Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tay của người phụ nữ của tôi cậu đừng có đụng vào!

Phiên bản Dịch · 2391 chữ

Bác Ngự Thần vội vàng xua tay: “Không ý kiến!”

Nói xong Hoắc Khải Quân lại cảm thán nói: "Anh cậu mắt nhìn người độc đáo lắm phải không?"

Hoắc Khải Quân đắc ý hừ một tiếng, tạm thời hài lòng với sự rộng lượng của mình.

Nhưng lúc này tâm trạng của Hạ Nghiên Lạc lại không ổn, hoá ra cái người tên là Bác Ngự Thần này lại là bạn của Hoắc Khải Quân, vừa nãy cô vừa bị anh ta nhìn thấy...

Cô cúi đầu phát hiện mình vẫn chưa thay giày, có điều vẫn may là Bác Ngự Thần không chú ý đến.

"Sau nay nhớ quan tâm đến cô ấy!" Hoắc Khải Quân dặn dò Bác Ngự Thần: "Cô ấy tên là Lý Nhược Tuyết, nhớ chưa?"

"Nhớ rồi, chị Nhược Tuyết, chào chị!" Bác Ngự Thần nở nụ cười vô hại trân thành rồi duỗi tay ra: "Rất vui được quen biết chị!"

Hạ Nghiên Lạc vừa mới đưa tay ra thì tay người đàn ông trước mặt đã bị đẩy ra.

Hoắc Khải Quân không khách khí nói: "Tay người phụ nữ của tôi cậu không được chạm vào!"

"Đại ca, bắt tay cũng tính à? Sao chuyên chế vậy?" trái tim Bác Ngự Thần sụp đổ.

Hạ Nghiên Lạc nhìn cậu ta mỉm cười: "Rất vui được quen biết cậu." nụ cười phổ thông, giọng nói bình thường, so với cô gái vừa hát trên sân khấu không giống nhau.

"Sau khi tan ca anh bảo tài xế đón em, cùng đi ăn cơm." Hoắc Khải Quân nói giống như hoàng đế hồi cung, xoay người bước đi không mảy may lưu luyến gì.

"Ồ, vâng." Hạ Nghiên Lạc lẩm bẩm.

Cô vừa về chỗ ngồi đã nghe đồng nghiệp buôn chuyện: "Hai soái ca vừa rồi là ai thế?"

Hạ Nghiên Lạc lắc đầu: "Không biết, lúc tôi đi ra họ chỉ tùy tiện hỏi hai ba câu về Hải Tuyển, có thể là người phụ trách của công ty!"

"Ồ... " đồng nghiệp hơi thất vọng, có điều vì công việc quá nhiều, lực chú ý lại tập trung vào chỉnh lý tài liệu.

Hạ Nghiên Lạc nghĩ cho dù Bác Ngự thần thấy cô cũng chẳng sao, dù sao họ cũng không gặp gỡ, lúc ký hợp đồng cô nói bản thân không dự định làm nghệ sĩ.

Hơn nữa công tử ăn chơi này hai ngày nay cũng nhiệt tình quá đi.

Chỉ là Kiều Dịch Dương.

Cô không ngờ Kiều Dịch Dương thế mà lại nhận ra cô. Hạ Nghiên Lạc có chút đau đầu, cô quyết định binh đến tướng chặn, dù gì cô sống chết không chịu nhận, cũng không tháo mặt nạ trước mặt Kiều Dịch Dương là được rồi.

Vừa tan ca, Hạ Nghiên Lạc đã nhận được điện thoại của trợ lý của Hoắc Khải Quân nói đợi cô trên phố đối diện nơi Hải Tuyển.

Cô cứ phải lén la lén lút đi sang, lúc Hạ Nghiên Lạc tới đã thấy một chiếc xe màu đỏ sáng lóa cả mắt.

Cô mở cửa ngồi xuống hàng ghế sau, tài xế nói với cô Hoắc tổng đang trên đường đến nhà hàng các món xoay rồi.

Nhà hàng các món xoay của Ninh Thành nhiều năm về trước cô đã đến một lần rồi.

Bây giờ lại quay lại nơi này cô phát hiện từ cửa sổ nhìn ra ngoài, phong cảnh đã không còn như lúc đầu nữa rồi.

Lúc cô ngồi xuống thì Hoắc Khải Quân cũng đến rồi.

Anh ta ngồi đối diện cô vô cùng lịch sự đưa thực đơn cho cô chọn.

Hạ Nghiên Lạc chọn hai phần thực đơn mình thích, không cầu kỳ. Sau đó đưa lại thực đơn cho Hoắc Khải Quân: "Hoắc Tổng, tôi không biết Ngài thích ăn gì, Ngài chọn món đi!"

"Bây giờ không phải giờ làm việc không cần dùng kính ngữ." Hoắc Khải Quân nói xong rồi chọn mấy món và đồ ngọt.

Hạ Nghiên Lạc nghe thấy trong đó có xoài món cô không thích ăn nhất, có điều cô không nói gì.

Món ăn nhanh chóng được bày lên, Hạ Nghiên Lạc trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện một trăm nghìn tệ của Lý Đại Hải cho nên cả buổi cũng không mở miệng nói câu gì.

"Sao không ăn?" Hoắc Khải Quân nhìn Hạ Nghiên Lạc tâm hồn đang bay đi nơi nào bất giác chau mày.

"Hả, tôi ăn đây!" Hạ Nghiên Lạc nhìn anh ta cười rồi tùy ý gắp một miếng, sau đó ngước mắt hỏi Hoắc Khải Quân: "Hoắc tổng, anh hôm nay đến tìm tôi... "

Anh ta mở miệng: "Tuần sau có tiệc sinh nhật, cô cùng tôi tham gia."

" À." Hạ Nghiên Lạc chỉ vào mình nói: "Anh không cảm thấy đưa tôi đi sẽ mất mặt sao?"

Hoắc Khải Quân đánh mắt ngữ khí lộ ra sự bá đạo chưa từng thấy: "Tôi nói được là được, không ai dám dị nghị!"

Được thôi...

Hạ Nghiên Lạc lặng đi, cô quyết định vẫn nên nói hết nỗi ưu tư trong lòng cho anh ta nghe: "Thực ra, hôm nay tôi cũng có việc muốn tìm anh giúp đỡ..."

Lần đầu tiên mở miệng mượn tiền người ta mà còn mượn những hơn một trăm nghìn tệ, Hạ Nghiên Lạc cảm thấy lưỡi như dính hết lại.

"Nói!" Hoắc Khải Quân liên tục quan sát thấy Hạ Nghiên Lạc không ăn xoài cho là xa cô không với được bèn chuyển sang cho cô.

"Hoắc tổng, tôi ăn xoài... " Hạ Nghiên Lạc khó khăn nói: "Sẽ bị dị ứng."

"Người phụ nữ phiền phức!" Hoắc Khải Quân nói xong thì gọi phục vụ đổi một đĩa tráng miệng khác, sau đó nói: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Anh trai tôi mấy ngày trước đi chuyển hàng làm vỡ đồ của người ta, phải đền tiền... " đũa trong tay Hạ Nghiên Lạc nắm chặt: "Anh ấy không lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy cho nên Ngài có thể cho tôi mượn tiền được không, tôi trước hết giúp anh ấy giải quyết chuyện này, sau đó trả tiền Ngài theo kỳ?"

Cô nghĩ rồi thực ra "Ca sĩ khiêu chiến" lần này cô có thể bị loại vì không chịu lộ thân phận, vậy nên đành mỗi lần trả một ít tiền cho Hoắc Khải Quân tránh anh ta nghi ngờ cô mượn tiền xong muốn ăn quỵt.

"Bao nhiêu?" Hoắc Khải Quân nói.

" Một trăm nghìn tệ." Hạ Nghiên Lạc cúi đầu, cắn môi, chỉ cảm thấy từ trước đến giờ chưa bao giờ mất mặt như vậy.

Một trăm nghìn tệ đối với anh ta mà nói không đáng là bao, có điều...

Anh ta đứng trên người khác nên cách đánh giá con người rất kỹ càng. Hoắc Khải Quân liếc mắt nhìn cô: "Bây giờ anh ta chuyển hàng có vấn đề đến tìm cô, tương lai nếu như vấn đề còn nghiêm trọng hơn cũng đến tìm cô vậy cô giải quyết thế nào?"

Trong lòng cô vội vàng phủ nhận: "Hoắc Tổng, anh trai tôi đối với tôi rất tốt, anh ấy... "

"Anh ta đối với cô rất tốt nhưng với tôi không có chút quan hệ nào." anh ta lạnh lùng nói.

Hạ Nghiên Lạc hít sâu một hơi, đúng anh ta chẳng qua chỉ là bạn trai trên danh nghĩa của cô lại có bất kỳ nghĩa vụ gì với chuyện của cô.

Suy cho cùng vẫn là cô nghĩ nhiều rồi.

Thế nhưng chuyện của Lý Đại Hải bên đó đích thực là rất gấp, lần tuyển chọn ca sĩ này bình chọn phải mất hai tuần, thời gian trong 10 ngày này cô làm thế nào đây?

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc vang lên một tiếng cảm thán, có điều cô vẫn ngước mắt lên nhìn Hoắc Khải Quân mỉm cười với anh ta: "Ngại quá, vừa nãy tôi suy nghĩ không kín kẽ, Hoắc tổng xin lỗi, coi như tôi chưa nói gì."

Hoắc Khải Quân nhìn dáng vẻ của người phụ nữ trước mặt rõ ràng là thất vọng, đáy mắt long lanh, thần sắc chán nản khiến trong lòng anh ta cũng buồn theo, bất giác anh ta thốt ra một câu: "Có điều, tôi có thể giúp cô, chỉ hy vọng cô hiểu cô giúp anh ta nhiều nhất chỉ có lần này thôi."

Dường như bước về phía cuối con đường cô đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, Hạ Nghiên Lạc ngước mắt lên kinh hỷ nhìn Hoắc Khải Quân.

Anh ta bị ánh mắt của cô làm cho lòng mình vui thêm mấy phần: "Nói số thẻ ngân hàng cho tôi, tôi lập tức chuyển tiền cho cô."

Hiệu quả làm việc của anh t quả nhiên...

Khoé môi Hạ Nghiên Lạc cũng thả lỏng hơn, vội vàng lấy thẻ ngân hàng trong túi xách đưa cho anh ta.

Hoắc Khải Quân cầm điện thoại, thao tác nhanh chóng chỉ trong 10 giây, lúc này điện thoại của Hạ Nghiên Lạc vang lên tiếng chuông báo.

Cô mở khoá xem tin nhắn tự động của nhân hàng chuyển đến, tiền chuyển vào tài khoản của cô là một trăm nghìn tệ, phát hiện số dư trong tài khoản là 1.002.729,6 tệ.

"Nhận được rồi." Hạ Nghiên Lạc dơ màn hình điện thoại cho Hoắc Khải Quân xem: "Hoắc tổng, sau khi trở về tôi sẽ nghĩ cách nhanh chóng trả cho Ngài."

Hoắc Khải Quân căn bản không nghĩ đến việc lấy lại tiền, anh ta nhìn màn hình điện thoại của Hạ Nghiên Lạc nhất thời chau mày: "Tài khoản của cô có hơn 2000 tệ à?"

Hạ Nghiên Lạc hơi ngẩn ra một chút sau đó rất tự nhiên gật đầu: "Ừ, đầu tháng mới trả ba tháng tiền nhà cho nên tài khoản chỉ còn dư lại từng này, nhưng tôi tự nấu nướng nên cũng không hết nhiều tiền, đầu tháng là có lương rồi."

Anh ta đột nhiên có chút hối hận tại sao lúc ấy không chuyển cho cô nhiều một chút.

Vậy là anh ta lại cầm điện thoại bấm bấm một chút.

Hạ Nghiên Lạc thấy điện thoại lại rung, cô cúi đầu nhìn sau đó giật mình: "Hoắc tổng, vừa nãy Ngài sao lại chuyển cho tôi một trăm nghìn tệ?"

Thực ra anh ta cảm thấy chuyển một trăm nghìn tệ đã là ít rồi.

Nhưng bọn họ vừa mới "giao dịch" anh ta không hy vọng mình tìm một người để bao dưỡng vì giữa họ là bản hợp đồng ba năm.

Anh ta tùy ý nói: "Giá cả tăng cao, công ty sẽ phải làm thêm, cô không thể ăn rau ăn cỏ mà sống được. Chuyển tiền cho cô là để tránh cô chết đói ở xó đường.

Haiz... Hạ Nghiên Lạc khóc không ra nước mắt, rất lâu sau mới thêm một câu: "Cảm ơn Hoắc tổng, số tiền này tôi sẽ tìm cách trả lại cho anh."

"Tùy cô." Hoắc Khải Quân nói.

Hai người ăn xong, Hạ Nghiên Lạc thật sự rất lo cho cậu con trai một mình ở nhà.

Thằng bé vừa vào lớp một, mặc dù trường cách nhà rất gần có thể tự đi bộ về nhà. Nhưng tiểu học và mẫu giáo không giống nhau, cũng không biết nó có thích ứng được không.

Có điều Hoắc Khải Quân cũng không dự định ngồi lâu, anh ta tìm cô là để hỏi số đo quần áo, nói với cô lúc đến bữa tiệc sẽ cử người mang quần áo cho cô mà anh ta sẽ đến đón cô cùng đi.

Hai người xuống lầu, Hạ Nghiên Lạc muốn đến trạm tàu điện ngầm, nhưng Hoắc Khải Quân lại trực tiếp nói: "Lên xe.

Mặc dù tiếp xúc không nhiều nhưng Hạ Nghiên Lạc biết ngữ khí trong lời nói của anh ta là lời đã nói ra phải hành động luôn, không dễ dàng cự tuyệt cho nên cô trực tiếp kéo cửa xe đi vào.

Hoắc Khải Quân tự mình mở cửa đi vào, anh ta đi theo hành trình đã lập, không lâu sau đã đến cửa tiểu khu của Hạ Nghiên Lạc.

Cô nhìn anh ta mỉm cười: "Cảm ơn Hoắc tổng."

Đang muốn xuống xe cô lại phát hiện anh ta cũng xuống cùng cô.

Hạ Nghiên Lạc ngẩn ra: "Hoắc tổng, anh đây là... "

Anh ta nhìn tòa chung cư cũ đó bước chân đã tiến về phía trước: "Dẫn đường."

"Anh muốn vào nhà tôi?" Hạ Nghiên Lạc trầm mặc: "Nhà tôi rất lộn xộn, không thích hợp với thân phận của anh!"

"Cô nuôi trai trong nhà à?" đầu lông mày anh ta chau lại, đáy mắt đã lộ ra sát khí.

"Không có, không có." trong lòng Hạ Nghiên Lạc thầm nghĩ, bé trai có tính không?

"Vậy được, đi trước đi." anh ta ra lệnh.

"Hoắc tổng, nhà tôi rất lộn xộn, cũng không kịp thu dọn, hay là để lần sau tôi thu dọn xong Ngài hẵng đến." Hạ Nghiên Lạc thương lượng.

Cô càng không muốn cho anh ta vào thì anh ta càng hoài nghi cô nuôi trai trong nhà, cho nên Hoắc Khải Quân cầm điện thoại hướng về phía Hạ Nghiên Lạc nói: "Tôi không cần trợ lý Thẩm đi điều tra số nhà của cô, tôi tự đi."

"Được, vậy tôi dẫn đường..." Hạ Nghiên Lạc đành chịu.

Hai người đi đến chân cầu thang, Hạ Nghiên Lạc đã bước được hai bước nhưng đèn vẫn không sáng, cô không còn cách nào đành quay đầu nói với anh ta: "Đèn ở đây bị hỏng, tôi cầm đèn điện thoại soi cho anh."

Nói xong Hạ Nghiên Lạc bật đèn điện thoại soi về phía trước. Nhưng lúc đèn vừa chiếu sáng về phía trước, trên bậc thang đột nhiên có hai con chuột chạy ra hướng về phía chân cô, doạ cô hét lên một tiếng. Cô theo bản năng ôm lấy Hoắc Khải Quân.

Chỉ một giây sau, anh ta dang cánh tay ra ôm cô vào lòng.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 234

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.