Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ôm cô đang ngủ tiến hành cuộc họp

Phiên bản Dịch · 2362 chữ

Hạ Nghiên Lạc lập tức mỉm cười: “Hoắc tổng tương lai Ngài có bất kỳ dặn dò gì tôi nhất định toàn lực thực hiện!”

“Không cần tương lai, rất nhanh sẽ có thôi.” Hoắc Khải Quân ý vị sâu xa nói.

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc phấp phồng, việc này… anh ta sẽ cho cô làm gì đây?

Lúc này cái động tác hai người ngồi trên sô pha có chút ngại ngùng, tóc của Hạ Nghiên Lạc không biết tại sao như cố ý nằm trong lòng bàn tay Hoắc Khải Quân, bởi vì sự căng thẳng làm phân tán sự chú ý của cô nên cơn đau thật sự đã được hóa giải toàn bộ.

Hoắc Khải Quân cũng không nói nhiều, những gì cần thể hiện anh ta đều thể hiện rồi, cho nên tay phải của anh ta cầm tài liệu trên bàn lên đọc.

Bởi vì tay trái của anh ta đang đặt lên bụng của Hạ Nghiên Lạc cho nên mỗi lần lật sang trang anh ta đều phải nhấc tay trái lên, mà Hạ Nghiên Lạc trong lòng anh ta cũng như lật như trang giấy.

Cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, muốn nói để mình ngồi bên cạnh, nhưng cô phát hiện mình vừa mới phát âm chữ ‘Hoắc’ thì Hoắc Khải Quân đã lập tức dùng ánh mắt chặn họng cô: “Đừng làm phiền tôi làm việc!”

Vậy là cô chỉ có thể im miệng, tiếp tục ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh ta.

Vẫn may, hiệu suất làm việc của Thẩm Nam Thông rất cao, lúc Hạ Nghiên Lạc cảm thấy khó chịu như bị những con côn trùng nhỏ cắn vậy thì tiếng chuông cửa đã vang lên.

Mắt Hạ Nghiên Lạc sáng lên, muốn đứng dậy đi mở cửa.

Nào biết phòng cao cấp của khách sạn dưới trướng Hoắc thị đều có điều khiển thông minh, Hoắc Khải Quân cầm điều khiển trên bàn trà nhấn nút, cửa mau chóng được mở ra.

“Hoắc tổng, em mang thuốc cho cô Lý đến.” Thẩm Nam Thông nói ở ngoài cửa.

“Ừ, đem vào đây, rót một cốc nước.” ánh mắt của Hoắc Khải Quân liên tục chú ý vào tài liệu đầu cũng không ngẩng lên.

Thẩm Nam Thông từ cửa bước vào nhìn một màn trong phòng mà kinh ngạc.

Ông chủ đang ôm Lý Nhược Tuyết kìa!

Một người đàn ông siêu cấp đẹp trai, ôm một cô gái dung mạo bình thường, bức tranh này không phải quá trấn động người xem sao?

Chỉ là anh ta theo Hoắc Khải Quân bao nhiêu năm, tự nhiên biết được lúc này không nên hỏi ông chủ, đặc biệt về phương diện thẩm mỹ.

Cho nên anh ta vờ như cái gì cũng không biết, đi đến máy uống nước rót một cốc nước ấm, sau đó đi đến trước mặt Hạ Nghiên Lạc nói: “Cô Lý, thuốc của cô mua xong rồi.”

Thẩm Nam Thông đột nhiên nhớ lại, mấy ngày trước anh ta gặp Lý Nhược Tuyết ở ban công anh ta vẫn là cấp trên khó với tới.

Bây giờ Lý Nhược Tuyết trước mặt anh ta đã phải kính trọng rồi, sau này không thể tùy tiện xem thường người khác được, nói không chừng lúc nào người ta cũng có thể là cấp trên của mình!

Đặc biệt là phụ nữ, nếu đặc đắc sủng thì sẽ lập tức biến thành chủ.

Trong đầu Thẩm Nam Thông bắt đầu mơ mộng, nghĩ đến kiếp sau có nên đầu thai làm phụ nữ không? Anh ta vất vả làm việc nhiều năm như thế mới leo lên được vị trí như bây giờ.

Hạ Nghiên Lạc nhận thuốc, muốn đứng dậy nói cảm ơn Thẩm Nam Thông nhưng cánh tay của Hoắc Khải Quân bất động thanh sắc mà gia tăng lực, cô cơ bản không động đậy được.

Vậy là cô chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười với Thẩm Nam Thông: “Cám ơn anh Thẩm!” nói xong cầm thuốc cho vào miệng nuốt.

“Hoắc tổng, Ngài còn có dặn dò gì nữa không?” Thẩm Nam Thông nghiêm túc hỏi.

“Không có.” Hoắc Khải Quân lạnh lùng nói: “Ra ngoài nhớ đóng cửa.”

Chết rồi… Hạ Nghiên Lạc nghĩ, cô bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch sự trong sạch.

Cửa phòng lại một lần nữa được đóng lại, Hoắc Khải Quân tiếp tục xem tài liệu, trong phòng trừ tiếng thở của hai người ra chi có tiếng xào xạc khi anh ta lật tài liệu.

Hạ Nghiên Lạc uống thuốc xong trong người dễ chịu hơn nhiều. Bởi vì chu kỳ kinh nguyệt rồi loạn, hai ngày này lại đến sớm cho nên dần dần có bắt đầu thấy mệt mỏi.

Nhưng cô vẫn ngồi trên đùi Hoắc Khải Quân, cơ bản không thả lỏng được, vậy nên chỉ đành lười biếng một tý.

Thời gian cứ thế trôi qua, Hạ Nghiên Lạc mặc dù muốn kiên trì nhưng trong thuốc giảm đau đều có thành phần là thuốc ngủ nên không biết tại sao ý thức của cô bắt đầu mơ hồ.

Hoắc Khải Quân đang nghiên cứu kế hoạch chiến lược chợt cảm thấy bên vai hơi nặng.

Anh ta đánh mắt sang thì người phụ nữ này đã dựa vào vai anh ta ngủ mất rồi.

Ánh mắt ta hơi nghiêng, hô hấp bất giác cũng nhẹ đi mấy phần, sau đó mới bắt đầu nhẹ nhàng đặt Hạ Nghiên Lạc đang ôm trong lòng xuống.

Khuôn mặt của cô thật sự không xuất chúng, rõ ràng mỗi lần nhìn đều không coi là quá khó chịu, nhưng nếu tổng hợp lại sẽ cảm thấy có gì đó không đúng.

Hoắc Khải Quân bất giác bắt đầu nghiên cứu, nếu như mũi thẳng giống như vậy, mắt nếu như nhỏ một chút, không...

Anh ta nghiên cứu một lúc lâu rồi đưa ra kết luận, người phụ nữ này không thẩm mỹ!

Nhưng mặc dù dáng vẻ không xinh đẹp nhưng trên người cô ấy lại có sự mềm mại, da rất mịn màng, anh ta nhắm mắt cảm nhận một chút, cảm giác trên tay rất dễ chịu!

Có lẽ bởi vì anh ta vừa động tay động chân nên cô nhẹ nhàng ư một tiếng, lại hướng vào lòng anh ta cọ cọ mấy cái, thế là cả người cô đều nằm ổ trong lòng anh ta rồi, nhìn cô trông càng nhỏ bé.

Hoắc Khải Quân phát hiện, hô hấp của bản thân đã bắt đầu có sự thay đổi, máu nóng trong người lại dâng cao lên.

Quả nhiên, sự kiềm chết của anh ta đối với người phụ nữ này cơ bản không khống chế được.

Hoắc Khải Quân hồi tưởng lại một chút, đích thực bắt đầu từ bảy năm trước sau khi anh ta gặp người phụ nữ kia, khi những người phụ nữ khác lại gần anh ta, anh ta sẽ cảm thấy trong người khó chịu, giống như ăn phải ruồi nhặng.

Bảy năm này kể cả những người bạn từ bé lớn lên cùng anh ta cũng không trị được cho anh ta. Người trong gia tộc đều biết, anh ta dần dần mắc bệnh lạ không thể lại gần phụ nữ.

Cho nên trong gia tộc có quy định, nếu như anh ta thật sự không giải quyết được vấn đề này, không tìm được bạn gái thì theo kỳ hạn anh ta bắt buộc phải cưới vợ sinh con, nghe theo sự sắp xếp của gia tộc cưới một cô vợ liên hôn!

Mà bây giờ…

Hoắc Khải Quân hướng mắt nhìn vào tóc của Hạ Nghiên Lạc, tóc của cô vẫn chưa khô hẳn, mang theo mấy phần thanh mát đâm vào ngón tay anh ta, khóe môi anh ta chợt cong lên.

Dường như mùi vị của cô gái này cũng không khó ngửi lắm…

Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu Hoắc Khải Quân.

Có điều tối nay anh ta vẫn còn một cuộc họp qua video call với nước ngoài, cho nên anh ta đưa cánh tay xuống dưới đầu gối của Hạ Nghiên Lạc muốn ôm cô đi vào phòng của cô.

Chỉ là khi anh ta vừa mới đứng dậy, cô gái ở trong lòng bỗng lẩm nhẩm một tiếng: “Đừng…”

Anh ta cau mày, người phụ nữ này còn nói không có tâm cơ gì sao?

Nhưng một giây sau cô lại thấp giọng nói: Mẹ, đừng mà….”

Hoắc Khải Quân nghiêng mắt thấp giọng hỏi: “Mẹ cô làm sao rồi?”

“Mẹ, mẹ đi đâu rồi?” Hạ Nghiên Lạc dường như rơi vào cơn ác mộng, nước mắt trong mắt cô tuôn ra: “Mẹ, con rất mệt…”

Hoắc Khải Quân nhìn cô trong lời dao động, nó giống như loại cảm giác thương xót, đau lòng.

Anh ta lại ôm cô quay về sô pha, sau đó duỗi tay ra lau nước mắt cho cô.

Cô dường như cảm nhận được sự ấm áp này thế là càng dính chặt vào vòng ôm của anh ta, không ngừng gọi: “Mẹ…”

Rõ ràng người phụ nữ này dáng vẻ không xinh đẹp, dáng vẻ cực kỳ giống như con chim nhỏ đang dựa vào người ta, nhưng Hoắc Khải Quân lại cảm thấy trái tim mình không khống chế được.

Anh ta cảm giác có chút đau khổ, nhưng lời nói ra lại bất giác có thêm vài phần dịu dàng: “Được, tôi ở cùng cô.”

Nói xong, bản thân anh ta cũng bị những lời nói của mình làm cho buồn nôn, nhưng nhìn cô gái trong lòng không khóc nữa anh ta đột nhiên cảm thấy trong lòng thật sự có chút vui mừng.

Xem ra từ nhỏ thầy giáo nói lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui , khi anh ta lăn lộn trong thế giới thật thật giả giả này anh ta hoàn toàn không hiểu ẩn ý đó, nhưng bây giờ anh ta cũng lĩnh hội được rồi.

Anh ta cởi giày khỏi chân Hạ Nghiên Lạc, nhấc chân cô lên sô pha, sau đó để cả người cô nằm trong lòng anh ta, lại không ảnh hưởng đến công việc của anh ta.

Sau một tiếng, Hoắc Khải Quân nhận được lời mời tham gia cuộc họp, sau đó anh ta bắt đầu mở video call.

Rất nhanh, video call cuộc họp đã thông.

Tại Mỹ, toàn bộ cổ đông đã ngồi vào vị trí, nhưng lúc mọi người nhìn thấy cảnh đang diễn ra trên màn hình suýt chút nữa té từ trên ghế xuống!

Ánh mắt của bọn họ nhao đến, muốn nhìn xem mình có bị hoa mắt không!

Hoắc Khải Quân bình thản mở miệng, dường như trong lòng anh ta đang ôm chỉ là một cái gối mà thôi: “Họp đi!”

“Vâng, Hoắc tổng!” mọi người cung kính trả lời.

“Nói to như vậy làm gì?” Hoắc Khải Quân chau mày: “Không nhìn thấy có người đang ngủ à?”

Mọi người muốn ói máu, xem ra họ không hoa mắt, ông chủ cuối cùng cũng phá giới rồi!

Nhưng rất đáng tiếc, cô gái trong lòng Hoắc Khải Quân lại dán mặt vào ngực anh ta cho nên mọi người đều không nhìn thấy dáng vẻ của cô.

Có điều, người có thể khiến Hoắc Khải Quân để mắt đến chắc là phải quốc sắc thiên hương. Có người đã dự định đi báo chuyện này cho Hoắc lão gia rồi.

Trong hội nghị, mọi người bắt đầu vì chuyện của Hạ Nghiên Lạc mà phân tâm, sau một lúc họ cũng bình tâm trở lại, báo cáo nhanh chóng nhưng không loạn, trả lời những vấn đề mà Hoắc Khải Quân yêu cầu.

Kết thúc hội nghị, Hoắc Khải Quân đang muốn nói tan họp thì đột nhiên cô gái trong lòng động đậy.

Hạ Nghiên Lạc trước đó vì muốn giảm đau nên đã uống không ít nước.

Lúc này cô muốn đi vệ sinh.

Cô động đậy thân người, cảm thấy chỗ mình ngủ cứ lạ lạ sao ý, cơ bản cô cũng không nghĩ ra được chỗ này là chỗ nào.

Đến khi mắt cô mở ra khi muốn xoay người đột nhiên phát hiện có gì không đúng!

Cô ngước mắt đã trông thấy Hoắc Khải Quân đang nhìn mình, mà ánh mắt của anh ta còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng mà nó cũng nhanh chóng tan biến.

“Tôi…” cô kinh ngạc phát hiện bản thân vẫn đang ngồi trên đùi Hoắc Khải Quân, hơn nữa lần này càng quá đáng, cô nằm gọn trong lòng anh ta rồi!

Cơn buồn ngủ tức thì tan biến thay vào đó là sự căng thẳng, phía dưới đột nhiên lại có một cái gì đó chảy ra.

Hạ Nghiên Lạc mở to đồng tử mắt, trời ơi, cô không phải là lưu lại trên người anh ta chứ?

Cô vội vàng đứng lên, nhưng lúc quay đầu Hoắc Khải Quân đã đóng video call lại rồi!

Cũng vào lúc này, Hạ Nghiên Lạc mới ý thức được, vừa rồi Hoắc Khải Quân đang họp!

Trong đầu cô như bị nổ tung thành nhiều mảnh, mà các cổ đông tại nước Mỹ xa xôi vừa mới hào hứng lại bị dội ngay một gáo nước lạnh rồi.

Vốn dĩ họ không dám thở mạnh, lặng lẽ không một tiếng động nào để Hoắc Khải Quân không nhớ ra vẫn đang gọi video call cho họ.

Nhưng, đúng vào thời khắc then chốt, khi nhân vật nữ chính quay đầu lại thì video bị tắt rồi!

Đang chờ đợi xem cái kết được phát trực tiếp thì lại mất điện đúng là đau khổ.

Mà tâm trạng của Hạ Nghiên Lạc càng xấu hổ hơn vì lúc cô vừa mới đứng dậy, áo tắm trên người Hoắc Khải Quân có một vết đỏ tươi.

Ngại quá, khuôn mặt của cô tức thì đỏ ửng lên.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 265

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.