Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối đầu diễn xuất không sợ, ai xấu mặc ai

Phiên bản Dịch · 2417 chữ

Hạ Nghiên Lạc nghe thấy bố mình ngay cả ngày tháng cũng không biết trong lòng càng thêm chua xót.

Cô mở miệng: “Bố bây giờ là tháng 11 năm 2017…”

“2017?” khuôn mặt Hạ Diệu Hoằng hiện lên một cơn hoang mang: “Thế mà đã 9 năm rồi…”

Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn hơn: “Bố, họ nhốt hai người chín năm? Rốt cuộc họ là ai?” nghĩ đến đây toàn thân cô nổi lên một cơn phẫn nộ.

Hạ Diệu Hoằng nói: “Bố cũng không biết, chỉ là mỗi ngày cách đây khoảng 2 năm, có một người phụ nữ đến quan sát, mỗi lần nói chuyện giọng nói đều không giống nhau, chắc là sử dụng máy biến thanh.”

“Phụ nữ?” Hạ Nghiên Lạc nghi hoặc hỏi: “Bao nhiêu tuổi, dáng vẻ thế nào?”

Hạ Diệu Hoằng nói: “Không biết, bởi vì mỗi lần đến chúng ta đều không nhìn thấy chính diện khuôn mặt cô ta, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót.”

“Vậy từ đầu đến cuối đều không biết là ai sao?” Hạ Nghiên Lạc chau mày hỏi.

“Không biết.” Hạ Diệu Hoằng nhẹn than: “Chỉ là mấy năm trước bố và mẹ con còn được nhốt chung, gần đây mới tách nhau ra bằng không chúng ta vì cô đơn mà sớm đã không chịu nổi rồi. Nghiên Lạc, người bên cạnh con là ai thế? Là cậu ta cứu bố sao?”

“Vâng.” Hạ Nghiên Lạc khoác lấy cánh tay Hoắc Khải Quân: “Bố anh ấy là chồng chưa cưới của con Hoắc Khải Quân, chúng con dự định tháng sau sẽ kết hôn trong ngày sinh nhật của con. Chính là anh ấy cứu bố ra, bên cạnh bố là anh Thẩm, là bạn của anh ấy.”

“Họ Hoắc?” Hạ Diệu Hoằng cẩn trọng đánh giá Hoắc Khải Quân: “Cậu là con trai của Hoắc Chiến Nghị?”

Hoắc Khải Quân gật đầu: “Bác trai, vâng, cháu là Hoắc Khải Quân của Hoắc gia, nghe bà nội nói cháu và Nghiên Lạc có hôn ước.”

“Khải Quân… Lúc cháu còn nhỏ ta đã từng gặp cháu.” Đáy mắt Hạ Diệu Hoằng mang theo chút an ủi: “Nghiên Lạc nhờ cả vào cháu rồi! Nó lúc nhỏ bị bế nhầm, mới về sống với chúng ta được hai tháng chúng ta đã thấy có điều gì đó không ổn. Vốn dĩ cho rằng có thể trốn được nhưng lại…”

“Bác trai, bác yên tâm cháu sẽ chăm sóc tốt cho Lạc Lạc.” Hoắc Khải Quân nói: “Bác cố gắng giữ gìn sức khỏe, chuyện khác không cần lo lắng, bác gái cháu nhất định sẽ cứu ra!”

“Cám ơn cháu…” Hạ Diệu Hoằng nói xong cũng thần tinh thần dần dần cũng không còn nữa rồi.

Thẩm Nam Thông thấy vậy vội dìu ông nằm xuống sau đó cầm điện thoại nói với Hoắc Khải Quân: “Hoắc tổng, ngài yên tâm, tình trạng của bác trai đang dần dần chuyển biến tốt. Phía bệnh viện nói sau hai tuần có thể để y ta đi cùng đáp chuyến bay về nước dưỡng bệnh được rồi.”

“Tốt rồi, mấy ngày này vất vả cho cậu.” Hoắc Khải Quân nói: “Người mặc dù đã cứu về nhưng vẫn không được buông lỏng cảnh giác.”

“Vâng Hoắc tổng, ngài yên tâm.”

Mặc dù không lấy được bất kỳ thông tin nào về mẹ từ bố nhưng Hạ Nghiên Lạc cũng tin cho dù mẹ cô có ở trong tay chúng cũng vì bà có một giá trị lợi dụng nào nên chúng sẽ không dễ dàng động đến bà.

Trong lòng cô cũng dễ chịu ít nhiều, mấy ngày này dường như đều nói chuyện cùng bố qua video call vậy nên cô cũng thấy được tình hình của ông.

Trong mấy ngày này vết thương ở bụng của Hoắc Khải Quân cuối cùng cũng cắt chỉ, anh tắm xong đi ra thấy Hạ Nghiên lạc đang dán mắt vào màn hình điện thoại, dáng vẻ như bị mê hoặc.

“Tiểu Bảo Bảo, em xem gì thế?” Hoắc Khải Quân ngồi bên Hạ Nghiên Lạc.

Cô đưa điện thoại ra: “Anh xem, Giản Vũ San bị bôi đen thảm quá! Em sao lại cảm giác những tin này nhìn quen quen, giống như là anh trước kia đưa cho em vẫn chưa sử dụng vậy?”

“Thật thông minh!” Hoắc Khải Quân nói xong bèn hôn lên mặt Hạ Nghiên Lạc một cái: “Những cái này đều là anh phát tán ra đó!”

“Hả?” Hạ Nghiên Lạc chớp chớp mắt: “Em cho rằng anh không dự định tiếp tục đối phó với loại rác rưởi kia nữa…”

“Mặc dù đối phó với rác rưởi sẽ làm giảm mất giá trị bản thân nhưng có lúc có thể có tác dụng chút ít.” Hoắc Khải Quân nói xong thần bí nhìn Hạ Nghiên Lạc: “Đến 10 giờ em lướt weixin của em một chút đi.”

“Tại sao phải đợi đến 10 giờ?” Hạ Nghiên Lạc nghi hoặc hỏi.

“Chủ động hôn anh nhiệt tình 10 phút, anh sẽ nói cho em biết!” Hoắc Khải Quân nháy mắt, đáy mắt đều là mong chờ.

Hạ Nghiên Lạc nhìn thời gian, lúc này là 9 giờ 40.

Cô nhích lại gần, từng chút từng chút tiến lại cánh môi của Hoắc Khải Quân, lúc anh chủ động nhắm mắt cô lại cười trộm nói: “Hôn rất mệt, em gì cũng không làm, đợi hơn 10 phút là có thể biết chân tướng sự thật rồi!”

Hoắc Khải Quân mở mắt, đồng tử khóa chặt lên người cô gái bé nhỏ trước mặt: “Dám cố ý trêu anh?”

Cô chớp mắt: “Em chỉ là lại gần nói chuyện với anh mà thôi, hơn nữa em cũng không đồng ý với điều kiện của anh….”

“Vốn dĩ nghĩ hôm nay anh vừa mới cắt chỉ nên muốn nghỉ một ngày. Nhưng thấy biểu hiện của em anh phát hiện, nhiều ngày không nghiêm phạt em em lại quên mất gia quy của nhà chúng ta.” Hoắc Khải Quân chớp chớp mắt.

“Gia quy?” Hạ Nghiên Lạc bản năng cảm giác sự nguy hiểm muốn chạy.

Hoắc Khải Quân lại duỗi một tay ra khóa trụ eo cô: “Điều thứ nhất của gia quy: Không chủ động hôn chồng, không chủ động cười với chồng phạt tiếp xúc một lần.”

Toàn thân cô run một trận.

Anh tiếp tục nói: “Điều thứ hai của gia quy: cố ý trêu chồng phạt hai lần tiếp xúc.”

Hạ Nghiên Lạc lộ ra nụ cười không phục: “Quy định không phải là nên sau khi tuyên bố mới có hiệu lực sao? Trước khi tuyên bố thì không tính!”

“Ừ, trước khi tuyên bố thì không tính.” Đồng tử Hoắc Khải Quân sâu lại: “Nhưng có thưởng! Vợ xinh đẹp chồng thưởng hai lần tiếp xúc, sáng một tối một. Vợ thông minh thưởng một lần. Vợ cười với chồng thương một lần…”

Hạ Nghiên Lạc chớp chớp mắt không dám lộ ra bất kỳ cảm xúc gì: “Em có thể không nhận không?”

Hoắc Khải Quân lắc đầu: “Không được, bởi vì chế độ thưởng trong nhà chồng nói phải nghe! Vợ chỉ có đối với số lần đưa ra ý kiến chồng có quyền không chấp nhận!”

Hạ Nghiên Lạc: “....”

Lòng bàn tay của Hoắc Khải Quân rơi trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô: “Hình dáng đẹp đáng yêu như vậy cho nên Tiểu Bảo Bảo, anh quyết định chiếu theo gia quy thưởng em hai lần. Tối hôm nay một lần, bây giờ sẽ thưởng luôn!”

Nói xong anh đã lao đến rồi…

Hạ Nghiên Lạc bị Hoắc Khải Quân ôm chặt trong lòng cơ bản không có bất kỳ cách nào trốn chạy được, hơn nữa cô lại lo lắng cô động loạn sẽ chạm vào vết thương mới cắt chỉ của anh. Cho nên chỉ có thể hoàn toàn ngoan ngoãn giống như là vô cùngvui mừng đón nhận phần thưởng vậy…

Lúc kết thúc, Hạ Nghiên Lạc phát hiện đã hơn 10 giờ rồi

Cô buồn bực nói: “Bây giờ anh không nói em cũng biết!”

Nói xong cô lười biếng nằm trong lòng Hoắc Khải Quân xem weibo.

Chỉ nhìn thấy dòng tin cuối cùng trên weibo của cô đều là chúc mừng, còn có cả comment của Khê Xuyên nữa: “Bà chủ V5! Chờ đợi biểu hiện!”

Hạ Nghiên Lạc thoáng cái quay sang nhìn Hoắc Khải Quân: “Anh công bố nữ diễn chính à? Em?”

“Thông minh!” Hoắc Khải Quân vừa nói ra lời này toàn thân Hạ Nghiên Lạc đã căng ra: “Em không thông minh, em là xem người khác comment.”

Hoắc Khải Quân véo má cô: “Không muốn thưởng sao?”

Nói xong anh cầm điện thoại của cô chuyển sang trang chủ của giải trí Hoắc thị rồi nói: “Lạc Lạc, em sang năm có phim mới, kịch bản đã có rồi, em chỉ cần diễn tốt là được!”

“Kịch bản gì?” Hạ Nghiên Lạc hỏi.

“Tình yêu của anh theo em đến bạc đầu” Hoắc Khải Quân nghiêm túc nhìn cô: “Trong câu chuyện này nữ chính cũng là một cô gái xinh đẹp lương thiện, một mình nuôi dạy một đứa trẻ không cha…”

Cô kinh ngạc.

Anh hôn cô một cái: “Anh tìm người có chuyên môn viết về em.”

Cô nhất thời có chút cảm động, lại xem cái tên kịch bản kia nhất thời trái tim đập rộn ràng không thôi.

Mà lúc này vì động tĩnh của trang chủ phía giải trí Hoắc thị mà cả mạng internet dường như đều sôi sục.

Những comment bắt đầu không ngừng leo cao, Hạ Nghiên Lạc nhìn những bình luận đó mà hoa hết cả mắt…

“Giải trí Hoắc thị chính thức khai chiến với Kiều thị?”

“Đây có thể coi là cuộc giao chiến chính thức giữa Hạ Nghiên Lạc và Giản Vũ San không?

“Tôi tin nữ thần Nghiên Lạc của chúng ta không chỉ hát hay mà diễn xuất khẳng định cũng không tồi! Vì nữ thần mà kiên trì ủng hộ!”

“Loại người như Giản Vũ San sao có thể đem ra so sánh với Lạc Tuyết của chúng ta được?”

“Xem ra bộ phim mới vào mùa xuân năm tới của Kiều thị sẽ là bộ phim tồi tệ nhất trong lịch sử.”

“Chúng ta đoán xem phòng vé sang năm thế nào nhé!”

Mà những comment này xuất hiện đều rất nhanh đều bị đẩy, phần lớn là những comment khen ngợi đều được leo lên top trên.

Nói một câu đơn giản: “Đối đầu diễn xuất không sợ, ai xấu mặc ai!”

Xem đến đây Hạ Nghiên Lạc bất giác cười ra tiếng.

Đồng tử Hoắc Khải Quân nhẹ lay động, anh cầm điện thoại like cho comment này.

“Khải Quân, anh còn không sợ thêm dầu vào lửa à?” Hạ Nghiên Lạc bó tay: “Cánh phóng viên nhất định sẽ đem cái like này làm chứng cứ đó!”

“Sợ gì?” Hoắc Khải Quân chau mày: “Lẽ nào chúng ta còn sợ người phụ nữ kia? Huống hồ câu này nói ra là tiếng lòng của anh! Giản Vũ San xấu xa như vậy sao có thể hơn bà xã xinh đẹp của anh chứ?”

Anh nói xong đánh giá Hạ Nghiên Lạc một chút, cổ họng lại lần nữa nóng lên.

Mà lúc này Giản Vũ San nhìn thấy những bình luận trên weibo đó sắc mặt đen hết lại.

Đáy mắt cô ta đều là hận ý, Hạ Nghiên Lạc dựa vào cái gì mà khiến Kiều Dịch Dương lưu luyến không quên, ngay cả Hoắc Khải Quân cũng coi như báu vật?

Ai cũng biết Hạ Nghiên Lạc không biết diễn xuất, chẳng phải chỉ biết hát có mấy câu thôi sao? Dựa vào cái gì cô ta lại là diễn viên chính? Hơn nữa còn cùng ra tác phẩm điện ảnh với cô ta nữa chứ!

Đây rõ ràng là muốn phân cao thấp, khiêu chiến đây mà!

Cô ta đang lúc lồng ngực phập phồng thì điện thoại vang lên.

Cô ta nghe thấy nhạc chuông của Kiều Dịch Dương truyền lại nhất thời ánh mắt cũng dịu dàng đi.

Lướt điện thoại lên nghe bên trong đầu kia giọng nam truyền đến, lạnh lùng cũng không có độ ấm: “Bây giờ đến khách sạn.”

Giản Vũ San nắm chặt điện thoại trong tay: “Vâng.”

Những ngày này anh ta mỗi lần gọi cô đều là ở khách sạn.

Bên ngoài nhìn vào mọi người thấy họ gắn bó như keo sơn nhưng trên thực tế cô ta hôm đó cùng anh ta chọn nhẫn kết hôn ra những lúc khác đều là đêm khuya anh ta gọi đến bảo cô đến khách sạn. Cô ta thậm chí ngay nhà của anh ta cũng không được vào dù chỉ một lần.

Giản Vũ San đến phòng Kiều Dịch Dương đặt dài ngày ấn chuông cửa.

Anh ta mở cửa ra, trong phòng đèn không bất, là một mảng tối.

Cô ta vừa vào anh ta đã kéo cô ta vào trong, đóng cửa lại trực tiếp kéo cô ta lên giường.

Cô ta ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người anh ta không biết là anh ta có phải đọc được tin tức đó nên mới uống rượu vì thế mà cô ta hơi run: “Dịch Dương, anh thấy Hoắc thị…”

“Câm miệng!” anh ta ngắt lời cô ta, đem vật cản trở dưới hạ thân cô ta tháo ra rồi lật người cô ta lại, sự cứng rắn ở phía dưới cứ thế mà tiến vào.

“Dịch Dương, có thể bật đèn không, có thể không làm từ phía sau không?” Giản Vũ San nắm ga giường giọng nói hơi run,

Những ngày này anh ta bảo cô ta nhớ lấy mình là tình nhân bí mật, điều kiện cô không được đi tìm Hạ Nghiên Lạc làm phiền cô ấy nữa.

Cô ta đồng ý, nhưng mỗi lần họ lên giường anh ta đều tắt đèn cũng không cho cô ta nói gì, mỗi lần đều từ phía sau tiến vào!

Lời tác giả: Thực ra Giản Vũ San thực sự là nữ chính cũng tốt, vừa hay có thể pk cùng Nghiên Lạc khiến cô ta thua tâm phục khẩu phục.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.