Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô gái rất quyến rũ

Phiên bản Dịch · 2497 chữ

Hoắc Khải Quân đột nhiên nhớ đến đêm của bảy năm về trước, cô gái đem lại cho anh ta cảm giác.

Thời khắc này cảm giác như thế lại tới, khiến anh ta xuất hiện dục niệm sâu sắc đến như vậy, hận không thể ôm cô gái này trong lòng trừng phạt.

Mà Hạ Nghiên Lạc lúc cảm thấy bản thân đang trải qua chuyện gì thì đột nhiên phản ứng lại.

Cô hiểu rõ, người đàn ông này có cảm giác, anh ta súng đã lên đạn rồi.

Nếu anh ta lại trông thấy khuôn mặt của cô nữa….

Bảy năm trước trải qua cảm giác đau khổ đó cô không thể để nó diễn ra nữa!

Cô hít sâu một hơi, lúc Hoắc Khải Quân đang muốn ấn Hạ Nghiên Lạc vào bồn tắm cô nhân cơ hội anh ta không phòng bị mà đẩy anh ta ra.

Người cô run rẩy vì bị anh ta khống chế, sau đó cô vội vàng mở mắt ra hướng về cửa nhà tắm chạy ra ngoài.

Hoắc Khải Quân không ngờ Hạ Nghiên Lạc lại có sức lực lớn như vậy, anh ta thế mà lại bị cô đẩy lùi ra sau hai bước.

Nhìn bóng lưng hoảng hốt tháo chạy của cô, anh ta nghiêng đôi mắt.

Cô gái này, là người đầu tiên chủ động câu dẫn anh ta thành công.

Tên là Lý Nhược Tuyết đúng không? Anh ta sẽ nhớ rõ!

Anh ta vốn tính sạch sẽ, vừa nãy bị cô gái kia va chạm vào cơ thể bắt đầu cảm thấy trên người hơi khó chịu, lại muốn tắm tiếp.

Dội nước lạnh xong, chỗ nóng trên người cuối cùng cũng tan biến không ít, trên người dần dần khôi phục lại như ban đầu.

Chỉ là khi anh ta rời khỏi phòng tắm, đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất có một vết màu đỏ, mà trong bồn tắm cũng có.

Trên mặt anh hơi căng cứng, cô gái này bị thương đúng không?

Không đúng, trên người cô ấy dường như không có vết thương. Lẽ nào là vì….

Bốn chữ ‘chu kỳ kinh nguyệt’ từ trong đầu Hoắc Khải Quân hiện lên, đây là cái anh ta biết được ở tiết sinh học cơ thể người khi học cấp 2.

Những năm nay bên cạnh anh ta dường như không có người phụ nữ nào.

Lúc mới đầu là bận chiến đấu với người anh em song sinh. Sau này anh ta trực tiếp tiếp quản Hoắc Thị nên không để ý.

Có thể nói, trừ sự cố ngoài ý muốn của bảy năm trước đó ra, anh ta thật sự không tiếp xúc với phụ nữ.

Mà không biết tại sao vì sự cố ngoài ý muốn đó, sau này bệnh sạch sẽ của anh ta càng lúc càng nhiễm sâu vào người, đoạn tuyệt với phụ nữ.

Đến bây giờ căn bệnh này càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí xung quanh anh ta hai mét đều không có người phụ nữ nào bén mảng đến.

Nhưng đối với Lý Nhược Tuyết này, hoàn toàn ngoài ý muốn.

Anh ta đã không đẩy cô ra thì thôi lại còn sản sinh cảm giác ham muốn!

Vừa rồi anh ta nhìn thấy máu của cô, thì đã có chút tâm ý muốn quan tâm cô.

Trong đầu Hoắc Khải Quân nghĩ vậy, ngón tay bất giác mà sờ vào ngón út.

Ở đây vốn là chiếc nhẫn Hải Vương Chi Tinh mà ông nội tặng cho anh ta, nhưng đã nằm trong tay nữ chủ nhân của nó rồi, lạc mất cũng 7 năm rồi.

Ánh mắt Hoắc Khải Quân như ánh lửa, tùy ý mà nghĩ đến cô gái đó, sự lạnh lùng từng chút từng chút tan biến.

Anh ta trước gì nói ra lời nào là đáng tin lời đó, nếu đã thừa nhận chịu trách nhiệm với cô ấy thì anh ta sẽ làm, anh ta đợi cũng đã bảy năm rồi! Nếu như vẫn không tìm được cô ấy anh ta không thể không nghe theo sự sắp xếp của gia đình, kết hôn sinh con.

Lúc này Hạ Nghiên Lạc ở trong phòng nhanh chóng rửa mặt, cô dùng nước nóng không ngừng chườm lên bụng, cảm thấy dễ chịu một chút, lúc này mới lau người, sấy tóc, lại hóa trang lại lần nữa sau đó mới ra khỏi phòng.

“Cô Lý, tôi cảm giác hành vi lúc nãy của cô có chút đáng ngờ, tôi cần lời giải thích.” Hoắc Khải Quân đã khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có.

Anh ta duỗi đôi chân dài, ngồi lên sô pha, trong tay cầm một ly rượu, rượu vang bên trong đỏ như máu.

“Trong người tôi không được khỏe nên mới ngất.” Hạ Nghiên Lạc bày ra biểu hiện hàng ngày bình thản trả lời: “Hoắc tổng, thực sự xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho Ngài! Có điều tôi sẽ…”

“Ngồi xuống đây!” Hoắc Khải Quân mau chóng ngắt lời cô.

Hạ Nghiên Lạc nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, rõ ràng đó là vị trí bên cạnh anh ta.

Khóe môi cô lộ ra nụ cười: “Hoắc tổng, thân phận của tôi không dám ngồi ngang hàng với Ngài.”

“Tôi bây giờ là ông chủ của cô, lời của ông chủ cô không phải là nên phục tùng chứ?” Hoắc Khải Quân lại chỉ: “Đừng để tôi nói lại lần thứ ba!”

Lại thế rồi, lời của anh ta cơ bản chính là thánh chỉ…

Hạ Nghiên Lạc không còn cách nào, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh Hoắc Khải Quân, chỉ là lưng của cô thẳng tắp giống như là đang phòng ngừa nguy cơ nào đó.

“Vừa nãy, cô tháo khăn tắm của tôi ra.” Những lời nói này của Hoắc Khải Quân dường như hơi khó khăn: “Cô muốn câu dẫn tôi à?”

“Hoắc tổng, đó là sự cố ngoài ý muốn.” Hạ Nghiên Lạc vội đứng dậy: “Tôi xin lỗi anh!”

Anh ta nhìn dáng vẻ phòng bị của cô đối với mình đồng tử mắt bất giác nheo lại.

Nói gì thì nói, trước đây anh ta đi đâu phụ nữ cứ như ong bám lấy anh ta, ngực thì cứ dán chặt lên người anh ta. Mà cô gái trước mặt này …

Hoắc Khải Quân quay đầu nhìn Hạ Nghiên Lạc, chỉ thấy trên khuôn mặt của cô không có bất kỳ biểu cảm đỏ mặt xấu hổ nào, dường như anh ta đối với cô không bất kỳ cảm xúc gì.

Người phụ nữ này đúng là đặc biệt, chẳng trách vừa rồi anh ta lại có phản ứng đối với cô.

Đợi đã!

Một ý nghĩ hiện ra trong đầu anh ta, Hoắc Khải Quân ý thức được, trước đây anh ta không gặp qua loại cảm giác như thế này, nhưng rõ ràng những người phụ nữ trước đây đều vô cùng xinh đẹp, vậy mà anh ta trông thấy lại không có chút dục vọng nào.

Mà cô…

Những gì đã diễn ra vừa rồi là trùng hợp hay cô ấy là người chữa được chứng bệnh sạch sẽ của anh ta? Hoắc Khải Quân cảm thấy, lần sau phải kiểm tra một lần nữa.

Thế là lúc Hạ Nghiên Lạc vừa mới đứng dậy, Hoắc Khải Quân đã đứng cùng cô.

Anh ta xoay hai bước muốn ép cô lại trong ngực mình với ghế sô pha.

Hạ Nghiên Lạc vì động tác bất ngờ của anh ta xuýt chút nữa đâm vào người anh ta, cho nên cô chỉ đành lùi lại hai bước nhưng cuối cùng lại ngã trên sô pha.

Anh ta nhân cơ hội này khóa chặt cô lại, đồng tử mắt sâu thẳm nhìn cô, khoảng cách giữa hai người bọn họ không quá 10 cm.

“Hoắc tổng, Ngài…” Hạ Nghiên Lạc miễn cưỡng mỉm cười.

“Cô gái, tôi biết cô có ý với tôi, cho nên tôi quyết định đáp ứng cô!” khóe môi Hoắc Khải Quân cong lên: “Cô chắc là không có bạn trai? Vừa hay tôi có thể đáp ứng tâm trạng muốn có bạn trai của cô!”

“Hoắc tổng, tôi không có hứng thú với đàn ông…” sau lưng Hạ Nghiên Lạc dính chặt vào ghế sô pha, đã lùi đến mức không thể lùi được nữa, cô thấy Hoắc Khải Quân càng lúc càng gần mình, trong lòng giống như cuộc chiến giữa trời và người,

Cô nếu như đẩy anh ta ra, sợ là công việc sẽ không còn, nói không chừng còn bị phong sát nữa.

Nhưng nếu không đẩy anh ta ra, anh ta sẽ làm gì cô đây.

Khi Hoắc Khải Quân đang muốn hôn Hạ Nghiên Lạc, anh ta đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt thăm dò trên người Hạ Nghiên Lạc, Hoắc Khải Quân dần dần mở cánh môi, chạm vào tai Hạ Nghiên Lạc, âm thanh mang theo từ tính trâm thấp: “Tôi phối hợp để cô câu dẫn tôi nhé, cô nên cảm thấy vinh hạnh với đúng!”

Bên tai Hạ Nghiên Lạc có chút nóng, cô bị cảm giác xa lạ này làm cho toàn thân ướt đẫm, lỗ chân lông cũng dựng hết lên, toàn thân đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.

Cô hít sâu một hơi, sử dụng ngữ âm bình thường trả lời: “Không cần, Hoắc tổng cám ơn Ngài, thật sự không cần…”

Thật sự không cần? Hoắc Khải Quân đang định đứng dậy nhưng tức thì anh ta lại nhìn sang hoa tai của Hạ Nghiên Lạc, đó là một đôi hoa tai màu hồng.

Ánh mắt của anh ta dừng lại trên hoa tai của cô, đột nhiên cảm thấy chiếc hoa tai đơn giản này cực kỳ đáng yêu, khiến cho anh ta phải nuốt nước bọt.

“Còn nói không cần, tai của cô đỏ lên rồi kìa!” bên tai là giọng nói của anh ta, trông đêm yên tĩnh, càng khiến cho cô đỏ mặt tim đập chân run.

Một giây sau Hoắc Khải Quân bỏ tay ra khỏi vai cô ôm lấy phía eo Hạ Nghiên Lạc.

Cô dường như hoàn toàn rơi vào vòng ôm của anh ta, lúc ấy áo ngủ của anh ta mới cài một nửa, hormone nam tính tràn đầy, Hạ Nghiên Lạc mau chóng nổ tung cả người rồi.

Lúc này, cô lại cảm thấy trong bụng mình bắt đầu lộn tùng phèo rồi, vậy là cô mau chóng bật khóc: “Hoắc tổng, tôi không có lừa Ngài, tôi là vì… đau bụng vì chu kỳ kinh nguyệt!”

Vừa lại gần cô, cảm nhận sự tiếp xúc mềm mại trong lòng đột nhiên lại khiến dục vọng của anh ta cuộn lên. Hoắc Khải Quân phát hiện, bệnh sạch sẽ của anh ta hoàn toàn không có tác dụng nữa rồi, anh ta chỉ cảm thấy cái cảm giác muốn thử càng lúc càng mãnh liệt.

Vậy là anh ta rút một bàn tay sau eo Hạ Nghiên Lạc ra chầm chậm dịch chuyển, cuối cùng đặt lên bụng Hạ Nghiên Lạc: “Đau ở đây sao?”

“Ừ, có điều không sao, tôi tự mình có thể xử lý được, Hoắc tổng Ngài không cần để ý đến tôi!” Hạ Nghiên Lạc thật sự không biết nên làm thế nào.

Như thế này liệu có phải là người có tiền tương đối biến thái không, người này đối với dáng vẻ của cô khẩu vị nặng vậy, ngày cả bà dì của cô anh ta cũng không buông tha?

Nhưng, bàn tay của người đàn ông đặt trên bụng cô lại không có hành động gì.

Cảm giác ấm áp từ đó truyền đến, dần dần lan rộng vào sâu trong bụng cô, dường như cảm giác đau đớn cũng vơi đi ít nhiều.

Hạ Nghiên Lạc có chút kinh ngạc, thế là nhất thời cô buông hết mọi sự giãy dụa, mặc kệ động tác của anh ta.

Mà Hoắc Khải Quân lúc này không có dễ chịu như vậy.

Anh ta phát hiện, bản thân mình thật sự muốn tiến thêm một bước nữa với cô.

Cho nên cô câu dẫn anh ta thật sự là câu dẫn thành công rồi.

“Cô à, cô rất quyến rũ.” anh ta thật tâm nói.

Hạ Nghiên Lạc bị câu nói không kịp phòng bị của anh ta mà kinh ngạc, cô tự biết bản thân mình làm có quyến rũ đâu?

Nhưng trên người cuối cùng vẫn không thoải mái, trên trán Hạ Nghiên Lạc lộ ra một tầng lấm thấm mồ hôi, lông cũng vì đau mà nhăn lại.

“Đau?” Hoắc Khải Quân lần đầu tiên hiếu kỳ về chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ: “Mỗi tháng đều đau à? Vậy trước cô xử lý thế nào?”

Hạ Nghiên Lạc nói: “Trước kia đau thì uống thuốc, lần này tạm thời không được ra ngoài nên không chuẩn bị được, trong khách sạn không có thuốc.”

“Cho nên nguyên nhân là vì tôi sao?” Hoắc Khải Quân vô cùng áy náy nói: “Được, vậy tôi bồi thường cho cô!”

Nói xong anh ta ôm lấy Hạ Nghiên Lạc, tự mình ngồi lên sô pha đặt Hạ Nghiên Lạc ngồi lên đùi mình, sau đó nói: “Muốn mua thuốc gì? Tôi gọi điện thoại bảo người mua cho cô!”

Nói rồi anh ta mở khóa điện thoại ra lệnh cho Thẩm Nam Thông: “Nam Thông, cử người đi mua thuốc cho tôi!”

Tiếp đó, Hoắc Khải Quân đặt điện thoại bên tai Hạ Nghiên Lạc.

“Anh Thẩm, tôi là Lý Nhược Tuyết…” Hạ Nghiên Lạc nói: “Có thể mua giúp tôi một hộp thuốc giảm đau không? Ibuprofen là được rồi… làm phiền anh!”

Đầu kia điện thoại Thẩm Nam Thông lập tức đồng ý: “Được, cô Lý bây giờ tôi đi mua, lát nữa sẽ phái người đưa đến.”

Nhưng gác điện thoại xong anh ta hơi ngẩn ra.

Ông chủ của anh ta, chịu ăn thịt rồi à?

Nếu đem chuyện này truyền đến tai lão Vũ ở Hoắc gia, ông nội biết được liệu có vui không?

Cháu trai cuối cùng cũng chịu tiếp xúc với phụ nữ, mặc dù cô gái đó hơi xấu nhưng điều đó chứng minh, ông chủ không thích đàn ông, đây không phải là chuyện tốt sao?

Mà thời khắc này Hoắc Khải Quân vẫn đang ôm Hạ Nghiên Lạc, lòng bàn tay trái liên tục dán trên bụng cô, cúi đầu hỏi cô: “Cảm thấy thế nào?”

Hạ Nghiên Lạc cơ bản không hiểu tâm tư của Hoắc Khải Quân, có điều đích thực là dễ chịu một chút, cô gật đầu: “Ừ, đỡ nhiều rồi, cám ơn Hoắc tổng.”

Anh ta liếc mắt nghiêm túc nói: “Vậy nhớ báo đáp tôi đấy.”

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 174

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.