh ta nói vậy cho là Hạ Thần Hy lại gây chuyện rồi nên cũng không có thời gian mà ngồi tàu điện ngầm, cô trực tiếp gọi một chiếc tắc xi, mau chóng về nhà Hoắc Khải Quân.

Về đến nơi, cô hít sâu một hơi chuẩn bị ra chiến trường.

Nhưng trong dự liệu của cô là gà bay chó chạy lại không xảy ra, ngược lại…

Cô thấy Hoắc Khải Quân đang ngồi trên sô pha đọc tài liệu, đối diện là Hạ Thân Hy đang ngồi vẽ vời lung tung.

Trong phòng yên lặng, dường như còn nghe thấy cả tiếng động nhỏ nhất.

Cho nên đây có phải là đã đánh trận xong hay là đang chuẩn bị khai trận thế nên nó sẽ bình yên trước ngày mưa bão?

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc trấn động, vội vàng đưa ra kế sách mềm mỏng.

Cô chủ động đi đến ngồi bên cạnh Hoắc Khải Quân rồi nhận lỗi: “Hoắc tổng, xin lỗi, buổi sáng tôi không dám làm phiền anh cho nên không nói với anh tôi có chuyện phải ra ngoài.”

Người phụ nữ này còn bày ra vẻ ngoan ngoãn thế này ư? Hoắc Khải Quân đánh mày: “Thời gian của tôi rất quý, còn phải giúp cô trông thằng bé, tổn thất này cô bồi thường thế nào đây?”

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc như bị một hòn đá đè xuống, xem ra vẫn phải ra trận! Thế là cô cười cười nói: “Hay là tôi xuống bếp lấp chỗ trống dạ dày cho Ngài nhé?”

Người ta thường nói nắm giữ trái tim người đàn ông trước hết phải nắm giữ được dạ dày anh ta đã. Người phụ nữ này rõ ra là có ý với anh thế mà trước kia cứ không chịu thừa nhận!

Đáy mắt Hoắc Khải Quân sáng lên, mặc rất vui vẻ nhưng ngữ khí vẫn cứ cao cao tại thượng: “Được, tôi cho cô một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm!”

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 209

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.