Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khôi phục trí nhớ

Phiên bản Dịch · 2348 chữ

Lúc này Hạ Nghiên Lạc từ một con đường khác đi ra. Cô cơ bản không có thời gian hóa trang cho mình thành một khuôn mặt khác, chỉ đành gỡ tóc xuống, che đi nửa khuôn mặt, sau đó đi lên vũ đài Hải Tuyển.

Vũ đài Hải Tuyển là lắp ráp tạm thời lúc này tuyển thủ trước mặt Hạ Nghiên Lạc vừa hay đang hát.

Cô nhanh chóng đeo mặt nạ lên, sau khi tên mình được gọi thì mau chóng lên sân khấu.

Mà Kiều Dịch Dương cơ bản cũng không có liên quan nhưng vẫn xuất hiện ở đây.

Hành động lần này của Hoắc thị gây được tiếng vang lớn, muốn phân cao thấp với Kiều thị, hôm nay anh vừa hay có việc cần làm ở đây vậy nên cũng muốn đến nơi diễn ra Hải Tuyển.

Khi anh vừa mới hòa vào dòng người thì chợt nghe thấy một giọng ca vang trong không gian.

Dường như đang dẫm trên tuyết, trong sự ồn ào huyên náo, nó lại vô cùng thanh tân tươi mát, khiến cho người ta không thể hô hấp được.

Kiều Dịch Dương chỉ cảm thấy con tim mình đã bị nó thu hút, anh lắng nghe tiếng hát, từng bước từng bước hướng về phía giọng ca này phát ra.

Trên sân khấu, là một cô gái trẻ, tóc dài đến eo, trên khuôn mặt là một chiếc mặt lạ hồ điệp, đang cầm micro ca hát: “When ever said my words, wishing they would be”

Ánh mắt của cô ấy nhìn về phía trước, dường như mang theo ma lực khiến anh bất giác đẩy đám đông ra mà tiến về phía cô.

Cô dường như trông thấy anh, thời khắc đó bốn mắt nhìn nhau, Kiều Dịch Dương đột nhiên cảm thấy sâu trong đầu mình có một thứ gì đó hiện lên!

Cô vẫn hát trên sân khấu như cũ, khóe mắt trong veo, giọng ca ngọt ngào.

Trong sự hoang mang này một bức tranh lóe lên trong đầu anh.

Tại quán rượu, cô gái đột nhiên đi lên khán đài, cầm micro, ánh mắt kiều diễm nhìn xuống phía dưới nói: “Hôm nay là sinh nhật của bạn trai tôi, tôi sẽ hát một bài tặng anh ấy, bài hát tên là ‘eye son me’. ”

Tiếng hát của cô gái trên sân khấu, trùng hợp với tiếng hát trong ký ức của anh, Kiều Dịch Dương phát hiện, anh trước đây chưa từng nghe qua bài hát này nhưng giờ lại có thể lẩm nhẩm lời ca.

Anh ngẩn ngơ nhìn cô gái trên sân khấu, mà bức tranh trong trí nhớ đột nhiên thay đổi.

Chỉ là khi cô gái hát xong buông micro xuống thì khuôn mặt cô ấy dần dần từ mơ hồ hiện lên rõ nét hơn, sau đó lúc dáng vẻ cô ấy rõ ràng hiện lên trước mặt anh thì cô ấy lại đột nhiên nói bên tai anh: “Kiều ca ca, em vừa hát có hay không? Anh thích không?”

Kiều Dịch Dương nhìn Hạ Nghiên Lạc trên sân khấu, lẩm nhẩm trả lời theo ký ức: “Nghiên Lạc, rất hay, anh rất thích.”

Đợi chút, Nghiên Lạc?

Nghiên Lạc là ai?

Trong tích tắc trống ngực của Kiều Dịch Dương đập liên hồi, sâu thẳm trong đầu anh dường như có cái gì đó đột nhiên được mở ra, hơn nữa khoảng cách càng lúc càng lớn, bức tranh ấy lại vỡ ra thành vô số mảnh…

Anh đau đớn ôm lấy đầu mình chỉ cảm thấy trong đầu mình bị những mảnh tranh đó đâm vào, sau đó mau chóng nổ tung.

Trong bức tranh, chàng trai và cô gái ngồi cạnh nhau, cô gái hướng về mưa sao băng trên bầu trời cầu nguyện: “Hy vọng tôi và Kiều ca ca mãi mãi ở bên cạnh nhau!”

Trong bức tranh này, tuyết đang bay, tay cô gái lạnh đến đỏ ửng lên, chàng trai nắm tay cô gái đặt trong bàn tay mình, nhìn vào mắt cô nói muốn nắm tay cô cả đời.

Trong bức tranh ấy chàng trai muốn hôn cô gái nhưng sau mấy lần thử nghiệm, cả hai vì quá căng thẳng mà không hôn được. Cuối cùng cô gái xấu hổ mà chạy về phía trước, chàng trai chạy sau cô gái khoảng hai mét, bóng hai người in xuống kéo dài mãi.

Còn có rất nhiều rất nhiều mảnh vỡ như thế này nữa, những mảnh vỡ ấy càng lúc càng rõ ràng, Kiều Dịch Dương chỉ cảm thấy đoạn tình cảm sâu thẳm trong đáy lòng mình này dường như cũng bị tác động, trong tích tắc nó cứ kéo về, xa lạ mà thân thuộc.

Trên sân khấu Hạ Nghiên Lạc đã hát xong, cúi chào khán giả và ban giám khảo, vừa mới xuống sân khấu thì tiếng vỗ tay của Bác Ngự Thần truyền đến: “Mỹ nhân, hát hay quá! Đến đây ký tên đi!”

Hạ Nghiên Lạc chau mày, đang muốn nghĩ cách thoát thân thì xung quanh bỗng vang lên một tiếng la thất thanh.

Chỉ thấy trong đám người có người bị ngất, có nhân viên đã mau chóng chạy đến rồi.

Vừa nãy người đó…

Người vừa nãy Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy là Kiều Dịch Dương, lẽ nào người bị ngất là anh ấy sao?

Cô đang muốn đi xem xem thì lại đột nhiên ý thức được, giữa hai người bọn họ sớm đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Kỳ thực bệnh của anh cũng phần nào liên quan đến cô!

“Anh Bác, có người bị ngất!” nhân viên nói với Bác Ngự Thần, báo cáo tình hình với anh ta: “Hình như là Kiều Dịch Dương của giải trí Kiều thị!”

Bác Ngự Thần biến sắc, vội vàng hỏi: “Tôi đi xem xem!”

Hoắc Khải Quân bảo cậu ta đến đây giám sát hiện trường, nếu Kiều Dịch Dương thật sự ở bên này xảy ra chuyện gì… Mà mối quan hệ giữa Hoắc thị và Kiều thị dường như… tốt nhất là không để đám phóng viên viết gì lên mặt báo!

Mặc dù Hoắc thị không sợ nghị luận nhưng nếu thật sự xuất hiện trên mặt báo không tránh khỏi công ty bị rắc rối một trận.

Mọi người tránh ra dành một đường, bác sĩ cũng mau chóng chạy đến kiểm tra.

Lúc mà mọi người dẹp đường Hạ Nghiên Lạc đã nhìn thấy người hôn mê quả nhiên là Kiều Dịch Dương. Anh nhắm chặt đôi mắt, dáng vẻ dường như vô cùng đau khổ, anh đang ôm chặt đầu mình.

Anh nhìn anh mấy giây lúc muốn xoay người rời đi, Kiều Dịch Dương đột nhiên mở mắt!

“Nghiên Lạc!” anh lớn tiếng gọi một câu.

Bước chân rời đi của Hạ Nghiên Lạc kinh ngạc mà dừng lại.

Anh sao lại gọi tên cô? Là cô nghe nhầm sao?

“Nghiên Lạc!” lại một tiếng gọi nữa, so với tiếng vừa rồi lần này còn rõ ràng hơn.

Cô chỉ cảm thấy trong lòng dường như có cái gì đó lật qua lật lại, thoáng chốc, Hạ Nghiên Lạc nhớ lại cảm giác của bảy năm về trước.

Cái tên này cô cũng đã cất giấu bảy năm rồi!

Mà anh từ sau tai nạn xe tỉnh lại, khi nhìn thấy cô thì không gọi tên cô như vậy nữa!

Mỗi lần phải gọi tên cô anh đều gọi cả họ thậm chí còn mang theo vài phần chán ghét.

Nhưng thời khắc này…

Tâm trạng của cô hơi hoảng loạn, thậm chí cô còn muốn chạy lại hỏi anh về những hành động này.

Nhưng cô cuối cùng cũng không còn là Hạ Nghiên Lạc của trước kia nữa rồi.

Kỳ thực anh thật sự gọi tên cô, thật sự nhận ra cô sau lớp mặt nạ này thì cô phải làm sao đây?

Cô mãi mãi không quên được bức ảnh lúc đầu khi anh cưới người phụ nữ khác, còn cả hình ảnh anh nắm tay Giản Vũ San nói cô ta có thể mang thai con của anh.

Bảy năm trước, họ đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi!

Hạ Nghiên Lạc hít sâu một hơi, xoay người rời đi!

Sau khi Kiều Dịch Dương mở mắt thì đã khóa chặt với bóng hình đó.

Là cô ấy, không nhầm được, sao lại không phải cô ấy chứ?

Giọng hát giống nhau, bài hát đó anh nghe cô hát rất nhiều lần rồi, sao có thể không biết đó là cô?

Nhưng anh lại nhìn thấy, Nghiên Lạc của anh sau khi dừng lại mấy bước thì mau chóng xuyên qua đám người rời đi!

Anh cảm thấy trong đầu là một cơn đau, bất giác mà cơ thể mềm nhũn lại, chỉ muốn truy đuổi theo bóng hình đó.

Nhưng có lẽ bởi vì vừa khôi phục trí nhớ, trong đầu không có phản ứng, lúc anh đứng lên, máu trong não đều dồn hết lên, nhất thời đầu óc anh xoay tròn.

Lúc Kiều Dịch Dương ngã xuống, bóng hình của Hạ Nghiên Lạc đã tan biến trong đám người rồi.

Đáy lòng là hàng nghìn hàng vạn tiếng lòng.

Anh sau khi tỉnh lại quên hết mọi thứ, lúc nhìn thấy Giản Vũ San, anh cho rằng cô ta luôn luôn chăm sóc anh.

Thậm chí Giản Vũ San nói cô ta là bạn gái của anh anh cũng không có nửa điểm nghi ngờ, nhìn dáng vẻ quan tâm chăm sóc anh của cô ta làm anh cũng tin.

Trong khoảng thời gian này Giản Vũ San ra sức tô đen Hạ Nghiên Lạc trước mặt anh, ngay cả khi anh chưa từng gặp qua Hạ Nghiên Lạc thì đã bị cô ta tẩy não cho rồi, chính vì thế mà cho rằng cô là người phụ nữ ác độc vô xỉ.

Sau này anh đã làm gì với cô vậy?

Anh và Giản Vũ San đính hôn, phản bội lời hứa lúc đầu đối với cô ấy, sau đó còn thấy Giản gia đuổi cô đi, bảy năm này cô cũng bặt vô âm tín.

Trong đầu anh, cảm giác hối hận và tự trách cực cự sâu đậm, tại sao anh lại đối xử với người phụ nữ mình yêu sâu đậm như vậy?

Nhưng trong đầu anh cơn hôn mê từng đợt, từng đợt đã ôm chặt lấy anh, Kiều Dịch Dương không can tâm, lại một lần nữa anh rơi vào hôn mê.

“Nghe nói, ông Kiều bảy năm trước xảy ra tai nạn xe.” Lúc này Bác Ngự Thần đã liên lạc được với bác sĩ của Kiều Dịch Dương, vậy là cậu ta nói với nhân viên và bác sĩ tại hiện trường: “Đưa anh ta đến bệnh viện trung tâm thành phố, bên đó sẽ có bác sĩ chờ sẵn!”

Bác Ngự Thần dặn dò xong, nhìn ngó xung quanh, mỹ nhân đã biến mất rồi!

Cậu ta ngẩn ra, cảm giác điện thoại đang rung, cầm lên xem, là Hoắc Khải Quân gọi đến.

Hoắc Khải Quân nói một cách đơn giản: “Đang ở đâu?”

“Anh…” Bác Ngự Thần lại một lần nữa nhìn vào đám đông: “Anh, xin lỗi anh, người chạy mất rồi…”

Hạ Nghiên Lạc vừa về đến phòng hóa trang, mau chóng thay quần áo rồi lại vẽ lên một lớp hóa trang mới, làm xong cô mới lặng lẽ đi ra.

Vừa mới bỏ đồ của mình xuống đã trông thấy có người đến văn phòng ở hậu đài.

“Ngài tìm ai?” cửa mở ra nhân viên ở đây không nhận ra Hoắc Khải Quân nhưng trông thấy ngữ khí tỏa ra trên người anh, lại thêm bộ vest giá trị không hề nhỏ mặc trên người thì ai cũng biết đây là một nhân vật không tầm thường.

Hoắc Khải Quân cũng không để ý, đánh mắt một lượt phát hiện Hạ Nghiên Lạc đáng ngồi nhập số liệu trước máy tính.

Dường như cảm nhận anh ta đến cô ngẩng đầu lên hướng ánh mắt về phía anh ta.

Anh ta hơi nheo mắt sau đó cùng Bác Ngự Thần rời đi.

Hạ Nghiên Lạc nhận được tin nhắn của anh ta vội vàng đứng dậy rời đi.

Hạ Nghiên Lạc vẫn chưa nói gì Bác Ngự Thần đã mở miệng: “Này, sao nhìn cô quen mắt vậy? Chúng ta đã từng gặp mặt sao?”

“Quen mắt?” Hoắc Khải Quân chau mày, vô cùng không vui: “Câu sao lại quen mắt người phụ nữ của tôi?”

“Cái gì?” Bác Ngự Thần còn cho là mình nghe nhầm.

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi.” Hoắc Khải Quân nói rõ ràng một lần nữa.

“Anh, anh đùa em à?” Bác Ngự Thần quả nhiên không tin.

“Vậy nhìn rõ đi!” Hoắc Khải Quân nói xong trực tiếp đi đến chỗ Hạ Nghiên Lạc sau đó đưa cánh tay ra ôm Hạ Nghiên Lạc vào lòng, tiếp đó cúi mặt xuống hôn một cái vào bên tai cô.

Bác Ngự Thần nhìn động tác vô cùng thuần thục của anh ta không có nửa điểm nào giống như người mắc bệnh không thích tiếp xúc với phụ nữ, ánh mắt trợn tròn, qua một lúc lâu mới chớp mắt: “Anh, nói như vậy sau này sẽ không có ai cho là chúng mình yêu nhau đúng không?”

“Tôi không có hứng thú với cậu.” Hoắc Khải Quân biểu tình thờ ơ.

Bác Ngự Thần hướng về phía cô gái trước mặt, muốn tìm xem trên khuôn mặt cô ấy có điểm nào thắng được cậu ta không, nhưng kết quả thất bại.

Cậu ta khóc không ra hơi: “Cho nên, anh có hứng thú với cô ấy”

“Sao thế?” Hoắc Khải Quân nói, sau đó nhíu mày không vui nhấn mạnh: “Tôi có hứng thú với cô ấy! Có ý kiến gì không?”

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 211

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.